Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn, Xuân Hồng tuy đã uống phải tô ma tán, nhưng loại
thuốc này nhất định là không mạnh bằng với thuốc mê hay thuốc an thần như của
thời hiện đại, cho nên ý thức của Xuân Hồng vẫn còn thanh tỉnh ở một trình độ
nhất định nào đó, biết được Thủy Cổ tử lợi dụng trong lúc mình bị tê liệt vô
lực rồi lợi dụng cưỡng gian, cho nên mới nói như vậy. Điều đau đớn ở đây chính
là, có lẽ vì một câu nói đó mà khơi dậy sát cơ trong lòng Ngụy thị. Năm xưa Võ
Đại Lang vì phát hiện Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh làm chuyện cẩu thả, liền
nói rõ là sẽ đem chuyện này báo lại cho đệ đệ là Võ Tòng, cuối cùng dẫn tới
chuyện bị hai người kia giết chết diệt khẩu. Trong những án hãm hiếp ở thời
hiện đại, có những nạn nhân sau khi bị cưỡng gian không chú ý sách lược ứng
đối với kẻ phạm tội, nói thẳng ra là sẽ tố cáo đưa kẻ đó ra pháp luật, cho nên
mới dẫn tới ý định giết người của tội phạm. Quả nhiên, Ngụy thị hậm hực nói:
“Tôi vốn chỉ muốn nói cho ả biết là đừng có câu dẫn con trai tôi nữa, không
ngờ ả lại bảo sẽ tố cáo chuyện con trai tôi mê gian ả. Tôi vừa tức, vừa hận
lại vừa sợ, mắt thấy ở bàn có cái kéo nhỏ, liền cầm lên đâm vào cổ ả một nhát,
rồi lui lại ngay.”
Dương Thu Trì hỏi kỹ bộ vị đâm kéo vào, phù hợp với tình trạng thi kiểm, bấy
giờ mới yêu cầu thị kể tiếp. Ngụy thị: “Xuân Hồng giãy giụa lăn xuống giường,
uốn éo mấy cái rồi bất động. Tôi định bước đến xem, chợt nghe ngoài phòng có
tiếng bước chân, tôi vội trốn vào trong tủ quần áo lớn. Ngồi trong đó, tôi từ
kẻ hở phát hiện đấy là Long lão hán và Thúy Hoàn. Hai người phát hiện Xuân
Hồng nằm trên đất, máu phún khắp nơi, liền ồ lên cả kinh. Thúy Hoàn bước tới
thăm dò hơi thở của Xuân Hồng, nói: 'Đứt hơi rồi!'”
Dương Thu Trì hiện giờ đã hiểu, lúc Thúy Hoàn cúi người xuống xem xét Xuân
Hồng, Xuân Hồng vẫn còn đang hấp hối. Tuy trong phòng rất tối, nhưng trong cự
ly ngắn, nàng ta vẫn có thể nhận biết được đó là Thúy Hoàn, cho Thúy Hoàn là
hung thủ, nên mới dùng chút lực khí cuối cùng để vẽ lên một vòng tròn. Vòng
tròn này đích xác là chỉ Thúy Hoàn, chẳng qua là Xuân Hồng nhận lầm hung thủ
mà thôi. Ngụy thị kể tiếp: “Hai người họ bàn tính vài câu, Thúy Hoàn phát hiện
chân bị dính máu, liền cởi giày ra rồi hai người bỏ đi. Tôi nấp một hồi, nghe
bên ngoài không có động tĩnh gì, mới len lén lẻn ra. Sáng sớm khi cửa lớn của
vườn mở, tôi nhân lúc không có ai rời khỏi đó.”
Thị vừa nói đến đây thì Nam Cung Hùng đẩy cửa tiến vào, kề sát nói vào tai
Dương Thu Trì mấy câu. Dương Thu Trì cao hứng gật đầu, bảo Ngụy thị: “Đại âm
mưu ngươi nghe lén được khai ra lúc nãy đã được chứng thực một phần, phần còn
lại phải tiếp tục chứng minh. Một khi chứng minh chuyện này là đúng, bổn quan
có thể miễn tội chết cho hai mẹ con ngươi.”
Ngụy thị mừng rỡ, dập đầu lạy tạ Dương Thu Trì lia lịa. Dương Thu Trì ra lệnh
đưa Ngụy thị và Thủy Cổ Tử đi giam lại, sau đó tiến hành thẩm vấn Long lão đầu
và Thúy Hoàn đã bị Nam Cung Hùng bí mật bắt đưa về từ Lê Xuân viên. Tiếp theo
đó, hắn cùng Kim sư gia, Nam Cung Hùng và Chiêm Chánh thương lượng một hồi,
sắp xếp kế hoạch xong rồi mới tươi cười hớn hở trở về Bành gia trang. Tìm kiếm
mỏi mòn mà tin tức con trai duy nhất của Bành lão gia tử vẫn biệt tăm, những
chỗ có thể tìm đều tìm hết rồi mà chẳng có được tin tức gì, cả Bành gia tang
đều chìm ngậm trong bầu không khí ảm đạm ưu sầu. Bành lão gia tử đang ngồi
trong phòng khách than vắn thở dài. Thủy Uyển Kỳ ngồi kế bên khóc thút thít,
hai mắt đỏ hoe. Bành lão thất và tri phủ của Bảo Ninh phủ là Triệu Tân Nhạc
ngồi bên cạnh, ai ai cũng than thở ưu sầu, những gia nô người hầu đứng thỏng
tay phía sau đều im thin thít như ve sầu ngủ đông, thậm chí không dám thở
mạnh. Thấy Dương Thu Trì bước vào, mọi người đều vây lấy, ánh mắt đầy tia hi
vọng. Sau khi rước Dương Thu Trì vào mời hắn ngồi ghế chủ tọa, Thủy Uyển Kỳ
giành hỏi trước: “Tước gia, có tin tức gì về Phúc nhi của ta không?”
Dương Thu Trì áy náy lắc đầu: “Xin lỗi, ta không tìm được Bành tiểu thiếu gia.
Nhưng ta đã phá được án Xuân Hồng bị giết và án Bành Tứ chết ở bến thuyền, đã
bắt hung thủ về quy án.”
Hiện giờ chẳng có thứ gì là có thể gây sự chú ý của Thủy Uyển Kỳ, ngoại trừ
tin về con trai duy nhất của nàng. Điều duy nhất nàng quan tâm chính là tin
tức của con trai, khi nghe không có liền khóc nức nở. Triệu Tân Nhạc ngược lại
rất cao hứng, vì dù gì thì đã phá liền hai án một lúc trong địa bàn của y,
khiến cho vị tri phủ đứng đầu Bảo Ninh phủ này cảm thấy rất nở mặt nở mày, vội
hỏi: “Tước gia, xin hỏi hai án này rốt cuộc là ai gây ra?”
Hai huynh đệ Bành Hạ Hỉ, Bành lão thất cùng đưa mắt nhìn Dương Thu Trì trông
đợi. Dương Thu Trì đơn giản thuật lại án tình, nhưng tạm thời giấu đi tác dụng
của cái nghiên mực mà Thủy Uyển Kỳ dùng đập vào đầu Bành Tứ. Mọi người nghe
nói hung thủ giết chết Xuân Hồng không ngờ là Ngụy thị chuyên giặt y phục cho
mọi người ở Ân Dương trấn. Nguyên nhân giết người chỉ là vì không muốn cho con
trai cưới một kỹ nữ. Còn Bành Tứ lại vì làm nhục Ngụy thị, bị con trai Thủy Cổ
Tử của Ngụy thị trong lúc phẫn uất đã dùng đá đánh vào đầu, một tháng sáu vết
thương mới bộc phát để rồi tử vong. Những chuyện lạ đời này đều khiến mấy
người thập phần kinh ngạc.Kể lại tình tiết vụ án xong, Dương Thu Trì nói với
Bành Hạ Hỉ: “Bành ông, bổn quan nhận được lời thỉnh mời nhiệt tình của ngài
đến Ân Dương trấn tham gia Tiên Nữ hội, không ngờ liên tục phát sinh hai án
mạng, nên không tham gia lễ hội được. Rất may bổn quan vận khí tốt, nhanh
chóng phá hai án này, nhưng rất tiếc hiện giờ quý tiểu thiếu gia vẫn còn chưa
biết nơi hạ lạc, thật là xấu hổ, ai…!”
Ngay cả Dương Thu Trì là nhân vật phá án như thần cũng bó tay hết cách, Bành
Hạ Hỉ quả thật mất hết hi vọng rồi, Thủy Uyển Kỳ càng khóc đến chết đi sống
lại.Dương Thu Trì đứng dậy, chấp tay xá xá, nói: “Bổn quan đã ra ngoài nhiều
ngày, trong nha môn khẳng định là sự vụ chất chồng như núi, phải trở về xử lý
cho xong. Bổn quan định ngay bây giờ trở về phủ, đặc biệt đến đây cáo từ Bành
ông và Bành phu nhân.” Nói xong hắn thi lễ, định bước ra cửa.
Bành Hạ Hỉ chưa kịp nói gì, Thủy Uyển Kỳ đã bi thương nói vội: “Tước gia ngài
không thể đi!”
Dương Thu Trì dừng chân lại, chuyển người nhìn về phía Thủy Uyển Kỳ: “Chẳng
hay Bành phu nhân còn có chuyện gì cần dặn dò?”
Thủy Uyển Kỳ dùng khăn tay lau nước mắt, quay sang Bành Hạ Hỉ cười miễn cưỡng,
thưa: “Lão gia, không tìm được Phúc nhi âu cũng là số mệnh, nhưng chúng ta
thỉnh tước gia đến đây lần này chưa hề chiêu đãi cho tốt, tước gia công vụ
phôn mang, cũng không tiện giữ lại lâu, hay là chúng ta lập tức thiết đặt một
tiệc rượu nhỏ gọi là tiễn đưa tước gia. Ý lão gia thế nào?”
Bành Hạ Hỉ gật đầu lia lịa, bước đến trước mặt Dương Thu Trì, nói: “Tước gia,
lời tiện nội nói rất chí lí, hiện giờ sắc trời không còn sớm nữa. Có về sớm
một chút cũng không được việc gì, hay là lão hủ bày một tiệc rượu để tiễn đưa
tước gia, sáng ngày mai rồi tước gia hẳn đi, chẳng hay tước gia có nể mặt lảo
hủ một chút hay không?”
Triệu Tân Nhạc Triệu tri phủ cũng bước lại: “Đúng đó, tước gia, chuyện nào ra
chuyện ấy, Phúc nhi chưa tìm được, trời cũng không vì thế mà sập xuống, từ từ
rồi nghĩ cách mà tìm. Tiệc rượu tiễn đưa cần phải uống a. Đêm nay chúng ta
uống rượu tiễn hành, ngày mai ta cùng tước gia cùng lên đường quay về, thế
nào?”
Dương Thu Trì nhìn về phía Thủy Uyển Kỳ, thấy nàng đang nhìn hắn, thần tình
thập phần khẩn trương, mỉm cười nói: “Nếu là như vậy, bổn quan cung kính không
bằng tòng mệnh rồi.”
Sắc mặt tái xanh của Thủy Uyển Kỳ lúc này mới hơi dãn ra. Bành Hạ Hỉ, Bành lão
thất và Triệu tri phủ đều luôn miệng khen hay. Bành Hạ Hỉ ra lệnh cho người
hầu bày yến tiệc. Tiệc rượu nhanh chóng được dọn xong, tuy nói là rượu tiễn
đưa, nhưng Bành tiểu thiếu gia thất tung, mọi người đều không sao vui vẻ được,
ăn tiệc uống rượu chẳng qua là cho tròng lễ tiết mà thôi. Bành Hạ Hỉ, Bành lão
thất, Triệu Tân Nhạc đều thay nhau kính rượu Dương Thu Trì. Thủy Uyển Kỳ sắc
mặt cứ tái xanh, ngồi đó tràn đầy tâm sự. Cuối cùng ả cũng run run cầm theo
một bình rượu nhỏ, bước lại trước mặt Dương Thu Trì, định châm rượu cho hắn.
Nha hoàn đứng cạnh đó vội bước tới thưa: “Phu nhân, để nô tì làm cho.”
Thủy Uyển Kỳ lắc đầu, cầm bình rượu nhỏ, châm vào chung rượu cho hắn. Dương
Thu Trì khom khom người: “Bành phu nhân quả thật là quá khách khí, mấy chuyện
châm rượu này cứ để nha hoàn làm là được rồi.” Thủy Uyển Kỳ không đáp, cũng tự
rót cho mình một chung, cầm một lúc hai chung cười miễn cưỡng, nói: “Tước gia,
Uyển Kỳ kính ngài chung rượu này. Nếu như Uyển Kỳ có chỗ nào không phải, thỉnh
tước gia bỏ qua cho.” Nói xong tâm thần hoảng loạn nhìn vào chung rượu của
Dương Thu Trì, môi run run, gương mặt trắng nõn không còn chút huyết sắc.
Dương Thu Trì phảng phất đã nhìn thấu tâm tư của thị, cười điềm đạm, nâng
chung rượu lên, nói: “Bành phu nhân tự thân rót rượu cho bổn quan, đó chính là
vinh hạnh của bổn quan a.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Bành phu nhân, bổn
quan có câu này không biết có nên nói hay là không.”
“Thỉnh tước gia cứ nói.” Thần tình của Thủy Uyển Kỳ vẫn hoảng loạn, nhìn vào
chung rượu của Dương Thu Trì.
“Con người sống trên đời này rất khó gặp được tri âm, Bành lão gia tử mất vợ
hơn hai chục năm mới tục huyền, lại chỉ cưới có một mình Bành phu nhân, đủ
thấy đối với Bành phu nhân tình thâm ý trọng, tình cảm ấy không dễ gì tìm ở
đâu được. Nói hơi khó nghe một chút, cho dù con của hai người không còn nữa,
nhưng bổn quan tin rằng cũng sẽ không ảnh hưởng tình ý của Bành lão gia tử đối
với phu nhân, thậm chí Bành ông còn yêu thương phu nhân hơn nữa.”
Bành Hạ Hỉ cười ha ha phụ họa theo, ông ta cũng không biết Dương Thu Trì tại
sao lại nói như vậy, nghi hoặc nhìn hắn. Thủy Uyển Kỳ cúi đầu gục gặc, thân
hình yểu điệu hơi run, chung rượu trong tay vì thế cũng bị sóng sánh. Dương
Thu Trì nói tiếp: “Lòng từ ái của Bành phu nhân đối với tiểu thiếu gia khiến
người ta kính phục, nhưng mà…., phàm làm sự gì cũng phải suy nghĩ trước cho
kỹ rồi mới hành động, bổn quan rượu vào lời ra, hay là cùng với phu nhân uống
cạn vậy.”
Thần hình của Thủy Uyển Tử chấn động, càng lúc càng run rẫy hơn, rượu trong
chung đã sánh ra ngoài hết phân nửa, ướt cả bàn tay, thế mà vẫn không hay
biết. Dương Thu Trì từ từ nâng chung rượu lên, lại nói: “Bành phu nhân, xin đa
tạ.” Xong đưa chung rượu kề sát miệng định uống.
Thủy Uyển Kỳ đột nhiên giơ tay hất chung rượu của Dương Thu Trì rơi xuống đất,
vỡ tan tành, sau đó che mặt bật khóc chuyển thân chạy vào trong hậu đường.
Sắc mặt tái xanh của Thủy Uyển Kỳ lúc này mới hơi dãn ra. Bành Hạ Hỉ, Bành lão
thất và Triệu tri phủ đều luôn miệng khen hay. Bành Hạ Hỉ ra lệnh cho người
hầu bày yến tiệc. Tiệc rượu nhanh chóng được dọn xong, tuy nói là rượu tiễn
đưa, nhưng Bành tiểu thiếu gia thất tung, mọi người đều không sao vui vẻ được,
ăn tiệc uống rượu chẳng qua là cho tròng lễ tiết mà thôi. Bành Hạ Hỉ, Bành lão
thất, Triệu Tân Nhạc đều thay nhau kính rượu Dương Thu Trì. Thủy Uyển Kỳ sắc
mặt cứ tái xanh, ngồi đó tràn đầy tâm sự. Cuối cùng ả cũng run run cầm theo
một bình rượu nhỏ, bước lại trước mặt Dương Thu Trì, định châm rượu cho hắn.
Nha hoàn đứng cạnh đó vội bước tới thưa: “Phu nhân, để nô tì làm cho.”
Thủy Uyển Kỳ lắc đầu, cầm bình rượu nhỏ, châm vào chung rượu cho hắn. Dương
Thu Trì khom khom người: “Bành phu nhân quả thật là quá khách khí, mấy chuyện
châm rượu này cứ để nha hoàn làm là được rồi.”