“Hài tử sắp ra đời rồi…” Liễu Nhược Băng thống khổ rên rĩ.
Lúc này, liền nghe dưới lầu có tiếng chân bước tạp loạn và những tiếng Tạng
nói lí xô lí xào gì đó với nhau. Tiếp đó, ở cửa cầu thang phát xuất mấy thanh
chấn động lớn, đám tượng đồng động vật chèn ở đó hơi chấn động một chút, nhưng
người ở dưới lầu không mở ra được cổng này, lại tiếp tục ồn ào tạp loạn. Dương
Thu Trì ngước mắt, nhìn thấy bình đài trống trãi này không ngờ có một phòng ở
thấp bằng đầu người, liền ẵm Liễu Nhược Băng tiến vào căn phòng nhỏ đó. Phòng
này chẳng có thứ gì, Dương Thu Trì chỉ biết đặt Liễu Nhược Băng nằm xuống đất.
Tống Vân Nhi đưa đoản kiếm của Liễu Nhược Băng cho Dương Thu Trì, kêu lên:
“Ca, huynh ra ngoài canh chừng, muội tiếp sanh cho sư phụ.”
“Được!” Dương Thu Trì chuyển thân ra cửa, Tống Vân Nhi đóng cửa phòng lại,
liền nghe Liễu Nhược Băng rên lên thống khổ, đợt sau cao hơn đợt trước. Dương
Thu Trì thò tay vào lòng, móc ra pháo bông, đánh đá lửa mồi đường dẫn, liền
nghe xuy một tiếng,pháo bông bay lên trời đầy mây đen, nổ ra một đóa hoa đủ
màu cực đẹp.
“Ha ha, Dương tước gia, ngài hiện giờ phóng tín hiệu cũng vô ích thôi! Người
của chúng ta đã chờ sẳn bọn hộ vệ của người ở dứoi núi rồi, ha ha ha.” Dương
Ứng Năng, Đế Lạc và mọi người đứng dưới quảng trường cười điên dại. Quảng
trường dầy đặc lạt ma tăng binh.
Lòng Dương Thu Trì trầm lại, hèn gì trên sơnđỉnh này chỉ toàn thấy lạt ma tăng
binh, ngoại trừ Dương Ứng Năng ra, không phát hiện được người của Kiến Văn dư
đảng nào. Thì ra là chúng đã chờ ở lưng chừng núi, phục kích ngăn chặn viện
binh của hắn. Chỉ có điều, Dương Thu trì lần này có chuẩn bị mà đến, do đó hắn
với viện binh của mình rất có lòng tin. Do tòa Niên bảo Ngọc Tắc sơn chủ phong
này đều là đá và chỉ có một ít đất, trong phương viên trăm dặm không có cây
cối, cho nên ngôi chùa này đại bộ phận làm từ đá ma ra, chỉ cần chiếm cứ kim
đỉnh sẽ dễ thủ khó công. Kế hoạch dẫn xà xuất động của bọn hắn chính là muốn
trong ứng ngoại hợp, chờ đợi viện binh tới rồi đánh thốc ra. Không ngờ vào lúc
này thì em bé lại sắp sinh ra đời, quả thật khiến Dương Thu Trì vừa cao hứng
vừa âu lo.
Dương Thu Trì cũng ha hả cười theo: “Các người mưu sát bổn quan, chính là tạo
phản. Đế Lạc, ngươi là con heo không có đầu óc, người làm Quán Đỉnh pháp vương
oai vệ như vậy tại sao lại theo chúng làm phản, ngươi có điều gì tốt hay
không? Hay là ngươi ngốc đến tận cùng bằng số rồi?”
Đế Lạc cười lớn: “Con ếch ngồi dưới đáy giếng ngươi mà biết trời cao đất rộng
gì. Sau này tạo phản thành công, toàn bộ Đóa Cam là của ta. Ta là Đóa Cam quốc
quốc vương! Ha ha ha.”
Thì ra lão tiểu tử này quả thật bị lợi ích làm mê muội đầu óc rồi. Nhất định
là Kiến Văn đảng móc nối với lão, đáp ứng sau này tạo phản thành công, sẽ đem
toàn bộ Đóa Cam phân cắt cho lão, để lão làm quốc vương. Chức quốc vương này
đương nhiên có lực dụ hoặc nhiều hơn pháp vương rồi. Trong đầu não của lão mập
này nhất định là nhét toàn phân hay là cỏ gì rồi, lão tại sao không nghĩ thử,
hiện giờ Kiến Văn dư đảng cái gì cũng không có, làm sao có đủ khả năng lật
nghiêng trời đất đây? Nhưng mà, khi bị cái lợi làm mờ mắt, thì bậc trí giả
cũng trở thành kẻ ngu đần. Dương Thu Trì kêu lên: “Đế Lạc, ngươi không được
tin chúng. Bọn chúng chỉ là châu chấu cuối mùa thu, đang bước vào đoạn đường
cùng, không thành được chuyện gì đâu! Cho dù các người sau này tạo phản thành
công, bọn chúng cũng chuyển sang đối phó ngươi, căn bản chẳng cấp cho ngươi
cái chức Đóa Cam quốc vương gì đó. Thỏ chết giết chó, đạo lý này chẳng lẽ
ngươi còn không minh bạch hay sao?”
Dương Ứng Năng giật nẩy người, vội vã nói: “Pháp vương, chẳng có lý do gì nghe
lời khiêu khích ly gián của hắn cả.” Đế Lạc âm trầm không nói gì. Dương Thu
Trì lại kêu lên: “Đế Lạc, ngươi có thể là nghĩ rõ rồi! Nếu như ngươi có thể
quay đầu, ta có thể hướng hoàng thượng bẩm báo, miễn tội cho ngươi, vẫn cho
ngươi làm Quán Đỉnh pháp vương y như cũ, thế nào?”
Thanh âm của Dương Ứng Năng run rẩu: “Pháp vương, hắn đang dùng phản gián kế,
pháp vương không nên mắc mưu của hắn.”
Đế Lạc cười cười, vỗ vai Dương Ứng Năng: “Ta biết rồi, chút điêu trùng tiểu kỹ
này làm sao có thể khiến ta mắc mưu chứ.” Lão phất tay, quát, “Công lên cầu
thang cho ta!”
Trong chùa có không ít thang gỗ, nhưng thang dài đủ để có thể lên thẳng kim
đỉnh này thì không. Bọn chúng không thể ngờ là Dương Thu Trì và mọi người sẽ
chiếm kim đỉnh để phòng thủ. Bọn tăng binh tìm lấy mấy cái thang, chấp ba cái
lại thành một bắc lên, vào khéo tới bờ tường kim đỉnh. Tăng binh cầm giới đao
lập tức xông lên.
Cung tiễn thủ bên dưới không ngừng phóng tên, Dương Thu Trì không có biện pháp
gì hất thang ngã xuống, gấp gáp kêu lên cả kinh: “a…! Không xong rồi! Bọn
chúng dùng thang trèo lên rồi!”
Liễu Nhược Băng rên rĩ nói: “Vân nhi, con mau ra giúp Thu Trì, một mình ta
cũng được rồi.”
Tống Vân Nhi vội chạy ra cửa, thấy có ba cái thang đã bắc lên kim đỉnh, các
tăng binh cầm giới đao đã xông lên được phân nửa, cung tiễn thủ ở bên dưới
không ngừng bắn lên trên này.
Tống Vân Nhi vội chạy tới dãy tượng đồng cạnh tường vây, huy kiếm chém đứt mấy
điêu tượng, khênh lên nhắm chuẩn phương vị ném ra ngoài, lập tức nghe rắc rắc
mấy tiếng, tiếp đó là một loạt tiếng gào thảm thiết. Dương Thu Trì nhân đó thò
đầu ra nhìn, ha hả cười lớn, thì ra là một cái thang đã bị Tống Vân Nhi ném
tượng đập trúng, hơn mười vị tăng binh bị rơi xuống dưới, lớp chết lớp bị
thương, rên la không ngớt. Tống Vân Nhi biết đã ném trúng, chạy đi ôm một
tượng đồng khác nhắm đúng phương hướng ném đi, lại một trận gào thảm thiết nữa
vang lên.
Dương Thu Trì cũng chạy tới ôm tượng, hỗn hễn nói to: “Thấy người ta vác không
thấy mệt, tự đi vác mệt muốn gãy lưng rồi!” Hắn dụng hết lực khí mới miễn
cưỡng ôm được tượng lên một tấc. Tống Vân Nhi chạy lại kêu lên: “Ca, đưa cho
muội!” Nàng tiếp lấy tượng đồng từ tay hắn, khênh lại vứt xuống, phía dưới lại
vang lên một loạt tiếng rú thảm.
Dương Thu Trì thò đầu ra nhìn, thấy ba cái thang đã bị gãy nát, tăng binh tử
thương nằm dồn đống ở dưới. Hắn rụt cổ lại, giơ ngón tay cái lên khen: “Vân
nhi lợi hại thật!”
Tống Vân Nhi đắc ý cười cười: “Huynh để ý bọn chúng, muội đi coi sóc sư phụ.”
“Được, mau đi đi.”
Mưa tên đã ngừng, Dương Thu Trì len lén thò đầu ra nhìn, thấy Đế Lạc và Dương
Ứng Năng đang thương lượng gì đó ở dưới, liền rụt đầu lại, ngồi dựa lưng vào
tường, lòng thầm mắng sao giờ này bọn Nam Cung Hùng chẳng chịu đánh lên. Trước
khi xuất phát dưới núi, Dương Thu Trì đã thương lượng kỹ với Nam Cung Hùng,
chờ hắn đi được một thời thần thì chế phục tăng chúng dưới núi, nhanh chóng
lên núi, dọc đường thấy người thì cứ bắt lại hết, để miễn để lộ tin tức. Khi
lên đến cách đỉnh núi không xa thì hãy chờ đợi, khi nào hắn phát pháo hoa, thì
cùng đánh giết mà lên.
Nhưng hiện giờ dưới núi tiếng hò hét chém giết vang trời, nhưng không hề thấy
đánh lên núi. Xem ra, nhân số của Kiến Văn dư đảng ngăn ở sườn núi không phải
là ít. Đang suy nghĩ, chợt hắn nghe vù một tiếng, một mũi tên từ trời rớt
xuống, rơi cạnh chân của hắn, làm hắn giật nãy người. Mũi tên này trên đầu có
quấn một miếng vải bố đang cháy phừng phừng, không ngờ là một mũi hỏa tiễn. Ở
trên trời này làm gì có hỏa tiễn rớt xuống vậy kìa? Dương Thu Trì ngước đầu
nhìn, thấy trên không có vô số hỏa tiễn đang lốc tốc rơi xuống, làm hắn hoảng
sợ rụt ngay vào trong phòng. Đám hỏa tiễn này cắm đinh đinh đang đang vào mặt
kinh đỉnh và đỉnh căn phòng nhỏ. Thì ra, Đế Lạc cho cung tiễn thủ dùng hỏa
tiễn công kích lên kim đỉnh, cho hỏa tiễn bay theo đường cong từ trên không
xuống, rơi cắm vào đỉnh phòng. Tuy kim đỉnh có kết cấu bằng đá, cơ bản không
sợ lửa, nhưng vô số hỏa tiễn rơi xuống, sẽ chất thành đống, và tự bản thân nó
đã cháy đủ lợi hại rồi, huống chi Liễu Nhược Băng đang ở trong phòng làm bằng
gỗ. Vô số hỏa tiễn rơi cắm trên đỉnh phòng, và nó đã bắt đầu cháy lách tách
rồi.
Dương Thu Trì xông vào phòng, vừa thấy Liễu Nhược Băng đầu mặt đầy mồ hôi,
thống khổ rên rĩ. Lòng đau như cắt, mắt thấy khói dày đặt cuộn vào phòng, lửa
tỏa hơi nóng đang cháy rừng rực trên nóc. Dương Thu Trì cảm thấy bản thân
không làm ra trò trống gì, cái gì cũng không giúp được, ngay cả nữ nhân yêu
dấu của mình trong lúc sinh sản cũng đối diện với uy hiếp sinh tử, không khỏi
nổi lòng gan dạ, cho dù đem cái mạng này ra liều, cũng tuyệt không cho căn
phòng nhỏ này bốc cháy. Hắn hô lên một tiếng lớn, xông ra biển lửa phía ngoài.
Hắn dùng kiếm vít, dùng chân đá, gạt hết hỏa tiễn hai bên căn phòng gỗ, lại
nhỏm lên dùng đoản kiếm chém đứt những hỏa tiễn ở đỉnh phòng, quýet chút
xuống, rồi dùng ống tay áo dập lửa trên đỉnh phòng. Véo véo véo mấy tiếng,
trên không trung không ngừng có hỏa tiễn bay tới, có mấy chiếc cắm lên đỉnh
đầu và đầu vai của hắn.
Đầu hắn đội mũ quan, có cái búi quấn từ đám sợi gai thật dày, trong khi đó hỏa
tiễn bay theo đường cong trên không trung khi rơi xuống đã hết lực, tuy có thể
cắm vào mũ hắn, nhưng không làm đầu hắn bị thương. Còn ở đầu vai thì hắn bị
cắm mấy mũi tên, và thương hại đến da thịt. Tuy nhiên giờ phút này hắn đã
chẳng màn gì cả, chỉ nghĩ đến làm cách nào để cho căn phòng gỗ nhỏ này không
bị cháy lên mà thôi. Sau một phen liều mạng đá và quét, những hỏa tiễn trên
đỉnh phòng bị diệt, nhưng những mũi tên lửa mới đến từ trên không lại rơi
xuống, đỉnh phòng lại nhoen lên từng đám lửa cháy phừng phừng, ngay cả quan
bào trên người Dương Thu Trì cũng bắt lửa, liền thuận tay cởi luôn, rồi dùng
nó điên cuồng đập vào lửa trên đỉnh phòng và trên mặt đất để dập chúng tắt.
Trong lúc nguy cơ quan đầu này, thì hắn nghe trong phòng truyền ra tiếng oa
… oa của trẻ con khóc! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, hô lớn lên: “Băng
nhi! Nàng khỏe không!”
Tống Vân Nhi ở trong mừng quá mà khóc, lớn tiếng đáp: “Sư phụ không sao! Sanh
rồi… sanh được một đứa con trai…!”
Ha ha ha! Dương Thu Trì cười điên cuồng, ta có con trai rồi…! Lòng hắn tuy
mừng như điên, nhưng hiện giờ hắn không thể nào tiến vào nhìn nữ nhân yêu dấu
và đứa con thơ bé bỏng mới chào đời của mình, bỡi vì trên kim đỉnh đã biến
thành biển lửa, và hắn tiếp tục điên cuồng quay quạt đập cái quan bào trong
tay, không ngừng quét dập lửa trên đỉnh phòng, trên mặt đất, và cả trên người.
Lửa càng thiêu càng lớn, hỏa tiễn trên trời không ngừng rơi xuống. Trong biển
lửa, Dương Thu Trì liều mạng đập đánh, không biết hắn sẽ kiên trì được bao
lâu, và cũng không biết có còn sống để tận mắt nhìn thấy con trai của mình hay
không.