Nạp Thiếp Ký – Chương 407: Chia ra điều tra – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 407: Chia ra điều tra

Hạ thị gật đầu, buồn bã nói: “Xin đa tạ.”

Dương Thu Trì mượn dịp đó hỏi: “Ngô phu nhân, trừ đô chỉ huy sứ Lý đại nhân đã
từng đề thân cho con trai ông ta ra, còn có ai dạm ngỏ với Xảo Trinh cô nương
nữa không?”

“Có mấy người, nhưng đều không môn đăng hộ đối, nên lão gia nhà chúng tôi
không đồng ý.”

“Vừa rồi Tứ di nương Hoa Tưởng Dung mà ta gặp đó tựa hồ biết võ công, phải
không?”

Hạ thị chề môi: “Ba mớ võ mèo quào ấy mà, nhưng suốt ngày cứ đi khoe khoang.”

Dương Thu Trì hỏi: “Người ngụ trong nội nha của bố chánh sứ này, ngoại trừ
Khuông tiên sinh, lệnh ái và tứ di nương ra, còn ai biết võ công nữa không?”

Hạ thị ngẫm nghĩ: “Không còn ai nữa.”

“Vậy Xảo Trinh cô nương có bằng hữu, người quen nào biết võ công không?”

Hạ thị lắc đầu: “Xảo Trinh của chúng tôi tâm cao khí ngạo, chẳng nể phục công
tử tiểu thư con nhà ai hết, ngoại trừ cùng Khuông tiên sinh và Tử Yên thỉnh
thoảng cưỡi ngựa ra ngoài, rất ít khi rời khỏi nội nha, cũng không có bằng hữu
gì, và cũng không nghe nói có ai biết võ công.”

Thất di nương đứng cánh đó nhìn Hạ thị rồi nhìn Dương Thu Trì, định nói lại
thôi. Dương Thu Trì động tâm, hỏi: “Thất phu nhân, nghe nói bà và Xảo Trinh cô
nương ngày thường rất thân nhau, bà biết Xảo Trinh tiểu thư có bằng hữu nào có
võ công hay không.”

Thu Trì biết cô ta tính tình cẩn thận, không dám nói bừa, liền bổ sung: “Vấn
đề này rất quan trọng, hi vọng phu nhân, thất phu nhân nói ra sự thật, để tiện
cho bổn quan tra án.”

Hạ thị nghe thất khẽ gật đầu, Thất di nương mới nói: “Chồng của Xảo Vân – cũng
chính là công tử Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ Lý Đại Nhân dường như võ công
không tệ, thường đến phủ tìm Xảo Trinh tỷ thí võ nghệ.”

“Lý Thiên Bằng?” Dương Thu Trì lẩm bẩm, nhìn về phía Hạ thị, “Là tên hoa hoa
công tử đó sao?”

“Chính là hắn! Ta đã dặn là không có chuyện gì không được đến tìm Xảo Trinh,
nhưng tên đó da mặt rất dày, cửa chính không cho đi thì hắn len lén trèo tường
vào.”

Thất di nương nói: “Đúng vậy, Xảo Trinh còn trốn đến chỗ tôi mấy lần.”

“Xảo Trinh không thích hắn?” Dương Thu Trì hỏi.

“Đương nhiên không thích, tên này cưới Xảo Vân rồi, thấy Xảo Trinh lại còn nói
nhăng nói cuội này nó, thậm chí còn động tay chân. Vì chuyện này, Xảo Trinh đã
mấy lật suýt trở mặt động thủ với hắn, và dường như võ công của hắn không dưới
Xảo Trinh, Xảo Trinh không làm gì được hắn, nên có lúc phải trốn đến chỗ tôi.”

Dương Thu Trì lại hỏi: “Còn có người nào khác không? Bíết võ công ấy?”

“Tôi nghe Xảo Trinh nói không lâu trước đây nó cùng Tử Yên cưỡi nghựa ra
ngoài, gặp phải công tử của Mi châu tri châu Phương đại nhân tên là Phương
Tiệm. Nghe Xảo Trinh nói, tiểu tử này võ công không tệ, nhân phẩm rất tốt, lại
rất thích Xảo Trinh. Đúng rồi, buổi chiều trước ngày Xảo Trinh khứ thế, tôi và
Xảo Trinh nói chuyện trong phòng, thì Phương Tiệm đến tìm. Hai người nói
chuyện trong phòng cả buổi, sau đó Phương Tiệm mới bỏ đi. Tôi hỏi Xảo Trinh là
hai người nói chuyện gì, nó cười không chịu nói, dù sao thì nhìn bộ dạng của
hai người họ rất là thân mật.”

Nghe con gái mình lén có tình nhân, Hạ thị hơi đỏ mặt, tiếp đó nghĩ đến đây là
vì tra án, báo thù cho con gái, nên cũng không nói gì. Dương Thu Trì hỏi: “Mấy
ngày nay Phương Tiệm có đến phúng điếu Xảo Trinh tiểu thư hay không?”

Thất di nương cùng Hạ thị đưa mắt nhìn nhau như dò hỏi, rồi cùng lắc đầu. Thất
di nương đáp: “Không có đến, từ chiều hôm đó tôi không hề nhìn thấy Phương
Tiệm nữa.”

Dương Thu Trì động tâm, như vầy là không bình thường, nếu như Phương Tiệm thật
sự hợp ý với Ngô Xảo Trinh, nam nữ yêu đương nhau thường là một khắc cũng
không muốn rời, sao lại liên tục mấy ngày không lộ diện thế này? Nếu như y
biết Ngô Xảo Trinh chết rồi, khẳng định là đến khóc than, xem ra phải đến Mi
châu tra xét một vòng mới được. Dương Thu Trì lại hỏi: “Thất phu nhân, bà hãy
nghĩ kỹ lại nữa xem còn có ai lai vãng với Xảo Trinh mà biết võ công không?”

Thất di nương ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu: “Không còn ai nữa, tôi dường như ngày
nào cũng gặp và ở bên cạnh Xảo Trinh, cô ấy thật sự không có mấy bằng hữu.”

Nói như vậy thì Ngô Xảo Trinh đã chết có tổng cộng bốn người thân quen biết võ
công, bao gồm Khuông Di, Lý Thiên Băng, Phương Tiệm và tứ di nương Hoa Tưởng
Dung. Giết Ngô Xảo Trinh là một kẻ biết võ công với chiêu thức quái dị, sẽ là
ai trong số họ đây? Hay là căn bản có một người nào khác nữa? Dương Thu Trì từ
biệt Hạ thị cùng mọi người, mang theo Tống Vân Nhi và nhóm người của mình đến
linh đường. Vừa đến cửa, hắn gặp ngay Ngô Từ Nhân đang đi cạnh một người trẻ
tuổi bước ra ngoài. Người này khoảng hai chục tuổi, khí vũ hiên ngang, tướng
mạo khá anh tuấn, đang u buồn khóc khẽ. Ngô Từ Nhân nhìn thấy Dương Thu Trì,
mặt lộ vẻ vui, kéo nam tử đó đến trước mặt hắn giới thiệu trước, rồi nói với
Dương Thu Trì: “Tước gia, vị này là ta nói với ông qua rồi, chính là tiên sinh
của tiểu nữ lúc còn sống – Khuông Di Khuông công tử.”

Khuông Di thi lễ với Dương Thu Trì, u buồn nói: “Tại hạ đã sớm nghe tước gia
phá án như thần, vừ rồi nghe ông chủ nói, tước gia phen này đã trượng nghĩa
trợ giúp, tự thân điều tra án này báo cừu cho Xảo Trinh, tại hạ cảm kích bất
tận!”

Dương Thu Trì trả lễ, nhìn Khuông Di chằm chằm, hỏi: “Khuông tiên sinh, ta có
vài chuyện muốn hỏi tiên sinh, không biết có tiện hay là không?”

Khuông Di hơi ngẩn người, tiếp đó cung kính nói: “Tại hạ quyết không dám giấu
chuyện gì.”

“Như vậy thì tốt.” Dương Thu Trì nói: “Chúng ta đến phòng khách nói chuyện.”

Ngô Từ Nhân vội đưa họ đến phòng khách ở gần đó ngồi xuống, đuổi những người
không liên quan ra, còn bản thân cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn Khuông
Di, Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và năm thiếp thân hộ vệ. Dương
Thu Trì hỏi: “Khuông tiên sinh, ta ở phòng của Xảo Trinh tiểu thư phát hiện
được một thanh thư hùng bảo kiếm, nhưng chỉ còn lại thanh thư kiếm, hùng kiếm
không thấy đâu nữa, không biết tiên sinh biết nó hạ lạc ở chỗ nào không?”

Khuông Di một ngờ Dương Thu Trì không trực tiếp tra hỏi án, mà lại đề cập đến
chuyện thư hùng bảo kiếm, hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp: “Có biết, Xảo Trinh đem
thanh hùng kiếm tặng cho tại hạ.”

“Vậy sao?” Sự thẳng thắng của Khuông Di làm cho Dương Thu Trì bất ngờ, “Ta
nghe nói thư hùng bảo kiếm thường có một đôi, thường là do một nhân sĩ võ lâm
dùng song kiếm sử dụng. Xảo Trinh tiểu tư vì sao lại tách chúng ra, đem tặng
một thanh cho tiên sinh vậy?”

Nói đến chuyện này, mắt Khuông Di hơi ửng đỏ, buồn bã đáp: “Thư hùng song kiếm
là bội kiếm lúc còn sống của Xảo Trinh, nàng ấy rất thích sử song kiếm. Ta với
Xảo Trinh tình đầu ý hợp, trước khi xảy ra chuyện, hai ta đã tự định chuyện
chung thân với nhau. Cho nên, Xảo Trinh đã phân kiếm thành hai đem tặng hùng
kiếm cho ta, coi như là tín vật, hiện giờ kiếm còn mà người đã chết rồi, thật
là khiến…” Nói đến đây đã nghẹn ngào, không tiếp tục được nữa.

Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là tương đồng với
suy đoán của hai người. Chờ cho tâm tình của Khuông Di hơi bình tĩnh trở lại,
hắn hỏi tiếp: “Trước khi Xảo Trinh tiểu thư khứ thế, đã nói với tiên sinh
chuyện gì không?”

Khuông Di càng buồn khổ hơn: “Ngày hôm trước là ngày giỗ của từ mẫu, tại hạ từ
biệt với ông chủ đến Lô châu tế lễ. Xảo Trinh tiễn tại hạ đến ngoài thành, gạt
lệ mà biệt… chỉ nói những chuyện nam nữ tình trường, chứ không có dặn dò gì
khác, nếu biết sự tình sẽ như thế này, tại hạ….”

Dương Thu Trì thấy dáng vẻ bi thương của y không phải là giả, vì nếu hai người
không thật sự tình thâm ý thiết như thế, thì Khuông Di này phải có tài diễn
xuất đến mức tuyệt đỉnh mới có thể biểu hiện được như vậy. Hắn hỏi: “Khuông
tiên sinh, sau khi tiên sinh rời khỏi Thành Đô, có quay trở lại hay không?”

Khuông Di ngẩn người, tiếp đó đỏ mặt kêu lên: “Tước gia ngài, ngài nói vậy…
là ngài hoài nghi tại hạ giết Xảo Trinh hay sao? Tại hạ với Xảo Trinh đã định
ra ước hẹn trăm năm, làm sao… làm sao lại….., như vậy không phải là hoang
đường quá hay sao?”

Tống Vân Nhi lạnh lùng nói: “Cố ý dối lừa, giấu đầu hở đuôi thì cũng có thể
lắm.”

Khuông Di nhìn Tống Vân Nhi trừng trừng: “Cô nương này là…”

Dương Thu Trì nói: “Đó là xá muội, xá muội còn trẻ, chỉ ác khẩu chứ lòng dạ vô
tâm, tiên sinh đừng trách.”

Thần tình của Khuông Di tức thời hòa hoãn lại, chấp tay nói: “Lời của Dương cô
nương Khuông mỗ không dám đương a.”

Lại một tiếng Dương cô nương, Tống Vân Nhi thầm cảm thấy tức cười, nhưng vẫn
đanh mặt hỏi: “Vậy ngươi nói ngươi không quay lại thì có chứng cứ gì không?”

Tống Vân Nhi hỏi tuy vô lệ, giống như thẩm vấn phạm nhân, nhưng trực tiếp và
đơn giản, và đó cũng chính là điều Dương Thu Trì cần biết.

Khuông Di ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn không ngăn
nàng lại, nghĩ hai người nhất định đã thông đồng hiểu ngầm nhau, cho nên khẽ
thở dài, đáp: “Ta có người nhà có thể làm chứng.”

“Người nhà của ngươi? Bọn họ đều là người của ngươi, làm sao mà làm chứng
được?” Tống Vân Nhi vẫn không tha.

Khuông Di ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Đêm Xảo Trinh xảy ra chuyện, chúng tôi đã
rời kinh thành bảy chục dặm, ngụ ở Phúc Lại khách sạn tại Mãnh Lương trấn, đêm
đó chúng ta ăn món nổi tiếng của trấn này là súp thịt trâu nấu chua, ban đêm ở
khách sạn, sáng khởi hành vào canh năm lúc trời rạng sáng, tước gia có thể tra
chứng cứ.”

Dương Thu Trì nghe y nói có vẻ đâu ra đó đàng hoàng, lòng rộn lên như trống
trận, nếu như lời y nói là đúng, thì y không không có thời gian gây án, không
thể nào là hung thủ.

Tống Vân Nhi vẫn đanh mặt như cũ: “Chúng ta đương nhiên sẽ tra.”

Dương Thu Trì nói: “Còn có một chuyện làm phiền đến tiên sinh, ta cần lấy dấu
tay và một ít máu của tiên sinh, cần cho việc tra án, mong thông cảm.”

Khuông Di tuy không hiểu rõ dụng ý của Dương Thu Trì, nhưng cũng không hỏi,
nói: “Tước gia quá lời rồi.”

Dương Thu Trì lấy từ rương pháp y vật chứng ra một ống trích máu, lấy mẫu máu
của y trước, sau đó lấy miếng đất lấy dấu tay cho Khuông Di ép tay lên, rồi
tiễn y ra khỏi phòng khách.

Tống Vân Nhi ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì: “Ca, tên Khuông Di này có vẻ như
không phải là kẻ gây án, làm sao bây giờ?”

“Có phải là kẻ gây án hay không thì cần phải tra chứng cứ rồi mới kết luận
được.”

“Vậy muội đi đến Mãnh Lương trấn một chuyến nghe, xem coi hắn có nói dối hay
không.”

Dương Thu Trì gật đầu: “Được, nhưng mà một mình muội đi ta không yên tâm, như
vầy đi, muội và Hạ Bình cùng năm nữ hộ vệ đến Mãnh Lương trấn trước, sau đó
vòng đến Mi châu.”

“Mi châu?” Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi, rồi lập tức phản ứng ngay, “Đúng rồi,
đến tra Phượng Tiệm con trai của Mi châu tri châu xem, vì ngày trước khi Xảo
Trinh khứ thế, hắn đã từng ở cạnh cô ta nửa ngày. Sau khi Xảo Trinh xảy ra
chuyện, y nhất mực không lộ diện, đích xác là rất khả nghi, muội sẽ đi tra!”

Dương Thu Trì nhìn ngắm khen ngợi Tống Vân Nhi: “Nếu muội là bộ khoái thì nhất
định sẽ là một tên bộ khoái rất ưu tú.”

“Hi hi!” Tống Vân Nhi đắc ý cười, “Vậy còn huynh?”

“Sợ ta ở không hả?” Dương Thu Trì cười, “Ta trước hết sẽ kiểm tra thử một số
cái, sau đó sẽ đến bái phỏng công tử Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ.”

“Đúng đúng! Tên hoa hoa công tử này cứ bám mãi Xảo Trinh, lại còn từng động
thủ với cô ta, cũng có hiềm nghi rất lớn. Vậy chúng ta chia ra hành động!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.