Mi châu là thiên niên cổ thành, từ cổ đến giờ văn hóa phồn thịnh, vang danh tứ
hải, văn hóa lưu truyền, trong sử không ít chỗ có kể đến. Tống Vân Nhi cùng
mọi người xuất hiện ở thị tập của Mi châu, lập tức khiến người ta chú ý. Trong
trời đông giá rét thế này, mấy cô gái cùng mặc đồ mỏng manh lộ dáng vẻ khỏe
khoắn, đặc biệt là Tống Vân Nhi người có tuyệt thế võ công, nên chỉ mặc một bộ
đồ mùa hè mỏng, thế mà chẳng cảm thấy lạnh gì. Tống Vân Nhi cùng mọi người ra
roi thúc ngựa, đến Mi châu thì đã trưa ngày hôm sau, đều cảm thấy đói, thế là
định xuống ngựa mua chút gì đó ăn. Khi vào một khách sạn, tiểu nhị lập tức
nghênh đón: “Cô nương, xin hỏi dừng chân ăn lót dạ hay là nghỉ lại?”
“Dọn trước cái gì đó ăn đi, nơi này còn cách nha môn tri châu bao xa?” Tống
Vân Nhi chờ mọi người ngồi xong, dặn tiểu nhị dọn mấy món cùng với sai người
cho dắt ngựa uống nước ăn cỏ.
“Cô nương là tới dâng cáo trạng hay là tìm người?” Tiểu nhị nghe bọn họ hỏi
nha môn, nhìn thấy mấy cô nương này lạ mặt, nghĩ ắt là từ vùng khác đến.
“Tìm người.” Tống Vân Nhi nói.
“Mọi người đến không kịp lúc rồi, nha môn mấy hôm nay có tang sự. Chỉ sợ các
vị tìm không được người đâu.” Tiểu nhị dọn trà nóng lên cho bọn Tống Vân Nhi,
định để cho họ uống vào chút cho ấm người.
“Tang sự? Ai chết vậy?” Tống Vân Nhi hỏi.
“Công tử của tri châu chúng tôi chết rồi – cô nương ăn món gì?” Tiểu nhị đương
nhiên không chỉ nói chuyện suông với cô nương đẹp như hoa thế này.
“Cái gì? Công tử của Mi châu tri châu chết rồi? Có phải tên là Phương tiệm
không?”
“Phải a, không ngờ cô nương biết Phương công tử. Ai, một người tốt như thế,
nói chết là chết hà.”
“Làm sao lại chết? Chết vào lúc nào?”
Điếm tiểu nhị bấm đầu ngón tay tính, đáp: “Ngày 4 tháng 11 chết, còn vì sao
chết thì tôi cũng không rõ. Nghe nói ngày mai sẽ hạ táng.”
Tống Vân Nhi và Hạ Bình nhìn nhau, người mà hai nàng định tìm đã chết, chẳng
lẽ hung thủ đã đi trước một bước?
“Cô nương, các vị dùng gì?” Điếm tiểu nhị lại hỏi lần nữa.
“Cái gì cũng được, ngon ngon một chút ở vùng này cũng được.” Tống Vân Nhi tùy
tiện đáp, thuận tay thưởng cho y một miếng bạc vụn, khiến cho điểm tiểu nhị
cười không khép miệng, khom người biểu kỳ sự cảm tạ.
Hạ Bình bổ sung: “Tiểu nhị, chúng ta muốn ngủ lại, cấp cho mấy gian phòng tốt,
sạch sẽ một chút.” Tống Vân Nhi gật đầu, xem ra chuyện này có chút rắc rối
rồi, không tra cho rõ không thể về đối đáp cho ổn được.
“Dạ được! Trụ điếm! Dọn rượu thịt ngon lên….!” Tiểu nhị vừa chạy vào vừa hô
lớn.
Cơm canh nhanh chóng được dọn lên, cũng rất vừa miệng. Sau khi dùng cơm, Tống
Vân Nhi và Hạ Bình cùng mọi người giả vờ đi dạo trên đường để quan sát rõ tình
huống quanh nha môn, sau đó trở về phòng ngủ một giấc, họ định chờ canh ba đến
dọ thám nha môn. Đêm khuya, để tránh bại lộ hành tung do mục tiêu quá lớn,
Tống Vân Nhi cho Hạ Bình cùng mọi người ở khách sạn chờ, còn nàng thì mặc đồ
dạ hành, che mặt, nhảy ra cửa sổ bỏ đi. Con đường bên cạnh nha môn chỉ có một
lão nhân cô độc từ từ bước, đánh canh cho vùng. Chẳng mấy chốc, Tống Vân Nhi
đã tới đỉnh phòng của tri châu nha môn.
Nha môn thời cổ đại rất lớn, ban ngày ồn ào, ban đến tam ban nha dịch đi hết,
cửa đóng, nên bên trong vắng ngắt. Do đó, nha môn thời cổ đại thường có nhiều
chuyện ma hay quỷ ám. Nhưng mà, đêm nay nha môn rất náo nhiệt, tiếng hòa
thượng niệm kinh không ngớt, tiến nam nữ khóc lóc truyền lên không ngừng. Tống
Vân Nhi len lén lẻn vào trong linh đường, đến gần mép tường của nội nha, đột
nhiên nghe tiếng nói chuyện, nghĩ chắc là nha dịch tuần tra, cho nên vội vã
hụp người xuống nín hơi.
“Phương đại nhân dường như đã mấy ngày không nhắm mắt rồi.” một người nói.
“Đúng ha! Ài, người đầu bạc khóc người đầu xanh, thật là khiến người ta thương
tâm mà.” Ngươi còn lại đáp, nghe âm thanh tuổi hơi lớn.
“Phương công tử võ nghệ cao cường, không ngờ bị người giết chết, thật là….
ai! Chuyện truy bắt hung thủ tới nay không có tin tức gì, khiến cho đám bộ
khoái đáng chết đó chạy cuống cả lên.” Người trẻ tuổi nói.
“Ài! Đúng a! Nếu sớm bắt được hung thủ, mọi người đều yên tâm.” Người lớn tuổi
thở dài sườn sượt.
Tiếng bước chân của hai người dần xa, Tống Vân Nhi lúc bấy giờ mới nhổm dậy,
lòng nghĩ, như vậy xem ra Phương Tiệm thực sự bị người ta giết rồi, nhưng mà
ai giết đây? Tống Vân Nhi lén bò tới trên đỉnh phòng của linh đường, mở một
phiến ngói ra nhìn xuống dưới, thấy hai bên linh đường có thân bằng hảo hữu và
quan viên của vùng đang ngồi chật cả, người nào cũng buồn bả thở dài.
Trước linh đường có mấy nữ tử mặc hiếu phục quỳ dưới đất, lớn tiếng khóc, một
đội hòa thượng ngồi ở bên uống trà, có thể là đã niệm kinh mệt rồi nên nghỉ
một chút. Phía trước linh đường có treo một mảnh vải bố lớn che khuất hết,
ngăn cách quan tài bên trong với mọi người bên ngoài. Tống Vân Nhi thấy vậy
rất mừng, vì nó hợp với tâm ý nàng, đặt phiến ngói trở lại, đổi sang chỗ khác,
xếp ngói qua một bên quả nhiên là phía trên chỗ đặt quan tài trong linh đường.
Do có miếng vải trắng ngăn cách, trong này không có người nào. Nhờ miếng vải
che chắn, Tống Vân Nhi đu dây tuột xuống, đến bên quan tài. Quan tài chưa đóng
đinh, vẫn còn đậy hờ. Tống Vân Nhi bèn gạt nắp qua một bên, nhờ ánh đèn nhìn
kỹ, thấy trong đó có một người trẻ tuổi nằm, tướng mạo khá anh tuấn, hai mắt
nhắm nghiền, vạt áo bào che kín dưới hàm. Điều này không bình thường! Tống Vân
Nhi động tâm, cởi y bào của người chết lộ ra yết hầu, thì ra là có một vết
thương, nhỏ bé và rất nông, so với vết thương trên yết hầu của Ngô Xảo Trinh
hoàn toàn tương đồng! Chẳng lẽ Phương Tiệm bị cùng một hung thủ đâm chết? Tống
Vân Nhi nhớ lại lời Liễu Nhược Băng nói về đặc điểm vết thương, cúi người đưa
sát đầu vào quan tài, quan sát kỹ vết thương, quả nhiên ở vị trí trung gian
của vết thương hơi nhô ra ngoài, hoàn toàn khớp với vết thương ở yết hầu của
Ngô Xảo Trinh, là bị một kiếm bén ở giữa có lổ thoát máu đâm vào. Tống Vân Nhi
rút cây ngân châm ở đầu ra, học theo Dương Thu Trì, từ từ cắm cây trâm vào vết
thương – vết thương từ yết hầu đi thẳng về hậu não, giống y với vết thương của
Ngô Xảo Trinh.
Phát hiện này quả là kinh người. Phương Tiệm bị hung thủ giết chết Ngô Xảo
Trinh dùng thủ pháp tương đồng đâm chết, như vậy có thể nói Phương Tiệm không
phải là hung thủ, và từ việc điều tra ở Mạnh Lương trấn, thì Khuông Di cũng
không có thời gian gây án, do đó cũng không phải là hung thủ. Trong bốn người
bị hiềm nghi thì đã bài trừ hết hai, chỉ còn lại con trai của Đô chỉ huy sứ Lý
Thiên Bằng và tứ di nương Hoa Tưởng Dung mà thối Sẽ là ai đây? Tống Vân Nhi
cởi y bào của Phương Tiệm ra, kiểm tra sơ hết thân người, không phát hiện vết
thương gì khác, vừa định mặc quần áo trở lại cho người chết, chợt nghe gian
ngoài có vài người vừa nói vừa tiến vào, dường như là hòa thượng định vào niệm
kinh. Tống Vân Nhi thấy không kịp nữa rồi, ngay cả nắp quan tài cũng không kịp
kéo về nguyên vị, vội tung người nắm sợi dây ở giữa không trung, leo vùn vụt
lên đỉnh phòng, nhanh chóng thu dây lại. Vừa thu xong dây thừng lên đỉnh
phòng, thì các hòa thượng đã tiến vào, vừa nhìn thấy quan tài bị mở ra, đều
cho là hiện tượng sạ thi (thây người sống lại), sợ quá kêu trời kêu đất xô đạp
nhau chạy ra, linh đường tức thì đại loạn. Tống Vân Nhi suýt bật cười, vội đặt
ngói lại y như cũ, rồi tiêu biến trong hắc ám. Ngày hôm sau, Tống Vân Nhi cùng
mọi người đến tiền đài định trả phòng, điếm tiểu nhị thần bí áp tới, có thể
nhân vì Tống Vân Nhi khá đẹp, ra tay rộng rãi, cho những món phí nhỏ khá
nhiều, do đó hắn đặc biệt ân cần với nàng.
“Cô nương, cô biết không, tối hôm qua nha môn xảy ra đại sự rồi!” Điếm tiểu
nhị nói.
“Vậy sao? Tin tức của ngươi thật lẹ, chuyện của nha môn mà cũng biết, đã xảy
ra chuyện gì vậy?”
“Ha ha, mới sớm có một lão nha sai của nha môn đến uống trà, nghe ông ta nói
đêm qua nha môn có quỷ.”
“Vậy à? Thật sao? Nói ta nghe thử.” Tống Vân Nhi và Hạ Bình đưa mắt nhìn nhau,
tối qua Tống Vân Nhi không đem chuyện mình không đậy nắp quan tài lại kể cho
Hạ Bình, nên họ chẳng biết.
“Nghe nói, tối qua linh đường trong nha môn sạ thi rồi! Phương công tử đã chết
của chúng tôi còn tự cởi y phục, mở nắp quan tài. Trời lạnh như vậy, cậu ta
dường như rất nóng. Mọi người đều nói Phương công tử này nhất định là chết
không nhắm mắt.”
Tống Vân Nhi rất muốn cười, nhưng cố sức nhịn, lòng nghĩ, những chuyện này một
khi truyền ra ngoài quả là như thật vậy! Hạ Bằng cùng các nữ hộ vệ khác nghe
mà thấy hấp dẫn vô cùng. Hạ Bình hỏi: “vậy sao? Sao lại khủng bố vậy chứ?”
Nghe các mỹ nữ cảm thấy hứng thú, điếm tiểu nhị càng năng động hơn, kể: “Còn
nữa, nghe nói sáng hôm nay, ở cạnh quan tài trong linh đường phát hiện được
một chiếc hài thêu hoa!”
“Hả?” Tống Vân Nhi lúc ấy không phát hiện giày thêu hoa gì, không biết ở đâu
ra hay là do con người nhiều chuyện này tự biên ra, nên bán tín bán nghi.
Hạ Bình hỏi: “Chẳng thể nào, cô nương nào mà lớn gan vậy, dám đến cạnh quan
tài, còn để mất hài của mình nữa?”
“Đúng a, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà còn có sự tình thậm chí còn ly kỳ hơn
nữa.” Tiểu nhị ấy làm ra vẻ cao thâm mạc trắc.
Hài thêu hoa? Đây rốt cuộc là thế nào? Tống Vân Nhi nhíu mày nghĩ, không có
chút manh mối gì, không biết có phải là tiểu nhị nói càn hay không, nên quyết
định đến Mi châu nha môn xem xét.