Dương Thu Trì lắc đầu, hỏi bố chánh sứ Ngô Từ Nhân: “Ngô đại nhân, tiểu đệ
muốn kiểm nghiệm lại thi thể của lệnh ái một chúng, chẳng hay có được hay
không?”
“Được được! Cái đó là chuyện đương nhiên.” Ngô Từ Nhân luôn miệng đáp, “Thi
thân của tiểu nữ hiện đặt trong linh đường ở ngoài đình, chúng ta đi đến đó.”
Dương Thu Trì hơi ngẩn người, nói: “Mở quan tài trong linh đường không tiện
lắm a.”
“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
“Ngài tìm cớ che màn xung quanh quan tài, sau đó khiêng quan tài đến một gian
phòng đơn độc nào đó.”
“Được được, cứ nói là phải niệm kinh văn, được không?”
“Vâng, làm sao cũng được, nhưng tận mọi khả năng đừng để người khác biết.”
Một lúc sau, Ngô Từ Nhân xâm xâm đi vào, báo: “Tước gia, đã làm ổn thỏa, thỉnh
tước gia.”
Dương Thu Trì cùng mọi người theo Ngô Từ Nhân đến một gian sương phòng cạnh
linh đường, Xảo Trinh tiểu thư còn chưa nhập liệm, được đặt nằm ở trên một tấm
phản dùng để liệm, có một tấm bố trắng đậy lên người. Dương Thu Trì khẽ vạch
tấm bố, lộ ra gương mặt trắng mịn tinh khiết của một thiếu nữ nhỏ tuổi. Nàng
ta nằm yên ắng ở đó, mái tóc đen dài để xõa, mắt khép hờ giống như đang ngủ.
Dương Thu Trì cảm khái phi thường: Một sinh mệnh trẻ trung như vậy, một bông
hoa quý hiếm như thế mà lại sớm tàn úa điêu linh. Mỗi lần nghiệm thi gặp phải
những cô gái trẻ, Dương Thu Trì đều không tự chủ dâng lên một niềm cảm khái
cho sinh mệnh. Ngô Từ Nhân cùng mọi người lui ra, sương phòng chỉ còn lại
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi. Dương Thu Trì khẽ bảo Tống Vân Nhi cởi quần áo
của Xảo Trinh tiểu thử, kiểm tra bao quát bên ngoài, thấy ở yết hầu có một vết
thương hình dẹt, chính là vết thương trí mệnh mà ngỗ tác ổn bà nghiệm thây
trước đây đã kết luận . Những bộ vị khác không có vết thương rõ ràng gì, án
chiếu theo thường quy trong công tác kiểm nghiệm pháp y, hắn tiến hành kiểm
tra xử nữ mô, xác định Ngô Xảo Trinh vẫn là xử nữ. Dương Thu Trì rút cây châm
thăm dò ra, cẩn thận cấm vào vết thương ở yết hầu, không khỏi ồ lên một tiếng
kinh ngạc. Tống Vân Nhi hỏi: “Sao vậy, có gì không ổn sao?”
“Vết thương này cắt đứt khí quản, xuyên vào tủy sống, cắm vào tiểu não, do đó,
Ngô Xảo Trinh chết ngay trong chốc lát, căn bản không kịp thời hô cứu, khí
quản thanh đới bị cắt đứt, cũng không có cách gì hô thành tiếng. Hung thủ lòng
dạ độc ác, ra tay ngoan độc vô cùng, hơn nữa bộ vị đánh vào rất chính xác, một
chiêu là trí mạng.”
Tống Vân Nhi cũng nhăn mặt: “Hung thủ này lợi hại thật.”
“Đúng a, Ngô Xảo Trinh biết võ công, thế mà bị đối phương một chiêu lấy mạng,
cho thấy hung thủ rất có khả năng là sát thủ chuyên nghiệp.”
Dương Thu Trì đáp, rút cây châm thăm dò ra, “Vân nhi, muội phán đoán hung khí
thử.”
Tống Vân Nhi quan sát cẩn thận vết thương ở yết hầu của người chết, nói: “Vết
thương này nhọn hai đầu, gờ thịt bằng phẳng, trong vết thương không có tổ chức
bầy nhầy, cho thấy được gây ra bỡi một vật bén hai mặt.”
“Rất tốt, muội đoán thử coi vật bén đó là gì? Chủy thủ? Hay là kiếm?”
“Cái này cũng khó nói, huynh vừa rồi dùng châm cắm vào vết thương thăm dò được
độ dài cho thấy cả hai khả năng đều có thể xảy ra.”
Dương Thu Trì gật gật đầu, đút thanh châm thăm dò trở lại vào vết thương, bỏ
tay ra, chỉ vào đầu châm lộ ra khỏi vết thương, hỏi: “Vân nhi, muội phát hiện
vết thương này có gì đặc biệt không?”
Tống Vân Nhi nhìn tả nhìn hữu, cũng ơ lên một tiếng kinh ngạc: “Kỳ quái, sao
lại từ bên dưới đâm ngập vào yết hầu chứ? Tư thế xuất chiêu này có vẻ rầt kỳ
quái.”
“Muội biết võ công, muội nói coi chiêu này kỳ quái thế nào?”
Tống Vân Nhi phất tay làm động tác đâm về phía trước: “Khi hai người đối
chiêu, thường đều đâm ngang vào yết hầu đối phương, nhưng từ vết thương này có
thể phán đoán, đối thủ khi ra chiêu xem ra là từ phía dưới đâm xéo lên yết hầu
của Ngô Xảo Trinh – chẳng lẽ khi đâm kiếm vào, Ngô Xảo trinh đáng ngửa cổ
tránh, nhưng không thể nào tránh kịp?”
Mắt Dương Thu Trì sáng lên, gật gật đầu: “Rất có lý, muội phân tích tiếp đi.”
Được sự khích lệ của Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi vô cùng đắc ý, học theo động
tác của hắn, sờ cằm suy nghĩ một lúc, nói: “Còn có một khả năng nữa, đó là
hung thủ này là một đứa bé, hoặc là đã lớn rồi nhưng thân hình thập phần thấp
nhỏ.”
Dương Thu Trì gật gù: “Rất tốt, còn gì nữa?”
Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: “Có thể nào là do cô ta tự sát không?”
Dương Thu Trì hơi ngạc nhiên, mỉm cười bảo: “Nói lý do của muội đi.”
“Huynh xem này.” Tống Vân Nhi làm động tác chủy thủ động vào yết hầu, rồi dùng
kiếm cắm dưới đất, dùng đầu tự đâm vào trong kiếm
“Cái này cũng có thể a.”
“Vậy vì sao nhất định phải tự sát? Chẳng lẽ không thể có một thanh kiếm cắm
dưới đất, cô ta không để ý bị té xuống, bất ngờ bị đâm vào yết hầu sao?”
Tống Vân Nhi ngớ người, lẩm bẩm: “Đúng a, cũng có khả năng này.”
Dương Thu Trì lắc đầu, cười bảo: “Mấy loại khả năng này rất khó xảy ra, thứ
nhất, Ngô Xảo Trinh không hề có dấu hiệu tự sát, hiện trường không có di thư,
kinh qua tìm hiểu, không có chuyện gì đủ khiến cho cô ta tự sát; Thứ hai, nếu
như là tự sát, các cô gái thường không chọn cách tự vẫn đầy máu me, thường thì
chỉ chọn cách treo cổ hay gì đó cho dễ coi hơn chút; Thứ ba, cho dù là muốn
chọn cách tự vẫn bằng kiếm, thì sẽ đâm vào cổ cắt đứt động mạch cảnh, còn nếu
dùng chủy thủ thì sẽ tự đâm vào tim, hầu như không ai tự đâm vào yết hầu, hơn
nữa lại đâm với góc độ quái dị thế này.”
Tống Vân Nhi gật gù, lại cắc cớ: “Nếu như cô ta cứ chọn tư thế tự sát quái dị
này thì sao?”
Dương Thu Trì đáp: “Ta vừa nói rồi, vết thương này đâm sâu tới tủy, đâm thẳng
vào tiểu não, sẽ dẫn đến sự tử vong ngay lập tức. Do đó, nếu như là tự sát hay
vô tình ngã té vào lưỡi kiếm cắm dưới đất, thì hung khí thường sẽ vẫn nằm lại
ở vết thương, hay chí ít là vẫn còn ở trong tay của người chết hoặc ở dưới
đất, nhưng hiện trường này không phát hiện hung khí tự sát. Điểm này đủ có thể
bài trừ sự tự sát của người chết hoặc do bị vô tình té chết.” Trong mắt Tống
Vân Nhi hiện lên vẻ gần như là sùng bái, nhìn Dương Thu Trì đến nỗi hắn cảm
thấy mất cả tự nhiên.
Dương Thu Trì nói tiếp: “Tổng hợp phân tích, Ngô Xảo Trinh xem ra là bị người
ta đâm chết, em bé hay yêu tinh chu nho quá đặc biệt, chúng ta không cần tập
trung chú ý đến trước, mà án chiếu những tình huống có khả năng nhất để phân
tích. Nếu như là người lớn làm, như vừa rồi chúng ta phân tích, y có khả năng
là ở trong tư thế Ngô Xảo Trinh ngửa cổ đâm một cái ngay yết hầu. Một khả năng
khác, là nạn nhân đứng thẳng, hung thủ dùng kiếm đâm từ dưới lên trên.”
Tống Vân Nhi suy nghĩ: “Muội cảm thấy khả năng thứ nhất khá lớn, có vẻ như hai
người đối chiêu, hung thủ xuất chiêu thần tốc, Ngô Xảo Trinh không kịp tránh
né, vừa ngữa cổ đã bị đâm trúng yết hầu.”
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, không lên tiếng, dùng châm thăm cắm lại vào trong
miệng vết thương ngay yết hầu của người chết, nhìn kỹ phải trái trước sau, sau
đó lắc đầu: “Không đứng, góc độ của vết thương không phù hợp với tình huống
ngửa cổ bị đâm vào.” Dương Thu Trì cầm cây châm đó đặt cạnh cổ mình, sau đó
ngửa cổ ra, một đầu châm thăm đặt tại yết hầu, đầu còn lại hướng về tiểu não,
nói: “Chú ý kỹ đây, cho dù ngửa cổ ra tới góc độ lớn nhất, cũng không hình
thành loại vết thương như vậy ở cổ người chết.”
Tống Vân Nhi mở trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ của
hắn. Dương Thu Trì đành lật thi thể qua một bên, cắm cây châm thăm vào, từ từ
kéo đầu của nạn nhân ra sau, cho đến khi hợp với góc độ ngữa cổ. Khi ấy, đầu
ló ra của cây châm bị vết thương ngăn trở kéo căng ra, rõ ràng là không khớp
với bộ vị vết đâm. Đến lúc này thì Tống Vân Nhi đã hiểu: Từ góc độ đâm vào
hình thành đường rỗng vết thương ấy, cho thấy người chết không phải là ngữa cổ
rồi bị đâm vào, mà là phần cổ dường như là ở trạng thái thẳng đứng rồi bị vật
bén nhọn đâm vào vậy. Như vậy có thể nói, ngay lúc Ngô Xảo Trinh bị giết, rõ
ràng hung thủ đứng ở phía đối diện, hung thủ đột nhiên xuất thủ, đâm chết Ngô
Xảo Trinh theo góc độ từ dưới lên. Dương Thu Trì nói: “Hiện trường không hề có
dấu vết đánh đấu, rất có khả nang là người chết trong tình huống bất ngờ không
kịp phòng bị bị hạ sát, và hiện trường hung sát chính là ở giữa phòng ngủ. Do
đó, hung thủ xem ra là người quen của nạn nhân, thậm chí còn rất quen, nên mới
không có sự phòng bị như vậy.”
Tống Vân Nhi rất cao hứng: “Như vậy có thể nói, hung thủ nhất định là trong số
người quen của nạn nhân rồi?”
“Đúng, hơn nữa còn là người có thể tùy ý ra vào phòng của nạn nhân.”
“Hơn nữa còn có võ công, và võ công không tệ!” Tống Vân Nhi cũng thêm vào.
Dương Thu Trì gật gù: “Đúng a, người này dùng một chiêu thức ngược với lý
thường, nhưng không biết có môn võ công nào xuất chiêu như vậy hay không?”
Nghe thế, thần tình của Tống Vân Nhi ngưng trọng hẳn, nhíu mày suy nghĩ một
hồi, đành chịu thua: “Ca, muội không biết môn phái nào trong võ công có chiêu
số có thể đâm vào yết hầu của người với góc độ vô cùng quái dị như vậy.” Hai
người ngẫm nghĩ, đột nhiên mắt đồng thời sáng lên, cùng nhìn nhau và nghĩ về
một người: Liễu Nhược Băng!
Dương Thu Trì nói: “Vân nhi, muội đi thỉnh sư phụ của muội giúp để xác định
thử xem sao.”
Tống Vân Nhi gật đầu: “Dạ! Chỉ sợ chỉ có sư phụ mới biết xuất xứ của chiêu
này.”