“Đến linh đường tế bái Xảo Trinh tiểu thư.”
“Vậy ư…! Con bé không có phúc hưởng thọ đó sao lại phải khiến cho đường
đường một vị tước gia như thế này khuất tất tế bái chứ. Tôi đã nói rồi, khuê
nữ có thể gả sớm thì gả đi, nếu đã chết rồi thì cứ để chết đi, có cần lao sư
động chúng lập linh đường tốn kém như vậy không. Dù gì bọn khuê nữ đó đều là
thứ chẳng đáng tiền, sao bằng đứa con trai mà tôi sanh cho lão gia nhà này
chứ.”
Dương Thu Trì nhíu mày, vừa định lên tiếng, thì Tống Vân Nhi đã giành nói
trước: “Ài! Dường như cô cũng là nữ đó thôi, cô là thứ không đáng tiền hay
sao?” Tống Vân Nhi thấy giọng điệu yêu yêu quái quái của ả như vậy, đã sớm
chịu không nổi rồi. Hiện giờ nghe ả nói như thế, càng tức không đánh ngay cho
một trận.
Hoa Tưởng Dung nghe nói trong phủ có một vị tước gia trẻ tuổi, ngụ ở hậu hoa
viên, bèn mang tiểu nha hoàn đến xem, thấy Dương Thu Trì mặc quan bào, đoán
được thân phận của hắn, cho nên mới bước lại bắt chuyện. Hiện giờ nghe lời của
Tống Vân Nhi không khách khí gì, không khỏi liếc xéo mắt dò xét. Ả không biết
Tống Vân Nhi, không biết đây là một cô nàng không nên chọc vào, còn cho đó là
thị nữ thiếp thân của tước gia, nên cười khỉnh mũi, nhướn mắt nhìn ra ngoài
hành lang: “Ta đã đã lấy chồng sanh con rồi, chứ không phải là hoàng hoa khuê
nữ không biết tư vị nam nhân là gì đâu, như thế mới là thứ không đáng đồng
tiền…!”
“Ngươi…!” Nếu luận về đấu võ mồm, thì Tống Vân Nhi không phải là đối thủ của
ả này, nên tức đến đỏ phừng mặt, không nói được lời nào.
Hoa Tưởng Dung không thèm lý gì Tống Vân Nhi, miệng cười hàm tiếu, đưa ngón
tay như hoa lan ra trước mặt Dương Thu Trì, vẽ một vòng tròn hướng về phía một
gốc mai già ở ngoài hành lang, ỏn ẻn nói: “Tước gia, ngài nhìn xem, hoa mai đó
kiều diễm như thế nào…, nhưng nếu sánh với tiểu muội, thì ai đẹp hơn?”
Tống Vân Nhi xoay tròn mắt, bước lên một bước, mặt đổi sang cười tươi rói nói:
“Hoa mai có đẹp mấy cũng là vật chết, còn phu nhân đây là đại mỹ nhân còn sống
sờ sờ, sao nó có thể sánh bằng phu nhân chứ?”
Hoa Tưởng Dung không ngờ Tống Vân Nhi biến đổi thái độ nhanh như vậy, hơi ngạc
nhiên, chờ đến khi nàng khen ngợi dáng vẻ của mình còn hơn hoa mai, cảm thấy
rất vui, liếc nhìn về phía Tống Vân Nhi, lòng nghĩ con nhỏ này coi vậy mà cũng
biết chuyện. Tống Vân Nhi lại nói tiếp: “Phu nhân, tước gia chúng tôi thích
nhất là hoa mai, đặc biệt là hoa mai do mỹ nữ hái, nếu thế thì nhất định sẽ
gìn giữ kỹ lắm, cho dù khô héo điêu linh rồi cũng không nỡ vứt đi.”
“Ta có bao giờ….” Dương Thu Trì trừng mắt nói, chợt thấy Tống Vân Nhi nhìn
hắn nháy mắt thật nhanh, tức thì hội ý, biết cô nàng này muốn chỉnh cho Hoa
Tưởng Dung một trận, nên dừng ngay lại, mỉm cười nhìn Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung cười hăng hắc, đá mắt với Dương Thu Trì: “Vậy tiểu muội đi hái
cho tước gia một đóa!” Xong ả đưa lò sưởi tay cho nha hoàn phía sau lưng, vén
áo váy bước ra khỏi hành lang đến dưới cây mai ấy.
Cây mai này có thân nghiêng nghiêng ra ngoài ao, ở bên rìa tuy có mấy cành
nhưng không đẹp. Hoa Tưởng Dung nhìn thấy một cành chìa ra ngoài ao mọc đầy
hoa cực kỳ đẹp, liền đưa tay vịn cành, với người ra hái. Nhưng tai ả chợt vang
lên một tiếng xuy nhẹ, một đạo ám khi bắn về phía đùi của Hoa Tưởng Dung. Ả
tựa hồ đã sớm phòng bị, cười lạnh một tiếng, nhấc đùi tránh một đồng tiền do
Tống Vân Nhi bắn tới. Đồng tiền đó vọt qua khe đùi của Hoa Tưởng Dung, bắn lên
mặt nước, làm dậy lên một đám bọt nước. Hoa Tưởng Dung này không ngờ lại có võ
công! Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì đều hô lên kinh ngạc. Tống Vân Nhi lại
phóng ra hai đồng tiền. Hoa Tưởng Dung lui chân với tay tránh được, tay đã hái
được đóa mai trắng, cười hi hi quay lại định nói chuyện, chợt thấy trước mặt
lại lóe lên hàn quang, mấy ám khí bắn liên tiếp trước mặt. Đây không phải là
đùa, mà là muốn lấy mạng ả! Hoa Tưởng Dung chẳng nghĩ ngợi gì, dùng một thế
thiết bản kiều ngã người rồi lộn vòng về phía sau, tránh mấy đồng tiền đó.
Thân ả khi ở khung trung, cảm thấy đắc ý vô cùng, nhưng tiếp đó thấy mặt nước
trắng xóa phía dưới, bấy giờ mới thét lên một tiếng không xong. Trong lúc ngàn
cân treo sợi tóc, ả chỉ biết tránh mấy ám khí đoạt mạng phía trước, quên luôn
phía sau là hồ nước. Cú lộn người về phía sau này tuy đẹp, nhưng lại vừa khéo
đáp chân xuống mặt nước. Thân ả đang ở không trung, làm gì còn có chỗ nào để
mượn lực đáp người trở lại bờ chứ? Thế là ầm một tiếng, nước bắn tung tóe. Rìa
của hồ nước đã kết một lớp băng mỏng, ở giữa hồ toàn là lá vàng héo úa. Hoa
Tưởng Dung rơi xuống hồ, lập tức chòi ngay ra khỏi mặt nước. Ả không biết
bơi,trong lúc hoảng loạn uống vài ngụm nước, ho khù khụ. Rất may là mực nước
chỉ tới vai, ả chới với một lúc đứng vững được, không hề phát hiện trên đầu
dính đầy lá cây úa vàng. Tống Vân Nhi cười ha hả, cười đến nổi không đứng
thẳng được. Dương Thu Trì cùng mọi người không nhịn được cười, nhưng lập tức
cảm thấy không ổn, vội thu lại nụ cười, chỉ có mình Tống Vân Nhi là vẫn lớn
tiếng cười rất thoải mái. Lúc này, nguyên phối Hạ thị của Ngô Từ Nhân đã mang
theo mấy người trong bộ dạng di nương cùng các nha hoàn đi vội tới, xem ra là
có nha hoàn chạy đi báo tin rồi.
“Các ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Sao không mau kéo tứ di nương lên!” Hạ
thị trách mắng.
Nha hoàn vội vã chạy đến bên hồ, lúng ta lúng túng kéo Hoa Tưởng Dung lên. Hoa
Tưởng Dung bước lên được bờ hồ, hất tay bọn nha hoàn ra, nhảy mũi liên tục,
chọc cho Tống Vân Nhi cười ha hả khoái trá, cho đến khi Dương Thu Trì trừng
mắt nhìn nàng, bấy giờ mới che miệng cố nhịn lại được. Hoa Tưởng Dung bước tới
trước mặt Tống Vân Nhi, giơ tay định đánh, Hạ thị quát: “Dừng tay, ngươi muốn
làm gì?”
Hoa Tưởng Dung bấy giờ mới phát hiện Hạ thị đã đến, bỏ tay xuống khóc rống
lên: “Phu nhân….! Ả thị nữ của tước gia này dùng ám khí đánh lén tôi, phu
nhân coi tôi nè…., phu nhân, bà phải lấy lại công bằng cho tôi a, hu hu
hu….”
“Càn quấy!” Hạ thị quát, “Ngươi càng lúc càng không có quy củ gì, dám động thủ
với quý khách, ngươi ăn gan hùm rồi sao? Còn không mau cút sang một bên?”
Dương Thu Trì cũng không muốn mọi chuyện náo loạn đến như vậy, lập tức xin
lỗi: “Xá muội tinh nghịch, mong phu nhân, tứ phu nhân thứ tội.”
Hạ thị và Hoa Tưởng Dung nghe thế, không ngờ thiếu nữ này là muội muội của
Dương tước gia, không khỏi ngẩn người. Hoa Tưởng Dung nhìn về phía Tống Vân
Nhi, thấy nàng thè lưỡi nháy mình, mặt vô cùng đắc ý. Hoa Tưởng Dung này vốn
là người xuất thân từ chốn phong trần, sao lại không biết cái đạo khinh trọng,
cho nên vội bước đến trước mặt Tống Vân Nhi làm lễ: “Tiểu muội có mắt như mù,
không ngờ đắc tội Dương cô nương, thỉnh thứ tội!”
Dương cô nương? Tống Vân Nhi phải qua một lúc mới phản ứng được, không ngờ Hoa
Tưởng Dung này coi nàng như em gái ruột của Dương Thu Trì rồi! Có câu tay dù
giơ ra nhưng không tát vào gương mặt tươi cười, nếu như người ta đã nhận thua
rồi, bản thân nàng cũng hơi quá đáng, nên mượn đó mà hạ đài, làm lễ đáp lại:
“Tiểu muội giởn chơi cho vui, không ngờ làm ướt y phục… mong thứ tội.”
Hạ thị trừng mắt nhìn Hoa Tưởng Dung, thấy ả tuy mặc quần áo rất dày, nhưng
toàn thân ướt nhẹp, lộ ra hết đường nét của cơ thể, không khỏi nhíu mày mắng:
“Còn không mau về thay y phục, còn hiềm chưa mất mặt đủ hay sao?”
Hoa Tưởng Dung dạ nhỏ, cúi đầu dẫn hai nha hoàn vội vã bước đi. Hạ thị chờ Hoa
Tưởng Dung đi xa rồi, mới đổi lại nét mặt tươi cười, giới thiệu các di nương
bên cạnh. Theo lẽ thường thì nội quyến không cần ra chào hoặc tiếp khách,
nhưng Dương Thu Trì có thân phận đặc thù, lại đang điều tra án của Ngô Xảo
Trinh, cho nên Ngô Từ Nhân đã dặn mọi người phải coi Dương Thu Trì như người
nhà. Vừa rồi xảy ra chuyện, Hạ thị đang nói chuyện với các di nương, nghe nha
hoàn đến thông báo, liền cùng nhanh chân kéo đến.
“Mới đến đã làm phiền phu nhân rồi, thật ngại quá.” Dương Thu Trì nói lời xin
lỗi.
“Tước gia không cần để tâm làm gì, ngược lại chúng tôi phải xin lỗi mới phải,
tứ di nương nhất mực cư xử không phải với mọi người như vậy, chỉ ỷ mình sinh
cho lão gia một đứa con trai rồi ngông nghênh không biết sợ ai. Ngoài lão gia
ra, chúng tôi ở đây ai cũng nhường cho ả mấy phần. Lần này để cho ả thụ khổ
cũng tốt, đừng để tiếp tục như vậy nữa, chúng tôi ai cũng không quản nổi ả nữa
rồi.” Bà ta hơi xoay người, nói với các di nương phía sau: “Các ngươi cũng
nghe đó, sau này đối với người của tước gia ai cũng phải cung cung kính kính,
không được có điểm sơ xót nào, nếu không dùng gia pháp trị tội!”
“Dạ….!” Các di nương đều thi lễ đáp ứng.
Xem ra, địa vị phu nhân đứng đầu của Hạ thị là không thể động vào, mọi lời nói
đều có uy lực, uy nghiêm. Dương Thu Trì nhìn về phía các di nương, thấy trong
đó có một cô gái rất trẻ, chưa đầu hai chục tuổi, ánh mắt hiện vẻ ưu sầu, mặt
trắng mịn, mày ngài mắt to, da thịt nõn nà như em bé, người mặc một cái áo màu
xanh lục, váy thì vải bông trắng, nhìn rất xinh xắn. Nhìn thoáng qua, nàng này
có vẻ cực kỳ ôn hòa, nếu hắn đoán không sai, thì đó là người thiếp mà Ngô Từ
Nhân sủng ái nhất theo lời gia nô Trương Chiêu khai, và đó cũng là người có
quan hệ rất tốt với Ngô Xảo Trinh – thất di nương rồi! Dương Thu Trì động
lòng, thất di nương này nếu thường ngày chơi thân với Ngô Xảo Trinh, thì nên
hỏi han một chút, nói không chừng sẽ tra ra manh mối gì đó.Thất di nương này
lộ thần tình bi thương có vẻ rất thật, xem ra có tình cảm rất sâu với Ngô Xảo
Trinh, và nàng ta đi sát cạnh Hạ thị, hình ảnh không rời, dường như là con gái
của Hạ thị vậy, và Hạ thị cũng ra vẻ rất thương nàng. Hạ thị cười tươi, bước
lại trước mặt Tống Vân Nhi, cầm tay nàng, nhìn lên nhìn xuống, tấm tắc khen:
“Mọi người coi này, muội muội của tước gia thật là đẹp a.” Lại tiếp tục nhìn
nàng như đánh giá, tựa như nói với mình mà cũng tựa như bảo các di nương: “Ta
thấy cô ấy rất xứng với Kỳ nhi của chúng ta…”
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi giật nảy mình, chẳng lẽ Hạ thị định đề thân với
Tống Vân Nhi? Dương Thu Trì vội nói: “Xá muội đã định thần rồi.” Hắn đưa mắt
nhìn nàng, thấy nàng cũng đang long lanh sướng vui nhìn đáp lại hắn.
Hạ thị à một tiếng, từ từ buông tay Tống Vân Nhi, ra vẻ áy náy nói: “Cô nương
và Xảo Trinh của chúng tôi xê xích nhau, nếu Xảo Trinh còn sống thì…” Thế
rồi bắt đầu thút thít khóc.