Vấn đề này Dương Thu Trì đã nghĩ kỹ rồi, ngẩng đầu nhìn trời, thấy vầng thái
dương đã ngã về tây, bèn nói: “Chúng ta đến gặp Nhược Băng trước, sau đó đến
cẩm y vệ thiên hộ sở xem coi Trầm Sĩ Sanh tiến hành giám sát với bố chánh sứ
thế nào, sau đó sẽ đến nha môn của bố chánh sứ tìm Ngô Xảo Trinh.
Tống Vân Nhi vui mừng nói: “Hay quá! Sắp được gặp sư phụ rồi, muội biết ca ca
muội tốt nhất trên đời mà!”
Mọi người đến khu nhà vườn xinh xắn của Liễu Nhược Băng. Gác cổng là những cẩm
y vệ nữ hộ vệ do Dương Thu Trì phái đến, thấy hắn cùng mọi người đến, vừa mừng
vừa kinh, quỳ một chân xuống ôm quyền thưa: “Thuộc hạ tham kiến tước gia.”
Dương Thu Trì đỡ họ dậy, hỏi: “Liễu tiền bối đâu?” Trước mặt mọi người, Dương
Thu Trì trước giờ đều xưng hô với Liễu Nhược Băng là Liễu tiền bối.
“Ở trong vườn đó, thỉnh tước gia vào!”
Dương Thu Trì chậm bước vào vườn, vòng qua bình phong, xuyên qua phòng khách,
đi qua hành lang khúc khuỷu. Hoa sen dưới hồ nước ven hành lang giờ đã điêu
linh tàn úa hết rồi. Mùa đông ở Thành Đô khá lạnh, mặt nước đã nổi mấy váng
băng, những con cá lý ngư đuôi hồng chậm chạp bơi lội trong làn nước xanh lam,
giống như bức họa được đặt nằm sát đất vậy. Xuyên qua bãi cỏ và giả sơn, đối
mặt với hắn chính là ngôi lầu nhỏ ẩn hiện trong rừng cây dày của Liễu Nhược
Băng. Đến dưới lầu, Dương Thu Trì chậm bước tiến lên. Đi mấy bước, hắn không
hề nghe có tiếng người bước theo, liền dừng lại quay nhìn, thấy Tống Vân Nhi
và Hồng Lăng đứng dưới lầu ngước mắt nhìn hắn. Dương Thu Trì kỳ quái hỏi: “Ơ,
hai người làm sao không chịu lên? Đứng ngẩn ra đó làm cái gì?”
Giọng nói thỏ thẻ của Hồng Lăng cất lên: “Lão gia, Hồng Lăng chờ một chút sẽ
lên bái kiến Liễu tiền bối sau.”
Dương Thu Trì sực hiểu, thì ra Hồng Lăng muốn hắn có thể đơn độc gặp Liễu
Nhược Băng một hồi, nên tủm tỉm cười, gật đầu nhìn sang Tống Vân Nhi: “Còn
muội? Không muốn gặp sư phụ của muội hay sao?”
Tống Vân Nhi cắn môi, nhoản miệng cười: “Ca, hay là huynh lên trước đi, một
lát nữa muội sẽ lên.”
Dương Thu Trì bước sầm sập xuống lầu, đến trước mặt Tống Vân Nhi, nắm tay
nàng: “Làm loạn gì thế, đi… ba chúng ta cùng lên!”Tay Tống Vân Nhi hơi run,
rồi nhẹ tránh thoát khỏi bàn tay Dương Thu Trì, giương đôi mắt đen láy và sáng
ngời nhìn hắn: “Ca, sư phụ sắp lâm bồn rồi. Hai người nhất định có rất nhiều
chuyện cần nói với nhau, hai người nói trước một lát đi. Sau thời gian uống
cạn một tuần trà, muội và Hồng Lăng sẽ lên, được không?”
Dương Thu Trì biết Tống Vân Nhi là một người quật cường, nên không miễn cưỡng
nữa, đưa tay vuốt mũi của nàng một cái, yêu thương bảo: “Cô nhóc ạ, nhiều
chuyện quá, được rồi, trong vòng một tuần trà, hai cô nương phải lên đó nha.”
Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Dương Thu Trì chậm
bước lên lầu, đi hết hành lang đến trước phòng của Liễu Nhược Băng, gõ nhẹ,
gọi: “Nhược Băng!”
Cửa mở két một cái, Liễu Nhược Băng trong bộ bạch y rộng rãi đứng ở cửa, đôi
mắt như làn nước hồ thu tràn đầy sự vui mừng: “Thu Trì, thật sự là chàng!”
Dương Thu Trì bước qua ngạch cửa, đưa hai tay ra: “Nhược Băng, Thu Trì đến
thăm nàng đây!” Liễu Nhược Băng nhìn sâu vào mắt hắn, trong mắt tràn đầy niềm
yêu đương, thoắt cái nhào vào lòng hắn, run giọng gọi: “Thu Trì…”
Dương Thu Trì cẩn thận ôm nàng, dùng môi dán chặt vào làn môi hồng của nàng,
hai ngươi trao nhau nụ hôn, say đắm sau bao ngày xa cách…. Thật lâu sau đó,
họ rời nhau. Dương Thu Trì nhẹ vuốt ve cái bụng cao gồ của Liễu Nhược Băng,
hỏi: “Hài tử của chúng ta thế nào rồi?”
Hai đóa hồng lập tức hiện lên đôi má của Liễu Nhược Băng: “Nó nghịch lắm, cứ
đá đạp lung tung…”
Dương Thu Trì cười: “Hà hà, còn ở trong bụng mẹ mà đã bắt đầu luyện võ rồi hả
con? Sau này nhất định là cao thủ cái thế đó nghe!” Liễu Nhược Băng tràn đầy
hạnh phúc, hai tay ôm cổ Dương Thu Trì, ngước mắt nhìn hắn: “Chàng cuối cùng
cũng đến rồi, thiếp và con nhớ chàng lắm…” Đôi mắt trong veo cực đẹp ấy đã
ướt đầm lệ nóng. “Ta cũng nhớ hai mẹ con nàng lắm!” Hai người lại trao nhau nụ
hôn, rồi dìu nhau đến ngồi bên cửa sổ. Liễu Nhược Băng ngồi dựa trong lòng
Dương Thu Trì, lặng yên cảm thụ sự ôn tồn của hắn. Một lúc sau, nàng mới ngồi
thẳng dậy, mỉm cười: “Được rồi, mau gọi Vân nhi và mọi người lên đi.” Vừa rồi
họ nói chuyện ở dưới lầu, Liễu Nhược Băng dĩ nhiên nghe hết.
Dương Thu Trì vội đến bên cửa, gọi: “Vân nhi, Hồng Lăng, hai nàng lên đi!” Lập
tức nghe tiếng chân vang vọng, Tống Vân Nhi lập tức như con chim én nhẹ nhàng
bay vào phòng, gọi một tiếng sư phụ, rồi nhào vào lòng Liễu Nhược Băng. Liễu
Nhược Băng thương yêu ôm nàng, quở: “Đã lớn thể này rồi mà còn như một đứa bé
vậy.” Tống Vân Nhi cười hi hi, lấy một cái ghế ngồi sát Liễu Nhược Băng, vuốt
lại quần áo cho sư phụ, hỏi: “Sư phụ, em bé khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe, chẳng mấy chốc con sẽ thấy nó rồi.”
“Quá tốt rồi!” Tống Vân Nhi nồng nhiệt cầm tay sư phụ.Lúc này Hồng Lăng đã
bước vào, làm một lễ chúc phúc (lễ chào này người phụ nữ để tay ngang eo, nhún
người một cái) đối với Liễu Nhược Băng: “Nô tỳ Hồng Lăng xin chào Liễu tiền
bối.” Liễu Nhược Băng gật đầu tủm tỉm cười, mời Hồng Lăng ngồi xuống.