Dương Thu Trì gieo súc sắc cứ thua mãi, uống rượu đến đầu hôn mắt váng, bị hai
nữ nhân thu thập không biết hạ tràng thế nào. Hiện giờ nghe Nam Cung Hùng nói
như vậy, khó khăn lắm mới có được chỗ để mượn lời, làm gì bỏ qua, quỳ đi mấy
bước, đến cạnh Liễu Nhược Băng, vuốt tóc nàng: “Nhược Băng, nằm mệt không?
Phong cảnh bên ngoài đẹp, chúng ta xuống đi lại một chút, được không?”
Liễu Nhược Băng cũng nghe lời của Nam Cung Hùng nói, nhưng nàng cảm thấy thân
người mệt mỏi: “Ngươi và Vân nhi, Hồng Lăng đi đi, ta không muốn động đậy.”
Dương Thu Trì không chịu, dẫu môi như một em bé vậy, làm ra vẻ không vui, Liễu
Nhược Băng phì cười: “Coi ngươi kìa, đã là tước gia rồi mà như là hài tử ấy,
thôi được rồi.” Xong bò người dậy. Tống Vân Nhi thấy vậy vội vã khoác một
chiếc áo choàng lông chồn nước màu trắn lên vai Liễu Nhược Băng.
Dương Thu Trì, Hồng Lăng và Tống Vân Nhi cẩn thận đỡ Liễu Nhược Băng xuống xe.
“Phía trước là địa giới Đóa Cam rồi sao?” Dương Thu Trì bị cảnh đẹp trước mắt
hấp dẫn, phía trước tuyết sơn liên miên, nửa mặt trời đã khuất xuống sường
núi, ánh lên sắc hồng nhiễm đỏ cả triền núi và mặt đất.
Bãi cỏ, nước sông, còn có những trâu dê nhàn tản gặp cỏ… đề được phi lên một
tầng kim sắc, mọi thứ đều được khóac lên một lớp hào quang vô cùng mỹ lệ.
Dương Thu Trì cưỡi giày, đi chân trần chạy trên cỏ. Do chưa đổ tuyết, nên trời
chưa lạnh lắm. Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì chạy trên cỏ như một hài tử,
cũng học theo hắn cởi giày chạy một hồi. Hồng Lăng đỡ Liễu Nhược Băng đứng một
bên nhìn họ cười. Trước khi đến đây, Dương Thu Trì nhất mực cho rằng Đóa Cam
là một địa phương rất giống với sa mạc, hay chẳng qua là một chốn man di hoang
vắng, nhưng mọi chuyện trước mắt dường như vượt ngoài dự liệu của hắn. Khung
cảnh ở đây không ngờ đẹp một cái đẹp của thế ngoại đào nguyên. Ở xa xa, ẩn ước
có thể thấy vài chốn dân cư thưa thớt, lại có những chùa miếu màu đó. Núi xa
và chùa miếu, dân cư xong việc í ới gọi nhau, sánh với sự trữ tĩnh bất người
dưới tịch dương tạo nên sự hài hòa, cân đối.
Không xa đó, một dòng suối trắng nhỏ từ trên triền núi tuyết uốn éo chảy
xuống, nước chảy rỉ rách, trong đến tận đáy. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi
thương lượng, chạy đế định đỡ Liễu Nhược Băng đến bờ suối. Liễu Nhược Băng đẩy
tay Dương Thu Trì ra: “Không cần đỡ, ta làm gì có chuyện chịu không thấu như
các người nghĩ chứ? Hiện giờ cho ta cưỡi ngựa chạy một trăm dặm, ta còn không
có vấn đề gì.” Liễu Nhược Băng tính tình hiếu cường, thật tế không quen bị
người khác coi mình là bệnh nhân nhất mực chiếu cố bảo hộ.
Dương Thu Trì vẫn không rời cánh tay nàng, cười hắc hắc đáp: “Nàng nghĩ gì
vậy? Ta đầu có đỡ nàng.” Rồi chúi đầu tới, nói khẽ vào tai Liễu Nhược Băng:
“Ta đang đỡ tiểu bảo bối trong bụng nàng, đó là cái mạng của hai chúng ta,
không được có nửa điểm sơ xuất gì!”
Liễu Nhược Băng mỉm cười, cứ mặc cho hắn đỡ, bước trên bãi cỏ mềm, đến cạnh
dòng suối trong mát, ngồi xuống đất. Thái dương còn chưa hoàn toàn lặn, thì
ánh trăng không ngờ đã ló dạng trời đông. Ánh sáng màu vàng nhẹ chiếu trên
đỉnh núi tuyết, đôi thành một màu vàng gọi mời. Ánh trăng không nên xuất hiện
góc xán lạn nhất ở một nơi yên tĩnh như thế này a! Cảnh sắc nơi này mê người
như vậy, Dương Thu Trì quyết định đêm nay lưu lại ở đây. Nam Cung Hùng cùng
các hộ vệ vội vã dựng lều, nhặt củi nhóm lửa. Dương Thu Trì đưa tay vào dòng
suối thử, cảm thấy lạnh. Hiện giờ là mùa đông, nước trên núi vẫn chảy xuống
không ngừng. Nhưng dù sao ở nơi này là chỗ trũng, dù chưa kết băng, nhưng lạnh
thấu xương.Tống Vân Nhi cũng cho tay vào nước. Nàng không sợ lạnh, nhìn Dương
Thu Trì tà quái, rồi khoát một vốc nước vào mặt hắn.
“Được a! Cô nhóc này, lại nè!” Dương Thu Trì hất nước lại hai cái, Tống Vân
Nhi cười khanh khách tránh đi.
Trời tối, sao mọc đầy, mấy đống lửa cháy phừng phừng, chiếu hồng bãi cỏ. Dương
Thu Trì và Tống Vân Nhi đỡ Liễu Nhược Băng trở lại đống lửa. Hồng Lăng đã đêm
mối khối chăn nỉ và da hổ trãi lên đám cỏ cạnh đó, chờ Liễu Nhược Băng ngồi
xuống, mới mang một cái áo khoác to bằng da hồ li để Liễu Nhược Băng đắp.
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi chia hai bên phải trái ngồi xuống cạnh Liễu
Nhược Băng. Hồng Lăng ngồi sát Dương Thu Trì. Nam Cung Hùng, Hạ Bình cùng các
hộ vệ đã đem các món ăn uống bày khắp một vòng tròn, rồi chia nhau ngồi quanh
bếp lửa. Cảnh trí như thế, ánh trăng như thế, bên cạnh có những nữ nhân yêu
thương của mình như thế, cảm giác của Dương Thu Trì thật dễ chịu. Mọi người
cùng ngồi dưới ánh trăng sao, cùng nhau ăn uống bên đống lửa hồng.
Dương Thu Trì dọc đường đã uống đến mấy phần say, giờ lại uống liên tục vài
bôi nữa, hứng trí đại phát, cầm một chung rượu hướng về phía ánh trăng, ngâm
một đoạn trong bài Nguyệt Hạ Độc Chước (Một mình uống rượu dưới trăng) của Lý
Bạch:
Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân
Dịch thơ (Tương Như): Có rượu không có bạn, Một mình chuốc dưới hoa. Cất chén
mời trăng sáng, Mình với bóng là ba.
“Không đúng!” Tống Vân Nhi đã uống đến đỏ mặt, kêu lên: “Cái gì gọi là uống
một mình không có người thân a? Muội làm chi? Sư phụ chi? Có có nha đầu xinh
Hồng Lăng của huynh nữa? Không tính hả?” Xong bàn tay thon của nàng chỉ hết
một vòng bọn Nam Cung Hùng và Hạ Bình: “Còn có bọn họ nữa, chẳng lẽ là đầu gỗ
hết hay sao a? Huynh lúc này dùng thớ của Lý Bạch tuy ý cảnh thì đúng nhưng
nhân số không đúng, phạt rượu phạt rượu!”
Liễu Nhược Băng cười nói: “Đúng a, Thu Trì ngâm sai rồi, đáng phạt.”
“Phạt thì phạt! Hà hà, chỉ cần cảm tình đúng, thì cứ uống cho quắc cần câu
lưng dựa lưng luôn!” Dương Thu Trì dựa lưng vào đầu vai Liễu Nhược Băng, ngữa
cổ uống cạn.
Tống Vân Nhi nói: “Phạt rượu rồi, giờ phạt huynh ngâm tiếp một bài!”
Hồng Lăng nói: “Như vậy không công bình, nếu như lão gia đã bị phạt rượu, tụ
nhiên đến lượt Tống cô nương ngâm thơ rồi!” Đôi mắt phượng mỹ lệ của nàng
chuyển sang Liễu Nhược Băng, hỏi: “Người nói xem có phải không, Liễu Tiền
Bối.”
Liễu Nhược Băng gật gật đầu: “Đúng vậy, Vân nhi không được đàn áp Thu Trì
quá.”
“Há! Con đàn áp huynh ấy? Rõ ràng sư phụ người và Hồng Lăng xú nha đầu này
giúp huynh ấy ăn hiếp con!”
“Sao? Không uống nổi nữa hả?” Dương Thu Trì dùng kế khích tướng.
“Uống thì uống!” Tống Vân Nhi cầm chung rượu lên, uống ực cạn sạch, làm ra vẻ
bi thương: “A…! Ai biểu ta là đồ nhi duy nhất của sư phụ thiên hạ đệ nhất võ
công chi, sư phụ có lệnh, đồ nhi không dám không tuân a, ài…..!”
Tống Vân Nhi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, ngâm:
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xử bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian
(Chú: Trích bài Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Đông Pha.Dịch nghĩa: Ta toan cưỡi gió
đến thăm Lại e lầu quỳnh điện ngọc Cao ngất làm sao với Đành múa theo bóng
trăng thanh Trần thế có khác gì)
“Hay! Hay cho câu “ta toan cưỡi gió đến thăm!” Dương Thu Trì vỗ tay nói, “Nếu
như ngâm hay như vậy, nhất định phải thưởng một chung.” Hắn quay sang Liễu
Nhược Băng: “Đúng không? Nhược Băng.”
Liễu Nhược Băng mỉm cười đưa ngón tay trắng muốt điểm lên trán của Dương Thu
Trì: “Chỉ có ngươi là chủ ý quỷ quái nhiều, nếu như vừa rồi Vân nhi nói chúng
ta hợp nhau ăn hiếp nó, nếu như không ăn hiếp thêm lần nữa, thì không đúng với
câu nói này. Vậy Vân nhi uống thêm ly rượu nữa đi.”
Tống Vân Nhi dẫu đôi môi hồng: “Sư phụ không công bàng!” Rồi cúi đầu nhìn rượu
trong lý “Uống thì uống!” Xong ngữa cổ uống cạn.
Mọi người vỗ tay khen, cũng cùng nâng ly uống cạn.
Dương Thu Trì thò tay ôm đầu vai của Hồng Lăn: “Ậy! Nha đầu xinh, đến lượt em
ngâm thơ rồi!”
“Em…? Em không biết ngâm thơ a!” Hồng Lăng vừa rồi uống liền mấy ly, vốn
không có tửu lượng mạnh lắm, giờ nghe Dương Thu Trì bảo vậy, đầu càng quay
cuồng hơn, đứng dậy định chạy, Dương Thu Trì kéo ngay lại: “Chạy đi đâu! Không
ngâm không được!”
“Lão gia…! Hảo lão gia…! Tha cho Hồng Lăng đi, em uống rượu thế được
không?”
“Cũng được, vậy uống liền ba ly!” Dương Thu Trì mang cách ép rượu ngọt như mía
lùi trên bàn rượu ra ép.
Hồng Lăng giật nãy mình, hiện giờ đầu óc đã quay cuồng, uống liền ba lỵ chắc
nằm gục tại đương trường, cho nên xua tay lia lịa xin tha. Liễu Nhược Băng
cười nói: “Không biết ngâm thơ thì hát đồng dao cũng được. Hát đồng dao đi!”
“Đúng đúng đúng! Hát đồng dao!” Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đều vỗ tay khen
phải.
Hồng Lăng vốn nhút nhát, nếu là ngày thường ở trước mặt nhiều người như vậy,
ngay cả một câu cũng nói không trọn, đừng nói gì hát đồng dao. Nhưng hiện giờ
đã uống hơi say, lại thấy Dương Thu Trì hứng trí yêu cầu như vậy, cũng mạnh
dạn lên một chút, học theo dáng vẻ của Tống Vân Nhi, cầm một chung rượu đứng
dậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi cất tiếng:
“Đại nguyệt lượng. Tiểu nguyệt lượng. Ca ca khởi lai học miệt tượng. Tẩu tẩu
khởi lai đả hài để. Bà bà khởi lai nhu mễ. Nhu mễ đắc phún phún hương. Đả khởi
la cổ tiếp yêu nương. Yêu nương yêu nương nhĩ mạc khốc. Minh niên cấp nhĩ tài
nhu cốc. Nhu cốc khai hoa. Tiếp nhĩ cật ba ba. Nhu cốc kết tử. Tiếp nhĩ cật
cẩu thỉ.”(*)
(Tạm dịch “Ánh trăng tròn. Ánh trăng khuyết. Ca ca thức dậy học đan lát. Tẩu
tẩu thức dậy làm đế hài Mẹ chồng thức dậy lo vo gạo.Vo gạo nấu cơm thơm phưng
phức.Gõ lên chiên trốn tiếp yêu nương. Yêu nương yêu nương bà đừng khóc. Sang
năm ta cấp bà hạt thóc. Hạt thóc nở bông. Cho bà ăn bánh ngô. Thóc lúa kết hạt
Cho bà xực cứt chó”)
Ha ha ha ha…! Mọi người cười lớn, Hồng Lăng là một tiểu cô nương xinh đẹp,
hát bài đồng dao thô tục này thật là làm người ta nhịn không được cười. Tống
Vân Nhi cười đến nỗi lăn vào lòng Liễu Nhược Băng, còn Dương Thu Trì cười ngã
ngữa ra bãi cỏ, bò lăn bò càng đau cả bụng.Hồng Lăng đỏ mặt cười trừ trở về
chỗ ngồi, Dương Thu Trì bò dậy từ bãi cỏ, vẫn nhịn không được cười: “Hồng…
Lăng… ha ha ha… cái bài này… là ai dạy em đó… ha ha ha…!”
“Em ở Ba châu nghe bọn họ hát, nên thuộc lòng.”
“Hèn gì ta cảm thấy… ha ha…. đây dường như là… đồng dạo của Tứ Xuyên….
ha ha ha.” Dương Thu Trì cười đến nổi thở không ra hơi, một tay ôm bụng một
tay rót rượu: “Hay hay hay! Đồng dao hay thì hay, mà do em hát lên hiệu quả
còn tuyệt vời hơn, ha ha ha…, nào, thưởng cho em một chung!”
Hồng Lăng biết chung rượu này tránh không được, thấy Dương Thu Trì vui vẻ,
lòng nàng cũng cao hứng, uống một chút nghỉ một chút, cuối cùng cũng cạn.
Chú thích của người dịch:
(*) Bài đồng dao này tên là Đại Nguyệt Lượng, được tác giả trích trong tập
“Trung Quốc truyền thống dân ca tuyển” do NXB Nhân dân tỉnh Quảng Tây xuất bản
năm 1983, tập hợp 323 bài dân ca, đồng dao tập trung vào các đề tài biểu đạt
tư tưởng, tình cảm, giáo dục con trẻ, miêu tả cái đẹp trong lao động, trong
sáng tạo…. Thực chất trong dân gian, bài Đại nguyệt lượng này có nhiều phiên
bản, ví dụ chỗ “yêu nương yêu nương” (con quỷ cái yêu tinh he he) có phiên bản
dùng thành “cô nương cô nương”. Nó là một bài ca dao tả về cảnh cực khổ của
nông dân, mô tả cái đẹp “phản thẩm mỹ” trong lao động, ngược với những bài
ngợi ca tính thẩm mỹ trong lao động. Trong những bài dân ca chuyên phản ánh ý
thức thẩm mỹ lao động này, nữ giới thường được đề cập, ví dụ: bài “Đinh Đinh
miêu” (mèo Đinh Đinh) có đoạn: “Đinh Đinh miêu , hồng trảo trảo , ngã gia hữu
cá xảo tẩu tẩu 。 hội tả tự ,hội thiêu hoa , hoàn hội hạ điền chủng trang giá ”
Nghĩa là: Mèo Đinh Đinh, Vuốt hồng hồng, Nhà ta có một con dâu giỏi, biết viết
chữ, biết thêu thùa, Lại còn xuống ruộng cày và cấy.
Các phiên bản khác của bài Đại Nguyệt Lượng – Tiểu Nguyệt Lượng:Đại nguyệt
lượng ,tiểu nguyệt lượng Ca ca khởi lai học mộc tượng , Tẩu tẩu khởi lai đả
hài để , Bà bà khởi lai chưng nhu mễ , Chưng đích bồng bồng hương , Xao khởi
la nhân tiếp cô nương , Cô nương ải ải ,giá cấp bàng giải , Bàng giải cước
cước ,giá cấp bạch hạc , Bạch hạc chủy tiêm ,giá cấp bạch liên , Bạch liên
hoạt hoạt (hoặc :hoa hoa ), Tha tựu thị nhĩ mụ mụ 。 Nghĩa là: “Ánh trăng tròn
Ánh trăng khuyết Ca ca thức dậy học đan lát Tẩu tẩu thức dậy làm đế hài Mẹ
chồng thức dậy lo vo gạo Chưng ra cỏ bồng thơm Gõ thanh la lên tiếp cô nương
Cô nương thấp quá gả cho con cua Con cua nhiều chân gả cho bạch hạc Bạch hạc
mỏ dài gả cho bạch liên (sen trắng) Bạch liên nhiều hoa là bà mẹ mày đấy”
Hoặc:Ca ca khởi lai học miệt tượng , Tẩu tẩu khởi lai chưng nhu mễ , Chưng
đích bồng bồng hương ,đả khởi la cổ tiếp cô nương , Cô nương tiếp đáo môn khẩu
điền khảm thượng ,tài cao lương , Cao lương bất kết tử ,tài gia tử , Gia tử
bất khai hoa ,tài đông qua , Đông qua bất trường mao ,tài hồng điều , Hồng
điều bất khiên đằng ,ngạ tử tha mụ nhất gia nhân 。 Nghĩa là: “Ánh trăng tròn
Ánh trăng khuyết Ca ca thức dậy học đan lát Tẩu tẩu thức dậy lo vo gạo Chưng
ra cỏ bồng thơm Gõ thanh la lên tiếp cô nương Cô nương tiếp lấy ra cửa ruộng
gieo, được cao lương Cao lương không kết hạt, được dừa nước Dừa nước không trổ
hoa, được bí đao Bí đao không mọc lông, là khoai lang Khoai lang không ra dây,
thì đói chết mẹ cả nhà nó rồi”