Dương Thu Trì lấy hai tay ôm đầu gối, gựa cằm lên đó. Hắn nhớ, đây chính là tư
thế Liễu Nhược Băng thích nhất, lòng dậy lên một trận nhu tình, một thứ tình
cảm êm dịu, ấm áp nhưng chen lẫn chút chua sót, áy náy. Một cái áo choàng thật
lớn khẽ choàng lên vai Dương Thu Trì. Không cần quay đầu, hắn cũng biết đó là
Tống Vân Nhi. Hán quen thuộc từng mùi vị trên cơ thể nàng, hoàn toàn khác biệt
với khí vị trên người Hồng Lăng và Liễu Nhược Băng. Người ta thường nói mùi vị
cơ thể của nữ nhất đều bất đồng. Dương Thu Trì trước khi xuyên việt tới đây
không hề biết, vì hắn không có cơ hội thể nghiệm. Nhưng đến Minh triều rồi, nữ
nhân bên người nhiều hơn, hắn tự nhiên minh bạch những điều này, cảm thấy lời
người ta nói cũng có lý. Tống Vân Nhi chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, váy trắng,
giày trắng, trong ánh trăng trông thanh tú xinh đẹp lạ thường. Nàng ngồi sát
hắn, hỏi: “Ca, đang nghĩ gì?”
“Nghĩ gì à? Ta cũng không biết nữa.” Dương Thu Trì nhìn về phương xa, ngân ngơ
nói.
Tống Vân Nhi xoay đầu lại, nhìn sững Dương Thu Trì: “Có phải là nghĩ đến sư
phụ của muội không?”
Dương Thu Trì cũng quay mặt lại, mỉm cười miễn cưỡng: “Tiểu quỷ cơ linh, bộ
nghĩ muội biết tất cả mọi chuyện sao? Làm sao muội biết ta đang nghĩ đến sự
phụ của muội? Bộ ta không thể nghĩ đến muội sao?”
“Huynh sẽ không nghĩ đến muội, vì lúc nào muội cũng ở bên cạnh huynh.” Tống
Vân Nhi mỉm cười, sau đó xoay mặt đi, nhìn về trời đêm vô tận, u uất thở một
hơi dài.
Dương Thu Trì cười: “Sao vậy? Sao thở dài đánh sượt vậy?”
“Sư phụ nhất định rất đau khổ.” Tống Vân Nhi trả lời không ăn nhập gì.
Dương Thu Trì đương nhiên biết nàng muốn nói gì, cũng thở dài theo.
“Huynh dự định làm sao đây?” Tống Vân Nhi quay lại nhìn Dương Thu Trì, trong
hắc ám không nhìn rõ biểu tình của nàng.
“Ta cũng không biết.” Dương Thu Trì thật thà hồi đáp, 'Nếu mà biết, ta không
ngồi ở đây phát ngốc ra thế này.” Lời hắn nói chính là lời thật. Tống Vân Nhi
ngẫm nghĩ, phảng phất đã lấy hết quyết tâm: “Huynh mang sư phụ của muội đi đi,
rời khỏi chốn này thật xa…, tích cách của sư phụ huynh biết rồi, người không
thể nào làm con chim vàng anh trong lòng son của huynh đâu, người muốn cùng
huynh chấp cánh bay thật cao, thật xa…”
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, không nói gì, ngơ ngẩn nhìn thảo nguyên khi đêm
về, đó là một thảo nguyên thật bao la, vô cùng vô tận. Tống Vân Nhi lại u buồn
nói tiếp: “Sư phụ vừa rồi ôm huynh khóc, huynh nên biết, sự phụ lúc xưa sở dĩ
đáp ứng huynh ngụ lại ở Thành Đô, là nhân vì người đã mang hài tử của hai
người, vì con, người không thể phiêu bạc được. Nhưng mà, một khi hài tử được
sinh ra, sư phụ nhất định sẽ mang con đi xa. Để hai mẹ con người phiêu bạc
giang hồ, huynh nhẫn tâm hay sao?”
Lời này làm Dương Thu Trì cả kinh. Hắn một mực nghĩ Tống Vân Nhi là một tiểu
nha đầu suốt ngày chỉ biết quậy phá, giởn hớt cho vui, nhưng không biết từ lúc
nào nàng đã lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình rồi, và mọi chuyện cũng nhìn nhận
một cách rất chuẩn rồi.
“Muội đã trưởng thành rồi! Vân nhi.” Dương Thu Trì bảo. Tống Vân Nhi miễn
cưỡng cười: “Thật hi vọng muội sẽ vĩnh viễn không lớn, không được lớn, vì
trưởng thành rồi, thì sự tình phiền não ngày càng nhiều.”
Tống Vân Nhi cũng học theo dáng vẻ của Dương Thu Trì, khuynh tay gối đầu, nhìn
trời đêm vô biên vô sắc, hỏi: “Ca, có phải mỗi nam nhân đều như huynh vậy? Lúc
nào cũng không thỏa mãn với nữ nhân bên cạnh, cho dù là nữ nhân đó đẹp như
tiên, nam nhân truớc sau gì cũng chán chê, có phải vậy không? Giống như sư phụ
của muội vậy, người đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào khác, nhưng huynh không nguyện
ý bỏ tất cả, cùng người tương thân tương ái, tránh mình nơi cùng trời cuối
đất…”
Dương Thu Trì ngẫn ra, sững sờ nhìn Tống Vân Nhi. Cô gái này quả thật đã
trưởng thành rồi. Tống Vân Nhi quay mặt lại, nhìn Dương Thu Trì: “Ca, muội nói
có đúng không?”
“Không đúng! Vân nhi, khi ta và Nhược Băng hoan hảo, thì ta đã có Tiểu Tuyết,
Chỉ Tuệ và Búp bê bùn rồi. Muội cũng biết đó, cái chức đặc sứ, tước gia, tri
châu gì gì này của ta ta chẳng thèm màng, nhưng ta không thể không quan tâm
đến mẹ của ta, không thể không quan tâm đến bọn Tiểu Tuyết, và còn có muội
nữa. Muội bảo ta bỏ hết mọi thứ, đó là xé nát tim ta ra, muội có biết không!”
Tống Vân Nhi im bặt, nhất thời hai người chẳng ai nói câu gì. Thật lâu sau đó,
Tống Vân Nhi đưa tay qua, vịn cánh tay hắn, áp mặt vào vai hắn: “Thật xin lỗi,
ca, muội nên hiểu nỗi khổ của huynh. Nhưng mà, sư phụ đối với muội thật tốt,
từ khi muội biết chuyện tới giờ chỉ một mực ở cạnh người, muội không nhẫn tâm
để người đau khổ….”
Dương Thu Trì vỗ vỗ lên tay nàng: “Vân nhi, đừng nói nữa, hai chúng ta đều
thương yêu Nhược Băng…, nhưng hiện giờ, ta không tìm được biện pháp nào tốt
để giải quyết vấn đề này. Ta nếu như không thể bỏ Tiểu Tuyết cùng mọi người để
đi cùng Nhược Băng, thì cũng không thể đề nàng ấy một mình phiêu bạt cùng hài
tử được.”
“Như vậy thì làm sao bây giờ?” Tống Vân Nhi thở dài.
“Biện pháp duy nhất là thuyết phục Liễu Nhược Băng tiếp thụ tiểu Tuyết và mọi
người. Chỉ cần nàng ấy bằng lòng, ta cưới muội và Hồng Lang xong rồi, sẽ không
nạp thiếp nữa. Nếu mọi người không tin, chúng ta hãy chuyển đến một hòn đảo
hoang ở giữa biển để sống, chỉ người một nhà của chúng ta, không có nữ nhân
nào khác nữa!”
Tống Vân Nhi phì cười: “Coi huynh kìa, giống như con nít nói chuyện với ông
ngoại vậy. Đảo hoang nào chứ? Chỉ người một nhà ta? Vậy củi gạo dầu muối trà
dấm tiêu đường thế nào đây? Con cái lớn rồi làm sao? Rồi chúng phải cưới vợ
sinh con nữa chứ….?”
“Vậy… dù gì chỉ cần Nhược Băng có thể tiếp thụ bọn tiểu Tuyết, ở lại không
đi nữa, đừng nói gì nạp thiếp, bảo ta làm cái gì ta cũng chịu!”
Tống Vân Nhi trầm mặc một hồi, rồi nói: “Trước đây, mỗi lần muội thấy huynh
nạp thiếp, muội đều tức giận cả ngày, nhưng cuối cùng rồi thì muội cũng tìm
cách tự thuyết phục chính mình…”
“Muội thật tốt! Vân nhi.” Dương Thu Trì không nhịn được nâng tay Tống Vân Nhi
lên hôn.
“Đừng ồn! Nghe muội nói hết.” Tống Vân Nhi rút tay về, “Nhưng tính cách của sư
phụ muội hoàn toàn khác biệt với muội, theo quan sát của muội đến giờ, sư phụ
không hề có ý tiếp thụ hiện thật. Do đó, muội lo rằng, sau khi hài tử được
sinh ra rồi, người có khả năng sẽ li khai…”
Dương Thu Trì đã chịu sự thống khổ khi Liễu Nhược Băng bỏ đi, và cũng đã có sự
chuẩn bị về tâm lý, những vẫn cảm thấy lòng đau như cắt. Tống Vân Nhi dựa sát
vào hắn, hi vọng có thể dùng tình cảm của mình an ủi vết thương trong tim
Dương Thu Trì.
—o0o—-
Mặt trời từ từ ló dạng sau vách núi, trong tiếng chó sủa rộn, những mái nhà xa
xa vấn vít khói bay. Trong gió sớm, khói và sương từ từ hòa vào nhau, tạo
thành một tầng bạch vụ. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi rất khuya mới trở về
ngủ, sáng thức dậy mọi người dùng điểm tâm xong là đi ngay. Trên đường, Liễu
Nhược Băng vẫn ôn nhu nói chuyện với Dương Thu Trì như cũ. Trong lúc vô tình,
Dương Thu Trì vẫn bắt gặp được ánh mắt lạc lõng tịch mịch và tràn đầy yêu
thương của Liễu Nhược Băng. Điều này khiến hắn càng khẳng định suy đoán của
Tống Vân Nhi – Liễu Nhược Băng đang mong muốn ghi nhớ từng thời khắc ở bên
nhau này. Nếu như trước khi con của hắn sinh ra mà không thuyết phục được Liễu
Nhược Băng lưu lại, chỉ sợ sau này không còn có cơ hội nữa. Liễu Nhược Băng đã
từng nói, nếu như nàng không thể trở thành đôi bạn đời nương dựa vào nhau, sẽ
nguyện là một hồng nhan cách thế, thủ tiết nuôi con cho hắn đến trọn đời.
Mấy ngày sau, đội ngũ đến một ngôi chùa tên là Cách Nhĩ Đăng. Dương Thu Trì
động tâm, kéo tay Liễu Nhược Băng, bảo: “Băng nhi, chúng ta vào trong chùa một
chúc, được không? Ta muốn cầu phúc cho con của chúng ta.”
Liễu Nhược Băng lần đầu tiên nghe Dương Thu Trì xưng hô với mình là “Băng
nhi”, lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Dọc đường dằn xóc, thân thể vốn rất mệt,
nàng cũng muốn xuống xe đi lại một chút, cho nên mỉm cười gật đầu. Bước ra
khỏi mái chùa, Dương Thu Trì khoác tay Liễu Nhược Băng, đứng ở dưới một tòa
tháp trắng dưới Cách Nhĩ Đăng, im lặng nhìn lên kim đỉnh trên chùa. Dưới đế
bạch tháp có chạm khắc đầy kinh và hình vẻ phật, đón gió cao nguyên vùng Thanh
Tạng, mang theo mùi bơ sữa thơm lừng. Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đã biết điều
quay về xe ngựa. Nam Cung Hùng và Hạ Binh cùng các hộ vệ tản ra xa xa cảnh
giới, chỉ còn lại Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng tay trong tay đứng trước
chùa, cảm thụ sự trữ tĩnh và sự siêu phàm của phật quang. Bên cạnh chùa có một
vòng chuyển luân kinh (vòng luân hồi) ghi đầy kinh bằng chữ tạng, trên có một
hàng chữ lớn đề “Úm ma ni bát dị hồng”, đã bị ma sát bóng loáng. Con đường đá
xanh bên cạnh đó cũng đã bị bước chân mài phẳng như gương.
Những bà già đầu tóc bạc phơ tay đang không ngừng lần chuỗi phật, miệng niệm
chân ngôn, nối đuôi nhau đi vòng qua các tự miếu niệm kinh. “Thu Trì, chàng có
tin vào luân hồi nhân quả hay không?” Liễu Nhược Băng nhìn những nữ tín đồ đó,
khẽ hỏi.
Dương Thu Trì là một pháp y, đương nhiên không thể tin kiếp trước kiếp sau,
nhân quả luân hồi, nhất thời không biết đáp sao cho ổn.
Liễu Nhược Băng nhìn vào vòng chuyển luân kinh đến xuất thần, câu hỏi đó như
hỏi Dương Thu Trì, mà cũng như hỏi chính nàng. Dương Thu Trì một tay nắm tay
nàng, tay còn lại vòng qua vai, ôm nàng thật chặt, đưa mắt nhìn lên kim đỉnh,
chợt phảng phất như nhìn thấy bến bờ thâm u, từ từ thốt: “Kỳ thật… từ trước
ta không tin…, nhưng từ khi gặp nàng…., ta thà tin là có luân hồi…”
“Vì sao?” Liễu Nhược Băng xoay lại, dường như đụng mặt vào môi hắn.
Dương Thu Trì đưa tay vịn vai nàng, kéo nàng lại gần, khẽ hôn lên trán nàng,
nhìn sâu vào mắt nàng, nói chậm nhưng rất kiên định: “Nhân vì ta biết… ta
thiếu trọn kiếp này đối với nàng…, do đó…, hi vọng có kiếp sau…, như
thế…. ta sẽ cả đời…. ở cạnh chỉ mỗi mình nàng!”
“Thu Trì…!” Liễu Nhược Băng nhào vào lòng Dương Thu Trì, khóc rưng rức.