Thủy Uyển Kỳ chỉ khóc lóc lắc đầu quầy quậy, chẳng nói chẳng rằng, tránh thoát
khỏi vòng tay của Bành Hạ Hỉ, tiếp tục chạy vào hậu đường.
“Thỉnh Bành phu nhân dừng bước!” Dương Thu Trì gọi giật giọng, “Phu nhân hãy
xem trước đây là ai rồi đi cũng không muộn!” Nói xong quay người nhìn ra cửa,
vỗ tay hai cái: “Ẵm tiểu thiếu gia vào!”v
Từ ngoài phòng, Hạ Bình ẵm một cậu bé tiến vào, cậu bé dùng âm thanh rất yếu
ớt gọi: “Cha, mẹ…!”
“Phúc nhi…!” Bành Hạ Hỉ vui mừng reo lên, dường như lao hẳn cả người lên,
thoắt cái ôm chầm lấy cậu bé, “Phúc nhi! Đúng là Phúc nhi của ta rồi!”
Thủy Uyển Kỳ giật nẫy người như bị điện giật, quay lại nhìn chú bé, vui mừng
ré lên: “Phúc nhi…!” Rồi chạy gấp tới. Vì nàng ta mặc váy dài, chạy hơi
nhanh vấp té, may có Hạ Bình nhanh tay đỡ được.
Thủy Uyển Kỳ ngay cả tiếng cảm ơn cũng không kịp nói, chạy tới cướp Bành Gia
Phúc từ tay của chồng, ôm chặt cậu bé vào lòng, nhìn phải nhìn trái: “Là… là
Phúc nhi của ta!” Nói xong không ngừng hôn vào mặt nó, mừng quá bật khóc, nước
mắt nước mũi dính đầy mặt Bành Gia Phúc.
Bành Hạ Hỉ quay người lại quỳ xuống trước mặt Dương Thu Trì: “Đạ ta…! Đa tạ
ân cứu mạng của tước gia!” Bành lão thất cũng vui mừng quỳ xuống dập đầu theo,
Dương Thu Trì vội nâng hai người dậy.
Triệu Tân Nhạc vừa kinh vừa mừng, nói: “Thì ra là tước gia đã thành công giải
cứu cho tiểu thiếu gia rồi, vừa rồi cố ý chọc chúng tôi, ha ha ha.”
Dương Thu Trì cười cười, không nói gì, nhìn về phía Thủy Uyển Kỳ. Bành Gia
Phúc bị bắt cóc mấy ngày, ăn không no ngủ không yên, hai mắt thất thần, vô
cùng yếu ớt, không còn vẻ quậy phá đáng ghét khi trước nữa, khiến cho Thủy
Uyển Kỳ vừa đau vừa xót, cứ ôm mãi trong lòng. Một lúc sao, nàng ta mới nhớ
đến ân nhân cứu mạng, ẵm con trai quỳ xuống trước mặt Dương Thu Trì, dập đầu
thưa: “Tước gia… đa tạ ngài đã cứu con tôi. Uyển Kỳ cả đời này cảm tạ ân
đức, làm trâu ngựa cũng không thể đáp được ân tình của tước gia ngài.” Nói
xong bật khóc ồ ồ.
Dương Thu Trì nhìn nàng chăm chú, hỏi: “Bành phu nhân, bà chỉ cảm kích bổn
quan cứu con trai của bà thôi sao?”
Con trai đã được cứu về, Thủy Uyển Kỳ vừa cảm kích vừa xấu hổ, dập đầu thưa:
“Tước gia, Uyển Kỳ nổi lòng dạ ác độc với ngài, thật ra là chuyện chẳng đặng
đừng,xin đa tạ tước gia là lấy đức báo oán. Uyển Kỳ xấu hổ không có chỗ nào
giấu mặt. Uyển Kỳ mạo phạm tước gia, cam tâm tình nguyện chịu bất kỳ sự xử trí
gì của tước gia, tuyệt không hai lời.” Nói xong nàng ta kéo theo con, dập đầu
lia lịa.
Dương Thu Trì thở dài: “Thỉnh Bành phu nhân đứng lên, bổn quan vừa rồi không
hề nói rõ, nhưng lựa chọn của phu nhân là hoàn toàn chính xác. Kìm cương ngựa
kịp bên bờ vực thẳm, không làm thành cái lỗi lớn, lại là bị bức phải làm, bổn
quan coi như không truy cứu nữa.”
Thủy Uyển Kỳ mừng rỡ, ôm con, nghẹn ngào thưa: “Đa tạ…. tước gia! Uyển Kỳ…
Uyển Kỳ suốt đời không quên!” nói xong lại dập đầu.
Bành Hạ Hỉ đối với lời đối thoại của họ giống như người đi giữa mây mù, chẳng
hiểu đầu cua tai nheo gì, đỡ Thủy Uyển Kỳ dậy, hỏi: “Phu nhân, rốt cuộc là
chuyện gì? Sao ta chẳng hiểu ất giáp gì hết vậy?”
Thủy Uyển Kỳ một tay ôm chặt con, tay còn lại thò vào lòng, rút ra một tờ
giấy, đưa cho Bành Hạ Hỉ: “Thỉnh lão gia xem.”
Bành Hạ Hỉ nghi hoặc cầm lấy, mở ra xem, tức thời há hốc cả mồm, hỏi: “Phu
nhân, thế … thế này là thế nào?”
Thủy Uyển Kỳ đáp: “Vào đêm Phúc nhi bị mất tích đó, thiếp tìm thấy trong hộp
nữ trang trên bàn trang điểm tờ giấy này, chính là của Thúy Hoàn viết. Nó nói
thiếp phải tìm cơ hội hạ độc tước gia, phải làm cho thiếu gia trúng độc chết,
nếu không sẽ giết chết Phúc nhi. Lại còn kèm theo một gói độc dược nhỏ, nói
độc dược này sau khi uống vào vài ngày độc mới phát.”
Bành Hạ Hỉ dậm chân: “Nàng… nàng sao lại không đem chuyện này báo cho ta
biết!?”
Thủy Uyển Kỳ ôm con trai, sợ hãi nói: “Lão gia… trên giấy có ghi đó, nói là
nếu thiếp cho người khác biết, bọn chúng sẽ trở mặt… do đó thiếp không
dám….”
Tống Vân Nhi ở bên cạnh chợt chen lời: “Kỳ thật ca ca của ta đã biết phu nhân
bà bị chúng uy hiếp, chỉ là muốn thử coi bà có thật sự làm theo như vậy không.
Nếu như bà không chịu hất đổ cái chung rượu độc dâng tới miệng ca ca ta đó, ca
ca ta sẽ lập tức bắt trói bà, trị tử tội mưu sát thượng quan!”
Thủy Uyển Kỳ thầm cả kinh, nghĩ: đây quả thật là vấn đề tích tắc trong ý nghĩ,
nếu như nàng một lòng vì muốn cứu con, cứ mặc nhiên phóng tay hạ độc Dương
tước gia, thì nàng hiện giờ đã là tử tù dưới đài rồi! Trong lòng nàng hiện giờ
thập phần cảm kích Dương Thu Trì đã chỉ điểm chuyện Bành lão gia tử đối tốt
với nàng lúc nãy, khiến nàng nhớ tới một khi chuyện này bại lộ, tội mưu sát
tước gia đó là trọng tội, sẽ hại Bành gia người chết nhà tan. Và điều đó đã
khiến nàng do dự, sau đó lại nghe Dương Thu Trì bảo “suy nghĩ kỹ rồi hẳn làm”,
không khỏi như bị một cái gậy phang vào đầu, tức thời tỉnh trí hẳn, mới phóng
tay gạt phăng chung rượu độc trong tay hắn. Tuy nhiên, nàng vô cùng đau xót vì
con trai từ đây ắt sẽ chết, thương tâm vô cùng mới chạy vào hậu đường, hiện
giờ mới biết, bản thân nàng lúc nãy đã tự cứu mình và gia đình rời khỏi quỷ
môn quan. Bành Hạ Hỉ nghe rõ rốt cuộc là chuyện gì rồi, tức giận đến vễnh cả
râu, giương tay tát Thủy Uyển Kỳ đánh bốp một cái, khiến nàng té ngã xuống
đất, gương mặt trắng mịn ửng một dấu tay đỏ hồng, nhưng trong lòng nàng vẫn ôm
chặt đứa con trai. Tiểu thiếu gia Bành Gia Phúc òa lên khóc, rồi ho lia lịa,
Thủy Uyển Kỳ ngồi dưới đất, áp mặt vào má con, cũng khóc nức nở. Bành Hạ Hỉ
đánh xong một tát, cơn giận đã hơi nguôi, thấy hai mẹ con đáng thương như vậy,
vừa đau vừa giận, cứ dậm chân thở dài. Dương Thu Trì khuyên: “Được rồi, Bành
ông bất tất phải làm như thế, Bành phu nhân thương con như vậy, bổn quan có
thể lý giải, không truy cứu nữa.”
Bành Hạ Hỉ vội vã quỳ xuống dập đầu lạy: “Đa tạ tước gia!” Rồi đưa tay kéo
Thủy Uyển Kỳ, mắng: “Còn ở đó khóc? Không mau quỳ xuống đa tạ tước gia đại
nhân đại lượng!”
Gò má Thủy Uyển Kỳ đã sưng phù, khóc sụt sùi kéo con trai quỳ lạy. Dương Thu
Trì đỡ hai mẹ con họ dậy. Triệu Tân Nhạc nghi hoặc, hơi có chút bất an, bước
lại cười mơn nói: “Ha ha, tước gia quả là thần cơ diệu toán, không những giải
cứu thành công tiểu thiếu gia, còn một lúc phá luôn ba án. Nói thật, hai án
trước sau khi nghe tước gia giải thích xong, mọi người ở đây đều xuýt xoa khen
hay, nhưng đối với vụ bắt cóc này, Triệu mỗ đến bây giờ vẫn mù mờ chẳng hiểu,
không biết tước gia làm thế nào mà phá giải vậy?”
Triệu Tân Nhạc tuy là cấp trên của Dương Thu Trì, nhưng từ khi biết hắn là
người có lai lịch rất lớn, lại có địa vị tước gia siêu phẩm, cho nên khi nói
chuyện với hắn thường giữ thế nhún nhường. Và lối xưng hô vừa rồi của y đối
với Dương Thu Trì cũng là kết quả của quá trình suy xét rất cẩn thận, vì y vốn
là cấp trên, phải xưng là bổn quan hoặc bổn phủ, nhưng dù có cấp cho y thêm
một chục lá gan nữa, y cũng không dám xưng như vậy. Nhưng nếu tự xưng là hạ
quan thì không hợp lễ tiết, cho nên cứ hàm hồ xưng là Triệu mỗ mà thôi. Dương
Thu Trì cười nói: “Khi ta phá án do Thủy Cổ Tử gây ra, Ngụy thị vì muốn giải
cứu con trai đã đem một bí mật nghe lén được báo cho ta biết. Và từ bí mật này
khiến ta tra rõ Ngụy thị chính là hung thủ giết chết Xuân Hồng. Bên cạnh đó,
bí mật cũng giúp ta biết được hung thủ bắt cóc thật sự, thành công giải cứu
tiểu thiếu gia. Hai mẹ con Ngụy thị cũng vì công lao này mà được miễn tội
chết.”
Triệu Tân Nhạc cả kinh hỏi: “A, bí mật gì mà thần kỳ vậy?”
“Thúy Hoàn và Long lão hán gác cổng của Lê Xuân viên hợp mưu bắt cóc tiểu
thiếu gia, ép bức Bành phu nhân giết ta, nếu không chúng sẽ trở mặt.”
Điểm này thì vừa rồi từ miệng Thủy Uyển Kỳ, mọi người đã biết rồi. Nhưng hiện
giờ nghe Dương Thu Trì nói, Triệu Tân Nhạc cả kinh vô cùng, quay lại nhìn Thủy
Uyển Kỳ, thấy nàng ta vẫn ôm chặt con, mặt bị tát một cái xưng vều nhìn rất dễ
sợ, đang cúi đầu nhỏ lệ. Triệu Tân Nhạc quay đầu lại hỏi: “Hai kẻ đó vì sao
lại muốn giết… tước gia vậy? Bọn chúng có thù với tước gia à?”
Dương Thu Trì lắc đầu, nhìn Triệu Tân Nhạc mỉm cười: “Bọn chúng với ta vô cừu
vô oán, tri phủ đại nhân có đoán được vì sao mà chúng muốn giết ta hay không?”
Triệu Tân Nhạc bị hắn nhìn đến rợn người, miễn cưỡng cười một nụ cười cứng
nhắc: “Triệu mỗ… triệu mỗ không biết.”
“Vậy Triệu tri phủ có biết về chuyện bổn quan đại phá án của Thuyền bang hay
không?”
Triệu Tân Nhạc sao lại không biết án đó chứ: Chính vì sự thất trách trong án
này, y chẳng những bị phạt tước lương bổng, mà mông đít còn bị đánh nát cả ra.
Y cười khan hai tiếng đáp: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai người này có liên quan
đến Thuyền bang?”
“Đúng vậy! Thuyền bang ở Bảo Ninh phủ bị bổn quan tiêu diệt, Thuyền bang đối
với bổn quan hận thấu xương,nhất mực tìm cơ hội hành thích bổn quan. Lần này
chính là một sự an bài có kế hoạch, có dự mưu. Thúy Hoàn và Long lão hán tiếp
được mệnh lệnh của Thuyền bang, muốn lợi dụng cơ hội bổn quan đến Ân Dương
trấn mà ám sát bổn quan. Nhưng bổn quan phòng bị quá nghiêm, bọn chút không
thể nào tìm ra cơ hội.” Dương Thu Trì quay nhìn Bành Hạ Hỉ, cười nói: “Đêm hôm
đó, Bành ông và Bành phu nhân nói đùa với nhau, cho rằng bổn quan thích Xuân
Hồng cô nương, định cho Bành thất gia nhường Xuân Hồng cô nương cho ta. Họ
không biết là Xuân Hồng cô nương cũng là bang chúng của thuyền bang. Thúy Hoàn
nghe hai người đàm thoại xong, quyết định cho Xuân Hồng hạ độc bổn quan.”
Dương Thu Trì bước đến cạnh bàn, cầm cái bình rượu nhỏ vừa rồi Bành phu nhân
đã dùng để rót rượu lên, nhìn ngắm, rồi lắc lắc đầu nói: “Hồ rượu này đã bị
Bành phu nhân hạ độc, độc dược là do Thúy Hoàn để lại cùng với mảnh giấy nhỏ
đó. Loại độc này vô hình vô vị, rất khó phát giác. Hơn nữa, khi uống vào mấy
ngày mới phát tác. Quả thật là lợi hại!”
Bành phu nhân ôm chặt con, đỏ mặt không dám lên tiếng. Dương Thu Trì nói tiếp:
“Thúy Hoàn vốn chuẩn bị để cho Xuân Hồng hạ loại độc này lên người của ta.
Thúy Hoàn là thiếp thân nha hoàn của Bành phu nhân, ban ngày rất ít có cơ hội
ở một mình, còn bổn quan thì chỉ qua một ngày nữa là sẽ rời khỏi đây, cơ hội
không thể bỏ qua, cho nên trong đêm đó ả đã từ cửa sau rời khỏi Bành gia
trang, đến Lê Xuân viên tìm liên lạc viên của Thuyền bang ở đây là Long lão
hán, truyền đạt chỉ lệnh của cấp trên trong Thuyền bang, yêu cầu Long lão hán
hiệp trợ thuyết phục Xuân Hồng hạ độc giết bổn quan. Nhưng khi hai người họ
đến phòng của Xuân Hồng, thì cô ta đã bị Ngụy thị giết rồi.”