Dương Thu Trì hỏi: “Thế này thì Khuông công tử ắt biết cái gì là đồng đảng rồi
phải không?”
Sắc mặt Khuông Di tái ngắt, nhãn thần lóe một tia kinh khủng, thân hình chợt
động, định xông ra ngoài. Đoản kiếm của Tống Vân Nhi như hình với bóng, vội di
động theo, thủy chung kề sát yếu hầu của Khuông Di. Khuông Di biết võ công của
mình quá kém, không có cách gì đào tẩu, chỉ còn biết thở dài nhắm mắt. Khuông
lão gia tử cả kinh kêu lên: “Tước gia, có thể là ngài nhận sai rồi, con trai
ta làm sao mà là hung thủ giết chết Ngô Xảo Trinh chứ, chẳng thể nào! Lúc Xảo
Trinh cô nương chết, con trai ta còn đang trên đường đi bái tế mẫu thân mà.”
Dương Thu Trì ra hiệu, Nam Cung Hùng khống chế Khuông lão gia tử triệt hồi
trường kiếm. Dương Thu Trì hô: “Mang ra đây!”
Hộ vệ hai người từ ngoài hậu hoa viên đưa vào. Dương Thu Trì nói: “Khuông đại
nhân, để ta giới thiệu một chút. Hai vị này là chưởng quỹ và tiểu nhị của Phúc
Lai khách sạn tại Mãnh Lương trấn. Bọn họ chứng minh đêm đó lệnh lang ăn cơm
tối ở đó, đọc sách trong phòng suốt đêm không ra ngoài. Đánh ăn nhẹ trong đêm
đặt ở ngoài cửa sổ, đêm đó điếm tiểu nhị nhân vì hiếu kỳ đã từng lén đến nhìn
trộm qua song cửa, trong phòng không có người.” Dương Thu Trì chuyển thân hỏi
hai người đó: “Nhị vị, bổn quan nói có đúng không?”
Điếm tiểu nhị khom lưng thưa: “Dạ phải, canh năm hôm đó, Khuông công tử ở
trong phòng bước ra, dường như là rất mệt mỏi. Còn nữa, lúc tôi cho ngựa ăn,
phát hiện có một thớt ngựa toàn thân ngựa đầy mồ hôi, thở phì phì phún ra
hơi.”
Khuông lão gia tử đã từ từ minh bạch điều đó có ý nghĩa gì, nhìn về Khuông Di
con trai lão. Khuông Di vẫn nhắm mắt, chẳng nói lời gì. Dương Thu Trì lại lên
tiếng: “Lệnh lang rời khỏi Mãnh Lương trấn là vào giữa trưa, ăn cơm ở Tam Khỏa
Lí trấn. Bửa ăn này nhất mực ăn đến tối, sau đó tối đến họ ngủ ở Tam khỏa lí,
sáng ngày hôm sau mới xuất phát. Khuông đại nhân, ngài có biết, lệnh lang vì
sao ăn cơm trưa xong rồi không đi nữa không?”
Khuông lão gia tử cảm thấy toàn thân phát nhuyễn, dựa lưng vào tường, lắc đầu.
Dương Thu Trì nói tiếp: “Nhân vì đến Tam Khỏa Lí xong, lệnh lang liền cưỡi
ngựa li khai, đến nửa đêm mới trở về. Điểm này chúng ta đã tiến hành điều tra
xác định rõ với chưởng quỹ và điếm tiểu nhị của khách sạn tại Tam Khoa Lý.
Khuông đại nhân có biết lệnh lang hai lần thất tung là đi làm cái gì không?”
Khuông lão gia tử thảm não lắc đầu, nhưng trong thâm tâm hi vọng kết quả này
không ai hay biết. Nhưng Dương Thu Trì đã biết: “Lệnh lang lần đầu thất tung
là trực tiếp trở về nội nha nha môn của bố chánh sứ, tiềm nhập vào phòng của
Ngô Xảo Trinh tiểu thư. Trước khi đó, công tử Phương Tiệm của Mi châu tri châu
Phương đại nhân ngẫu nhiên quen biết với Ngô Xảo Trinh tiểu thư, lòng sinh
luyến ái, nhưng ấn tượng của Ngô Xảo Trinh tiểu thư đối với Phương Tiệm cũng
không tệ. Do đó, đêm hôm đó, Phương Tiệm thân có võ công vượt tường vào trong,
vừa khéo thấy lệnh lạng và Ngô Xảo Trinh tiểu thư thân mật. Trong lúc thương
tâm, Phương Tiệm đã vượt tường bỏ đi. Sau đó, lệnh lang dùng chiếu số quái dị
đột nhiên tập kích, đâm chết Ngô Xảo Trinh.”
Nói đến đây, Dương Thu Trì thở dài: “Kỳ thật, lệnh lang vẫn thật lòng thích
Ngô Xảo Trinh. Hắn đâm chết Ngô Xảo Trinh cũng là đau lòng tức giận bản tính
dễ thay lòng đổi dạ của cô ta. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu còn là cái
khác nữa. Do đó, sau khi hắn đâm chết Ngô Xảo Trinh, đã mang theo một chiếc
hài của cô ta. Hôm sau, khi hắn đâm chết Phương Tiệm, đặt chiếc hài này trên
thi thể của Phương Tiệm, để cho y biết hắn là vì chiếc hài rách này mà chết
thôi – điểm này có chút tính cách của trẻ con. Phụ thân của Phương Tiệm không
biết, còn cho rằng đó là của một cô nương tâm ái nào đó của Phương Tiệm, nên
đặt nó trong quan tài để bồi táng.”
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Tống Vân Nhi, mỉm cười: “Sau đó, xá muội nửa
đêm thăm linh đường, phát hiện Phương Tiệm chết, rồi do không kịp đậy quan tài
mà phải bỏ đi, dẫn đến mọi người cho rằng đó là hiện tượng sạ thi. Các bộ
khoái tiến vào vật lột xếp lại tử thi trong quan tài, dẫn tới chiếc hài này
rơi ra, và những người khác do không biết lai lịch của chiếc hài thêu hoa này,
cho rằng đó là hiện tượng có quỷ.”
Dương Thu Trì móc từ trong lòng ra một vật, dùng tay nhón ra, dưới ánh đèn thì
ra là một chiếc hài thêu hoa tinh xảo. Dương Thu Trì nói tiếp: “Trước khi bổn
quan vào thành, đã tiến hành điều tra ngoại vi, tìm được Mi châu tri châu
Phương đại nhân, hiểu rõ toàn bộ quá trình, và khai quan thu lấy chiếc hài hoa
này. Kinh qua kiểm tra, dấu tay trên hài này là của lệnh lang Khuông Di. Kết
hợp trí mệnh thương trên thi thể Phương Tiệm, bấy giờ bổn quan mới tin chắc
Phương Tiệm là do lệnh lang đâm chết.”
Khuông Hiền Giác không biết Dương Thu Trì dùng phương pháp gì mà biết dấu tay
trên hài là của con trai mình, nhưng dù sao thì còn có một vấn đề lớn hơn mà
ông ta cần biết. Khuông Hiền Giác kêu lên: “Toàn là hồ ngôn, nếu như khuyển tử
yêu thương sâu sắc Ngô Xảo Trinh cô nương, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì tính tình
dễ thay dạ đổi lòng mà giết cô ta sao? Còn giết luôn cả Phương công tử, thật
là nực cười!”
Dương Thu Trì chẳng bực mình gì, “Điểm này có nguyên nhân phải nói lại từ đầu.
Bổn quan tra án của thuyền bang, gần như người trong toàn bộ Tứ Xuyên tỉnh này
đều biết, Khuông đại nhân xem ra là biết chứ?”
Khuông Hiền Giác gật đầu. “Bổn quan chỉ một lần hành động là diệt gọn thuyền
bang ở Bảo Ninh phủ, do đó thuyền bang hận bổn quan thấu xương, nhất mực muốn
giết bổn quan cho nhanh. Lệnh lang dối lão tham gia Kiến Văn du đảng, nhận
lệnh lập kế hành thích bổn quan. Hắn lợi dụng sự luyến ái của Ngô Xảo Trinh
tiểu thư, nhờ Ngô Xảo Trinh nói với cha cô ta là Ngô Từ Nhân, thỉnh biểu thúc
Bành Hạ Hỉ đến Thành Đô bàn bạc về vụ mời thỉnh bổn quan đến Ân Dương trấn
tham gia Tiên nữ tiết. Theo Bành Hạ Hỉ còn có một nha hoàn tên gọi là Thúy
Hoàn. Đây cũng là người của Thuyền bang. Lệnh lang viết một phong mật tín của
thuyền bang. Bọn họ đều sử dụng liên hệ đơn tuyến, nên vì ẩn giấu thân phận
của mình, đã thông qua Ngô Xảo Trinh giao cho Thúy Hoàn. Phong thư này ra lệnh
cho Thúy Hoàn lợi dụng cơ hội bổn quan đến Ân Dương trấn, hành thích bổn
quan….”
“Chờ đã!” Khuông Hiền Giác phảng phất phát hiện một hỗ hở vô cùng trong đại,
vội hỏi, “Nếu như khuyển tử là Kiến Văn dư đảng, sao có thể chỉ huy người của
thuyền bang là Thúy Hoàn? Ngươi nói vậy chẳng phải là nói bậy hay sao?”
Dương Thu Trì nhìn nét vui mừng lóe lên trong mắt Khuông Hiền Giác, một sự vui
mừng vì hi vọng mong manh. Chỉ có điều ông ta không muốn nhen nhóm quá cao đốm
lửa hy vọng này, vì đó chỉ là một đốm lửa đơn côi đầy tuyệt vong, cuối cùng
cũng bị hiện thực tàn khốc dập tan mà thôi. Dương Thu Trì thở dài: “Khuông đại
nhân, thuyền ban câu kết với Kiến Văn đảng. Thuyền bang vận tải muối lậu cùng
làm nhiều việc xấu để kiếm tiền, và đại bộ phận tiền đó đều cấp cho Kiến Văn
dư đảng làm quân lương cho sự mưu phản trong tương lai!”
Mắt Khuông Hiền Giác ánh tia hoảng sợ, hỏi dồn; “Dương tác gia nói lời này có
gì làm căn cứ?”
Nếu như đã nói đến nước này, Khuông Hiền Giác đã từng là hàn lâm viện đại học
sĩ, không phải là nhân vật tầm thường, Dương Thu Trì phải nói ra co ông ta rõ,
dù khi ông ta biết rõ mọi chuyện, thì tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Nam Cung Hùng. Nam Cung Hùng gật đầu, chạy ra
cửa sau hậu hoa viên, lát sau mang theo các hộ vệ áp giải một người bị xích
tiến vào. Khuông Hiền Giác nhìn kỹ người này, không nhận thức, không khỏi nghi
hoặc nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nói: “Khuông đại nhân có thể không nhận thức người này, nhưng
người này ở Bảo Ninh phủ có danh rất lớn. Y tổ chức vận chuyện muối lậu, phái
người giết chết vợ con của Ba châu tri châu tiền nhiệm, tụ tập chúng đảng bao
vây và tập kích cẩm y vệ, lại phái người toan tính bắt cướp tiểu thiếp của ta,
đánh người thiếp đang mang thai của ta thành trọng thương, dường như mất một
lúc hai mạng. Hắn chính là kẻ bị cẩm y vệ truy nã toàn quốc – Phân đà chủ Lục
Tiệm Li của thuyền bang ở Bảo Ninh phủ!”
Khuông Hiền Giác lập tức chết điếng người. Lão đã từng là hàn lâm viện đại học
sĩ, thông minh hơn người, sau không biết Dương Thu Trì hiện giờ đem người này
lộ ra là với dụng ý gì. Nhưng ông ta không chịu thua, nhìn Dương Thu Trì, chỉ
có điều không còn sức để cất tiếng hỏi nữa. Tuy ông ta không hỏi, nhưng Dương
Thu Trì vẫn giải thích: “Bổn quan lần này tương kế tựu kế, mạo hiểm thâm nhập
sào huyệt của phản tặc là Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, bủa một lưới bắt hết
phản tặc, không ngờ phát hiện kẻ thù bất cộng đái thiên của bổn quan. Quả thật
là trời không phụ ta!” Chuyển thân, hắn nhìn Lục Tiệm Li trừng trừng, lạnh
lùng hỏi: “Lục chưởng quỹ, ngươi nhân thức vị Khuông Di Khuông công tử này hay
không?”
Lục Tiệm Li từ từ ngẩng đầu, nhìn Khuông Di, gật gật đầu.
“Ngươi đem chuyện ở Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn nói ra trước mặt Khuông đại
nhân một lượt, để cho Khuông đại nhân biết rốt cuộc đó là chuyện gì.”
Lục Tiệm Li nói: “Thuyền bang chúng ta kỳ thật… kỳ thật vì Kiến Văn Đế,
không, Kiến Văn dư đảng mà vận chuyển muối lậu để chuẩn bị tiền của cho công
cuộc mưu phản. Dương tước gia phá thuyền bang của chúng ta ở Bảo Ninh phủ,
nhất mực truy theo chúng ta. Ta được Dương Ứng Năng an bài trốn đến Niên Bảo
Ngọc Tắc thần sơn, để báo thù, và để phòng ngừa trinh phá Thuyền bang án rồi
thuận đầu mới tìm tới người của Kiến Văn, chúng ta mới bày ra kế… kế sách
thích sát Dương tước gia…, chuyện này ta cùng Dương Ứng Năng, Đế Lạc pháp
vương ba người bày ra kế hoạch cụ thể, giao cho tục gia đệ tử của Đế Lạc là
Khuông Di thực thi cụ thể….”
Khuông Hiền Giác vô lực kêu lên: “Các ngươi vì sao lại lôi kéo con trai
ta….? Con trai ta dù sao cũng là tiến sĩ a!”
Mắt Dương Thu Trì thoáng tia thương xót , chuyển thân nói với Khuông Di:
“Khuông công tử, hay là ngươi cho lệnh đường biết vì sao mà liên lụy vào
chuyện này. Được không?”
Khuông Di vẫn nhắm mắt không nói gì. Dương Thu Trì hừ lạnh, đề cao âm thanh:
“Đồng lõa của ngươi đều đã bị bắt, ngươi chẳng lẽ còn mong qua được cửa ải này
sao? Cha ngươi biết, ngươi tham gia mưu phản cùng Kiến Văn dư đảng, là tử tội
tru diệt cửu tộc, đã có đầy đủ chứng cứ xác đáng, tai kiếp khó thoát! Cho
ngươi sẽ vì ngươi mà liên lụy bị chém đầu. Chẳng lẽ ngươi không muốn cho cha
ngươi biết vì sao mà ông ta bị chém đầu hay sao?”
Khuông Di chấn động toàn thân, từ từ mở mắt, thở dài một hơi, nhìn Dương Thu
Trì nói: “Không sai, ta là người của Kiến Văn đế. Ngô Xảo Trinh và Phương Tiệm
đều là do ta giết. Hành thích ngươi cũng là do ta chủ yếu phụ trách an bài.”