Hạ thị lúc này mới quay lại nhún người, ngập ngừng nói: “Được thôi…., nhưng
cái này thì….. thỉnh tước gia…”
Dương Thu Trì lập tức hội ý, trấn an: “Thỉnh phu nhân yên tâm, bổn quan nhất
định bảo mật, tuyệt đối không lộ ra cho người ngoài.”
Tính toán thời gian, Tống Vân Nhi ắt đã hỏi Liễu Nhược Băng xong quay lại,
Dương Thu Trì nói: “Vừa rồi ta nhờ xá muội đi thỉnh một vị cao nhân đến cùng
bổn quan nghiên cứu án này, xem ra là sắp đến rồi, chúng ta quay lại linh
đường trước đi.”
Dương Thu Trì cùng Ngô Từ Nhân trở về linh đường, từ xa đã thấy Tống Vân Nhi
và Liễu Nhược Băng trong bộ đồ trắng đứng trước đó. Thấy Dương Thu Trì đến,
Tống Vân Nhi trách: “Ca! Huynh chạy đi đâu vậy, muội và sư phụ chờ cả nửa ngày
rồi.”
Dương Thu Trì cười hối lỗi, giới thiệu Ngô Từ Nhân trước, sau đó hướng về phía
Ngô Từ Nhân giới thiệu Liễu Nhược Băng: “Vị này là…. vị này là sư phụ của xá
muội, Liễu Nhược Băng Liễu tiền bối.”
Ngô Từ Nhân nhìn Liễu Nhược Băng, không khỏi giật mình cảm thán. Nữ tử này tuy
thân hoài lục giáp (có mang), nhưng tướng mạo vẫn lãnh diễm tuyệt mỹ cùng cực,
ngoại trừ tiểu nha đầu đi cùng vị Dương tước gia này có thể sánh được mấy phần
xinh đẹp, lão thật không biết trên thế gian này có mỹ nhân nào đẹp hơn vậy nữa
không. Lão không khỏi nhìn kỹ thêm Liễu Nhược Băng mấy lần, thấy mục quang của
nàng như điện, khiến người ta không dám nhìn thẳng, phải hoảng hốt cụp mắt,
biết đấy chính là cao nhân mà Dương Thu Trì mời thỉnh tới giúp phá án, là
người tới giúp tìm ra tung tích của hung thủ giết con gái mình, nên vội vã thi
lễ: “Đa tạ Liễu tiền bối trượng nghĩa trợ giúp.”
Liễu Nhược Băng không lên tiếng, trả lễ, mục quang chuyển sang Dương Thu Trì,
biến thành ôn nhu như nước hồ thu, hỏi: “Thu Trì, người ở đâu?”
“Ở trong sương phòng, theo ta…” Dương Thu Trì rất muốn đưa tay đỡ Liễu Nhược
Băng, nhưng nửa chừng cũng ráng nhịn được, dẫn đầu bước vào phòng có chứ thi
thể của Ngô Xảo Trinh. Liễu Nhược Băng đến cạnh thi thể của nạn nhân, dùng
châm thử đo vết thương ở yết hầu, cũng ồ lên một tiếng, từ từ bỏ tay ra, nhìn
vết thương đến xuất thần. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đều không dám lên
tiếng, sợ quấy rầy dòng suy nghĩ của Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng thần
tình ngưng trọng, nhưng giọng vẫn ung dung: “Vết thương này ở trung gian hơi
nhô ra ngoài, là bị một loại trường kiếm có huyết tào (Chú: là rãnh/lổ thoát
máu, binh khí thường có lổ này để gia tăng hiệu quả sát thương) rất nhỏ ở giữa
đâm chết, hơn nữa giác độ xuất thủ thập phần quái dị. Loại kiếm này không phải
là binh khí của Trung thổ, chiêu thức này không phải là võ công Trung thổ.”
Dương Thu Trì xem xét lại cẩn thận, quả nhiên ở giữa vết thương hơi nhô ra
ngoài, nếu không được gợi ý thì hắn hoàn toàn không để ý tới. Hơn nữa, loại
vết thương này so với các bảo kiếm bình thường nhỏ hẹp hơn nhiều, nhỏ hẹp hơn
cả thanh thư hùng bảo kiếm treo trong phòng ngủ của Ngô Xảo Trinh, cho thấy
đây là một thanh kiếm vào mỏng vừa nhỏ. Tống Vân Nhi hỏi: “Sư phụ, hung thủ
không phải là nhân sĩ của Trung nguyên chúng ta sao?”
Liễu Nhược Băng gật gật đầu: “Đúng, giết nàng này xem ra là đệ tử của Quán
Đỉnh pháp vương Đế Lạc ở Niên Bảo Ngọc Tắc sơn tại Đóa Cam. Một kiếm này sạch
sẽ gọn gàng, công phu đã có bảy thành hỏa hầu, xem ra là đệ tử nhập thất của
Quán Đỉnh pháp vương.”
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đưa mắt nhìn nhau, không biết Liễu Nhược Băng
nói cái gì, nhưng nghe nàng nói một cách trịnh trọng như vậy, lòng đều trầm
xuống. “Đóa Cam” là một khu trực thuộc của Minh triều, nằm ở giao giới phía
tây tỉnh Tứ Xuyên và phía đông Tây Tàng ngày nay, bao quát cả một bộ phận của
hai địa khu Thanh Hải và Vân Nam. Cái gọi là “Niên bảo ngọc tắc” là danh xưng
một tòa núi, là một tòa thần sơn trong Phật giáo Tây Tạng. “Quán đỉnh pháp
vương” là phong hiệu dành cho một quý tộc, tăng lữ, thổ ti và những kẻ thống
trị có quyền thế của Tây Tạng địa khu có quan hệ với Minh triều. “Đế Lạc” là
danh hiệu của một vị pháp vương ở Đóa Cam. Liễu Nhược Băng nói tiếp: “Năm xưa
sau khi ta xuất sư, sư phụ ta đã từng bảo ta vân du tứ hải, trao dồi võ nghệ.
Ta đã từng đến Đóa Cam, khiêu chiến qua các cao thủ thành danh của Đóa Cam. Vị
Đế Lạc Quán Đỉnh pháp vương này hào xưng là đệ nhất cao thủ của Đóa Cam, là
trụ trì của Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn. Ta từng lên thần sơn này, định khiêu
chiến Đế Lạc, đã từng quá chiêu với đại đệ tử của ông ta, y đã dùng chiêu này
đánh lén ta.”
Rõ ràng là biết Liễu Nhược Băng không sao, nhưng Tống Vân Nhi vẫn rất lo lắng,
hỏi: “Vậy sư phụ người có sao không?”
“Trước lúc ta đi, sư tổ của con đã từng nói, môn phái của Đế Lạc Quán Đỉnh
pháp vương này có võ công thập phần quái dị, xuất chiêu thường không án theo
lý thường, án chiếu theo những góc độ rất bất ngờ để xuất thủ. Cho nên ta đã
có sự phòng bị, chiêu đó tuy không làm ta bị thương, nhưng khiến ta cả kinh
xuất hạn mồ hôi.” Có thể làm cho một nhân vật như Liễu Nhược Băng toát mồ hôi
lạnh, có thể thấy chiêu thức ấy quả thật là quái vô cùng.
Dương Thu Trì hỏi: “Trận chiến đó không cần nói cũng biết sư phụ thắng rồi.”
Liễu Nhược Băng kiêu ngạo cười: “Chiêu thức của y tuy nhiên quái dị, nhưng đã
có phòng bị thì không cần phải lo. Nhưng đó chỉ là đại đệ tử của Đế Lạc thôi.
Vô luận là ta khiêu chiến như thế nào trước chùa miếu của chúng, đánh bại một
loạt đệ tử của ông ta, nhưng pháp vương Đế Lạc vẫn thủy chung không lộ diện.”
Tống Vân Nhi cười hi hi nói: “Quán Đỉnh pháp vương này khẳng định là sợ sư phụ
rồi, sợ đánh không lại mất mặt.”
Liễu Nhược Băng vuốt tóc của Tống Vân Nhi: “Lần đó ta không khiêu chiến được
chính chủ, cứ tiếc mãi cho đến bây giờ.”
Dương Thu Trì thương yêu nhìn Liễu Nhược Băng,tưởng tượng lại cảnh năm xưa một
mỹ thiếu nữ cầm ngang trường kiếm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, lòng không
khỏi dậy lên cảm giác âu lo. Tống Vân Nhi nói: “Sư phụ, người năm xưa đánh bại
nhiều cao thủ như vậy, khẳng định là có người không phục, kẻ tìm đến người
khiêu chiến khẳng định không ít. Nhưng con theo người nhiều năm, không hề thấy
một ai, hi hi, nhất định là bọn họ sợ sư phụ rồi.”
Liễu Nhược Băng mỉm cười lắc đầu: “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, người không
phục khẳng định là nhiều như lông trâu. Sư tổ của con năm xưa đã nghĩ đến điểm
này, cho nên bảo ta mỗi lần khiêu chiến đều phải mang khăn che mặt, không được
nói chuyện, gặp mặt là đánh, đánh cho tới khi nào chánh chủ ra mặt.”
Dương Thu Trì nói: “Điểm này ta đã sớm biết rồi.”
Liễu Nhược Băng hơi ngẩn người, nghi hoặc nhìn về phía Dương Thu Trì. Dương
Thu Trì ưỡn ngực: “Đừng quên ta là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nhân vật số hai
trong cẩm y vệ. Nàng nếu như đã đánh bại nhiều cao thủ như vậy, trong võ lâm
khẳng định là có danh hiệu của nàng. Nhưng mà, lúc trước khi nàng bắt Tần Chỉ
Tuệ và Búp bê bùn đi, võ công cao tuyệt, cẩm y vệ lại không có chút nào từ
nàng. Do đó ta đã đoán nàng thường đeo mặt nạ hoặc mạng che mặt.”
Liễu Nhược Băng nói: “Đúng vậy, chẳng những phải mang mạng che mặt, mà khi cầm
kiếm cũng không được rút ra. Do đó, ta bỉ võ khiêu chiến rất nhiều người,
nhưng chưa hề làm trọng thương người nào.”
“Không công bình!” Tống Vân Nhi ầm ỹ: “Sư phụ dùng kiếm không rút khỏi vỏ đánh
với họ, họ chiếm hết tiện nghi còn gì!”
Liễu Nhược Băng nói: “Được rồi, không nói mấy chuyện đó nữa,” Liễu Nhược Băng
mỉm cười, hướng về phía Dương Thu Trì, “Án này quả thật là có chút hóc búa,
ngươi có cần đến Đóa Cam Niên Bảo Ngọc Tắc sơn tìm Đế Lạc Quán Đỉnh pháp vương
không?”
“Trước mắt không cần, ta phát hiện được một số đầu mối khác, phải tra rõ
trước, nếu như không có kết quả, thì sẽ từ manh mối này của nàng mà tìm.”
“Được, nếu như ngươi đến tìm Quán Đỉnh pháp vương đó, ta sẽ đi với ngươi, vừa
khéo làm vẹn tròn tâm nguyện năm xưa.” Liễu Nhược Băng tuy mang thai em bé,
nhưng sự si mê võ học của nàng là bản tính trời sinh, tâm nguyện chưa thành,
nhất mực hối tiếc.
“Con cũng muốn đi! Con cũng muốn tìm Đế lạc Quán Đỉnh pháp vương so tài.” Tống
Vân Nhi nhảy chồm lên nói, sau khi nghe sự tích khiêu chiến quần hùng của sư
phụ, không khỏi bị kích thích hào tình vô hạn.
Dương Thu Trì bảo: “Nhược Băng thân thể không tiện, sao có thể đánh đánh giết
giết chứ. Do đó, chúng ta không đến là tốt hơn. Hi vọng với những dấu vết nắm
trong tay, có thể phá được án này.” Liễu Nhược Băng khẽ kéo vải bố trắng che
thi thể của Ngô Xảo Trinh lại, chuyển thân đi ra ngoài cửa, rồi dừng lại nói
với Dương Thu Trì: “Thu Trì, nếu không có chuyện gì khác, ta trở về đây.”
Dương Thu Trì đáp: “Tạm thời không có chuyện gì, nàng chờ một chút, ta bố trí
một hồi, sau đó chúng ta cùng trở về. Chúng ta tối nay sẽ ngụ ở chổ của nàng.”
Đối mắt rực sáng như sao của Liễu Nhược Băng nhìn Dương Thu Trì, trong mắt ánh
lên chút thương cảm, cúi đầu khẽ nói: “Thu Trì, chàng tối nay không được ngụ ở
chỗ ta…”
Dương Thu Trì nghe vậy gấp lên, vội chụp lấy tay Liễu Nhược Băng: “Vì sao?
Nhược Băng, chúng ta khó khăn lắm mới ở cạnh nhau, vì sao lại phải phân khai!”
Tống Vân Nhi đứng bên cạnh nhìn hai người, nói: “Sư phụ…., con…. con chờ ở
ngoài.”
Không chờ Liễu Nhược Băng lên tiếng, Tống Vân Nhi đã ra khỏi phòng. Dương Thu
Trì đỡ nhẹ eo của Liễu Nhược Băng, hỏi: “Nhược Băng, nàng chẳng lẽ không biết
ta nhớ nhung nàng đến thế nào sao? Hiện giờ nàng mang thai hài tử của chúng
ta, ta phải ở cùng một chỗ chăm lo săn sóc cho nàng! Ta muốn chiếu cố nàng cho
thật tốt!”
Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu: “Thu Trì, ta sắp sửa lâm bồn, không thể đồng
phòng với chàng. Hơn nữa, chúng ta không thể ở trước mặt Vân nhi…., hơn nữa,
ta nghe Vân nhi nói, hung thủ rất có khả năng là người quen của nạn nhân,
chàng lưu lại đây càng tiện cho việc điều tra hung thủ.” Xong nàng đưa tay ra
sờ má của Dương Thu Trì, “Nghe lời ta đi, được không? Chúng ta chẳng phải là ở
bên nhau vào ban ngày đó hay sao?
” Thì ra Liễu Nhược Băng lo lắng về chuyện này, Dương Thu Trì khẽ thở phào,
gật đầu đáp: “Ừ, Thu Trì nghe theo lời tỷ tỷ.”
Liễu Nhược Băng nghe hắn gọi mình là tỷ tỷ, mỉm cười cảm thấy lòng thật ngọt
ngào ấm áp, kéo tay hắn bước ra khỏi phòng. Ngô Từ Nhân bước tới đón, hỏi:
“Tước gia, thế nào?”
“Liễu tiền bối đã giúp phát hiện một đầu mối, cần phải tiến hành điều tra
thêm.”
Ngô Từ Nhân nghe thế hưng phấn vô cùng, thi lễ với Liễu Nhược Băng: “Đa tạ
Liễu tiền bối.”
Liễu Nhược Băng điềm đạm gật đầu. Ngô Từ Nhân nói với Dương Thu Trì: “Sắc trời
đã chuyển tối, hạ quan đã an bài nơi ở của tước gia. Tước gia mệt nhọc cả
ngày, nên nghỉ sớm rồi.” Dương Thu Trì gật gật đầu, nhờ Tống Vân Nhi hộ tống
Liễu Nhược Băng trở về nơi ở rồi quay lại, Hạ Bình mang theo một đội nữ hộ vệ
theo cùng bảo hộ. Liễu Nhược Băng mỉm cười nhìn Dương Thu Trì, xong chuyển
thân cùng Tống Vân Nhi và mọi người rời bước. Ngô Từ Nhân an bài cho Dương Thu
Trì và mọi người ngụ ở một tiểu viện độc lập rất tinh tế, hoàn cảnh vô cùng ưu
nhã. Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Ngô Từ Nhân ngồi một chút rồi đứng dậy cáo
từ. Hồng Lăng vào trong phòng ngủ sắp xếp giường chiếu, Dương Thu Trì ngồi một
mình ở gian ngoài trong ánh nến hồng suy nghĩ đến án. Chẳng mấy chốc sau, Tống
Vân Nhi tung tăng quay lại. Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi trở về, ngoắc tay
gọi nàng đến ngồi cạnh, hỏi: “Vân nhi, đưa sư phụ về nhà rồi hả?” “Dạ, huynh
yên tâm đi, sư phụ ngủ rồi muội mới quay về.” Tống Vân Nhi ngước mặt nhìn hắn,
hỏi: “Ca, án này tính thế nào đây?” “Ta cũng đang nghĩ đến chuyện này đây,
muội về rồi thì nói xem, muội cảm thấy án này do ai gây ra?” “Còn phải nói,
tám chính phần mười là do vị Khuông Di Khuông tiên sanh tài hoa tỏ lộ, phong
lưu hào phóng quần áo chui vào mền.