Triệu Tân Nhạc phản ứng rất nhanh, lập tức ra vẻ bối rối: “Không không, là
nhân vì tước gia đang có phúc tinh chiếu mệnh, bách thần phù hộ. Hơn nữa,
chính nghĩa thì được ủng hộ, phi nghĩa thì bị diệt trừ. Thuyền bang đi ngược
lại lẽ phải, cho dù có bày ra kế chu toàn, cũng đừng mong đạt được mục đích.
Hà hà…”
Dương Thu Trì nhìn Triệu Tân Nhạc với ý tứ rất hàm súc, cười cười nói: “Thúy
Hoàn và Long lão hán biết thời gian không còn nhiều nữa, nên thương lượng
quyết định bắt cóc bảo bối của Bành phu nhân là Bành tiểu thiếu gia, bức phu
nhân hạ độc đối với bổn quan.”
Triệu Tân Nhạc vừa rồi bị cái nhìn đầy ý tứ của Dương Thu Trì làm cho giật
mình kinh hãi, tóc gáy dựng hết cả lên. Khi nghe đến đây, y cố che đậy điều gì
đó, cất tiếng hỏi: “Tước gia, Thúy Hoàn cũng là người trong Bành gia trang, vì
sao ả không tự hạ độc?”
“Nhân vì trong hai ngày nay ả đã nhìn ra rồi, chỉ có thể Bành phu nhân là
người có thể ngồi cùng bàn cũng mâm với ta mới có cơ hội hạ độc, nhưng người
hầu kẻ hạ khác đều không có cơ hội này.”
“Thế à? Vì sao lại vậy?” Triệu Tân Nhạc nhìn Thủy Uyển Kỳ, hỏi.
“Mỗi miếng ăn cung cấp cho bổn quan đều được các hộ vệ của ta nghiêm cách giám
thị quá trình pha chế, bao quát cả tửu yến do Bành ông mời, hộ vệ của ta cũng
phải giám sát khống chế toàn bộ quá trình. Những người không liên quan gì đến
công việc nấu nướng đừng nói gì đến hạ độc, ngay cả đến gần một chút cũng
không được. Thúy Hoàn là thiếp thân nha hoàn của Bành phu nhân. Nó cũng không
mon men đến gần tửu yến được, càng không có cách gì tiếp xúc với đồ dùng ăn
uống hay thực vật cơm nước. Và các gia nô chuyên phục vụ tửu yến đều phải kinh
qua sự kiểm tra thân thể cẩn thận của các hộ vệ của ta mới được vào nấu nướng
phục vụ. Những điều này thiết nghĩ hai ngày nay tri phủ đại nhân đã nhìn thấy
hết rồi.”
Triệu Tân Nhạc gật đầu, cười mơn nói: “Điểm này thì Triệu mỗ đã nhận ra rồi,
tước gia là trọng thần của hoàng thượng, trên vai gánh nặng trọng trách, cho
nên việc phòng bị phải thực sự nghiêm khắc.”
Dương Thu Trì cười cười: “Bổn quan phá liên tục Kiến Văn dư đảng và Thuyền
bang, mấy lần bị ám sát cửu tử nhất sinh, thừa ơn hoàng thượng chiếu cố, ban
cho ta vệ đội phòng thân. Vì giang sơn xã tắc, vì sự an nguy cho bản thân và
gia đình của bổn quan, chuyện cẩn thận này không thể không làm.”
Triệu Tân Nhạc gật đầu lia lịa, khom lưng nói: “Đúng đúng, những tặc tử này ở
trong tối, hung tàn giảo hoạt, không từ một thủ đoạn nào, tước gia nên cẩn
thận hơn nữa.”
“Ha ha, những câu vừa rồi của Triệu tri phủ nói rất hay, “Thuận lẽ trời thì
được giúp, ngược lẽ trời thì bị diệt”, Thuyền bang buôn muối lậu, bắt cóc giết
người cướp của không việc ác gì không làm, lần này toan tính bắt cóc Bành
thiếu gia để bức Bành phu nhân hành thích bổn quan, đã trở thành những kẻ
thiên lý bất dung. Do đó, âm mưu của chúng mới bị Ngụy thị tấu xảo nghe được.
Còn Ngụy thị nếu không bị bức thì không mang chuyện ấy ra nói cho bổn quan
biết. Bổn quan phái người bắt gọn hết chúng ở Lê Xuân Viên, thành công giải
cứu Bành tiểu thiếu gia. Kinh qua thẩm vấn đối với Thúy Hoàn và Long lão hán,
hai người bọn chúng đã khai nhận hành vi không hề kiêng dè gì.”
Bành Hạ Hỉ bấy giờ đã hiểu. Thì ra Dương Thu Trì đã phá xong án bắt cóc có nội
tình phức tạp bên trong trước rồi, vừa rồi chẳng qua là thử lòng nương tử Thủy
Uyển Kỳ của lão mà thôi. Nếu như Thủy Uyển Kỳ không chịu quay đầu khi đến bờ
vực, thì coi như cả nhà lão tiêu đời. Nghĩ đến đây, Bành Hạ Hỉ thật cảm thấy
sợ. Nhưng nếu lão biết Dương Thu Trì còn là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ do
hoàng thượng khâm mệnh, và mưu sát đặc sứ chính là tội mưu phản, sẽ bị tru
diệt cửu tộc, thì chẳng biết lão sẽ hoảng sợ đến cỡ nào. Triệu Tân Nhạc vỗ tay
rất khoa trương, nịnh: “Tước gia thần cơ diệu toán, tặc tử bị bắt gọn, quả
thật là sảng khoái lòng người a! Ha ha ha.”
Dương Thu Trì cũng cười, nhìn Triệu Tân Nhạc trừng trừng: “Tri phủ đại nhân,
ông không muốn biết ai hạ chỉ lệnh cho Thúy Hoàn hay sao?”
Triệu Tân Nhạc bối rối nói: “Chuyện đại sự cơ mật này càng ít người biết càng
tốt.”
Dương Thu Trì gật đầu: “Tri phủ đại nhân rất biết cách bảo mật đó nha.” Xong
hắn quay sang Bành Hạ Hỉ, nói: “Bành ông, còn ông thì sao, ông có biết ai là
người chỉ sử bọn Thúy Hoàn làm vậy hay không?”
Bành Hạ Hỉ ngớ người, sao Dương Thu Trì nói tới nói lui lại hỏi lây tới lão
chứ? Lão thầm cảm thấy không hay, lắc đầu: “Tước gia, lão hủ không rõ a, tước
gia có thể nói cho biết được không?”
Dương Thu Trì nhìn về phía bọn nha hoàn và người hầu sau lưng lão, ho khan một
tiếng không nói gì. Bành Hạ Hỉ lập tức hội ý, quay lại bảo: “Các ngươi lui ra
hết!”
Bọn nha hoàn người hầu đều đáp ứng, lui ra khỏi phòng. Dương Thu Trì bấy giờ
mới cười nói: “Bành ông, lệnh biểu chất hữu bố chánh sứ Ngô Từ nhân vì chưa hề
gặp mặt bổn quan, không có lai vãng gì, vì sao lại ủy thác ông hạ thiếp mời
thỉnh bổn quan đến Ân Dương trấn quan thưởng Tiên nữ tiết vậy? Bành ông có
nghĩ qua chưa?”
“Đó là… đó là một phen tâm ý của biểu chất, biết tước gia thiếu niên có tài,
tương lai tiền độ không thể đoán định, cho nên mới đặc biệt muốn kết giao.”
“Không phải!” Dương Thu Trì lắc đầu, “Đây là chiêu dẫn xà xuất động của y, đưa
bổn quan ra khỏi nha môn Ba châu cảnh bị sâm nghiêm, từ đó mới tìm cơ hội hành
thích bổn quan. Hắc hắc hắc, dù gì bổn quan ra khỏi nha môn so với ở trong nha
môn thì dễ hành thích hơn nhiều.”
Bành Hạ Hỉ tới lúc này đã kinh hãi đến rụng rời, hành thích một siêu phẩm bá
tước là tội lớn ngất trời, lão hoảng sợ đến toàn thân run rẩy, lập cập quỳ
xuống dập đầu: “Oan uổng a, biểu chất của lão hủ tuyệt không có ý này, thỉnh
tước gia minh xét!”
Bành Hạ Hỉ vừa quỳ xuống, Bành lão thất, Thủy Uyển Kỳ cũng vội vã quỳ theo.
“Bành ông, ông hãy nghe bổn quan nói xong đã, đừng có gấp a.” Dương Thu Trì
cười ha ha đỡ Bành Hạ Hỉ cùng mọi người dậy, bảo: “Bổn quan cũng biết hữu bố
chánh sứ đại nhân không có ý đồ hành thích bổn quan, mà là bị người khác lợi
dụng. Nếu như y muốn hành thích bổn quan, tuyệt không để Bành ông thỉnh mời
ta, vì làm như vậy chẳng phải là tự gấp lửa bỏ tay mình hay sao?”
Bành Hạ Hỉ nghe lời này, bấy giờ thở phào một cái, cảm kích luôn miệng: “Đa
tạ! Đa tạ tước gia minh xét hiểu tận chân tơ kẻ tóc.”
Lão lại hậm hực nói: “Là ai lợi dụng biểu chất, suýt chút nữa đem chú cháu ta
hãm vào tử địa, nếu mà để lão hủ biết, nhất định bầm thây hắn ra vạn đoạn!”
Lão đầu run cầm cập nói lời tức giận này, cứ cho đó là chuyện thật, nhưng
Dương Thu Trì nói: “Bổn quan còn chưa ra cụ thể, một khi đã có manh mối, nhất
định phải lần theo cho tới nơi tới chốn. Thỉnh Bành ông yên tâm.”
“Đa tạ tước gia tẩy oa khuất cho chúng tôi.” Bành Hạ Hỉ run giọng cảm tạ.
Dương Thu Trì cười bảo: “Nói hay lắm, nói hay lắm!” Nhưng trong lòng nghĩ rốt
cuộc có phải là oan khuất hay không thì phải tra ra mới rõ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì dẫn theo tùy tùng cùng Triệu Tân Nhạc khởi
trình quay về Ba châu. Vợ chồng Bành Hạ Hỉ bị một loạt chuyện khiến cho kinh
hãi vô cùng. Họ cảm kích Dương Thu Trì giải cứu cho con trai duy nhất của họ,
rồi còn nhìn rõ mọi chuyện, tẩy oan khuất cho họ nữa. Xuất phát từ nhu cầu
vuốt mông ngựa, họ đã dâng cho Dương Thu Trì một phần hậu lễ. Dương Thu Trì
chẳng từ chối gì, cứ chiếu theo danh sách mà thu. Trở về Ba châu, hắn nghỉ
ngơi chỉnh đốn một chút: Dương Thu Trì thẩm tra hai mẹ con Ngụy thị, căn cứ
biểu hiện của Ngụy thị đã lập được đại công, và vì để hai mẹ con họ có thể lo
liệu cho nhau, nên phán mỗi người chịu một trăm trượng, đày ba nghìn dặm. Sau
khi phán quyết được hình bộ chuẩn y, hai mẹ con Ngụy thị dọc đường bình an
được giải tới chỗ bị đày. Ngụy thị cung cấp những thông tin tình báo quan
trọng về ý nghĩa nào đó đã cứu Dương Thu Trì, còn cung cấp manh mối để đả phá
Thuyền bang. Cho nên, Dương Thu Trì không những miễn cho họ tội chết, còn
thưởng cho hai mẹ con một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Có món tiền thưởng lớn
này, hai mẹ con Ngụy thị ở chỗ lưu đày đã dùng tiền nạp thục miễn lao dịch,
lại mua thêm điền sản sự nghiệp, cưới vợ sinh con cho Thủy Cổ Tử. Họ trải qua
cuộc sống an nhàn, đó là chuyện bên lề, sau này không nhắc nữa. Đối với Thúy
Hoàn và Long lão đầu, Dương Thu Trì ra lệnh cho giam lại, chờ án của Thuyền
bang phá xong, sẽ xử lý cùng một lúc. Sau khi ăn cơm trưa ở Ba châu, Triệu Tân
Nhạc cáo từ Dương Thu Trì trở về Bảo Ninh phủ, không ngờ Dương Thu Trì mỉm
cười nói hắn lập tức khởi hành đến Thành Đô, dọc đường ngang Bảo Ninh phủ, có
thể đồng hành. Triệu Tân Nhạc lập tức hiểu là Dương Thu Trì muốn đến Thành Đô,
vào bố chánh sứ nha môn tiếp tục điều tra án bắt cóc, tìm ra cho được hung thủ
chỉ sử phía sau lưng. Dương Thu Trì lần này mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng,
Kim sư gia và toàn bộ nam nữ hộ vệ đội, đem sự vụ của nha môn giao cho phó
quan xử lý, rồi cùng nhân mã của Triệu Tân Nhạc kết bạn đồng hành. Hai ngày
sau, họ đến Bảo Ninh phủ. Dương Thu Trì tạm ở lại trong Bảo Ninh phủ chỉnh
đốn, không hề vào trong đồng tri nội nha của hắn, mà đến ngụ ở cẩm y vệ bá hộ
sở của Vân Lăng. Vâng Lăng vô cùng cao hứng, lập tức thiết yến tẩy trần Dương
Thu Trì, và cho hắn biết, căn cứ theo ý chỉ của hắn, đang tiến hành điều tra
đối với Triệu Tân Nhạc Triệu tri phủ, đã tra ra thường có những người lạ mặt
ra vào nội nha của Triệu tri phủ, nhưng còn chưa có đột phá trọng đại. Dương
Thu Trì dặn Vân Lăng phải khẩn trương điều tra và giám thị, đối với Triệu Tân
Nhạc này hắn chỉ hoài nghi, chưa hề có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh y là
người của Thuyền bang. Sau khi tan yến tiệc, Dương Thu Trì cùng mọi người cùng
khởi hành đến thẳng Thành Đô. Rời khỏi Bảo Ninh phủ, Dương Thu Trì, Tống Vân
Nhi, Hồng Lăng ba người cưỡi ngựa sánh vai nhau. Tống Vân Nhi dọc đường nói
cười luôn miệng, hưng phấn khoái lạc như con chim chích.
Dương Thu Trì cười bảo: “Vân nhi, muội sao lại cao hứng như vậy?”
Tống Vân Nhi đáp: “Ca, sắp được gặp lại sư phụ của muội rồi, và cũng chính
là… tiền bối của huynh rồi, chẳng lẽ huynh không vui mừng hay sao?”
Dương Thu Trì sao lại không vui chứ. Hắn tính toán ngày, biết Liễu Nhược Băng
đã sắp đến ngày sinh nở. Lúc này vừa khéo có án cần tra ở Thành Đô, có thể
kiêm cả chuyện công chuyện tư, sao không cao hứng cho được. Hắn lại nhớ tới
gương mặt đẹp mà lạnh lùng của Liễu Nhược Băng, nhớ đến lúc hai người triền
miên trong lửa nóng nhiệt tình, không khỏi lòng như sóng dậy. Khi nghĩ đến đứa
con trai sắp ra đời của mình, hắn không khỏi có cảm giác hạnh phúc cuộn trào.
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn về phương xa: “Không biết Nhược Băng thế nào rồi,
thật muốn ngay bây giờ có thể một bước đến được Thành Đô.”
Tống Vân Nhi cười hì hì hỏi: “Ca, huynh là đi tra án, hay là đi gặp sư phụ của
muội vậy?”
“Chuyện công kiêm luôn việc tư ấy mà,” Nói đến án, lòng Dương Thu Trì nặng
trình trịch. Mỗi khi có một án chưa được phá, đều khiến hắn cảm giác một thứ
áp lực vô hình trong lòng, “Án này liên quan đến hữu bố chánh sứ, hơi có chút
phiền a.”
Tống Vân Nhi nhỏ giọng hỏi: “Ca, ả Thủy Hoàn đó nói ả bắt cóc Bành Gia Phúc,
uy bức Thủy Uyển Kỳ hạ độc vào huynh là do thiên kim tiểu thư Đông Xảo Trinh
của hữu bố chánh sứ sai khiến hay sao? Huynh có cảm thấy lời khai của ả là
thật hay không?”
Dương Thu Trì trầm ngâm một chút, nói: “Đây là điều chúng ta cần tra ra cho
rõ. Khi mọi chuyện chưa rõ ràng, vẫn còn khó nói lắm. Nhưng mà, ả Thúy Hoàn
này nói rất hợp tình hợp lý, không giống như nói dối.”
Tống Vân Nhi cũng gật gật đầu: “Muội xem thấy cũng vậy. Thần tình của ả không
có vẻ là giả dối, hơn nữa, loại sự tình này là chân hay là giả chỉ hỏi là biết
ngay. Cần phải dành lúc nào đó để họ đối chất, chẳng phải như vậy liền tra
biết ngay hay sao?”
Dương Thu Trì gật gật đầu: “Do đó ta mới bảo Nam Cung Hùng dùng cẩm y vệ bát
bách lý gia cấp thông tri cho cẩm y vệ thiên hộ Trầm Sĩ Sanh của Tứ Xuyên
tỉnh, bảo y tổ chức giám sát và khống chế hành vi của bố chánh sứ và con gái
Bành Xảo Trinh của y.” Thì ra sau khi Ngụy thị đem tin tức nghe được báo cho
Dương Thu Trì biết, hắn lập tức phái Nam Cung Hùng mang theo hộ vệ đi bắt Thúy
Hoàn và Long lão hán ẩn tàng trong Lê Xuân viên, giải cứu Bành tiểu thiếu gia,
ngay sau đó tiến hành thẩm vấn Thúy Hoàn và Long lão hán. Thúy Hoàn khai là
khi nó theo Bành Hạ Hỉ, Thủy Uyển Kỳ cũng đến Thành Đô thăm cháu họ của Bành
Hạ Hỉ là hữu bố chánh sứ Ngô Từ Nhân thì con gái của Ngô Từ Nhân là Đông Xảo
Trinh đã lén giao cho Thúy Hoàn một phong mật thư gắn xin, Thúy Hoàn mở ra
xem, thì thấy đó là chỉ thị muốn nó lời dụng lúc Bành Hạ Hỉ mời Dương Thu Trì
đến Ân Dương trấn xem Tiên nữ tiết, tìm cơ hội thích hợp hành thích Dương Thu
Trì. Trong phong thử còn có một gói độc dược. Phong mật thư này có đóng lên đó
phù hiệu đặc biệt của Thuyền bang, xác thật là do Thuyền bang mưu đồ. Thúy
Hoàn xem mật thư xong liền đốt đi, sau đó tổ chức thực hiện vụ bắt cóc hiếp
bức đầu độc mưu sát nhưng không thành công. Căn cứ vào lời khai của Thúy Hoàn,
Dương Thu Trì lập tức viết một phong mật thư, đóng lên đó ấn của chỉ huy sứ
đặc sứ, dặn Nam Cung Hùng phái cẩm y vệ hộ vệ đưa phong mật thư này thông qua
cẩm y vệ bát bách lý gia cấp đưa đến cẩm y vệ thiên hộ sở ở Thành Đô, giao cho
Thiên hộ Trầm Sĩ Sanh, cho y tổ chức bố ráp, còn hắn thì tự mang theo đội ngũ
tiến phát Thành Đô.
Tống Vân Nhi nói: “Tên Trầm Sĩ Sanh này liệu có giống như tên Chu bá hộ Chu
Pháp Hải lần trước, cũng bị Thuyền bang mua chuộc, sẽ phản từ trong ruột phản
ra không?”
Dương Thu Trì trầ ngâm: “Có khả năng này, đối với điểm này chúng ta không thể
không phong.”
Tống Vân Nhi hỏi gấp: “Vậy có lẽ hắn đã báo tin đánh động, khiến cho bố chánh
sứ và con gái y chạy rồi?”
Dương Thu Trì mỉm cười: “Điểm này ta đã sớm nghĩ ra, trước hết, án chiếu theo
lẽ thường mà phán đoán, thì Ngô Từ Nhân bố chánh sứ không thể là người của
Thuyền bang, nếu không, hành động vừa rồi của y thuần túy là dẫn lửa thiêu
thân. Và cũng chính vì phán đoán này, ta đã cho Bành Hạ Hỉ biết một phần chân
tướng trong chuyện này, như vậy sẽ khiến cho bọn họ để tẩy rữa oan khuất, sẽ
trợ giúp cho chúng ta tìm ra hung thủ chân chính sau lưng.”
“Vạn nhất huynh phán đoán sai thì sao?” Tống Vân Nhi hiện giờ cứ thích bẻ
ngược lại lý lẽ của hắn.
“Ha ha, nếu như y thật sự là người của thuyền bang, chiêu đó của ta gọi là đả
thảo kinh xà. Hiện giờ địch nhân ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng, đối
với chúng ta rất bất lợi. Giống như rắn ở trong bụi cỏ vậy, muội không biết nó
ở đây, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nếu như nhìn thấy nó ở chỗ nào, uy hiếp
của nó đối với muội sẽ nhỏ đi hẳn, hơn nữa muội còn có thể dùng một hòn đá đầu
nát đầu nó.”
“Hi hi, dường như là rất có đạo lý đó nha,” Tống Vân Nhi gật gật đầu, lại cười
nói: “Đả thảo kinh xà, vậy con rắn đó chẳng phải là sợ chạy liền hay sao?”
“Bất quản là bố chánh sứ hay là Trầm Sĩ Sanh thiên hộ, nếu như bọn chúng thật
sự là người của Thuyền bang, lại là những kẻ có đầu óc, thì chúng hiện giờ sẽ
không chạy, vì bọn chúng thường sử dụng liên hệ đơn tuyến, chứng cứ duy nhất
của chúng ta hiện giờ chính là khẩu cung của Thúy Hoàn, chỉ bằng điểm đó vẫn
chưa thể nào đánh đổ được bọn chúng.”
“Vậy nếu trên đầu chúng mọc những đầu heo, hay là sợ vị tước gia phá án như
thần huynh đây, nghe hơi đã chạy có cờ rồi thì sao?” Tống Vân Nhi vẫn bám mãi
không buông.
“Ha ha, cái đó cũng không có gì, ta còn chưa lộ diện mà bọn chúng đã sợ đến
nổi vứt mũ vứt áo chạy rồi, thì rõ ràng là chúng có lòng quỷ. Chúng ta ngược
lại cũng bớt cực nhọc, trự tiếp truy nã toàn quốc bắt về quy án là xong. Chúng
ta có thể cao hứng về nhà, ăn món sơn hào hải vị do Hồng Lăng nấu.”
Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đều cười. Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, nói: “Ca, huynh
dùng bát bách lý gia cấp thông tri cho Trầm Sĩ Sanh phái cẩm y vệ tiến hành bố
ráp, khiến cho muội nhớ tới chuyện lúc trước phá Thuyền bang, thông tri cho
Chu Pháp Hải trước, khiến cho hắn phản từ trong ra, hại chúng ta một lần,
khiến cho muội cảm thấy hiện nay cẩm y vệ của các huynh chẳng an toàn chút
nào.”
“Cái đó gọi là một lần bị rắn căn, mười năm sợ dây thừng,” Dương Thu Trì cười
nói, “Thông tri cho y là có ý đồ, giống như vừa rồi ta đã nói, nếu như y là
người của Thuyền bang, như vậy chúng ta đã đánh cỏ động rắng, sau đó tìm luôn
rắn mà đánh. Còn nếu như là không phải, như vậy là kịp thời bố ráp khống chế
phạm nhân. Hơn nữa, cho dù là chúng ta không thông tri, chuyện chúng ta bắt
Thúy Hoàn, Long lão hán của Thuyền bang nhất định sẽ thông qua các đường dây
liên lạc của Thuyền bang nhanh chóng truyền đến tai chúng.”
Tống Vân Nhi gật gật đầu: “Như vậy cũng phải.”
Dương Thu Trì vung roi ngựa : “Cho nên, chúng ta hãy để tâm đề phòng, bình
tĩnh ứng chiến, trường kiếm tuốt võ, nghênh tiếp trường mưa gió này!”
Tống Vân Nhi bị lời hắn khơi dậy nhiệt huyết, vung roi giục ngựa, quát: “Được!
Tiến lên!”
Mọi người thúc ngựa ra roi, phóng thẳng đến Thành Đô.