Đế Lạc phát giác bản thân có thể bay, bay nhanh như chong chóng, nhìn trời đầy
tuyết – hoa tuyết vì sao lại có màu hồng vậy? Lão bây giờ mới nhìn rõ, hoa
tuyết đầy trời đó màu hồng, và màu hồng chính là do máu bắn ra từ cổ lão rưới
lên! Đầu của lão nạng nề rớt phịch xuống nền đá rắn chắc của kim đỉnh, lăn mấy
vòng. Lão nhìn thấy con tiểu hắc cẩu cắn chân lão lúc nãy đang đừng đó, giương
đôi mắt lạnh lùng nhìn lão, một cái nhìn khinh khỉnh. Và cái nhìn đó cũng là
chút nhận biết cuối cùng trên thế giới này của Quán Đỉnh pháp vương.
Dương Thu Trì tận mắt chứng kiến hành động một kiếm chém đứt đầu Đế Lạc của
Tống Vân Nhi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đút súng trở lại bao. Tống Vân
Nhi đương nhiên biết, lần này cũng giống như lần tiêu diệt Đại nội thị vệ tổng
quản Hồng Ưng của Kiến Văn đế trên Vân Nhai sơn vậy, Dương Thu Trì lại dùng
món ám khí phích lịch đạn của hắn để níu kéo lại thế cờ, lòng vừa áy náy vừa
thở phì phò nói: “Cái tên thùng nước lèo này thật là lợi hại! Ca… huynh mau
vào gặp sư phụ và em bé đi, muội thủ ở ngoài…”
“Được!” Dương Thu Trì cất tiếng gọi: “Băng nhi!” Rồi chạy vào trong phòng.
Trên mặt đất đầy huyết, áo váy trắng như tuyết của Liễu Nhược Băng đã nhiễm
hồng, làn tóc trên đầu đã ướt bệt mồ hôi, đang yếu ớt mỉm cười ôm chặt một hài
nhi bé bỏng trong lòng. Em bé đó đang oa oa khóc lớn. Dương Thu Trì quỳ xuống
cạnh Liễu Nhược Băng, vui mừng nói: “Băng nhi, nàng thấy thế nào? Yên tâm đi,
Đế Lạc chết rồi. Người của chúng ta đang đánh lên.”
Liễu Nhược Băng âu yếm ôm con, ngước nhìn Dương Thu Trì, thấy mặt mày hắn bị
khói lửa ám đen như mới từ lò đốt than chui ra, chỉ còn đôi mắt là sáng, hàm
răng là trắng nõn mà thôi. Mũ trên đầu hắn còn cắm mấy đầu tên lửa, tóc mai
dưới mũ cũng bị đốt cháy hết, ở vai và tay máu me chảy đầy, xem ra là bị những
hỏa tiễn rơi từ trên không xuống làm cho bị thương. Y phục của hắn giờ chỉ còn
áo trong, bị cháy thành những lổ lớn, thậm chí còn bay ra khói đen. Liễu Nhược
Băng vừa đau lòng vừa cảm thấy an ủi, mắt ứa lệ, đầu gật gật: “Thu Trì… mau
xem con trai của chúng ta…!”
Dương Thu Trì cẩn thận tiếp lấy đứa bé đỏ hỏn đầy máu trong lòng nàng, giơ lên
xem, thấy ở giữa bẹn của em bé có một khối u nho nhỏ và một cái vòi nước như
bình trà nhỏ, hưng phấn há miệng cười khà khà. Liễu Nhược Băng bảo: “Đừng…
đừng làm lạnh con.”
“Đúng đúng!” Dương Thu Trì đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, vội vã cởi áo
lót mùa đông trên người hắn xuống, cẩn thận bao bọc em bé lại, rồi ôm chặt em
bé vào lòng, nhịn không được hôn lên gương mặt bé bỏng của nó, hỏi Liễu Nhược
Băng: “Băng nhi, nàng nói coi nó giống nàng hay là giống ta?”
Liễu Nhược Băng mỉm cười ngọt ngào: “Để thiếp xem.”
Dương Thu Trì vội cẩn thận đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, sau đó đỡ nàng
dậy cho ngồi dựa vào lòng hắn. Liễu Nhược Băng áp áp áo lót bông, hé lộ gương
mặt bé xíu của em bé ra nhìn, nghiên đầu qua lại nói: “Gương mặt thì giống
chàng, mắt giống thiếp…”
“Hì hì…” Dương Thu Trì cười, “Con trai chúng ta lớn lên, sẽ xinh đẹp giống
như nàng vậy.”
“Không… con trai mà, không được quá giống thiếp…., nếu không… vẻ son
phấn con gái quá trọng…”
“Ha ha, như vậy cũng phải, người ta nói hài tử theo ai, thì khi lớn lên sẽ
giống người đó…”
“Thật không…?” Mắt Liễu Nhược Băng thoáng vẻ ưu tư, cúi đầu nhìn em bé.
“Đương nhiên là thật rồi!” Dương Thu Trì nghiêm túc nói, “Do đó con chúng ta
phải lớn lên bên cạnh hai chúng ta, con nó mới giống nàng anh tuấn sảng khoái,
và sẽ giống ta thông minh linh lợi.”
“Tự mèo khen mèo dài đuôi, không biết thẹn…!” Liễu Nhược Băng vui vẻ yêu
thương trợn nhìn Dương Thu Trì như trách móc, rồi cúi đầu nhìn con.
Dương Thu Trì đề nghị: “Ta ẵm chút nhé.” Liễu Nhược Băng gật đầu ưng thuận.
Dương Thu Trì ẵm em bé lên, ôm vào người, lòng thật cảm khái, nghĩ đến cha mẹ
hắn ở thời hiện đại không biết là có nghĩ con trai mình chết đi đã xuyên việt
đến mấy trăm năm về trước, hiện giờ thậm chí còn có con, cha mẹ đã trở thành
ông bà rồi. Nghĩ đến cha mẹ, lòng hắn chua xót, lại nghĩ đến Liễu Nhược Băng
sắp sửa mang con đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, không khỏi cảm thấy sống
mũi cay cay, sụt sùi nhỏ lệ. Liễu Nhược Băng nghe tiếng khóc của Dương Thu
Trì, vội vã hỏi: “Thu Trì, chàng sao vậy?”
“Hu hu… nàng không lâu nữa… hu hu… sẽ mang con đi…., ta…. hu hu…
ta không còn nhìn thấy… nhìn thấy con trai của chúng ta nữa… hu hu…”
Dương Thu Trì không biết nổi bi thương vì sao mà dâng trào hết cõi lòng, ôm
con khóc rống lên. Liễu Nhược Băng mắt ứa lệ, đưa tay qua, áy náy nắm tay
Dương Thu Trì: “Vậy… vậy thiếp mang con theo… theo ở với chàng lâu một
chút… chờ con của Chỉ Tuệ, Tống Tình ra đời tồi…, chàng có thêm con ở cùng
rồi… thiếp sẽ mang con đi… có được không?”
“Không được! Hu hu… đây là con của chúng ta…, ai cũng không thế được…”
Dương Thu Trì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ôm chặc con tiếp tục khóc rống
lên, “Ta muốn mỗi ngày nhìn thấy hai mẹ con, muốn ở cùng hai mẹ con một chỗ
mỗi ngày … hu hu.”
Liễu Nhược Băng đưa tay áo ra lâu nước mắt của Dương Thu Trì, nước mắt của
chính nàng cũng không nhịn được rơi lốc tốc xuống nền nhà. Dương Thu Trì vội
vã ôm con lại, lau lệ cho Liễu Nhược Băng: “Không được khóc, Băng nhi ngoan
nào, sinh trong tháng mà khóc không tốt đâu, sẽ ảnh hưởng đến thân thể…”
“Dạ!” Liễu Nhược Băng gật gật đầu, “Đưa con cho thiếp, thiếp muốn ôm con.”
Dương Thu Trì cẩn thận đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, nhìn đôi mắt còn
đẫm lệ nhưng mặt rạng ngời hạnh phúc của nàng, nói: “Băng nhi, ta cầu xin
nàng, hãy vì con lưu lại bên ta, được không, chỉ cần nàng chịu ở cùng ta, để
ta ngày ngày được nhìn nàng và con, nàng bảo cái gì ta cũng đáp ứng! Có được
không?”
Liễu Nhược Băng đắn đo một chút: “Chuyện này sau này hãy nói, được không…
chí ít… trong thời gian gần đây thiếp sẽ không mang hài tử đi đâu hết.”
“Ừ!” Dương Thu Trì vui vẻ gật đầu. Lúc này, chợt nghe Tống Vân Nhi bên ngoài
lớn tiếng hô to: “Ê…! Người ở dưới nghe đây! Quán Đỉnh pháp vương của các
ngươi mưu phản, đã bị chúng ta giết rồi. Các ngươi quỳ xuống đầu hàng được
miễn chết! Nếu mà hung ngoan cố chống cự, giết không tha!”
Dương Thu Trì quay người ra nhìn, thấy trong hoa tuyết bay cuồng, Tống Vân Nhi
xách cái đầu tròn đầy thịt của Đế Lạc giơ cao, hướng xuống dưới hò hét. Cô gái
nhỏ này quả thật là có ý tứ! Hắn liền bảo Liễu Nhược Băng: “Băng nhi, ta đi
xem xem.”
“Vâng! Chàng cẩn thận một chút a.” Liễu Nhược Băng yêu thương nhìn Dương Thu
Trì. Dương Thu Trì khẽ vuốt ve mặt nàng một chút, gật đầu, cẩn thận đặt nàng
nằm xuống, đặt con bên cạnh nàng, lót áo kỹ lại, bấy giờ mới chạy ra ngoài,
đến bên cạnh Tống Vân Nhi, hai người cùng cúi đầu nhìn xuống. Các tăng binh
bên dưới lúc nãy nghe tiếng nổ lớn đều cả kinh, giờ thấy Đế Lạc đã bị chặt
đầu, tức thời loạn thành một đoàn, Cường Ba lớn tiếng quát: “Đừng nghe lời quỷ
của ả, chỉ cần tạo phản thì đầu hàng cũng phải chết, giết chúng thì mới có
đường sống!”
Các tăng binh oa oa kêu loạn múa vũ khí xông về phía bọn hộ vệ. Tuy các hộ vệ
anh dũng thiện chiến, nhưng dù sao đánh lên được tới đây cũng chỉ một bộ phận
nhỏ, phần lớn còn lại đều đã bị chặn lại giữa núi. Địch nhiều ta ít, nhất thời
họ chống cự không nổi. Tống Vân Nhi liếc mắt, bấy giờ mới chú ý đến Dương Thu
Trì ở bên cạnh, tay chân chỗ nào cũng đầy máu, cả kinh kêu lên: “Ca! Huynh thụ
thương rồi! Muội giúp huynh băng bó lại!” Nói xong móc từ trong người ra thuốc
kim sang, cởi bớt áo của Dương Thu Trì ra, đắp thuốc lên, rồi xé váy băng bó
cho hắn. Dương Thu Trì khắp người chỗ nào cũng bị thương, có cái là do hỏa
tiễn bắn trúng, có cái là bị lửa thiêu, nhất thời bán khắc không thể băng bó
hết. Đến lúc này, Dương Thu Trì mới cảm giác toàn thân đau rát, thật không
biết vừa rồi vì sao mà hắn chống chịu được lâu như vậy. Trong lúc băng bó vết
thương, chợt nghe ở dưới đại loạn, hai người thò đầu ra nhìn, thấy lưng chừng
núi có mấy trăm Kiến Văn dư đảng tay cầm đao hoảng loạn chạy lên gần tới. Một
số tên tới trước kinh hoàng hô: “Không xong rồi! Minh quân đến rồi!”
Cường Ba và Dương Ứng Năng đều cả kinh, vội hỏi: “Minh quân? Minh quân ở đâu
ra?” “Không biết, khắp núi chỗ nào cũng có, chỉ sợ phải mấy nghìn người, đã
vây kín cả thần sơn rồi, đang đánh lên!”
Đến lúc này thì chúng tăng đại loạn, có người còn ngoan cố đề kháng, có người
quỳ xuống xin đầu hàng, số còn lại chạy đông chạy tây, chạy xuống dưới núi,
toan tính đánh mở ra một đường máu để hạ sơn. Tống Vân Nhi vừa cao hứng vừa
kinh ngạc: “Minh quân tăng viện ở đâu ra thế?”
“Ta gọi đến đó.” Dương Thu Trì đắc ý cười nói.
“Khoác lác! Hi hi, ca ca cũng học biết được nói khoác từ bao giờ vậy?”
“Ai khoác loác, muội còn nhớ không, khi ở Đóa Cam Tư, muội ẵm cô bé đó ra sau
vườn chơi, còn ta nói ta và Đóa Cam Đô ti chỉ huy sứ Dư Hiên cần có chuyện
thương lượng, và chuyện thương lượng chính là việc này.”
“Hả? Thật không?”
“Đương nhiên là thật, ta đưa cẩm y vệ chỉ huy sức đặc sứ yêu bài ra cho Dư
Hiên xem, cho y biết lần này điều tra cần y phái quân đội hiệp trợ. Muội biết
đó, tuy cẩm y vệ không quản được quân đội, nhưng cẩm y vệ có chuyện gì trọng
yếu cần quân đội hiệp trợ, quân đội vẫn phải nghe theo. Do đó Dư Hiên liền đáp
ứng.”
“Vậy trên đường đi, muội sao không thấy quân của họ?” “Ta bảo ông ta điều quân
cách chúng ta nửa ngày đường, nhất mực theo sau chúng ta. Vừa rồi ở dưới thần
sơn dựng trại nghỉ ngơi, ta đã viết một phong thư, bảo Nam Cung Hùng phái hộ
vệ đem trao cho Dư Hiên ở phía sau, bảo ông ta phong tỏa đạo lộ hạ sơn, và
phái một cánh quân theo đội hộ vệ chúng ta. Khi đội hộ vệ của chúng ta lên
núi, họ chờ chút cũng lên theo, khi thấy ta phát hỏa pháp làm tín hiệu, thì
nhanh chóng đánh lên núi.”
Tống Vân Nhi vỗ tay nói: “Hèn gì vừa rồi huynh phóng pháo hoa. Muội còn nghĩ
đã lúc nào rồi mà huynh còn có tâm tình chơi trò đó, thì ra là phát tín hiệu!”
Nàng chuyển đầu nhìn vào trong, gọi Liễu Nhược Băng: “Sư phụ, đại quân của
chúng ta đến rồi, yên tâm đi!”