“Sao vậy?”
“Ta bảo hắn cấp tốc hành quân, lập tức đến lưng chừng núi chờ, thấy được hỏa
pháo làm tín hiệu của ta thì lập tức đánh lên, thế mà hắn lên chậm cả một thời
thần! Nếu như bọn chúng lập tức xông lên ngay sau khi ta phát tín hiệu, mấy
ngàn Minh quân tuôn lên như thác đổ, nhất định sẽ đánh tan bọn tặc đảng Kiến
Văn trong chớp mắt, chúng ta sao có thể rơi vào thế nguy hiểm như thế này!”
Dương Thu Trì đưa tay ra vỗ vỗ phủi tuyết bám đầy đầu vai của Tống Vân Nhi,
nói tiếp: “Nếu như không phải lão tặc thiên này nễ tình bằng hữu, rũ lòng
thương phả xuống trường đại tuyết, thì lão tử chỉ sợ đã chết cháy rồi!”
Lòng Tống Vân Nhi vẫn còn đầy nỗi khiếp sợ: “Đúng a, lúc đó sư phụ mới vừa
sinh hài tử, muội không thể ra, chỉ thấy huynh trong biển lửa dập đập lửa như
phát điên, mũ áo và trên người chỗ nào cũng bốc lửa, sư phụ thì không động đậy
được chút nào, nhưng cứ gào khóc gọi tên huynh. Muội vừa rồi còn đang định ra
giúp huynh, thì ông trời đã hạ trận đại tuyết cứu chúng ta rồi.”
“Đúng a, muội nói coi tên Dư Hiên đó có đáng bị đánh đòn hay không?”
“Đáng! Hãm chủ soái vào tử địa, xem ra phải bị chém đầu!”
Dương Thu Trì ngẩn người: “Ha ha, cái đó thì bất tất, xem ra bọn chúng cũng
không phải cố y, có thể là nguyên nhân gì đó làm cho chậm trễ, dù sao thì cuối
cùng chúng cũng kéo đến.”
Tống Vân Nhi trừng mắt: “Chỉ có lòng của huynh tốt, suýt chút nữa bị y hại
chết rồi, lại còn nói giúp cho y!”
Dương Thu Trì cười hắc hắc, quay nhìn cảnh hỗn chiến bên dưới, nhìn ra ngay
Dương Ứng Năng kẹt trong loạn quân, đang cố sức chạy xuống núi, vội vã kêu
lên: “Dương Ứng Năng muốn chạy, bắt hắn!” Nhưng dưới chùa lúc này đã loạn
thành một đoàn, thanh âm của hắn căn bản chẳng ai nghe, nên hắn sốt ruột dậm
chân bức tóc.
Tống Vân Nhi nói: “Ca, huynh bảo hộ sư phụ, muội đi bắt hắn!” Vừa rồi Tống Vân
Nhi lại lần nữa kiến thức sự lợi hại của Phích Lịch đạn của Dương Thu Trì,
biết là nó còn lợi hại hơn cả cao thủ lợi hại nhất, thừa sức bảo hộ cho sư phụ
của nàng, chứ không biết trong súng Dương Thu Trì hiện giờ chỉ còn có bốn phát
đạn. Do đó, khi Tống Vân Nhi vừa nói dứt, phóng phi trảo chụp lấy một góc kim
đỉnh, tụt theo dây xuống dưới. “Hay…. A! Chờ chút Vân nhi!” Chờ Dương Thu
Trì phản ứng, thì Tống Vân Nhi đã xuống dưới kim đỉnh rồi. Dương Thu Trì cười
khổ, để ta bảo hộ Băng nhi? Nàng ấy bảo hộ ta thì có.
Ngẫm nghĩ xong, hắn trước hết tìm bảo kiếm của Liễu Nhược Băng đem đặt cạnh
nàng, sau đó cật lực bê chùy đồng của Đế Lạc rơi bên tường vào trong phòng.
Gọi tiểu hắc cẩu tiến vào, sau đó đóng cửa phòng lại, dùng chùy đồng tấn cửa,
móc súng ra cẩn thận giới bị. Liễu Nhược Băng nhìn dáng vẻ như lâm đại địch
của hắn, không khỏi bật cười ôm con chỉ hắn: “Bảo bối, coi cha con dũng cảm
chưa kìa, có cha con bảo hộ hai mẹ con ta, chúng ta không sợ gì nữa, đúng
không nào?” Nói xong, nàng hôn hít lên gương mặt nhỏ nhắn của em bé.
Dương Thu Trì cười khan, đặt súng bên cạnh, đỡ Liễu Nhược Băng lên, để nàng
dựa vào người hắn, sau đó cầm súng lên nhắm ra cửa. Hắn cúi đầu nhìn em bé,
thấy nó nheo mắt chép chép miệng, xót xa nói: “Băng nhi, con chúng ta đói rồi,
nàng cho con bú đi a.”
Liễu Nhược Băng nằm dựa vào lòng hắn, lòng cảm thấy tự tin hơn, khi nghe hắn
nói vậy, mặt hơi ửng đỏ, lẩm bẩm: “Thiếp… thiếp cho bú hả…?”
“Đúng vậy! Nàng là mẹ của nó, nàng không cho nó bú, chẳng lẽ chúng ta mong con
sẽ hít gió uống sương mà lớn hay sao a?” Liễu Nhược Băng phì cười, trong phòng
tuy chỉ có lang quân của nàng, hoặc có thể kể thêm chú tiểu hắc cẩu đứng một
bên nghễnh cổ nhìn ba người, nhưng nàng quả thật là thẹn, tay đặt lên áo,
nhưng không chịu cởi ra.
Dương Thu Trì cười hắc hắc, ngoắc ngoắc tiểu hắc cẩu: “Tiểu hắc, qua đây nhìn
chỗ khác, con trai không được phép nhìn nữ sinh cho bú đâu!”
Tiểu hắc cẩu khịt khịt mũi ứ ứ vài tếing, cúi đầu bước e dè lại cạnh hắn, nằm
phục xuống đất, đầu hướng ra cửa.
Dương Thu Trì vỗ vỗ Liễu Nhược Băng: “Được rồi, tiểu hắc không nhìn nàng nữa,
cửa phòng đóng kín, mau cho con chúng ta bú đi, nàng không thấy con nó đang
chép miệng đòi bú hay sao?”
Liễu Nhược Băng cúi đầu nhìn, quả thật như vậy, thương con vô cùng, cuối cùng
cố nén e thẹn, cởi áo, móc bầu vú căng tròn trắng muốt ra, đưa đầu vú anh đào
vào miệng của em bé.
Nhìn đứa bé đói khót mút lấy mút để, Liễu Nhược Băng ứa giọt lệ sung sướng,
nghiêng mặt qua bảo: “Con nó bú rồi.” Dương Thu Trì ôm chặt Liễu Nhược Băng,
vui mừng nhìn con trai mình nhắm mắt tham lam bú sữa, nhịn không được thò tay
bẹo má, bảo: “Băng nhi, ta muốn mỗi ngày đều nhìn nàng cho con chúng ta bú sữa
thế này!”
—-o0o—–
Trong đại viện của chùa, Tống Vân Nhi sau vài lần nhấp nhô đã chặn được Dương
Ứng Năng, cười lạnh bảo: “Ngươi muốn đi sao không thông báo một tiếng, chẳng
phải là đã nói rõ rồi là sẽ lăng trì hay sao?”
Dương Ứng Năng sợ đến toàn thân phát run, lùi lại mấy buớc, lúc này, một thanh
đoản kiếm phóng về phía Tống Vân Nhi, một người cao gầy kêu lên: “Dương gia
mau chạy, tôi đoạn hậu!”
Người đến chính là Cường Ba. Tống Vân Nhi huy đoản kiếm, hai người đấu rát với
nhau. Dương Ứng Năng chuyển thân định chạy, Tống Vân Nhi vẫn nhất mực dùng
khóe mắt canh chừng y, nhân dịp rảnh tay phóng ra ngay hai mũi liễu diệp phi
tiêu, phân biệt đánh trúng nhượng hai chân của Dương Ứng Năng, đánh gãy xương
gối của y. Dương Ứng Năng gào thảm, té năm lăn lộn dưới đất. Thấy Dương Ứng
Năng không còn cách nào đào tẩu nữa, Tống Vân Nhi trầm tĩnh nghênh chiến. Lần
này không phải bỉ võ như dưới núi, mà là ra đòn độc quyết lấy mạng nhau.
Tống Vân Nhi mắt thấy viện quân lục tục kéo đến, bên mình dần dần chiếm thượng
phong, lòng tự tin đại tăng, xuất kiếm chiêu sau nhanh hơn chiêu trước; Trong
khi đó Cường Ba lòng nóng như lửa đốt, một lòng muốn đánh lui Tống Vân Nhi
đoạt lộ mà chạy, tự nhiên càng gấp càng hỏng, sau vài chục chiêu, chỉ còn biết
lấy chiêu chiết chiêu chứ không có lực hoàn thủ nữa. Trong cơn kịch chiến,
Tống Vân Nhi chợt nạt to, vút vút vút ba kiếm, hai tay Cường Ba liền đứt tận
đến cùi chỏ, huyết nhận đoản kiếm bay đi thật xa, và chân phải cũng bị một
kiếm đâm xuyên, gào thảm ngã vật ra đất, nằm ngữa ra ngất đi vì đau đớn. Tống
Vân Nhi ngước mắt nhìn, thấy Minh quân và hộ vệ trên quảng trường đang như bầy
ong bay tới, bao vây phân cắt chúng tăng binh, bên phe nàng đại thắng.
Lòng khẩn trương của Tống Vân Nhi bấy giờ mới hạ xuống, lúc này, Nam Cung Hùng
cùng mọi người cũng chạy tới. Tống Vân Nhi lệnh cho Nam Cung Hùng cùng các hộ
vệ trói Dương Ứng Năng lại, trọng điểm coi giữ, rồi cầm máu cho Cường Ba, để
khỏi mất máu nhiều quá mà chết, giữ lại nhân chứng sống hỏi tội. Đến lúc này,
quảng trường quỳ đầy tăng chúng và Kiến Văn dư đảng đã hàng. Ở xa xa chợt nghe
có người lớn tiếng gọi: “Tống cô nương…!” Mấy thân binh hộ vệ vây quanh một
vị tướng quân người mặc khải giáp cưỡi ngựa chạy tới.
Tống Vân Nhi nhìn kỹ, quả nhiên là đô chỉ huy sứ Dư Hiên của Đóa Cam, bấy giờ
mới rõ lời Dương Thu Trì lúc nãy không phải nói bừa. Dư Hiên giục ngựa chạy
tới trước, phiên thân hạ mã, chấp hai tay thành quyền hỏi: “Cô nương, Dương
tước gia đâu? Hạ quan không đến chậm chứ?”
Tống Vân Nhi hừ lạnh, hỏi lại Dư Hiên: “Ngươi nói coi? Ca ca của ta bảo các
ngươi chờ ở giữa núi, thấy hỏa tín là lập tức xông lên, các ngươi bày trò gì
mà giờ này mới lên tới? Nếu đến trễ nửa bước, thì coi như giúp chúng ta thu
thây mà thôi.” Dư Hiên bẽn lẽn đáp: “Hạ quan án chiếu lời dặn dò của tước gia
mà làm. Lần này mang theo đều là kỵ binh, không ngờ Niên Bảo Ngọc Tắc này sơn
thế nhỏ hẹp, chỉ có mấy con đường ruột dê có thể lên núi. Chúng tôi án theo kế
hoạch lên được giữa núi, thấy tín hiệu là xông lên ngay.”
Tống Vân Nhi lạnh giọng hỏi: “Nếu như các ngươi án theo kế hoạch lên giữa núi,
sao tới bây giờ mới xông lên tới đây?”
Dư Hiên chấp tay: “Cô nương, cô lên núi thấy rồi đó, thần sơn này chỉ có mấy
sơn lộ, ngoài sơn lộ có rìa quá nhỏ hẹp gấp khúc. Ngựa lên không được, do đó
chỉ có thể cưỡi ngựa dọc theo sơn đạo mã xông lên, kết quả ở trên bị địch quân
chiếm cứ yếu điểm ngăn lại, ở dưới lên không được.”
Tống Vân Nhi nghĩ tới lúc ba người suýt bị thiêu chết, trong lúc tức giận buột
miệng mắng: “Ngươi không có đầu óc…” rồi cảm thấy không thỏa, khẩu khí liền
hòa hoãn lại bớt, hỏi: “Vậy ngươi không biết nghĩ biện pháp sao?”
Dư Hiên cảm thấy rất ủy khuất, cười khổ hồi đáp: “Ta nghĩ rồi chứ, ta vừa nhìn
tình hình không ổ, hạ lệnh xuống ngựa xông lên. Nhưng mấy nghìn huynh đệ kéo
dài, phía sau muốn trèo lên tới phải phí mất nửa ngày. Ngoài ra, các huynh đệ
đều mặc khải giáp quá nặng. Núi này quá nhỏ hẹp, leo lên thở phì phò, ta liền
hạ lệnh cởi khải giáp xung phong, nhưng những binh sĩ này không quen đột tập
lên tuyết sơn, giống như đàn bà vậy, trèo mấy bước đã thở như trâu, do đó…
mới trễ nãi như vậy…”
Chủ phong của Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn này cao hơn năm nghìn ba trăm mét so
với mực nước biển, dưỡng khi chỉ chiếm một phần ba so với bình nguyên, cho nên
tác chiến ở chỗ cao thế này đích xác là không thể nào sánh được khi ở bình
nguyên hay những sơn khu thấp bé. Cộng thêm thế núi gấp và nhỏ hẹp, trong vòng
một thời thần mà có thể chạy bộ từ giữa núi xông lên tới đỉnh thì kỳ thực là
hiếp có rồi, huống chi phải mặc khải giáp nữa. Kế hoạch tác chiến lần này xảy
ra vấn đề ở chỗ nhận thức không đầy đủ về khó khăn trong tác chiến ở những chỗ
quá cao. Dương Thu Trì trước khi đi viện trợ cho Tây Tạng trong thời hiện đại
tuy có xem qua tư liệu của vùng, nhưng hắn ngồi tạp xa đến A Lí, chứ không có
leo núi, đối với chuyện leo núi khó khăn như thế nào không nhận thức đầy đủ.
Còn Dư Hiên trước đây là quan ở Thành Đô, mới vừa điều đến Cam Tư không lâu,
cho nên không có kinh nghiệm tác chiến ở vùng này.
những sơn khu thấp bé ở Tứ Xuyên mà đề ra kế hoạch. Trong tình huống bình
thường, căn cứ theo độ cao tương đối của Niên Bảo Ngọc Tác thần sơn, muốn xông
từ giữa núi lên đỉnh chỉ cần thời gian ăn xong bửa cơm là đủ. Duơng Thu Trì
tính toán có hai đại cao thủ là Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, chỉ thủ không
công, kiên trì chừng ấy thời gian không phải là vấn đề. Hơn nữa, hai trăm hộ
vệ của hắn làm quân tiên phong cũng có tác dụng kéo dài thời gian, cho nên tự
cảm thấy kế hoạch này có thể tiến hành. Chỉ có điều, bọn họ chưa hề đến qua
Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, không biết núi này đường đi nhỏ hẹp. Quan trọng
hơn nữa là các kế hoạch dự phòng và lường trước khó khăn khi chiến đấu ở độ
cao không đủ, cộng thêm Liễu Nhược Băng sinh con giữa chừng… những thứ tấu
xảo này hợp lại, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Rất may là bọn Dương Thu
Trì có kinh hãi chứ không nguy hiểm. Tống Vân Nhi nghe y nói cũng có phần hợp
lý, bấy giờ mới phẫy tay: “Được rồi được rồi, rất may chúng ta đều không sao.”
Xong nàng chuyển thân chỉ lên kim đỉnh, “Ca ca ta và sư phụ của ta đang ở trên
đó, các người trước hết không cần lên, chờ tiêu diệt hết các phỉ tặc này xong
rồi tính!”
Dư Hiên khom người thưa: “Xin nghe lời dạy của cô nương.” Nói xong chuyển thân
lên ngựa, dẫn binh xông tới chém giết.