Ngụy thị vẫn cắn môi chẳng nói chẳng rằng.
Mắt Dương Thu Trì từ từ lộ ra vẻ kính phục, một sự kính phục với tình mẹ
thương con: “Kỳ thật, nếu như ngươi không vì cứu con, bất chấp tất cả đem bí
mật nghe lén đó nói cho ta biết, thì ta không thể nào ngờ ngươi giết chết Xuân
Hồng, là hung thủ chân chính. Chỉ vì ngươi có thể nghe lén được bí mật ấy, đem
chuyện đó kể ra mới bạo lộ chân tướng giết người mà ngươi ẩn tàng thật sâu.
Cũng có thế nói nó ứng với câu 'lưới trời lồng lộng mà một sợi lông cũng không
thoát', và cũng có thể đây là báo ứng nhân quả.”
Tống Vân Nhi hơi kỳ quái: “Ca, cái này có quan hệ gì tới báo ứng nhân quả
chứ?”
“Ngụy thị giết Xuân Hồng cô nương, không hề lưu lại tại chút manh mối gì ở
hiện trường gây án, và đã khiến cho ta mới lúc đầu đã phá án theo phương hướng
sai lầm. Nhưng con trai Thủy Cổ Tử của thị nhân vì gian dâm Xuân Hồng cô nương
mà phạm phải tử tội, bị ta bắt được, từ đó bức bách thị không thể không nghĩ
cách lập đại công chuộc tội cho con trai. Do đó thị phải đem đại âm mưu nghe
lén được ở hiện trường hung sát nói cho ta biết, và thế là bạo lộ chân tướng.
Đây chẳng phải là sự báo ứng cho việc sát hại Xuân Hồng cô nương hay sao?”
“Cái con tiện nhân Xuân Hồng đó chết cũng còn chưa hết tội!” Ngụy thị cuối
cùng cũng ngẩng đầu rít lên, “Nếu như để tôi tuyển chọn lại lần nữa, tôi nhất
định vẫn sẽ giết ả!” Trong sự kích động tâm tình, Ngụy thị thở phì phò, mặt đỏ
gay.
Dương Thu Trì bảo: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi từ từ nói.”
Ngụy thị ưỡn ngực: “Không có gì để mà nói hết. Không sai, cái con điếm Xuân
Hồng ai nó cũng lấy làm chồng được đó chính là tôi do tôi giết. Tôi bây giờ
đền mạng cho nó là được chứ gì. Chỉ cần đại lão gia giữ lời hứa, tha cho con
trai tôi, dân phụ kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa đáp đền ân điển của đại
lão gia.” Nói xong, thị dập đầu binh binh, khiến cho vết thương mới vừa ngưng
chảy máu ở trán lại toát ra, máu ứa rơi đỏ cả đất.
Tống Vân Nhi bất nhẫn, bước tới đỡ thị dậy: “Đại nương, đừng như vậy, bà kể
lại mọi chuyện cho rõ ràng đi, có thể sẽ có tình tiết có thể giảm nhẹ, ca ca
ta… không, đại lão gia có thể sẽ suy xét giảm nhẹ tội lỗi.”
Ngụy thị lắc đầu, buồn bã nói: “Đại lão gia đã đáp ứng tha cho con trai tôi,
tôi không có gì đáng tiếc nữa. Tôi thường mạng cho Xuân Hồng là được.” Thị
đứng dậy, lao đầu vào cột.
Dương Thu Trì quát vội: “Ngăn thị lại!”
Tống Vân Nhi tay nhanh lẹ mắt, chớp một cái đã chụp lấy vai của thị: “Không
được làm như vậy!”
Ngụy thị khóc lóc cố sức thánh thoát, nhưng làm sao có thể thoát khỏi bàn tay
tuy nhỏ nhắn mà cứng như gọng kềm của Tống Vân Nhi được.Chân Ngụy thị nhũn ra,
quỳ sụp xuống đất, dập đầu lạy Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi: “Đại lão gia,
thái thái, nếu như các vị thương xót cho tôi, thì hãy để tôi đập đầu vào cột
mà chết ở đây đi. Tôi không muốn ra pháp trường, con trai tôi sẽ vì thế mà
không còn mặt mũi nào làm người nữa.” Nói xong, thị lại cố sức thoát khỏi sự
khống chế của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi điểm vào huyệt Kiên tỉnh trên vai, Ngụy thị tức thời cảm thấy
toàn thân tê dại, động đậy không được. Tống Vân Nhi lúc này mới quát khẽ: “Con
người ngươi sao vậy, có muốn chết cũng không được chọn chết vào lúc này.”
Dương Thu Trì biết hiện giờ Ngụy thị một lòng muốn chết, nhưng tình huống lúc
nãy thị khai chưa được rõ ràng, không thể để thị chết như vậy được. Hơn nữa,
tin tức mà thị cung cấp cần phải xác định kỹ, và nó sẽ rắc rối phức tạp vô
cùng, nói không chừng có thể lấy công mà bù trừ bớt tội, miễn cho hai mẹ con
khỏi chết.
Dương Thu Trì nói: “Đúng vậy, Ngụy thị, nếu ngươi chết rồi, con trai ngươi ở
tù, ai sẽ chiếu cố nó đây? Sau này nó còn phải cưới vợ sinh con, còn rất nhiều
điều phải trải qua trong đời, ngươi nhẫn tâm bỏ nó ở lại một mình trên đời này
hay sao?”
Ngụy thị ngẩn người, tiếp theo đó nằm sụp xuống, khóc lóc với giọng vô cùng bi
thương. Dương Thu Trì bảo: “Nói thật cho ngươi biết, chuyện ngươi nghe lén vừa
rồi vô cùng trọng yếu, ta hiện giờ đã phái người đi tra chứng cứ rồi, nếu như
lời ngươi khai là thật, bổn quan có thể xem xét tha cho mẹ con ngươi khỏi
chết.”
Ngụy thị ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa nhìn Dương Thu Trì, căn bản không tin đó
là sự thật, nhân vì thị không biết là tin tức lúc nãy cung cấp cho Dương Thu
Trì trọng yếu như thế nào, và đủ để đổi mạng của hai mẹ con thị hay không.
Tống Vân Nhi đương nhiên biết tin tức đó có ý nghĩa đối với Dương Thu Trì thế
nào, cũng nói chen vào: “Nghe rõ chưa? Đại lão gia nói được là làm được. Ngươi
nếu thương con thì hãy nghĩ cho thật kỹ, thành thật hồi đáp câu hỏi của đại
lão gia đi.”
Ngụy thị dường như đã túm được cái phao cứu mệnh cuối cùng, nước mắt dầm dề
gật đầu: “Đại lão gia, xin ngài cứ hỏi.”
“Ngươi đem chuyện ngươi giết chết Xuân Hồng cô nương kể qua một lượt ta nghe.”
Ngụy thị gạt nước mắt, thưa: “Kỳ thật tôi không thật lòng muốn giết Xuân Hồng.
Đêm đó trước khi vào phòng nó, tôi không định bụng sẽ giết nó.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý,” Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, “Nếu như ngươi có dự mưu
giết cô ta trước, ngươi phải chuẩn bị dao hay hung khí gì đó, chứ không thể
lâm thời sử dụng cái kéo ở phòng Xuân Hồng làm hung khí. Nhưng ngươi không thể
phủ nhận là ngươi hận cô ta thấu xương.”
Chuyện đến nước này rồi thì Ngụy thị không có gì để giấu diếm nữa: “Tôi rất
hận nó. Nó đến thanh lâu bán mình là chuyện của nó, tôi không thèm quản, thế
mà nó còn câu dẫn con trai tôi, tôi không thể không quản.”
Dương Thu Trì bảo: “Là con trai ngươi thích Xuân Hồng, không thể nào đổ hết
mọi lỗi lầm lên đầu người khác như vậy.”
Trong lòng hắn nghĩ, rõ ràng là Thủy Cổ Tử tình nguyện bám theo Xuân Hồng,
Xuân Hồng không có lỗi lầm gì quá đáng, nhưng Ngụy thị cứ cho là Xuân Hồng
đang quyến rũ con trai của thị, đem mọi tội lỗi đổ chụp lên đầu người ta. Bỡi
vậy mới có câu đối với người mẹ con trai luôn luôn đúng, mọi lỗi lầm dù cho có
thì là do người khác, còn con trai của mình thì mình bảo hộ là cái lẽ đương
nhiên. Ngụy thị thấy Dương Thu Trì không tin lời, vội phân bua: “Không phải
vậy, đại lão gia, Xuân Hồng lúc còn ở trong thôn đã mời hoa gọi bướm, chứ
không quy cũ theo đòi nữ công gia chánh ngoan ngoãn ở nhà đâu. Nó chỗ nào cũng
lộ mặt, thấy nam nhân là cười, mới có mười ba mười bốn tuổi đầu mà mặc đồ hở
ngực hở lưng, trời sinh ra đã là gái điếm…!”
Dương Thu Trì nhíu mày, xem ra thành kiến của Ngụy thị đối với Xuân Hồng rất
nặng. Hắn không muốn nghe mắng bừa, ngắt lời thị: “Được rồi, người chết coi
như đã hết, Xuân Hồng đã chết rồi, những chuyện trước đây không cần đề cập
nữa, nói quá trình giết người của ngươi đi.”
Ngụy thị nghe được vẻ không hài lòng trong lời nói của Dương Thu Trì, vội dạ
một tiếng, tiếp tục kể: “Tôi sở dĩ đến Lê Xuân viên nhận giặt y phục kiếm
sống, đích xác là muốn tìm cơ hội nói rõ chuyện với Xuân Hồng, để nó không
được dụ dỗ con trai tôi nữa. Nhưng tôi mãi không tìm được cơ hội nói chuyện
với nó. Hôm đó tôi đến Lê Xuân viên nhận đồ, con trai đến tìm, tôi thấy Xuân
Hồng đứng ngay cửa khuê phòng ở tầng trên đá lông nheo đưa tình với con trai
tôi.”
Dương Thu Trì hơi tức cười, thầm nghĩ, Xuân Hồng đã cùng Bành lão thất định
thân, sang năm là người của Bành gia rồi. Con trai của ngươi nghèo rớt mồng
tơi, thế mà cứ lo này lo nọ đối phó người ta. Chỉ sợ Xuân Hồng tránh con trai
ngươi còn không kịp, sợ Bành lão thất phát hiện thì hỏng chuyện, chứ có lý nào
lại chiêu dụ con trai ngươi? Hắn cười hỏi: “Xuân Hồng đá mắt đưa tình với con
trai ngươi à? Ngươi không nhìn lầm chứ?”
“Sao lại lầm chứ! Lúc đó tôi và con trai đứng ở cửa lớn của vườn, nó nhìn thấy
chúng tôi, cái hàng lông mi đó, ánh mắt đó, dáng vẻ hồ ly tinh đó… chẳng
phải là đang liếc mắt đưa tình với con trai tôi sao…”
Dương Thu Trì càng tức cười hơn. Khuê phòng của Xuân Hồng cách cửa vườn ít
nhất năm chục mét, cự li xa như vậy mà có thể nhìn được ánh mắt của người ta,
rõ ràng là thị có thành kiến quá nặng với Xuân Hồng, để rồi cứ đem thứ sợ hãi
trong thâm tâm của thị ra tưởng đó là thật! Hắn xua tay: “Được rồi được
rồi…. đá lông nheo thì đá lông nheo, ngươi nói tiếp đi.”
“Tôi giận đến run người, chuyển thân kéo con trai tôi đi, nhưng con trai tôi
đã nhân lúc tôi không chú ý lẻn đi đâu mất rồi. Tôi tìm một hồi không thấy,
đoán là nó đã lẻn vào phòng của Xuân Hồng, liền chờ ở dưới lầu. Quả nhiên, một
lúc sau, Xuân Hồng vừa nói chuyện vừa từ trong phòng bước ra. Tôi nghe lời nó
thì biết, con trai tôi nhất định là ở trong phòng. Tiếp đó tú bà cho bọn móng
rùa quét dọn sửa sang, nói là có tri châu đại lão gia và Bành lão gia các ngài
đến. Tôi biết con trai trốn trong phòng Xuân Hồng, không yên tâm, nên đến nấp
trong phòng của Long lão hán chờ.”
Dương Thu Trì kỳ quái: “Long lão hán? Long lão hán gác cửa của Lê Xuân Viên
hả? Ngươi quen thân với lão ta à?”
Mặt Ngụy thị hơi ửng hồng: “Long lão hán nhất mực muốn tôi cải giá lấy ông ta,
mối làm ở Lê Xuân viên là ông ta giúp tôi nhận đấy.”
Dương Thu Trì bấy giờ đã rõ, Nam Cung Hùng cùng bọn hộ vệ chỉ đảm nhiệm cảnh
giới, đuổi những người nhàn tạp đi, thủ kín các thông đạo, cấm chỉ những người
không phận sự đến gần, chứ không tìm kiếm kỹ càng trong vườn. Hơn nữa, phòng
của Long lão hán ở gần cổng của Lê Xuân viên, cách rất ca phạm vi hoạt động
của hắn, nên bọn Nam Cung Hùng chỉ đơn giản xem xét coi có người nào nổi bật
cần đề phòng hay không, không hề phát hiện ra Ngụy thị đang trốn trong phòng
của Long lão hán. Dương Thu Trì hỏi: “Long lão hán có biết ngươi trốn trong
phòng không?”
“Ông ta không biết, tôi trốn trong gian tạp hóa trong phòng của ông ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đại lão gia ngài tức giận đùng đùng bỏ đi, Bành lão gia và Bành thất
gia cũng đuổi theo. Tú bà và các cô nương cùng tiễn ra tận cổng, sau đó Bành
thất gia quay lại, tiến vào phòng của Xuân Hồng, tôi rất lo là y sẽ phát hiện
con trai tôi còn ở đó rồi hại nó, cho nên rất khẩn trương, may là y không phát
hiện được. Cuối cùng thì Bành thất gia cũng đi, trong vườn an tĩnh hẳn lại.
Chờ cho trời đêm thanh vắng hết rồi, tôi len lén đến ngoài phòng Xuân Hồng
nhìn vào trong, liền nhìn thấy Xuân Hồng quyến rũ con trai tôi lên giường…
hành sự với ả…”
Dương Thu Trì nhịn không được nói: “Xuân Hồng cô nương lúc đó đã bị đổ tô ma
tán, toàn thân mềm nhũn, hôn mê trầm trầm, sao có thể câu dẫn con trai ngươi?”
Thấy Ngụy thị định phân bua, hắn xua tay bảo: “Được rồi, ngươi nói dụ dỗ thì
cứ cho là dụ dỗ đi, ngươi nói tiếp coi ngươi làm sao lại giết người?”