Có tăng binh đáp ứng chạy vào hậu viện, chớp mắt sau, một đạo hắc ảnh gầm gừ
phóng ra từ hậu viện, nhào tới tiểu hắc cẩu. Tiểu hắc cẩu cơ linh tránh thoát,
phát hiện đó là một con Tạng ngao (chó ngao Tây tạng), thân hình uy mãnh giống
như con trâu điên, há cái mõm như chậu máu xông tới cắn vào đầu nó. Con Tạng
ngao phóng lên phóng không trúng, chuyển thân cắn tiếp. Tiểu hắc cẩu biết
không thể dùng mạnh đối mạnh, ý vào thân hình linh động, không ngừng tránh né,
nhưng không còn dịp nào cắn cung tiễn thủ được nữa. Tiểu hắc cẩu bị con Tạng
ngao bám sát, cung tiễn thủ được dịp rãnh, tiếp tục bắn hỏa tiễn lên kim đỉnh.
Nón áo của Dương Thu Trì đã bắt cháy, nhưng vẫn cố sức diệt lửa. Lúc này, ở
dưới có một trận đại loạn, tiếng hò hét giết chóc vang lên tứ phía, lại nghe ở
phía dưới viện có người gọi: “Tước gia! Ngài ở đâu! Chúng tôi đã đánh lên rồi!
Người ở đâu?”
Là Nam Cung Hùng! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, lớn tiếng đáp: “Chúng ta ở
trên này, mau giết những tên rùa bắn hỏa tiễn đó, nếu không lão tử bị thiêu
chết cháy luôn đây!” Lòng hắn nhất trực mắng thầm, làm cái “đếch” gì mà giờ
này mới đánh lên tới đây, chơi cái trò gì nguy hiểm vậy.
Hắn vốn không biết ở giữa lưng chừng núi có tới bốn năm trăm Kiến Văn dư đảng
chặn đánh. Vốn ra Nam Cung Hùng cùng hộ vệ đội khoảng 200 người mai phục ở
giữa núi chờ Duơng Thu Trì phóng hỏa tiễn làm hiệu, sau đó xông lên, không ngờ
Kiến Văn dư đảng đã đề phòng chiêu này, xuống dưới tìm kiếm, phát hiện bọn họ,
nên hai bên đánh nhau một trận. Kiến Van dư đảng chiếm cứ yếu điểm phòng thủ,
các hộ vệ từ dưới đánh lên chịu rất nhiều thua thiệt. Do đó tuy họ đều là tinh
anh, nhưng một là đối phương hơn gấp đôi về nhân số, lại chiếm cứ địa lợi, nên
mới để lỡ nhiều thời gian như vậy. Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu
Giản tổng cộng sáu thiếp than hộ vệ là tinh anh trong số tinh ảnh, thấy địch
nhân đã có chuẩn bị, biết tình huống của Dương Thu Trì không xong, nên sáu
người liều mạng đánh mở ra một đường huyết lộ, cuối cùng cũng đánh lên được
đỉnh núi.
Bọn họ lên tới đỉnh núi, thấy trên kim đỉnh của chùa đã bố cháy ngùn ngụt, và
cung tiễn thủ của tăng binh không ngừng bắn hỏa tiễn lên đó, đoán là bọn Dương
Thu Trì đang ở trên kim đỉnh, nên mới vừa gọi Dương tước gia, vừa hoảng động
thân hình, nỗ lực đến chém giết cung tiễn thủ. Nghe âm thanh của Dương Thu Trì
trong biển lửa trên Kim đỉnh, bọn họ vừa kinh vừa mừng. Dương tước gia còn
sống, nhưng xem có vẻ đại sự không ổn, đều đỏ hồng cả mắt, ra tay mạnh mẽ tiêu
diệt các cung tiễn thủ. Đế Lạc dẫn đầu Cường Ba cùng các đệ tử ngăn bọn Nam
Cung Hùng lại. Nam Cung Hùng đối một chiêu với Đế Lạc, biết mình không phải là
đối thủ, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu hiện giờ là giết chết các cung tiễn thủ,
giải bớt áp lực cho bọn Dương Thu Trì trên kim đỉnh, cho nên sáu người lăn lộn
di chuyển nhanh đấu trường, cứ tìm cách đánh giết cung tiễn thủ.
Rất tiếc là tăng binh quá nhiều, lại có Đế Lạc cùng Cường Ba và các cao thủ
ngăn chặn, tuy đã giết chết không ít cung tiễn thủ, nhưng những tăng binh khác
lại cầm cung tên lên bắn tiếp, hỏa tiễn từ trên không trung rơi xuống kim đỉnh
không giảm bao nhiêu, áp lực đối với Dương Thu Trì chỉ có tăng chứ không giảm.
Lúc này, Dương Thu Trì đã như kẻ đem thân vào địa ngục, bốn phía đều có lửa
cháy trùng trùng, cuộn lên khói đặc, hắn vừa ho mãnh liệt, vừa cố sức diệt
lửa. Trong phòng truyền ra tiếng khóc của con nít, tê tâm liệt phế, hắn ẩn ước
nghe tiếng gào khóc kêu gọi của Liễu Nhược Băng: “Thu Trì…!”, và còn có
tiếng kêu thêthảm của Tống Vân Nhi: “Ca…!”
Hắn quay đầu, ngoại trừ thế giới của lửa, không nhìn thấy cái gì khác nữa.
Ngay cả lưỡi lửa liếm vào người, hắn cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn
vẫn như phát điên dập lửa khắp nới, trong lòng chỉ có một niềm tin, rằng tuyệt
không thể để lửa thiêu nữ nhân yêu thương và hài tử vừa sinh ra thế giới này
của hắn! Lúc này, hắn phát hiện trước mắt trắng xóa, bước chân nhẹ phiêu
phiêu, đã rơi hoàng toàn vào thế giới trắng xóa. Hắn không khỏi lạnh lòng,
xong rồi, bản thân khẳng định là đã chết rồi, giống như lần trước vậy, linh
hồn xuất khiếu rồi. Tiếp theo đó, hắn cảm thấy đó là thứ trăng trắng gì đó
quấn lại, rồi hơi nóng quanh người giảm xuống. Ơ! Lưỡi lửa bốc cháy trên cánh
tay chạm phải thứ trăng trắng đó lập tức kêu xùy, thế rồi tắt hẳn, chỉ còn lại
khói uốn éo bốc lên. Hắn ngẩn nguời ra, ngước đầu nhìn trời: “Ha ha ha….”
Hắn cười điên cuồng, “Hạ tuyết rồi…! Ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi! Ha
ha ha!”
Đó dường như là một đám mây dày đặc sà xuống gần chạm đỉnh đầu, phún ra từng
làn tuyết đặc, cuồn cuộn, phiêu phiêu, phủ trùm cả thế giới, biến cả thế giới
thành tuyết vậy. Lửa cháy ùng ùng trên kim đỉnh gạp tuyết dày phát ra từng
tiếng xì xì, dù cố sức chống chỏi nhưng cuối cùng cũng thu nhỏ dần, rồi biến
thành những cột khói mỏng,bốc lên hòa vào đám mây đen dày. Dương Thu Trì vừa
ho vừa cười, điên cuồng cho đến nỗi cứ huy động mãi cái áo bào trên tay đã bị
cháy chỉ còn một khúc ngắn, tiếp tục diệt lửa còn sót lại. Vào lúc này, nếu
nói hắn đang cố dập hết lửa cũng đúng, nhưng nói đang nhảy nhót ăn mừng vì đã
vừa từ chỗ chết chạy thoát ra. Do đại tuyết đầy trời, hắn đã nhanh chóng diệt
hết biển lửa trên kim đỉnh và mái nhà gỗ. Đến lúc này, trong căn phòng gỗ đó
truyền ra tiếng gọi yếu ớt của Liễu Nhược Băng: “Thu Trì…!”
Dương Thu Trì bấy giờ mới tỉnh lại từ trong điên cuồng, đột nhiên nhớ lại con
trai của mình, mừng rỡ kêu lên một tiếng, vừa định chuyển thân tiến vào căn
phòng gỗ, đột nhiên trước mắt chợt hoa lên, một người từ ngoài tường vây đã
nhảy tiến vào. Người này chính là Đế Lạc to bự như con gấu, tay cầm một đôi
đồng chùy. Dương Thu Trì giật mình cả kinh, kêu lên kinh khủng: “Cái lu lớn
lên rồi!”
Thì ra, khinh công của Đế Lạc chẳng ra sao cả, đuổi cả nửa ngày mà không làm
sao đuổi bắt được bọn Nam Cung hùng. Lúc này, đã có hơn chục hộ vệ đánh lên,
đánh giết vào đám tăng binh. Đây đều là những tinh anh tuyển chọn lại từ số
tinh anh ưu tú của cẩm y vệ và đại nội thị vệ, lập tức như mãnh hổ nhập quần
hồ, chém giết khắp nơi, tung hoành như đi vào chỗ không người. Mắt thấy hộ vệ
của Dương Thu Trì đánh lên núi ngày càng đông, Đế Lạc không biết nênlàm cách
nào. Lúc này, trên trời chợt đỗ tuyết đầy nhưng lông ngỗng, vừa nhìn thấy
tuyết lớn là lão kêu trời không thấu. Lão đưa mắt nhìn lên, thấy lửa trên kim
đỉnh nhanh chóng giảm nhỏ, không khỏi nóng ruột. Lão cũng biết đao lý cầm tặc
tiên cầm vương, đánh giặc phải bắt tướng trước, cho nên đã nối lại các thang
đã gãy, bắc lên một góc kim đỉnh, nhanh chóng trèo lên.
Đế Lạc nhảy tới kim đỉnh, thấy Dương Thu Trì y phục bị cháy tơi tả, chỗ nào
cũng bốc khói xanh, cười đanh ác bảo: “Dương tước gia! Ha ha, để Phật gia tống
ngươi về tây thiên đi a!” Nói xong nhào lại, cái trảo to như cái quạt hương bồ
chụp tới ngay đầu của Dương Thu Trì.
Đế Lạc này đến quá nhanh, Dương Thu Trì căn bản không kịp rút súng. Kiếm của
Liễu Nhược Băng vừa rồi hắn đã quẳng dưới đất trong khi diệt lửa, bây giờ chỉ
còn theo bản năng lăn mình ra sau tránh. Đại chưởng của Đế Lạc theo sát ngay
sau. Trong phòng gỗ lúc này bay ra ba lưỡi liễu diệp phi đao, xuyên qua đại
tuyết to như lông thiên nga bắn thẳng vào ba lộ thượng trung hạ của Đế Lạc. Ba
mũi phi đao này mang kình phong vù vù, hiển nhiên là do Liễu Nhược Băng bắn
ra. Đế Lạc trong lúc kinh khủng đã rụt người lui về sau, tránh được ba mũi phi
đao này. Nhờ chút thời gian chậm lại đó, Tống Vân Nhi đã cầm đoản kiếm phi
thân gia, đấu xáp lá cà với Đế Lạc. Đế Lạc múa đồng chùy như múa bánh xe, Tống
Vân Nhi không dám lấy cứng chọi cứng, mà tung bay như cánh bướm, xoay quanh
người của lão tìm chỗ hở mà đánh.
Chỉ có điều, võ công của Tống Vân Nhi kém hơn Đế Lạc một bậc, chỉ nhờ vào thân
hình linh động để khỏi bị bại sớm mà thôi. Dương Thu Trì đã sớm rút súng ngắn
ra. Vào lúc này, Tống Vân Nhi đã bị Đế Lạc dùng đôi chùy đồng quấn chặt, căn
bản không thể tách người ra. Thân hình hai người nhanh chóng đan qua lại,
Dương Thu Trì không dám bóp cò, sợ sẽ ngộ thương Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi
khổ khổ chống đỡ, đang trong lúc gấp rút, thì một luồng hắc ảnh lóe lên – tiểu
hác cẩu đã trèo lên được kim đỉnh! Kỳ thật, tiểu hắc cẩu bị quẳng lên chứ
không phải trèo. Thì ra, Nam Cung Hùng thấy Đế Lạc leo lên thang, liền định
đuổi theo lên, nhưng bị Cường Ba ngăn lại. Hai người kịch chiến với nhau,
những tăn gbinh khác cũng định theo lên thang, Thạch Thu Giảng trong lúc gấp
rút, đã vung mấy chưởng đánh thang nát vụn.
Từ Thạch Lăng liếc nhìn thấy Tiểu Hắc Cẩu đang đấu xáp lá cà với con Tạng
ngao, liền đánh lén một đao chém bay đầu con chó ngao Tây tạng đó. Tiểu hắc
cẩu chạy đến cạnh Từ Thạch Lăng, mệt há họng thè lưỡi thở hồng hộc. Từ Thạch
Lăng thấy Đế Lạc đã lên kim đỉnh, lòng thập phần lo lắng, nhưng không thể nào
lên để giúp. Hắn đột nhiên nhớ lại con tiểu hắc cầu này lợi hại phi thường,
chẳng thua gì một cao thủ võ công, cho nên ôm nó vận kình ném lên trên kim
đỉnh, hi vọng nó có thể trong thời điểm quan trọng nào đó giúp Dương Thu Trì
một tay. Đế Lạc nhìn thấy vật bay lên là tiểu hắc cẩu, hơi kinh ngạc, nhưng
cho đó là chuyện nhỏ, tiếp tục áp sát tiến công Tống Vân Nhi. Lão đã nhìn thấy
rõ ràng, rằng Liễu Nhược Băng sau khi sinh sản yếu ớt phi thường, không cần
phải sợ, chỉ cần giết chết tiểu nha đầu này, là có thể khống chế toàn bộ cục
diện. Chính vào lúc lão đánh hết chùy này đến chùy khác vào người Tống Vân
Nhi, thì cổ chân truyền lên một cơn đau nhói, phải buột miệng ai da một tiếng,
cúi đầu nhìn, thì ra tiểu hắc cẩu đang cắn chặt vào cổ chân lão lắc đầu qua
lại không chịu buông. Đế Lạc cuồng rống đập mạnh một chùy xuống, vốn tưởng là
sẽ đập con chó mực này thành một đám thịt bầy nhầy, không ngờ tiểu hắc cẩu
nhanh chóng nhả ra tránh đi, khiến lão đập vào chỗ không.
Chính vào lúc này, Dương Thu Trì chợt kêu lên: “Vân nhi nằm xuống!” Đế Lạc
không biết chiêu số lúc này là gì, chuyển người lại nhìn, thấy Tống Vân Nhi đã
nằm dán sát đất, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo, chợt nghe một tiếng nổ
“đoành” cực lớn, trái tim lập tức như bị đánh một quyền mạnh, máu tươi văng
đầy, ngã ngữa ra đất.