Dương Thu Trì nghe thế, cũng reo lên một tiếng cả mừng, chạy lại nhìn, phát
hiện trên giường bày nào là áo nhỏ quần nhỏ, giày vớ nhỏ, mũ len đội đầu nhỏ
dành cho em bé, hầu hết đều đã làm xong, hình dạng vô cùng xinh xắn. Hắn vui
vẻ ngồi cạnh giuờng, cầm một đôi hài em bé lên, cho hai ngón tay vào, rồi đưa
lên mặt làm ra vẻ chân một em bé đang đi trên đó, chọc cho ba nữ nhân cười nắc
nẻ. Liễu Nhược Băng nói: “Ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ta làm dần
dần những y phục này, cũng tạm được ấy chứ?”
Tống Vân Nhi đưa hai ngón tay nhón một cái áo ấm, nhìn kỹ nói: “Thủ công tinh
tế thế này con chưa từng thấy bao giờ, sư phụ khéo tay thiệt.” Liễu Nhược Băng
mỉm cười: “Thu Trì, mọi người lần này tới đây không phải chỉ đến gặp một mình
ta phải không?”
Tống Vân Nhi giành đáp: “Ca ca của con nói, chúng con lần này đi là công tư
đôi việc, một mặt là đến thăm sư phụ và em bé chưa sinh, một mặt là điều tra
một án vô cùng rắc rối ở Thành Đô.”
Liễu Nhược Băng nghe nói có án rắc rối, vội hỏi: “Sao thế? Rất khó phá à?”
“Liên quan đến thiên kim tiểu thư của hữu bố chánh sứ Ngô Từ Nhân.” Liễu Nhược
Băng hơi ngẩn ra: “Ngô Từ Nhân? Ta nghe nói hai ngày trước, nhà của Ngô Từ
Nhân đang có đám tang, nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, hỏi: “Đám tang? Ai trong nhà của ông ta chết?”
Liễu Nhược Băng áy náy lắc đầu: “Ta rất ít khi ra ngoài, cũng không rõ.”
Dương Thu Trì cảm thấy có chuyện không hay, trao đổi ánh mắt với Vân Nhi, rồi
đứng dậy: “Nhược Băng, nếu là như vậy, chúng ta phải đến nội nha của bố chánh
sứ Ngô đại nhân xem xét trước. Tối nay sẽ quay lại thăm nàng, được không?”
Liễu Nhược Băng cũng đứng dậy, bước đến trước mặt Dương Thu Trì, chỉnh sửa lại
y phục cho hắn, phủi bụi bám trên vai: “Dạ. Thiếp sẽ làm đồ ăn sẳn chờ mọi
người.”
“Không, Nhược Băng, nàng đừng để cực nhọc quá, cũng không biết án này sẽ như
thế nào. Nếu như tình huống khẩn cấp, chúng ta có thể phải tra án suốt đêm.
Nàng đừng chờ, nghỉ sớm một chút, thân thể quan trọng hơn.” Dương Thu Trì
thương yêu vuốt ve gương mặt kiều diễm như hoa mai của Liễu Nhược Băng. “Lần
này ta đến, phải chờ cho đến lúc con của chúng ta ra đời xong rồi mới đi.”
Nghe lời này, gương mặt mỹ lệ của Liễu Nhược Băng ửng lên vẻ vui mừng cùng
cực, gật đầu nói: “Được. Mọi người hãy cẩn thận.” Rời khỏi khu nhà vườn nhỏ
của Liễu Nhược Băng, mọi người trực tiếp đến nội nha nha môn của Hữu bố chánh
sứ. Cửa nội nha có một đôi sư tử lá cực lớn, trên cổ chúng hiện giờ đeo hai
vòng hoa trắng, trên cửa treo đầy cờ phướn. Dương Thu Trì cùng mọi người nhìn
thấy cảnh này, lòng càng trầm trọng hơn: Nhà của hữu bố chánh sứ Ngô đại nhân
quả nhiên là đang có tang. Sau khi xuống ngựa, hộ vệ dâng thiếp thông báo.
Chẳng mấy chốc, Ngô Từ Nhân mang theo tùy tùng ra cửa đón. Ngô Từ Nhân bước
vội tới, mặt tuy cười tươi, nhưng đôi mắt đầy vẻ sầu khổ tang thương. Ông ta
thi lễ: “Tước gia, hạ quan không ngờ ngài chẳng mấy chốc đã đến đây, thật là
vui mừng không xiết, xin mời vào nhà!”
Dương Thu Trì thấy ông ta khoảng năm chục tuổi, thân hình cao ốm, râu đã bạc
phơ, thế mà tự xưng hạ quan với mình, không khỏi ngẩn ngơ. Bố chành sứ dù gì
cũng là cao quan hàng chánh nhị phẩm, trong khi hắn tuy là siêu phẩm bá tước,
nhưng thực chất chỉ là tri châu đứng hàng tòng ngũ phẩm mà thôi. Nếu so sánh
về chức tước, hai người còn hơn kém nhau xa lắm. Bản tính của hắn hiền hòa,
không dám với cao, nên vội nói: “Ngô đại nhân, hạ quan nhận lời thỉnh mời của
đại nhân, đến Ân Dương trấn hưởng thụ một khoảng thời gian thanh thản chốn
thôn quê, cảm kích có dư nên muốn tự thân đến đây bái phỏng để tỏ lòng cảm
tạ.”
Ngô Từ Nhân nghe hắn xưng là hạ quan, cũng hơi ngẩn người, nhưng lập tức hội
ý, miễn cưỡng mỉm cười: “Dương tước gia quả là quá khách khí rồi. Xin mời vào
trong, vào trong hẳn nói chuyện.” Tiến vào trong vườn, Dương Thu Trì thấy bên
trong ai cũng u sầu u rũ, người hầu ai cũng để tang, vội hỏi: “Đại nhân, xin
thứ cho hạ quan…. thứ cho ta mạo muội, xin hỏi tôn phủ có phải là có chuyện
buồn hay không?”
Dương Thu Trì cảm thấy hai người đều xưng là hạ quan thì hơi tức cười, và dù
sao hắn cũng là siêu phẩm bá tước, tuy không tiện tự xưng là bổn quan, nhưng
trực tiếp xưng “ta” chắc không thành vấn đề. Ngô Từ Nhân thở dài: “Tước gia có
thể quang lâm thế này, hạ quan phải nên thiết yến khoản đãi, chỉ vì… chỉ vì
mấy ngày trước, tiểu nữ bất hạnh qua đời…”
Dương Thu Trì cả kinh, hỏi: “Cái gì? Lệnh ái qua đời?… xin thỉnh giáo Ngô
đại nhân, khuê danh của lệnh ái có phải là Ngô Xảo Trinh?”
Ngô Từ Nhân hơi kinh ngạc, hỏi: “Đúng vậy, chẳng hay vì sao mà tước gia biết
được?”
Dương Thu Trì không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngô đại nhân, lệnh ái vì sao mà
chết? Có phải là bị người ta giết hay không?”
“Đúng vậy, chẳng hay tước gia vì sao mà….”
“Lệnh ái qua đời vào ngày nào?” Dương Thu Trì ngắt ngang lời lão. “Ngày 3
tháng mười một.”
Dương Thu Trì đột nhiên đứng sững lại. Thời gian qua đời của Ngô Xảo Trinh
theo lời của Ngô Từ nhân chỉ cách hai ngày sau khi Thúy Hoàn và Long lão hán
bị bắt, vì sao lại tấu xảo như vậy chứ? Nhất định là có vấn đề ! Nhưng mà, cho
dù là tai mắt của Thuyền bang ở Ân Dương trấn thám thính được tin tức này,
dùng bát bách lí khoái báo cũng không thể chạy đến Thành Đô trong vòng một
ngày a! Bồ câu đưa thư! Chẳng lẽ người của Thuyền bang tại Ân Dương trấn nhận
được tin tức rồi, dùng bồ câu mang thư báo cho người của Thuyền bang ở Thành
Đô, sau đó Thuyền bang ở Thành Đô tổ chức giết Ngô Xảo Trinh diệt khẩu? Nếu
quả là thế, thì Dương Thu Trì chỉ còn biết cười khổ, hắn ngàn dặm giục ngựa
tới Thành Đô, muốn tìm người hiềm nghi tổ chức hành thích mình, thì không ngờ
kẻ đó đã bị người ta diệt khẩu luôn rồi. Ngô Từ Nhân thấy Dương Thu Trì đột
nhiên đứng lại, ngẩn ngơ suy nghĩ, đành phải đứng lại gần một bên im lặng chờ
hắn. Những người theo sau họ cũng dừng lại, im phăng phắc chờ Dương Thu Trì
lên tiếng. Đầu óc Dương Thu Trì xoay chuyển nhanh chóng, thời gian quá tấu xảo
như vậy, nếu chỉ tính riêng về khía cạnh này, nếu hai bên có liên hệ gì đó,
thì khi hắn bắt Thúy Hoàn và Long lão hán, người ở Ân Dương trấn sau đó không
lâu sẽ biết, vì điều này không thể giấu lâu. Sau đó, người của Thuyền bang ở
Ân Dương trấn nhất định là đem tin tức này dùng bồ câu đưa thư truyền đến
người của Thuyền bang tại Thành Đô. Làm cách nào để bắt người đưa tin này đây?
Dương Thu Trì ngữa cổ suy nghĩ, Ân Dương trấn có mấy nghìn người, nuôi bồ câu
nhiều vô số kể, làm sao tra ra được bồ câu nhà nào là bồ câu đưa thư? Hơn nữa,
người biết được tin này không cần phải dùng hệ thống tình báo tại Ân Dương
trấn, mà hoàn toàn có thể đem tin sang bên thôn xóm khác hoặc liên lạc viên
của Thuyền bang ở địa phương khác, rồi để kẻ này truyền tin đi. Xem ra, thế
lực của Thuyền bang thật là lớn, người đưa tin này rất khó có thể tra rõ.
Dương Thu Trì cúi đầu chậm bước về trước, Ngô Từ Nhân vội bám theo sau. Dương
Thu Trì bấy giờ mới ý thức còn có bố chánh sứ Ngô đại nhân đi cùng, nên vội
quay lại lệnh cho Nam Cung Hùng phái hộ vệ đi lo liệu vật phẩm làm lễ tái bái,
sau đó áy náy nói: “Ngô đại nhân, ta lần này đến không biết trong phủ phát
sinh đại sự, thật là có chút mạo muội, mong lượng thứ.”
Ngô Từ Nhân vội khách khí vài câu, dẫn Dương Thu Trì vào trong phòng khách.
Phòng khách hiện giờ đã ngồi đầy người đến phúng điếu, Ngô Từ Nhân liền giới
thiệu, không ngờ đều là giới chức quan trọng của Tứ Xuyên, bao gồm tả bố chánh
sứ Hồ Hạm, đề hình án sát sứ Vương Lăng Côn, đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp, cẩm
y vệ thiên hộ sở thiên hộ Trầm Sĩ Sanh. Ngoài ra còn có những đồng tri, thông
quán, thôi quan và những quan phó khác. Các vị quan trên khi nghe giới thiệu
người trẻ tuổi này là bá tước Dương Thu Trì đại danh đỉnh đỉnh, đều vô cùng
kinh ngạc, đua nhau đứng dậy làm lễ kiến diện với hắn. Sau khi phân chủ khách
ngồi xong, trà thơm được dâng lên. Dương Thu Trì nói: “Ngô đại nhân, ta vội
vàng bái phỏng, không ngờ gặp phải chuyện lệnh ái bị họa mà chết thảm, thật là
khiến cho người ta thở dài tiếc rẻ.”
Nói xong nhìn về phía Trầm Sĩ Sanh một cái, thấy y khẽ lắc đầu, biểu kỳ không
hề phát hiện tình huống gì đặc biệt. Mắt của Ngô Từ Nhân đỏ lên, sụt sùi vài
tiếng, nói: “Tiểu nữ chết thảm, hạ quan thập phần bi phẫn, tổ chức tìm bắt
nguyên hung ngay, nhưng thủ hạ đều là kẻ năng lực tầm thường, đến bây giờ vũng
còn chưa xác định nguyên hung là ai để bắt về quy án.”
Dương Thu Trì nói: ’’Ngô đại nhân gặp phải chuyện không hay, nếu như tiểu đệ
giúp được chuyện gì, Ngô đại nhân cứ thẳng thắn tỏ bày.”
Dương Thu Trì thấy ông ta gặp chuyện buồn như vậy mà đối với mình lễ tiết cung
kính, lòng cũng sinh hảo cảm, hơn nữa thấy ông ta râu tóc đã bạc, nên lời lẽ
cũng có phần khiêm cung hơn, tự xưng là tiểu đệ cho thêm phần gần gũi. Ngô Từ
Nhân trong lúc bi thương cũng không phát giác ý nghĩa sâu xa gì, chỉ ngẩng đầu
cảm kích nhìn Dương Thu Trì, e dè hỏi: “Lời của tước gia là thật chăng?”
“Tiểu đệ nói lời tận đáy lòng, nếu như có thể giúp Ngô đại nhân chút gì đó,
thì đấy chính là vinh hạnh của tiểu đệ.”
Ngô Từ Nhân vội vã đứng dậy, làm một lễ thật sâu đối với hắn: “Đa tạ tước gia!
Tước gia phá án như thần, hạ quan đã sớm nghe tiếng, nếu như có thể xuất thủ
tương trợ, phá được án này, vì tiểu nữ mà báo cừu tuyết hận, không những cả
nhà của hạ quan cảm ơn đức của tước gia, mà ngay cả tiểu nữ linh thiên ở trên
trời cũng sẽ cảm phục đại đức đại ân của ngài!”
Điều này chính hợp với tâm ý của Dương Thu Trì. Hắn khó khăn lắm mới tìm được
manh mối của Thuyền bang, thuận theo gốc mà lần ra tới ngọn là Ngô Xảo Trinh ở
đây, không ngờ cô ta đột nhiên bị giết. Giờ thì hắn đành mượn cớ điều tra phá
án Ngô Xảo Trinh bị giết, để phát hiện và lần theo đầu mối Thuyền bang. Dương
Thu Trì khiêm tốn vài câu. Bấy giờ các hộ vệ được phân công đi mua đồ tế lễ đã
về, Dương Thu Tri mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng cùng mọi người đến linh
đường, hành lễ tế điện. Sau khi hoàn tất rời khỏi linh đường, Dương Thu Trì
hỏi
Ngô Từ Nhân: “Lệnh ái bị giết ở đâu?”
“Ở phòng ngủ của nó.” Ngô Từ Nhân đáp. “Phòng ngủ quét dọn rồi chưa?” Ngô Từ
Nhân là bố chánh sứ, chủ yếu xử lý những chuyện chính, ít khi nào liên quan
đến những án dân sự, nhưng dù sao cũng biết công tác bảo hộ hiện trường, nên
đáp: “Không hề, phát hiện tiểu nữ bị giết rồi, trừ khi bộ khoái của Thành Đô
đã từng tiến vào khám tra hiện trường, ngỗ tác và ổn bà tiến hành kiểm nghiệm
thi thể, không có người nào khác tiến vào.” Như vậy thì hiện trường vẫn bị phá
hỏng một trình độ nào đó, chỉ hi vọng nó không bị hủy hoại thái quá. Dương Thu
Trì lệnh cho gọi bộ khoái kiểm tra hiện trường và ngỗ tác ổn bà (ổn bà: giống
như ngỗ tác, nhưng dành cho xác chết là nữ) lại, sau đó do Ngô Từ Nhân dẫn
đường đến khuê phòng của Ngô Xảo Trinh là hiện trường của vụ hung án.