Nạp Thiếp Ký – Chương 419: Chương 402:Cá tự nguyện mắc câu – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 419: Chương 402:Cá tự nguyện mắc câu

Mặt Liễu Nhược Băng tái nhợt, đưa tay ôm bụng, mày nhăn lại, không nói được
câu nào. Thì ra, vừa rồi Liễu Nhược Băng cảm giác bụng dưới đau nhói, vừa đúng
với dấu hiệu sắp sinh em bé, biết là không thể kéo dài, nên bất đắc dĩ phải
chụp lấy một chỗ hở của Đế Lạc, vận đủ mười thành công lực, một kiếm chém đứt
song chùy của Đế Lạt. Bất quá, chính vì cú va chạm này, phúc bộ của nàng lập
tức đau đớn hơn, bắt đầu co bóp có quy luật. Liễu Nhược Băng cắn chặt răng,
nói nhỏ: “Thu Trì, đỡ ta đi, e là sắp sanh rồi!”

Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, chấp tay xá xá Đế Lạc, rồi không kịp nói gì,
cùng Tống Vân Nhi mỗi người một bên đỡ Liễu Nhược Băng đi ra khỏi đại hùng bảo
điện. Vừa đi ra cửa lớn, cả hai người lập tức ngẩn ra, thấy trước đại hùng bảo
điện đứng đầy lạt ma tay cầm giới đao. Ngoài ra còn có một hàng giương cung
lắp tên, nhắm về phía họ. Ba người Dương Thu Trì chuyển người lại, thấy sau
lưng bước ra sáu lạt ma tay cầm đoản kiếm, những đoản kiếm đó ở giữa có huyết
tào, vô cùng âm sâm, mũi kiếm chỉ về phía ba người họ. Dương Thu Trì dường như
không hề bất ngờ, lạnh giọng hỏi: “Đế Lạc, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Đế Lạc cười hắc hắc hỏi lại: “Ngươi cho là làm gì?”

“Ngươi định giết chúng ta?”

Một lạt ma ở cạnh Đế Lạt cười lạnh tiếp lời: “Đúng vậy! ngươi giết quá nhiều
huynh đệ của chúng ta, hôm nay phải dùng đầu lâu của ba ngươi tế điện các vị
huynh đệ!”

Dương Thu Trì tử tế nhìn vị lạt ma này, là một trung nhiên lạ mặt, buột miệng
hỏi: “Ngươi là Kiến Văn dư đảng hay là người của thuyền bang?”

Ha ha ha, Đế Lạt và Lạt Ma đó đều cười. Lạt ma ấy từ từ cởi mũ ra, lạnh lùng
nói: “Bỉ nhân họ Dương, tên là Ứng Năng. Dương tước gia có nhớ ra không?”

“Dương Ứng Năng? Ngươi là một trong ba vị đại thần theo Kiến Văn bỏ trốn – Ngô
vương giáo thụ Dương Ứng Năng? Ngươi là một trong ba vị tổng đại đầu mục của
Kiến Văn dư đảng Dương Ứng Năng?”

“Hắc hắc, đúng là tại hạ.”

“Cẩm y vệ truy lùng khắp tứ xứ, thủy chung vẫn không tìm thấy tông tích của
ngươi, thì ra ngươi trốn đến đỉnh tuyết sơn chó ăn đá gà ăn muối này! Ngươi
được che chở trong miếu của Đế Lạc. Đế Lạc dung thần sơn quỷ thoại, cấm ngặt
người khác lên núi, cho nên mới khiến ngươi sống dật dờ tới ngày hôm nay.”

Dương Ứng Năng chẳng tức giận gì, cười ha ha nói: “Không sai, chúng ta ẩn tàng
ở nơi này, chính là vì đợi ngày quật khởi trong tương lai. Mấy lần ám sát đều
bị ngươi đào tẩu, ngươi quả thật là lớn mạng. Nhưng mà lần này chỉ sợ ngươi có
cánh cũng không thể bay được!”

Dương Thu Trì cười lạnh: “Ngươi không cảm thấy các ngươi cao hứng quá sớm hay
sao?”

Đế Lạc và Dương Ứng Năng đều biến sắc, trầm giọng hỏi: “Lời này là sao?”

“Ha ha, các ngươi không biết dùng biện pháp gì mà kéo Ngô Xảo Trinh xuống bùn,
để nàng ta thuyết phục cha mình là bố chánh sứ Ngô đại nhân thống qua biểu
thức Bành Hạ Hỉ viết thừ mới ta đến Ân Dương trấn, sau đó Ngô Xảo Trinh gửi
cho nha hoàn Thúy Hoàn một phong mật thư, ra lệnh cho ả bắt cóc ái tử của Thủy
Uyển Kỳ, bức nàng ta hạ độc cho ta chết. Âm mưu bại lộ, các ngươi giết Ngô Xảo
Trinh diệt khẩu. Lần này, các ngươi biết ta sẽ đến Thành Đô tra án Ngô Xảo
Trinh, sẽ được đằng chân lân đằng đầu, thuận theo đầu mới mà truy tiếp, do đó
các ngươi bày ra kế này dẫn ta vào tròng.”

Dương Ứng Năng lộ vẻ tán thưởng nhìn Dương Thu trì: “Vậy à? Kế mưu à? Chúng ta
đã bày ra kế mưu gì?”

“Các ngươi cố ý dùng chiêu số chỉ có đệ tử của Quán Đỉnh pháp vương Đế Lạc gì
này giết chết Ngô Xảo Trinh, một là để diệt khẩu, hai là để thiết kế một mồi
nhử. Nhưng các ngươi lo lắng mồi này không đủ phân lượng, nên đã đem con trai
của Mi châu tri châu Phương Tiệm dùng cùng một phương pháp giết chết. Làm như
vậy, khản định là sẽ dẫn đến sự chú ý của ta. Bên người ta có một cao thủ võ
công cao tuyệt, các ngươi nhất định là biết chuyện này, và cho rằng nàng ta
khẳng định là nhìn ra lai lịch của thủ pháp giết người ấy, sẽ hấp dẫn chúng ta
lần theo dấu vết lên đến Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn này. Các ngươi mai phục ở
đây, chờ chúng ta cắn câu. Đúng không?”

Dương Ứng Năng vỗ tay: “Thông minh! Hèn gì thiên hạ đều đồn Dương tước gia phá
án như thần, thiệt đúng là cũng có bản lãnh.”

“Quá khen rồi, chẳng qua là bản lãnh của ta còn chưa đủ lớn, chí thiểu ta còn
chưa biết sát thủ đó là ai.”

Dương Ứng Năng cười: “Thôi được, để ngươi làm tên quỷ minh bạch cũng hay. Đế
Lạc pháp vương đích xác là có một tục gia đệ tử biết được pho kiếm pháp quái
dị này, đang sống ở Thành Đô, còn về chuyện kẻ đó là ai, thì chờ đầu lâu của
ngươi nằm ở trên bàn thờ rồi, ta nhất định sẽ cho ngươi biết. ha ha ha, ha ha
ha ha.”

Tống Vân Nhi tức giận: “Nằm mộng! Để coi đầu của ai đặt lên bàn thờ! Nhưng mà,
phản tạc của ngươi không có cơ hội đó đâu, ngươi sẽ bị lăng trì lóc thịt từng
đao, từng đao một cho đến chết!”

Đế Lạc pháp vương cười hì hì, mặt nhơn nhơn nói: “Nếu như cô nương thích lăng
trì như vậy thì cũng tốt, chờ đến lúc chúng ta bắt được cô nương, tự nhiên sẽ
lột truồng cô ra hết, trước hết cho đồ tôn Gia Thố của ta hưởng dụng, vì nó
rất thích cô, sau đó sẽ đem cô trói ở giữa thao trường, dùng từng đao từng đao
xẻo thịt cô!”

Vút…. vút..! Tống Vân Nhi bắn ra mấy mũi phi đao, lấp lánh bay về phía Đế
Lạc. Khi vừa bay tới trước mặt, thân hình Đế Lạc bất động, tay phất ra, mấy
mũi phi đao bị cuốn vào ống tay áo của lão. Đế Lạc và Dương Ứng Năng ha hả
cười lớn.

Tống Vân Nhi còn định động thủ, bị Dương Thu Trì kéo lại, lắc lắc đầu, sau đó
hỏi Dương Ứng Năng: “Ngươi không phải để ta chết một cách minh bạch hay sao?
Vậy ngươi có thể cho ta biết, các ngươi vì sao mà chọn giết Phương Tiệm hay
không?”

Dương Ứng Năng cười cười: “Thôi được, cho ngươi biết cũng không hề gì, vào tối
hôm đó, sát thủ của chúng ta ở phòng của Ngô Xảo Trinh bị Phương Tiệm gặp
được. Sau đó Phương Tiệm tức giận bỏ đi. Sát thủ sau đó giết chết Ngô Xảo
Trinh. Phương Tiệm này đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, do đó hắn phải
chết, và ngày hôm sau hắn chết thật.”

Dương Thu Trì mỉm cười: “Ta đã biết hung thủ là ai rồi.”

Đế Lạc và Dương Ứng Năng đưa mắt nhìn nhau, hơi bất ngờ, Đế Lạc hỏi: “Vậy sao?
Tước gia thông minh như vậy à, vậy hãy nói coi vị tục gia đệ tử của ta đó là
ai?”

Dương Thu Trì càng cười hoan hỉ hơn: “Chờ đầu của ngươi phóng lên bàn thờ ở
đằng sau kia, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

Đế Lạc hừ lạnh một tiếng: “Chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng. Đừng có nói là
ngươi còn hi vọng sản phụ sắp sửa lâm bồn này chửng cứu nhà ngươi phỏng?”

Dương Thu Trì nghiêng mặt nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng nhíu mày, mồ hôi
lạnh trên trán chảy đầy, nhịn không được lo âu hỏi: “Băng nhi, thế nào rồi?”

Liễu Nhược Băng gật gật đầu, không lên tiếng. Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi
đối mắt nhìn nhau, sau đó hắn chuyển đầu cười nói: “Đế Lạc, đầu của ngươi to
như vậy, chẳng lẽ trong đó chỉ nhét toàn là phân không sao? Ngươi dùng quỷ
thoại thần sơn, chỉ để ba người chúng ta lên núi, muốn chia ra để diệt. Điều
này đã bạo lộ dã tâm lang sói của ngươi. Nếu như ta đã nhìn thấu là các ngươi
đang bày trò, ta sẽ mắc câu sao? Ha ha ha.” Dương Ứng Năng mỉm cười: “Như vầy
chẳng phải là ngươi đã mắc câu rồi hay sao?”

“Các ngươi bày ra một cái bẫy để nhử ta mắc câu, vậy ta cứ mắc câu để đến coi
coi rốt cuộc ngư phu là kẻ nào mà phí quá nhiều công sức để bày kế câu ta như
vậy. Kẻ này nhất định phải là có thâm cừu đại hận với ta. Và kẻ muốn lấy mạng
của ta đó hả, hà hà, chỉ thuộc hai dạng người: hoặc là Kiến Văn dư đảng, hoặc
là Thuyền bang. Và hai nhóm người này chính là kẻ ta muốn tìm. Do đó, ta dù
biết rõ trên núi có hổ, thế mà vẫn cứ lên!”

Đế Lạc và Dương Ứng Năng hơi biết sắc. Đế Lạc lạnh giọng hỏi: “Lên rồi thì kết
quả làm sao? Vẫn chẳng phải là hổ xuống đồng bằng bị chó….” Nói đến đây, lão
phát giác dùng câu này không ổn, thần tình hơi bối rối.

“Ha ha ha, không sai, hổ xuống đồng bằng bị đàn chó hoang các ngươi khi dễ!
Nhưng mà, các ngươi còn chưa đủ tư cách khinh khi lão hổ ta đây, nhân vì ta
mang theo chính là một quần mãnh hổ!”

“Ha ha, một quần mãnh hổ, ở nơi nào…?” Lão dỏng tai nghe, ở dưới núi ẩn ước
có tiếng hò hét chém giết, sắc mặt hai người đều biến hẳn.Chính vào lúc này,
chợt nghe mấy tiếng vút vút nhè nhẹ. Liễu Nhược Băng vẫy tay bắn ra mấy mũi
liễu diệp phi tiêu, bắn nhanh về phía Đế Lạc. Cùng lúc đó, Tống Vân Nhi cũng
chuyển thân, mấy mũi phi tiêu bắn về phía các cung tiễn thủ ở ngoài điện.
Tiếng kêu thảm cất lên, mấy cung tiễn thủ ngoài điện ngã xuống. Trong điện,
Gia Thố nhất mực giương con mắt tặc nhìn Tống Vân Nhi cùng hai đệ tử võ công
yếu nhược của Đế Lạc cũng trúng tiêu ngã vật ra đất mà chết. Còn lại Đế Lạc,
Cường Ba và mấy đệ tử còn lại gạt văng. Liễu Nhược Băng không phóng tiêu về
phía Dương Ứng Năng, muốn lưu nhân chứng sống.

“Phóng tiễn!” Đế Lạc rống lên.

Cùng lúc này, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Phi cùng một lượt lấy ra phi trảo,
chụp lấy lan can lầu hai của đại hùng bảo điện. Liễu Nhược Băng tay trái nắm
giữ Dương Thu Trì, chụp phi thằng vận kình vào tay phải, vẫy mạnh tay, hai
người đằng vân giá vụ bay lên lầu hai. Tống Vân Nhi cũng lập tức bám theo.
Tiếp theo đó, tên bay như châu chấu bắn vào chỗ không người, cắm cả đầy thân
hình các tượng bồ tát. Đại hùng bảo điện của Phật giáo Tây tạng có hai tầng,
phía dưới là đại điện, có hành lang gấp khúc hơi cao hơn các tượng bồ tát ngồi
để cho hương khách có thể tung khăn ha-da (Chú: loại khăn dệt bằng tơ lụa của
người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tăng nhau khi gặp
mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng nhau, hoặc dùng trong các buổi lễ tế thần)
cung phụng. Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi lúc ở Thành Đô đã
bàn với nhau có khả năng tồn tại một cái bẫy, cuối cùng quyết định mạo hiểm
thử. Bọn họ phân tích nhiều khả năng, và cũng đã chuẩn bị chu đáo. Lần này
chính là tương kế tựu kế, muốn dẫn mãng xà xuất động phải tự xuất động tiểu xà
trước.

Do đó, khi Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi lên đến đỉnh núi, đã đem hoàn cảnh
của các chùa miếu ở đây thu hết vào tầm mắt. Khi đến đại điện, nhìn thấy hành
lang cong ở tầng hai, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi trao nhau ánh mắt, đã
xác định được một khi dẫn dụ cho địch nhân xuất động thành công, thì cũng
chuẩn bị cho mình phương án rút lui. Liễu Nhược Băng quét mắt nhìn hành lang
cong: “Bên đó!” Ba người chuyển đến một thang gác bằng gỗ, “Lên!” Liễu Nhược
Băng kêu lên. Dương Thu Trì không chần chờ, cùng Tống Vân Nhi chạy lên cầu
thang. Liễu Nhược Băng huy đoản kiếm chém vài cái, cầu thang gỗ đứt thành mấy
đoạn. Liễu Nhược Bang phi móc bay lên cửa cầu thang. Tống Vân Nhi chụp được
kéo lên, Liễu Nhược Băng tá lực bay lên đỉnh lầu. Hai người phối hợp vô cùng
ăn ý. Đây là nơi cao nhất của chùa này, là một bình đài rộng hơn nửa sân bóng
rổ, cũng chính là chổ tối cao của Niên Bảo Ngọc Tắc Thần sơn. Xung quanh đều
là quần sơn tuyết trắng xóa thần phục dưới chân. Đứng ở nơi này quả thật có
cảm giác hào sảng của một vị quân lâm thiên hạ. Chỉ có điều, giờ phút này ba
người họ không có rảnh đâu và hân thưởng mỹ cảnh vô biên này. Liễu Nhược Băng
vừa lên đến bình đài, lập tức rên rĩ nằm gục xuống đất. Dương Thu Trì quỳ
xuống ôm nàng, không biết nên thế nào cho phải.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.