Nạp Thiếp Ký – Chương 416: Chỉ một người được lên núi – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 416: Chỉ một người được lên núi

Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn nàng: “Đừng có nói bậy! Ai biết hắn làm trò quỷ
gì, một hòa thượng xuất gia mà cứ nhìn cô nương người ta trừng trừng như vậy,
vừa nhìn là biết hắn là một hòa thương rượu thịt không biết giữ thanh quy gì
rồi!”

Dương Thu Trì cười cười: “Như vậy thì muội không biết rồi, lạt ma trong Lạt Ma
giáo phân thành các giáo phái khác nhau, rất nhiều giáo phái có thể kết hôn
sinh con. Hơn nữa, người Tạng là một dân tộc rất hào phóng. Bọn họ rất khác
người Trung nguyên, không thích nữ tử nhu tình tự thủy, nhược bất kinh phong,
nhưng lại đặc biệt thích thú các cô gái có nét đẹp rắn rỏi khỏe mạnh như muội
vậy.”

Mọi người nghe thế đều cười. Tống Vân Nhi đỏ mặt trách: “Ca…! Huynh nói cái
gì vậy a!” Thấy Tống Vân Nhi vẫn còn dẫu môi không chịu, Dương Thu Trì kéo
nàng lại bên cạnh, nói nhỏ: “Vân nhi là của một mình ta, bọn chúng động vào là
đứt đầu đấy!” Tống Vân Nhi bấy giờ mới chuyển giận làm vui, phấn quyền cung
lên đánh cho hắn một cái, bên tai nghe tiếng dê kêu be he, liền quay sang Hồng
Lăng thè lưỡi cười nói: “Vừa rồi còn nói không ăn dê nướng, ha ha, có những
chuyện muốn tránh cũng tránh không được.' Hồng Lăn đáp: “Không hề gì, thịt dê
có nhiều cách làm, không phải chỉ có nướng không thôi. Đêm này trời lạnh, em
nấu cho mọi người một nồi lẩu dê ăn cho ấm người, có được không?”

Liễu Nhược Băng mỉm cười: “Được a, thịt dê tính ấm, lẩu dê ăn dưỡng vị mạnh
tì, một chén ngọt ngào, uống vào một cái toàn thân phát nhiệt, khu trừ hết hàn
lãnh.” Mọi người nghe thế đồng thanh khen phải.

Trời đổ tuyết, đốt lửa thành đống là không thể, nên ngoại trừ những hộ vệ lo
cảnh giới, những người khác đều chia nhau chui vào lều của mình. Dương Thu Trì
và các nàng Liễu Nhược Băng ngồi quanh trong một căn lều, ăn món lẩu dê do
Hồng Lăng nấu, cảm thấy rất khỏe người. Hôm sau trời vừa hừng sáng, Dương Thu
Trì đang ngủ rất ngon, chợt nghe ngoài lều có người hét: “Người ở đâu? Đứng
lại!” Tiếp theo đó hắn nghe một tràng vó ngựa tạp loạn từ xa xa truyền lại.
Tiếp theo đó hộ vệ phát ra một tiếng huýt dài, hộ vệ ở các lều nhanh chóng kéo
ra, tiếng bước chân nhanh nhưng không hoảng loạn, dù sao họ cũng là cao thủ
của cẩm y vệ và đại nội thị vệ được huấn luyện rất nghiêm túc. Hồng Lăng hơi
khẩn trương, ôm Dương Thu Trì hỏi: “Thu Trì ca, chuyện gì vậy?”

“Không hề gì, đừng lo. Chúng ta có mấy trăm người, cái chổ chim không thèm đẻ
này không có cái gì có thể uy hiếp được chúng ta.” Tuy là nói vậy, nhưng thần
sơn, hồ nước thần bí và thảo nguyên rộng lớn này có rất nhiều điều thần kỳ
khiến hắn kính sợ e dè, đặc biệt là Liễu Nhược Băng đang mang trong vụng giọt
máu kết tinh của hai người. Hồng Lăng ngồi bật dậy mặc vội áo quần, sau đó phụ
thị Dương Thu Trì vận y bào. Chính vào lúc này, ở ngoài đã vang lên tiếng gọi
khẽ của Nam Cung Hùng: “Tước gia! Tuớc gia…!”

Dương Thu Trì ứng tiếng: “Vào đi!” Nam Cung Hùng vén rèm tiến vào trong, khom
người thưa: “Khải bẩm tước gia: Lạt ma chiều hôm qua lại mang một đám người
nữa tới, lần này dẫn đầu là một người ốm, xem dáng vẻ có điểm lợi hại, lại nói
là đặc biệt đến nghênh tiếp tước gia lên núi.

“Truyền cho vào.”

Nam Cung Hùng đáp ứng, chuyển thân ra ngoài trướng bồng. Lúc này, Dương Thu
Trì đã chỉnh lý xong quan bào, Hồng Lăng đã cuốn gọn mền gối lại, sắp xếp trà
kỷ chỉnh tề. Dương Thu Trì ngồi ở giữa lều, Từ Thạch Lăng cùng các thiếp thân
hộ vệ đứng hai bên, Kim sư gia ngồi một góc. Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi
cũng tiến vào lều, đến ngồi bên cạnh Dương Thu Trì. Việc sắp xếp như thế là
chuyện nên làm, dù gì hắn cũng là một bá tước đường đường, không thể để Pháp
vương này khi dễ, nếu không, những chuyện sau đó rất khó tiến hành. Hơn nữa,
Đế Lạc hào xưng là Đóa Cam đệ nhất cao thủ, không thể không cẩn thận. Có Liễu
Nhược Băng ở bên cạnh, Dương Thu Trì cũng yên tâm. Chẳng mấy chốc, Nam Cung
Hùng và người hướng đạo là Tôn Tiểu Ngũ dẫn hai người nữa đi nhanh vào đại
trướng. Dương Thu Trì ngước mắt nhìn, thấy trong đó có đại hán cao lớn chiều
tối qua, người còn lại là một kẻ cao ốm, tuổi độ chừng bốn năm mươi. Liễu
Nhược Băng vừa nhìn người cao ốm này, không nhịn được nhìn về phía Dương Thu
Trì. Hắn lập tức hội ý, người này Liễu Nhược Băng không nhận thức, nói không
chừng năm xưa khi khiêu chiến Đế Lạc chưa từng gặp qua. Tôn Tiểu Ngũ dùng Tạng
thoại giới thiệu, người cao ốm đó nghe xong, bước lên một bước, dùng tiếng Hán
lưu loát nói: “Tước gia, tại hạ là Cường Ba, là đại đệ tử dòng chính của Quán
Đỉnh pháp vương, chịu lời ủy thác của Pháp vương đến đây nghênh thỉnh tước gia
lên núi.” Xem ra tên Cường Ba này không hề nhận biết Liễu Nhược Băng, có lẽ là
năm xưa Liễu Nhược Băng che mặt lên núi khiêu chiến.

Dương Thu Trì ra vẻ vui: “Ngươi biến nói tiếng Hán?”

“Vâng, sư phụ của tội được hoàng thượng sắc phong làm Quán Đỉnh pháp vương, đệ
tử theo lão nhân gia người rất thường lên kinh sư bái kiến hoàng thượng, đến
các vùng đất của Trung nguyên tầm sư kết bạn, cho nên cũng biết tiếng Hán chút
ít.”

“Như vậy thì quá tốt rồi.” Dương Thu Trì nói: “Thỉnh đại sư chờ một chút,
chúng ta nhổ trại bạt doanh xong là có thể lên núi liền.”

“Cái đó không cần.” Cường Ba chắp tay nói: “Tước gia, Niên Bảo Ngọc Tắc sơn
của chúng tôi là một tòa thần sơn, nhưng người bình thường không thể tùy ý lên
núi, nếu không sơn thần tức giận, bá tánh xung quanh sẽ chịu khổ nhiều.”

Dương Thu Trì nhíu mày: “Đại sư nói lời này là ý gì?”

Thái độ của Cường Ba càng khiêm cung hơn: “Tước gia, vô cùng xin lỗi, với Niên
Bảo Ngọc Tắc thần sơn này, người thường bị tuyệt đối cấm lên núi, cho dù là
tín đồ của bổn giáo cũng chỉ có thể ở dưới thần sơn mà bái lạy, không thể bước
nửa bước lên núi. Nếu không sẽ bị pháp vương xử phạt. Tước gia đến rồi, pháp
vương làm phép bẩm báo với sơn thần, nói là chỉ có thể để một mình tước gia
lên núi, nhưng tùy tùng khác…. cái này… chỉ có thể ở dưới núi chờ, những
mong tước gia hiểu cho.”

Cái gì? Chỉ một mình Dương Thu Trì lên núi? Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi
đều biến sắc. Tống Vân Nhi gay gắt: “Ê! Các ngươi làm trò quỷ gì vậy? Chỉ để
một mình ca ca ta lên núi…” Liễu Nhược Băng nhìn Tống Vân Nhi, ra ý bảo nàng
đừng nói. Tống Vân Nhi bấy giờ mới làu bàu im miệng.

Thần sắc Dương Thu Trì trầm lại, hừ một tiếng: “Bổn quan là triều đình phái
đến, chẳng lẽ không thể ngoại lệ?”

Thần tình của Cường Ba vô cùng áy náy, cúi người thật thấp: “Xin thỉnh…
thỉnh tước gia thứ tội…, lần trước triều đình phái quan viên đến khao thưởng
pháp vương, đều cũng… cũng tiến hành ở dưới chân thần sơn…, sau đó, quan
viên ấy yêu cầu phải mang theo tùy tùng lên núi ngắm phong cảnh thần sơn, Pháp
vương ngăn không được, chỉ đành chiều ý. Kết quả nửa đường gặp phải tuyết
lỡ… bị chôn ở dưới tuyết, thây cốt đến giờ vẫn chưa tìm thấy…”

Thần kỳ vậy sao? Tống Vân Nhi nghĩ thầm, tự hỏi không biết thật hay là giả
đây. Cường Ba lại nói: “Thỉnh tước gia yên tâm, pháp vương của chúng tôi nói,
sự an toàn của ngài được pháp vương của chúng tôi dùng đầu đảm bảo với triều
đình. Nếu như có nửa điểm sai sót gì, Pháp vương sẽ tự thân đến triều đình
thỉnh tội.”

Tống Vân Nhi nhịn không được lẩm bẩm: “Thỉnh tội? Người đã chết rồi còn thỉnh
cái cục…. thỉnh tội có ích gì?” Dương Thu Trì nhìn Cường Ba và Gia Thố chằm
chằm, lúc sau mới quay lại hỏi Kim sư gia: “Tiên sinh nhận thấy thế nào?”

Kim sư gia thưa: “Tước gia là thân quý giá, thế mà đi một mình không có tùy
tòng sao coi cho được. Nhưng nếu như Niên Bảo Ngọc Tắc này là thần sơn, dù sao
cũng có quy củ của nó, để nhiều người lên núi không tiện cho lắm. Như vầy đi,
tước gia mang theo Liễu tiền bối, Tống cô nương cùng Nam Cung Hùng và sáu hộ
vệ lên núi, thế nào?”

Cường Ba hơi ngước đầu nhìn sáu thiếp thân hộ vệ sau lưng Dương Thu Trì, vội
nói: “Tước gia. Điều này… chỉ sợ không được. Pháp vương chúng tôi nói rồi,
chỉ có thể để mình tước gia lên núi, nếu như nhiều người như vậy, xin thứ tại
hạ khó tuân theo.” Gia Thố vừa tiến vào trướng bồng thì mắt không rời khỏi
người Tống Vân Nhi, đã sớm khiến nàng tức giận muốn bốc khói. Giờ nghe Cường
Ba mấy lần ngăn trở, không khỏi trừng mắt thật to: “Chúng ta cứ muốn lên, mọi
người lên núi một lượt, các ngươi làm gì ta nào?”

Sắc mặt của Cường Ba hơi biết, không lạnh không nóng đáp: “Vị cô nương này quá
xem thường đệ tử của Đế Lạc pháp vương chúng tôi rồi, để hộ vệ thần sơn, chúng
tôi không tiếc liều mạng đâu!” Đến giờ thì quả thật y đã chọc Tống Vân Nhi nổi
điên lên thật.

Nàng quay đầu lại nói với Dương Thu Trì: “Ca, tên tiểu tử này quá cuồng vọng,
muội ra giáo huấn hắn một chút!” Dương Thu Trì thầm tức cười, một tiểu cô
nương mười lăm tuổi mà xưng hô với trung niên năm chục tuổi người ta là tiểu
tử, hà hà, xem ra Tống Vân Nhi đã bực mình thật. Hắn cũng muốn xem coi đệ tử
dưới trướng của Đế Lạc pháp vương có võ công thế nào. Dù gì thì cũng có thiên
hệ đệ nhất võ công là Liễu Nhược Băng ở bên cạnh lược trận, không cần phải quá
lo. Hắn bèn bảo: “Vân nhi đến lãnh giáo vài chiêu với đại sư, điểm đến thì
dừng, không được thương hại đến đại sư.” Cường ba vừa nghe, tức tái xanh cả
mặt.

“Được!” Tống Vân Nhi vung chưởng đánh tới, Cường Ba hừ lạnh hoàn chưởng, phành
một cái, Tống Vân Nhi thối lui một bước, thân hình Cường Ba chỉ lắc lư. Dù gì
thì Tống Vân Nhi cũng mới mười lăm tuổi, còn Cường Ba đã hơn bốn chuc rồi.
Cường Ba tu luyện nhiều năm, chỉ luận về công lực vượt hơn Tống Vân Nhi là cái
chắc. Hơn nữa, ưu thế của Tống Vân Nhi không phải là nội lực, mà là kiếm
chiêu. Lòng háo thắng của Tống Vân Nhi bốc lên, nhớ tới năm xưa sư phụ chỉ
dùng một thanh trường kiếm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, uy phong như thế
nào, còn nàng chỉ có một đồ đệ của Đế Lạc mà thu thập không nổi, quả thật là
mất mặt. Tay nàng chợt lắc, trong tay đã xuất hiện một con đao nhỏ sáng lấp
lánh: “Rút binh khí ra, bổn cô nương muốn xem phái Đế Lạc các ngươi có bao
nhiêu cân lượng.”

Cường Ba nói: “Cô nương, đao kiếm không có mắt, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

Tống Vân Nhi quát: “Bớt nói lời thừa! Ta và sư phụ lần này tới đây là muốn
khiêu chiến cả phái Niên Bảo Ngọc Tắc sơn của các ngươi, ở dưới núi cũng đánh,
mà lên trên đỉnh cũng đánh! Đừng có nói nhiều lời thừa đó, rút binh khí ra!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.