Nạp Thiếp Ký – Chương 41: Cẩn thận trăm điều lỡ một điều – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 41: Cẩn thận trăm điều lỡ một điều

Một cẩm y vệ nói: “Đúng vậy a, lão tử đánh nhức cả tay rồi.”

Một tên khác nói: “Ngươi còn đỡ, lão tử lột hết hai miếng da của ả, rút hết
mười móng tay, ép nát hết tất cả các ngón tay, thế mà ả ngoại trừ kêu thảm thì
chẳng khai lấy một lời.

Lại có một tên chen lời: “Lão tử thấy thân hình thịt da nõn nà của ả bị nát
nhừ như thế, thật là đáng tiếc.

Bốp…! Một cái bạt tai vang lên, Mã Độ mắng: “Con mẹ ngươi còn ở đó mơ tưởng,
không cạy được miệng ả, lão tử làm sao về báo cáo đây? Bách hộ đại nhân sẽ
trách tội, các ngươi không tên nào chạy thoát đâu!”

Tên cẩm y vệ bị đánh ôm mặt dạ dạ vái vái liên hồi.

Mã Độ nói với Tống tri huyện: “Các ngươi đem phạm nhân trở về coi sóc cho cẩn
thận.” Tống tri huyện đáp ứng. Dương Thu Trì thấy Tạ quả phụ không động đậy,
sợ chết rồi cũng chẳng chơi, bèn đến trước mặt Tạ quả phụ vén tóc của ả lên,
đưa tay vào sờ cổ, cảm giác động mạch cảnh của ả còn máy động nhè nhẹ, lúc này
mới yên tâm.

Đột nhiên, Tạ quả phụ ngẩng đầu, khe khẽ mở mắt, sau khi thấy rõ đó là Dương
Thu Trì liền ngẩng mạnh đầu, phun một đám nước bọt về phía hắn. Rất may Dương
Thu Trì đã lùi lại khá xa, tránh cũng nhanh, còn Tạ quả phụ thì trọng thương
vô lực, nên ngụm nước bọt này không bay trúng hắn.

Tạ quả phụ mắng: “Ngươi nhìn cái gì? Ngươi hại lão nương không đủ sao?” Ả lại
phun thêm một ngụm nước bọt nữa, “Nếu không phải là ngươi, tên Trị huyện háo
sắc đó đã tha cho ta rồi! Ha ha ha,” Trong tiếng cười thê lệ, ả trợn mắt nhìn
Dương Thu Trì một cách ác độc, nghiến răng nói, “Ta làm quỷ cũng không tha cho
ngươi!”

Dương Thu Trì thấy hình dạng thê thảm của ả như vậy, trong lòng cảm thấy thê
lương, im lặng để ả mắng mà không lên tiếng nói gì.

Mã Độ đứng dậy đến bên cạnh Tạ quả phụ: “Ngươi nói cái gì?” Hắn quay đầu nhìn
Tống tri huyện, con mắt hình tam giác lộ hàn quang, sau đó mới quay lại hỏi:
“Ngươi vừa nói cái gì? Tri huyện muốn thả ngươi? Chuyện này thế nào?”

Tống tri huyện nghe được lời này, cảm thấy trời đất như chợt nổ cơn sấm chớp,
phòng ngừa tính toán đủ chuyện, nhưng thật không ngờ rằng bỏ quên con cá mẹ
này sổng mất! Lão chân nam đá chân chiêu nhào tới, rống lên: “Ngươi, ngươi nói
bậy gì thế?”

“Ta nói bậy?” Tạ quả phụ cười lớn, “Ngươi là lão sắc quỷ, thèm thuồng nhỏ dãi
tư sắc của ta, lão nương mới có đưa mắt một cái là hồn vía của ngươi chạy mất
rồi! Chẳng phải ngươi tính thả ta đi, để ta cảm kích ngươi, sau này dễ dàng dụ
dỗ ta lên giường, đúng hay không?”

Tống tri huyện toát mồ hôi hột, những lời này đúng là đánh vào chỗ yếu hại của
lão. Lúc ấy, lão chính là có ý đó, không ngờ tâm ý này bị người ta nhìn thấy
hết, không khỏi hoảng hốt cả lên, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, không được nói
bậy a!” Trong lời nói rõ ràng là lấy hơi không đủ, thiếu hẳn tự tin.

“Ta nói bậy?” Tạ quả phụ lại bật cười lên ghê rợn, quay đầu trợn mắt nhìn
Dương Thu Trì, “Nếu chẳng phải là tên cẩu tặc này, lão sắc quỷ của ta đã trườn
trên bụng ta rồi! Ha ha ha…”

Mặt Tống tri huyện xám như đất bùn, run lập cập, quay nhìn gương mặt âm trầm
của Mã Độ: “Mã, Mã, Mã đại nhân, đừng có, đừng có nghe, nghe ả nói bậy…”

“Trói lại cho ta!” Mã Độ lạnh lùng quát.

“Dạ!” Mấy tên cẩm y vệ bước lên, thoắt một cái đã lột cái mão cánh chuồn của
Tống tri huyện, đá một chân vào sau gối của lão, khiến Tống tri huyện rú lên
một tiếng quỳ ngay xuống đất. Cẩm y vệ lấy một sợi dây to bằng ngón tay, trói
thúc ké lão tri huyện râu dê lại.

Tống tri huyện đã sợ đến nỗi nói không được câu nào hoàn chỉnh: “Mã, mã, mã
đại nhân, tha, tha, tha mạng…”

Mã Độ nói: “Tống đại nhân, kiện án này có mối liên hệ rất lớn, ngươi là mệnh
quan của triều đình, ta không có quyền thẩm vấn ngươi. Do đó, sáng sớm ngày
mai ta sẽ áp giải ngươi lên kinh thành giao cho Bắc trấn phủ ty, có lời gì
muốn nói hãy chờ nói với họ.”

Tống tri huyện nghe thế, sợ đến hồn phi phách tán. Bắc Trấn phủ chính là chỗ
tối cao về ác danh của cẩm y vệ, chuyên môn giám thị và truy nã bắt bớ quan
viên của triều đình. Năm xưa khi Minh Thái tổ sợ mình chết rồi, hoàng đế đời
sau không kềm chế được các công thần văn võ, liền xây đại ngục này rồi mượn
một số cớ vu vơ nào đó, thông qua sự liên tục rà soát điều chỉnh của cẩm y vệ,
đem các văn võ công thần phò tá y đánh dẹp thiên hạ giết sạch sành sanh. Nếu
bản thân lão giờ bị giải đến nhà giam của Bắc Trấn phủ ty này, thì không cần
nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.

Tạ quả phụ thấy Tống tri huyện sợ đến nỗi phục bẹp dí xuống đất như vậy, liền
hiểu rõ bí ẩn bên trong, sung sướng cười phá lên.

Dương Thu Trì ho một tiếng, bước lại bên cạnh Mã Độ, hạ giọng nói: “Mã đại
nhân, ả Tạ quả phụ này cứng họng lắm phải không?”

Vừa rồi nghe Tạ quả phụ này nói nếu không phải vì Dương Thu Trì, ả nhất định
sẽ không lọt lưới, nên Mã Độ thầm có điểm bội phục viên quản giam nhỏ xíu này.
Chợt nghe hắn đột nhiên đề cập đến chuyện đó, rõ ràng là có ý gì đó ngầm theo,
nhưng chưa lên tiếng điểm phá, bèn thuận theo lời hắn mà đáp: “Đúng vậy, con ả
này có chết cũng không thèm khai.”

Dương Thu Trì gật gật đầu, hạ giọng nói: “Tuy là đã bắt được ả, nhưng ả chẳng
qua chỉ là một tiểu lâu la, không thể nào chạy khỏi người ở phía sau lưng, do
đó cũng uổng công mà thôi.”

Mã Độ dường như đã ngộ ra, nhỏ giọng hỏi: “Huynh đệ, ngươi có diệu pháp gì
không?” Có chuyện cầu người, ngữ khí tức thời khách khí hẳn lên.

“Diệu pháp thì không có, Mã đại nhân dùng hết khố hình mà không thể cạy răng ả
câu nào, tôi làm gì có biện pháp nào tốt hơn. Nhưng mà, chúng ta có thể từ góc
độ khác mà suy nghĩ coi xem có manh mối gì không.”

“A…?” Mã Độ nghe thế lập tức lộ ra vẻ hứng thú, cầm chặt tay Dương Thu Trì,
“Nào nào nào, huynh đệ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Mã Độ kéo tay Dương Thu Trì ra ngoài Thẩm vấn thất, đến chỗ không có ai nghe
được mới dừng lại thấp giọng hỏi: “Huynh đệ, ngươi nói coi có diệu pháp gì?”

“Lúc bắt Tạ quả phụ tôi có ở đó…”

“Ta nghe rồi, vừa rồi mới biết nhờ tai mắt lanh lẹ cỉa huynh đệ ngươi mới chộp
được đuôi con hồ ly này mà lôi nói ra ngoài.” Mã Độ nhẹ khen Dương Thu Trì vài
câu, rồi ngay lập tức đanh giọng bảo, “Tên Tống tri huyện này thiệt là kẻ đáng
chết, lần này lão tử phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Tống tri huyện chỉ bất quá là nhất thời hồ đồ, không
có liên can gì đến án của Tạ quả phụ này. Do đó, bắt lão đến Bắc Trấn phủ ty
cũng không moi ra được điều gì hay, hay là chờ lát tôi chỉ rõ ra cho lão, để
lão xuất ra chút tài lộc dâng lên khao đãi cho các huynh đệ, coi như là bỏ qua
cho lão được rồi. Chân chính bắt được kẻ đứng sau lưng Tạ quả phụ mới là kỳ
công.”

Mã Độ nghe Dương Thu Trì nói như vậy, ánh mắt sáng lóe lên, thiết tha nói:
“Được a! Tiểu huynh đệ, như quả đệ có thể giúp ta phá án này, bắt được người
đứng sau lưng Tạ quả phụ, thậm chí tìm được Kiến Văn đế, ta bảo đảm bao vinh
hoa phú quý đệ hưởng thụ không hết!”

Dương Thu Trì cung người nói: “Đa tạ Mã đại nhân, tiểu nhân nguyện cống hiến
hết sức thân khuyển mã!”

“Ha ha ha…! Sau này là huynh đệ một nhà, không cần khách khí.” Mã Độ nắm tay
Dương Thu Trì hỏi, “Huynh đệ, đệ nói xem có biện pháp gì?”

“Tôi vừa nói rồi, lúc bắt Tạ quả phụ tôi có ở đó.”

Mã Độ gật đầu, lần này không ngắt lời hắn nữa, im lặng nghe hắn nói tiếp.

“Mật thư mưu phản của Tạ quả phụ giấu trong nội khố, cho thấy có ba khả năng:
một, người viết thư ở Quảng Đức huyện, viết thư xong rồi giao cho Tạ quả phụ.
Tạ quả phụ bỏ thư vào trong nội khố, chưa kịp đưa đi giao thì bị bắt.”

Mã Độ gật gật đầu, có vẻ như đã ngộ ra.

“Khả năng thứ hai, Tạ quả phụ từ nơi khác nhận được phong thư này, giấu trong
nội khố mang trở về Quảng Đức huyện, chuẩn bị giao cho người nhận thư, nhưng
chưa giao kịp thì bị bắt!”

Mã Độ lại gật mạnh đầu, nắm chặt tay Dương Thu Trì, hai mắt sáng rực lên giống
như một người đang đi trên con đường tăm tối chợt lấy ánh sáng rực rỡ ở xa xa.

———-o0o———-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.