Nạp Thiếp Ký – Chương 418: Cái lu nước lớn – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 418: Cái lu nước lớn

Lão lạt ma mập này dùng tiếng Hán rất thông thạo cúi người nói: “Lão nạp Đế
Lạc ra mắt Dương tước gia, tước gia từ xa đến đây, dọc đường ắt là cực khổ
lắm.” Cái chum nước to này thì ra là đệ nhất cao thủ đại danh đỉnh đỉnh của
Đóa Cam, trụ trì của Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, được hoàng thượng phong thành
Quán Đỉnh pháp vương Đế Lạc? Thì ra là lão có dáng vẻ thế này, ha ha, thật là
nghe danh không bằng mắt thấy, mắt thấy càng không như nghe danh a, ha ha.
Dương Thu Trì cười thầm, nhưng trên mặt không hề lộ vẻ gì, cũng trả lại một
lễ, nói: “Đa tạ pháp vương, bổn quan không thỉnh tự đến, rất mong pháp vương
thứ tội.” “Tước gia nói lời gì vậy.” Đế Lạc chấp tay nói, “Tước gia một thân
tôn quý, có thể khuất tất quang lâm nơi này, là nễ mặt cho lão nạp lắm rồi a.
Tước gia, thỉnh!” Dương Thu Trì và Đế Lạc sánh vai vào miếu, Tống Vân Nhi đỡ
Liễu Nhược Băng đi bên cạnh. Đến đại hùng bảo điện, họ phân chủ khách ngồi,
được dâng lên trà thơm. Hàn huyên mấy câu, Dương Thu Trì bắt đầu hỏi: “Thỉnh
vấn pháp vương có bao nhiêu đệ tử dưới trướng?” Đế Lạc khiêm tốn hồi đáp: “Lão
nạp tổng cộng có sáu vị đệ tử, nhưng không biết tước gia vì sao lại hỏi như
vậy?” Dương Thu Trì đáp: “Pháp vương võ công cao tuyệt, hào xưng là Đóa Cam đệ
nhất cao thủ, sư đồ của xá muội định đến thỉnh giáo một chút, bổn quan thuận
tiện đến xem náo nhiệt luôn.”

Trong khóe mắt của Đế Lạc phóng ra một tia lạnh lùng, quét về phía Liễu Nhược
Băng và Tống Vân Nhi, tiếp theo đó cụp mắt chấp tay nói: “Tước gia, đó chỉ là
chuyện xưa kia vùi chôn trong cát bụi thời gian rồi, những năm nay lão nạp
thành tâm lễ phật, lúc còn trẻ học được chút công phu mèo quào, hiện giờ đều
đã quên gần hết rồi.” “Chẳng thể nào đâu a.” Dương Thu Trì cười cười, “Vừa rồi
dưới núi, đại đồ đệ của ngài còn cùng xá muội qua lại mấy chiêu, chiêu thức
quái dị, xá muội suýt chút nữa thua thiệt. Bổn quan đối với môn võ công này
cảm thấy rất hứng thú.” Đế Lạc đưa mắt liếc nhìn Cường Ba, thấy y đỏ mặt, lộ
vẻ chán nản vô cùng, biết là bỉ võ đã thua rồi, không khỏi hừ lạnh, nhưng khi
chuyển gương mặt béo phì ra thì lại cười rất tươi, dùng con mắt tam giác nhìn
Dương Thu Trì hỏi: “Tước gia từ xa đến đây, chỉ sợ không phải chỉ giản đơn là
xem náo nhiệt không thôi a?” “Quả thật là không phải.” Dương Thu Trì lười chơi
trò vòng vo với ông ta, hỏi: “Thì là thế này, bổn quan đang phá một án, phát
hiện hung thủ sử dụng thủ pháp giết người rất giống với chiêu thức quái dị của
quý phái, đương nhiên, bổn quan tin rằng các đệ tử dưới trướng của Pháp vương
tuyệt không thể là loại người như vậy. Bổn quan chỉ muốn đến tra hỏi một chút,
xem coi không biết có tục gia đệ tử đạo đức hư hỏng nào học được môn công phu
này đã làm chuyện đó hay không.” Đế Lạc ồ lên một tiếng, ngẫm nghĩ xong rồi
lắc đầu: “Tước gia nói về công phu gì, lão nạp vẫn còn chưa rõ?” Tống Vân Nhi
là người nóng tính, đứng dậy đến ngay giữa tràng, rút binh khí ra làm mẫu một
chiêu. Chiêu này Liễu Nhược Băng đã từng mô phỏng diễn thử cho nàng xem, và
khi đấu ở dưới núi, Cường Ba cũng đã từng sử dụng qua, cho nên nàng nhớ rất
kỹ, chỉ có điều nàng không có loại nội lực quái dị kia, nên chỉ có thể chầm
chậm diễn lại một cách vô lực mà thôi. Đế Lạc gật đầu: “Nếu như chiêu thức này
có quan hệ rất lớn với chuyện tra án của tước gia, lão nạp cũng không dám ẩn
man. Đây đích xác là độc môn tuyệt kỷ của phái ta. Không có lão nạp tự thân
dạy cho nội lực làm cơ sở, thì biết chiêu thức cũng không dùng vào được việc
gì. Nội lực này vô cùng khó luyện, trong sáu vị đệ tử đích truyền của ta, chỉ
có bốn vị là học được mộn tuyệt kỹ này, nhưng đệ tử và tăng chúng khác đều
không thể, càng không có tục gia đệ tử học qua mônvõ công này.” “Vào ngày 3
tháng 11, bốn vị đệ tử có món võ công đó của pháp vương ở đâu?” Đế Lạc không
hề nghĩ ngợi gì đáp: “Tháng tám năm nay, lão nạp dẫn sáu vị đệ tử vân du trở
về núi, rồi không rời khỏi thần sơn một bước, nhất trực cho đến hôm nay.” Sự
hồi đáp của Đế lạc dường như đã nằm trong dự liệu của Dương Thu Trì. Hắn chỉ
mỉm cười gật đầu, dường như không hề cảm thấy thất vọng gì. Liễu Nhược Băng
nghe Dương Thu Trì hỏi xong lời này, bấy giờ mới khai khẩu: “Pháp vương, ta
đặc biệt tìm đến pháp vương để trao đổi võ công, thỉnh không tiếc mà chỉ dạy
cho.” Đế Lạc mục quang như điện, lạnh lùng nhìn Liễu Nhược Băng: “Ngươi là
ai?” Liễu Nhược Băng điềm đạm đáp: “Tính danh chỉ là một cái phù hiệu mà thôi,
ta không tưởng tranh danh hiệu gì, chỉ là để trao đổi ấn chứng một chút sở học
võ công của bản thân. Nghe nói ngươi là Đóa Cam đệ nhất cao thủ, cơ hội khó
kiếm, xin thỉnh xuống tràng chỉ dạy cho.”

Đế Lạc lắc đầu: “Tôn giá thân mang lục giáp, sắp sửa lâm bồn, động tay chân sẽ
thương thai khí, như vậy là tội nghiệt của lão nạp.” Liễu Nhược Băng năm xưa
khiêu chiến chưa từng lên tiếng, gặp mặt là đánh, đánh đến lúc chánh chủ ra
mặt. Nhưng lần trước không gặp được Đế Lạc, nhất mực tiếc rẻ, cả đời nàng si
mê võ học, lúc này tuy đã hoài thai, nhưng nàng là người tài cao gan lớn,
không hề sợ sệt. Nàng trước giờ tiếc lời như vàng ngọc, nên từ từ đứng lên
bước ra tràng, tay thon lật ngang, trong chưởng tâm đã có một lưỡi dao ngắn.
Nàng điềm tĩnh nói: “Pháp vương không cần nhiều lời, hôm nay ngươi không đánh
cũng phải đánh, ngươi muốn không động thủ, ta cũng sẽ động thủ.” Đế Lạc Pháp
vương lạnh lùng hỏi: “Cô nương làm vậy là bức lão nạp rồi?” “Động thủ thôi!
Điểm đến rồi ngưng cũng được, không chết không ngừng cũng được, mọi chuyện cứ
theo tôn giá.” Dương Thu Trì tuy biết Liễu Nhược Băng võ công cao tuyệt, thế
gian không có người có thể địch, nhưng trong lòng vẫn lo cho hài tử trong bụng
Liễu Nhược Băng, len lén vén y bào, định chủ ý trong lòng, chỉ cần Liễu Nhược
Băng có nguy hiểm, nói không chừng hắn sẽ ra tay rút súng hạ luôn tên mập như
cái thùng phuy này, chứ không thể để Liễu Nhược Băng có chút xíu tổn thất nào.
Đế Lạc pháp vương vô hai bàn tay mập lại mấy cái, lập tức từ hậu đường có hai
người bước ra, hai tay cầm hai món vũ khí. Dương Thu Trì vừa nhìn, tức thời
giận nãy mình, vì thì ra hai người này đang ôm trong lòng mỗi người một cái
chùy đồng to như trái dưa hấu.

Chùy đồng thường chỉ dùng trên chiến trường để đối trận đánh sáp lá cà, trong
võ lâm rất ít người dùng món đồ chơi này, vừa chiếm quá nhiều chỗ vừa rất khó
mang theo. Nhưng mà, nhìn thấy chùy đồng này rồi, lòng Dương Thu Trì trầm ngay
xuống. Hai người đó khi ôm ra, có thể đoán được mỗi chiếc chùy nặng ít nhất
tám chục cân. Nếu như tuột tay, trên mặt đất nhất định sẽ bị đập thủng một lổ
lớn. Liễu Nhược Băng có võ công sử dụng nhanh nhẹn lẹ làng làm ưu điểm, nhưng
nàng hiện đang mang thai, không có khả năng nhảy tránh khắp trường, một khi đã
dùng sức đối địch, khẳng định là sẽ thua thiệt. Dương Thu Trì vội kêu lên:
“Băng nhi, thân thể nàng hiện không tiện, hay là chúng ta sau này hẳn đến.”
Liễu Nhược Băng xoay đầu nhìn hắn một cái, cười ngọt ngào: “Không sao đâu, lão
không làm hại được ta đâu.” Câu nói này vô cùng tự tin, khiến cho thất khiếu
của Đế Lạc Pháp vương bốc khói. Lão tiếp lấy chùy đồng, đập hai cái vào nhau,
tạo ra một tiếng binh cực lớn, chấn cho màng tai mọi người điếc đặc. Tiếp theo
đó lão kêu oa oa lên cực lớn, vung đồng chùy đập vào đỉnh đầu Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng bước né sáng một bên, đồng chuy gần như đánh trúng vai nàng,
cũng vừa lúc một chùy nữa đánh tới ngực. Liễu Nhược Băng lại hơi lách người,
đồng chuy lại vụt sát qua người trong gang tấc. Cứ như vậy, đồng chuy của Đế
Lạc pháp vương múa như gió, liên tiếp phóng đánh tới Liễu Nhược Băng. Liễu
Nhược Băng trước sau chỉ lách người, hoặc bước tránh đi một bước, thì có thể
tránh thoát cú đánh dù chỉ một chút xíu. Thanh đoản kiếm trong tay nàng nhất
mực không xuất thủ.

Đế Lạc pháp vương kêu oa oa, thân hình lăn tròn như bánh xe, lăn tới lăn lui
xoay loạn quanh Liễu Nhược Băng, chùy đồng trong tay vù vù như gió cuốn. Chớp
mặt một trăm hiệp đã trôi qua, không, chuẩn xác mà nói, thì tự mình lão đã
đánh ra hơn trăm chiêu, trong khi Liễu Nhược Băng chưa hoàn trả chiêu nào.
Nhưng Dương Thu Trì cuối cùng vẫn phát hiện sống mũi Liễu Nhược Băng có những
giọt mồ hôi nho nhỏ. Rất hiển nhiên là Liễu Nhược Băng đang rất khẩn trương.
Nàng mang thai trong người, động tác không dám thực hiện quá mạnh, nhất mực
tránh né quan sát sơ hở của đối thủ, hi vọng có thể một chiêu chế địch. Trong
khi đó võ công của đối phương rất cao, nàng không tìm được cơ hội như vậy.

Cứ tiếp tục như vậy hồi lâu, Đế Lạc xem ra chẳng có dấu hiệu mệt nhọc gì. Loại
đối kháng cường độ cao này đối với Liễu Nhược Băng có uy hiếp quá lớn, Liễu
Nhược Băng hiểu rõ điều đó. Nàng cảm thấy hài tử trong bụng đang loạn động,
không khỏi thầm kêu khổ, ngầm cầu khẩn: bảo bối, lúc này còn ngàn vạn lần đừng
loạn động quẫy đạp nha, chờ mẹ đánh bại cái lu nước này, rồi con muốn sao cũng
được a! Liễu Nhược Băng một tay ôm bụng, một tay cầm kiếm, nhíu mày và nhanh
chóng tránh né. Đế Lạc pháp vương chẳng hề có ý thương hương tiếc ngọc, đánh
tới như điên, gào thét điên cuồng, đồng chùy càng múa càng khẩn. Dương Thu Trì
vô cùng khẩn trương, tay đã nắm lấy cán súng dưới chân, len lén lên đạn. Nhưng
Đế Lạc cứ quay cuồng lăn lộn như con lừa mập, xoay chuyển quanh Liễu Nhược
Băng, không tiện bóp cò, vì có thể sẽ bắn trúng Liễu Nhược Băng. Chính vào lúc
khẩn cấp đó, Liễu Nhược Băng cảm thấy ở bụng có từng trận co bóp có tiết tấu
có quy luật, ngầm kêu một tiếng không xong. Dấu hiệu này chỉ sợ là sắp sanh
đến nơi. Hài tử này thật là, không ngờ lại chọn ra đời vào lúc này!

Liễu Nhược Băng chỉ biết cắn chặt hàm răng trắng, nạt một tiếng, liền nghe hai
tiếng “kinh cong”, song chùy của Đế Lạc bị Liễu Nhược Băng chém một kiếm bay
đi, đạp mạnh vào tượng bồ tát ở phía sau, đầu và nửa người của bồ tát bị đánh
bay, nhất thời bụi bay mịt mù. Thanh đoản kiếm trong tay chỉ vào yết hầu của
Đế Lạc, mũi kiếm rung rung. Đế Lạc trầm mặt: “Cô nương hảo công phu, lão nạp
không phải là đối thủ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.