Tống Vân Nhi cười hì hì đáp: “Lão gia của các người khỏe, chỉ suýt thành than
thôi.”
“Thành than?” Hồng Lăng không hiểu Tống Vân Nhi nói đây là ý gì.
Tống Vân Nhi cười, đưa hai tay lên mặt vẽ vài động tác, rồi chỉ lên kim đỉnh:
“Ở trên đó.”
“Em muốn lên đó xem.” Hồng Lăng khẩn cấp, “Sao lại lên đó chứ?”
“Em chờ một chút,” Tống Vân Nhi nói, tiếp theo bước tới cạnh Hạ Bình, đem
chuyện Liễu Nhược Băng sinh con nói cho Hạ Bình nghe. Hạ Bình lập tức lệnh cho
các nữ hộ vệ vào trong chùa chuẩn bị nước nóng, sau đó dẫn theo các hộ vệ lớn
tuổi bắc thang cùng Tống Vân Nhi và Hồng Lăng leo lên trên kim đỉnh.
Hồng Lăng lên trên kim đỉnh, thấy trên lớp tuyết dày đâu đâu cũng có tên đã bị
cháy qua, khắp phòng cắm đầy tên. Mỗi bước chân của nàng đều dẫm lên không
biết cơ man nào là tên, phát ra những tiếng lác rắc. Tường vậy và căn phòng gỗ
nhỏ đối diện cũng bị đốt cháy xém. Một thân hình to như gấu chó nằm đó, máu
nhiễm hồng cả tuyết, cái đầu to bằng cái đấu lăn sang một bên. Mọi thứ ở đây
cho nàng biết trên kim đỉnh đã phát sinh lửa lớn và cuộc chiến thảm liệt như
thế nào, không khỏi khiến nàng rúng động tâm can, hoảng loạn run giọng gọi:
“Lão gia…! Lão gia…! Người ở đâu?”
Tống Vân Nhi thấy căn phòng gỗ đóng chặt, biết Dương Thu Trì chắc là ở trong,
bèn vỗ vai Hồng Lăng, bước lên trước đẩy cửa nhưng không được, cất tiếng gọi:
“Sư phụ! Ca!”
Dương Thu Trì ở trong lên tiếng: “Chờ chút!” Bèn đặt Liễu Nhược Băng cho dựa
vào tường, chạy tới khuân cái tượng đồng dời qua một bên. Tiểu hắc cẩu nhảy ra
từ khe cửa hở, vẫy đuôi mừng rỡ chạy quanh Hồng Lăng. Dương Thu Trì mở cửa,
lên tiếng: “Lăng Lăng!”
Hồng Lăng bấy giờ mới phát hiện con người lang bái bất kham này chính là lão
gia của nàng, chỉ nhận ra được mặt mày Dương Thu Trì bị khói ám nám đen, mũ ô
sa trên đầu bị đốt cháy chỉ còn một chút, quan bào trên người không thấy đâu,
áo len ấm cũng không có, chỉ còn nội y bị lửa khói đốt nám đen thủng lổ chỗ
không còn ra hình dạng gì. Thấy Dương Thu Trì trong bộ dạng thảm thương như
vậy, Hồng Lăng nhỏ lệ chạy tới, nhào vào lòng hắn, giữ chặt cánh tay, hỏi hắn
bị thương thế nào. Dương Thu Trì nhe răng cười, lộ hàm răng trắng hếu vô cùng
bắt mắt trên gương mặt đen xì xì: “Lăng Lăng không khóc, lão gia ta chỉ bị
thương nhẹ, không sao đâu. Đúng rồi, trên đường chỉ ăn toàn dê thui, chắc đồ
ăn lây qua người, biến Dương tước gia ta suýt thành Dương dê nướng rồi!”
Mọi người đều cười, Hồng Lăng hiện giờ mới hiểu cái ý tứ “cục than” mà Tống
Vân Nhi nói có nghĩa là gì. Hiện giờ thấy Dương Thu Trì không đáng lo lắm, nên
mới đổi khóc làm cười, cởi cái áo khoác da hổ trên người xuống mặc cho Dương
Thu Trì. Lúc này, Hồng Lăng mới nhìn thấy Liễu Nhược Băng ngồi dựa vào tường,
trên bụng ôm một em bé sơ sinh bọc trong chiếc áo bông giữ ấm của Dương Thu
Trì, vui mừng reo lên: “Liễu tiền bối, người sinh rồi?” Xong chạy đến quỳ bên
cạnh Liễu Nhược Băng, vui mừng nhìn em bé.
Liễu Nhược Băng cười mỉm gật đầu, em bé nheo mắt ngáp, chọc Hồng Lăng và Liễu
Nhược Băng cười khanh khách. Hạ Bình cùng vài nữ hộ vệ đều đã làm mẹ qua, biết
nên làm sao để chiếu cố sản phụ trong tháng, bắt đầu bận rộn lo liệu đâu vào
đó. Các hộ vệ nối bắt lại cầu thang, khiêng Liễu Nhược Băng xuống, tìm một căn
phòng sạch sẽ tạm thời cho nghỉ ngơi. Họ lại cắt cử nữ hộ vệ chuyên môn làm hộ
lí tẩy rửa vết thương cho Dương Thu Trì, băng bó lại cho kỹ. Sao khi kiểm tra,
thương thế không đáng ngại gì.
Chiến đấu đã kết thúc, Dư Hiên bố trí thu dọn chiến trường, sau đó gặp mặt
Dương Thu Trì, lại mộ phen giải thích. Dương Thu Trì bấy giờ mới biết quyết
sách của hai người có vấn đề, rất may có kinh mà không hiểm, cho rằng đã gặp
may lớn. Dương Thu Trì nhất nhất đề thẩm Dương Ứng Năng và các Kiến Văn dư
đảng bị bắt ngay tại đại hùng bảo điện. Ngoài ra còn tra hỏi đệ tử Cường Ba
của Đế Lạc và các tăng chúng, Kim sư gia ngồi kế bên ghi chép hết. Điều khiến
mọi người vui mừng và rất bất ngờ chính là trong số tăng chúng người Tạng kia
lại có một người Hán, hơn nữa tướng mạo vô cùng quen thuộc, Dương Thu Trì nhíu
mày suy nghĩ hồi lâu, bấy giờ mới đột nhiên nhớ lại. Dương Thu Trì cho Nam
Cung Hùng mang lệnh truy nã có hình của cẩm y vệ ra đối chiếu, thì ra người
Hán trà trộn vào trong tăng chúng người Tạng đây chính là cừu nhân mà hắn nhất
mực tìm kiếm, quả thật là “đạp hết gót giày tìm không thấy, vô tình lại được
chẳng phí công”. Bắt được người này, bao nhiêu chủng nghi hoặc chớp mắt đã rõ
ràng hết.
Thẩm vấn tiến hành suốt cả một ngày, thu hoạch rất khả quan, đêm đó hắn ngụ
lại trong chùa. Liễu Nhược Băng nghỉ ngơi một đêm, do thân có tuyệt thế võ
công, thân thể khôi phục rất nhanh, sáng hôm sau đã có thể đi đứng nhẹ nhàng.
Và thế là, Dương Thu Trì hạ lệnh khởi trình, trở về Thành Đô.
Thành Đô, Khuông phủ.
Khuông Hiền Giác là hàn lâm viện đại học sĩ đương triều, sau khi cáo lão hoàn
hương, suốt ngày ở ẩn ít ra mặt. Con trai của ông ta là Khuông Di tuổi trẻ tài
cao, còn trẻ như vậy mà đã đậu tiến sĩ, được hữu bố chánh sứ Ngô Từ Nhân mời
làm tiên sinh cho con gái của mình.
Không bao lâu sau, Khuông Hiền Giác biết con trai mình và con gái Ngô Xảo
Trinh của Ngô bố chánh sứ tâm đầu ý hợp, nếu như có thể kết thân với Ngô bố
chánh sứ, thì rất môn đăng hộ đối, nên vừa ý vô cùng. Thật không ngờ khi con
trai đi Lô châu tế bái mẫu thân, ngay ngày hôm sau là Ngô Xảo Trinh bị người
ta giết trong phòng. Khuông Di khóc lóc thương tâm, ngất đi ngất lại mấy lần.
Khuông Hiền Giác vì con trai vì mất đi người vợ lý tưởng này mà thập phần tiếc
rẻ. Ngô Xảo Trinh hạ táng được nhiều ngày, con trai Khuông Di của ông ta vẫn
suốt ngày ở phong rơi lệ thương tâm, khiến cho Khuông lão gia tử rất khó xử.
Đêm hôm đó, Khuông lão gia tử cùng Khuông Di đang ở hậu hoa viên đốt lửa nói
chuyện, liền nghe có người bên ngoài gỏ nhẹ vào cửa sổ, Khuông lão gia tử ngẩn
người hỏi: “Là ai?”
Không có tiếng hồ đáp, tiếp đó là mấy tiếng gỏ nữa. Khuông Di và Khuông lão
gia tử đối mắt nhìn nhau. Khuông Di vén áo bào, cho tay vào eo, chậm bước ra
cửa, thấy trong ánh trăng thanh lạnh ở vườn có một người đang đứng. Người này
một thân hắc y, mang mạng che mặt màu đen, thân người nhỏ thó, trong tay nắm
một thanh đoản kiếm. Khuông Di hỏi: “Các hạ là ai? Tại sao tự tiện xông vào
Khuông phủ, đây là ý gì?”
Hắc y nhân không lên tiếng, hàn quang lóe lên, một kiếm đã đâm tới Khuông Di.
Khuông Di bật người né tránh, tức giận quát: “Giỏi cho thích khách, dám đến
Khuông phủ của ta hành hung.” Cổ tay của y lật ngang, trong chưởng cũng xuất
hiện một thanh đoản kiếm, đấu rát với thích khách. Khuông lão gia tử đối với
võ công của con trai vô cùng tự tin, đứng dưới lan can không lớn tiếng gọi ai.
Nhưng mà, sau khi nhìn một hồi, thấy võ công của thích khách cao tuyệt, con
trai không phải là đối thủ, rơi vào thế hạ phong, nên rất khẩn trương.
Không ngờ, Khuông Di chợt hừ lạnh một tiếng, kiếm pháp đột biến, trở nên quỷ
dị thập phần, chỉ toàn xuất chiêu từ những góc độ không thể nào ngờ. Hắc y
nhân có thân hình nhỏ nhắn đó không kịp đề phòng, tức thì tay chân luống
cuống. Khuông Di cười độc ác hỏi: “Thế nào? Biết lợi hại chưa?” Rồi từng chiêu
liên tục đánh tới, bức cho hắc y nhân đến góc tường, rồi y chợt quát: “Triệt
kiếm!”
Lanh cạnh một tiếng, một thanh đoản kiếm bay lên trên không, trong ánh trăng
lấp lánh mấy lượt, rồi rơi xuống cắm phụp vào đất, thân kiếm vẫn lắc lưu rúng
động. Sắc mặt Khuông Di tái nhợt, không dám động đậy, nhân vì đoản kiếm của
hắc y nhân không ngờ đang kề sát yết hầu của hắn! Hắn không ngờ rằng hắc y
nhân này rõ ràng đã bại tới nơi, một kiếm siêu việt lạ thường của hắn đáng ra
phải đánh bay kiếm của đối phương, không ngờ ngược lại kiếm của hắn lại bị đối
phương đánh văng đi. Khuông Di bấy giờ mới hiểu, thì ra võ công của hắc y nhân
này cao hơn hắn một bậc, vừa rồi chẳng qua là cố ý giả vờ, nhưng không hiểu là
vì cớ gì. Khuông lão gia tử thấy con trai bị hắc y nhân khống chế, không khỏi
cả kinh, vừa định kêu lớn, đột nhiên phát giác cần cổ mát lạnh, không biết đã
có thêm một thanh trường kiếm từ lúc nào. Lão liếc mắt nhìn, thấy bên cạnh có
một hắc y nhân khác đang đứng, thân hình khôi ngô, mục quang như điện. Kẻ này
đang lạnh lùng nhìn lão, khiến lão sợ quá vội ngậm miệng lại ngay. Lúc này,
hậu hoa viên chợt xuất hiện rất nhiều người, đều mặc áo phi ngư, eo mang trúc
xuân đao, tay cầm đèn lồng sáng trưng, chiếu hậu hoa viên rỏ như ban ngày.
Khuông Di càng kinh ngạc hơn, đưa mắt nhìn, thấy ở giữa có một người trẻ tuổi
mặc quan bào, tức thì cả kinh, há miệng hỏi: “Dương… Dương tước gia? Ngài…
ngài sao lại ở đây?”
Người này chính là Dương Thu Trì, phía sau lưng còn có cẩm y vệ thiên hộ Trầm
Sĩ Sanh và các quan viên cẩm y vệ của Tứ Xuyên. Dương Thu Trì cười lạnh đáp:
“Khuông Di, bổn quan từ Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn bình an trở về, điều này
làm ngươi bất ngờ lắm phải không? Bổn quan vừa về tới, là vội đến ngay xem vị
tục gia đệ tử của Quán Đỉnh pháp vương Đế Lạc có pho kiếm pháp quái dị luyện
đến đâu rồi, và quả thật là khá lắm ha?”
Thần sắc của Khuông Di đại biến: “Tước gia…, tại hạ không biết lời của ngài
có ý tứ gì.”
Dương Thu Trì không lý gì hắn, bước lên trước thanh đoản kiếm, rút lên xem,
dùng tay bún một cái, nói: “Thanh đoản kiếm này thật là lợi hại, liên tục giết
chết luôn Ngô Xảo Trinh tiểu thư và Phương Tiệm công tử. Khuông công tử luyện
pho kiếm này không tệ a. Chỉ có điều, rất may là xá muội đã kiến thức qua chỗ
quái dị trong kiếm pháp này của ngươi, cho nên ngươi không làm gì muội ấy
được.”
Hắc y nhân dùng kiếm kề cổ Khuông Di cười hi hi, kéo khăn che mặt xuống, thì
ra là Tống Vân Nhi. Khuông Di cả kinh: “Tước gia… các vị đây là…”
Dương Thu Trì lạnh giọng nói: “Sư phụ Quán đỉnh pháp vương của ngươi thông
đồng với Kiến Văn dư đảng, ý đồ mưu phản, đã bị ta giết ngay tại trận. Bổn
quan đã tra rõ ràng, ngươi chính là tục gia đệ tử của lão. Các ngươi cấu kết
với nhau, cố ý dùng pho kiếm pháp này giết chết Ngô Xảo Trinh và Phương Tiệm,
một là giết người diệt khẩu, hai là để làm mồi nhử ta, để thiết kế mai phục ở
Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, toan tính hành thích bổn quan. Không ngờ bổn quan
tương kế tựu kế, bắt hết một rọ Kiến Văn dư đảng và pháp vương phản tặc. Vừa
rồi Vân nhi quá chiêuu với ngươi, chính là muốn tra cho rõ xem ngươi có biết
pho võ công này hay không, quả nhiên nửa điểm không sai. Đồng đảng của ngươi
đều đã khai hết, ngươi còn có lời gì để nói hay không?”
Khuông Di mặt cắt không còn hột máu: “Tước gia, tôi không biết cái gì là đồng
đảng, tước gia nhất định là nhìn lầm rồi.”
“Vậy sao?” Dương Thu Trì cười lạnh, lập tức quát gọi: “Đưa vào!”