Nạp Thiếp Ký – Chương 394: Chân hung – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 394: Chân hung

“Ngươi nói dối, trưa hôm đó Thúy Hoàn ở mãi trong Bành gia trang, không hề rời
khỏi đó một chút nào.”

Trưa hôm đó Tống Vân Nhi nhất mực cù nhầy cù nhưa bên cạnh Thủy Uyển Kỳ để tìm
hiểu xem Thủy Uyển Kỳ có dùng nghiên mực đập vào đầu Bành Tứ hay không. Thúy
Hoàn là thiếp thân nha hoàn của Thủy Uyển Kỳ, tất nhiên phải ở bên cạnh không
rời nửa bước. Vì thế, Dương Thu Trì dứt khoát bảo Ngụy thị đang nói dối.

Ngụy thị hoảng loạn chữa lời: “Tôi nhớ nhầm rồi, là… là buổi tối.”

“Vào lúc nào buổi tối?”

“Đại khái… đại khái vào khoảng canh một.”

Lần này thì Tống Vân Nhi đã nhịn không được: “Nói bậy! Vào canh một hôm đó,
Thúy Hoàn còn ở tại Bành gia trang, không hề li khai! Ta tận mắt trông thấy.”
Tống Vân Nhi tối đó đã đến thám thính phòng ngủ của Thủy Uyển Kỳ, nhìn thấy
Thủy Uyển Kỳ cào một cái “cửu âm bạch cốt trảo” vào mặt Thúy Hoàn.

Ngụy thị càng hoảng loạn hơn, ấp úng mãi không biết nói thế nào.

Dương Thu Trì xem mặt mà bắt hình dong, đoán biết được trong này nhất định là
có ẩn tình, hơn nữa ẩn tình này hắn cũng đã đoán ra đại khái, nhưng biểu hiện
thì không tỏ vẻ gì, cũng không vội đuổi cùng truy tận, mà chuyển sang một
thoại đề khác, hỏi: “Ngươi nghe lén được cái gì?”

Ngụy thị ngầm thở phào, thưa: “Tôi nghe họ nói ngày hôm sau sẽ đưa Bành thiếu
gia ra ngoài chơi rồi bắt cóc đem đi.”

Dương Thu Trì hỏi: “Bọn họ bắt cóc Bành thiếu gia để làm gì? Cần tiền chuộc
à?”

“Không phải, bọn họ… bọn họ muốn…” Ngụy thị nói đến đây, hơi nhướn mắt
liếc nhìn Dương Thu Trì, hỏi: “Đại lão gia, chuyện này có quan hệ thực sự
trọng đại, tôi nói ra, ngài có thể tha tính mệnh cho con trai tôi không?”

Đối với vấn đề này, Dương Thu Trì đã suy nghĩ kỹ rồi.Thủy Cổ Tử sử dụng đá
đánh Bành Tứ, nếu theo luật hình sự thời hiện đại thì đó là hành vi cố ý đánh
người gây thương tích rồi dẫn đến tử vong. Nhưng nguyên nhân tử vong lài xuất
phát từ một số nguyên nhân khác nữa, cho nên Thủy Cổ Tử chỉ gánh một phần lớn
trách nhiệm chứ không phải toàn bộ. Hơn nữa, chuyện đánh người này là có
nguyên nhân chính đáng, chứ không phải xuất phát từ động cơ quá đê hèn bỉ ổi.
Với Thủy Cổ Tử là cậu bé vị thành niên chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự
như người lớn, thì tội này có tình tiết cứu xét, có thể giảm nhẹ hình thức xử
phạt, phán tù mấy năm coi như là phạt đủ nặng rồi. Nếu ở thời cổ đại, tội
cưỡng gian buộc phải bị xử giảo, thì thời hiện đại xử tội này nhẹ hơn nhiều.
Trong các tình huống bình thường, tội hãm hiếm chỉ bị phạt tù từ ba năm tới
mười năm mà thôi, chỉ có tội luân gian (hãm hiếp tập thể đối với 1 người),
hoặc cưỡng gian gây ra chấn thương nặng dẫn tới cái chết cho nạn nhân, hay là
xâm hại tình dục trẻ em… thì mới bị xử nặng, ví dụ đi tù trên 10 năm, chung
thân hoặc tử hình. Do đó, án chiếu theo pháp luật hình sự thời hiện đại, từ
những tội danh đã phạm mà xét, thì Thủy Cổ Tử không bị phán tử hình. Ngoài ra,
nó thuộc vào thành phần vị thành niên, khi xét tội thường được giảm nhẹ một
bậc. Vì thế, Dương Thu Trì dưới ảnh hưởng của đường lối giáo dục hình pháp
thời hiện đại không cho là Thủy Cổ Tử đáng bị tử hình, và sẽ không xử tử nó
cho dù Ngụy thị có lập được công hay là không. Nhưng qua chuyện này, Ngụy thị
nhất định đã nghe lén được một bí mật trọng đại gì đó. Và có thể thị đã vì lo
cho con là Thủy Cổ Tử bị phán tử hình, cho nên thị buộc phải đem bí mật này ra
để đánh đổi. Tuy nhiên, tại sao thị lại sự dụng bí mật này để đánh đổi? Trước
đó vì sao thị phải giấu?

Dương Thu Trì gật đầu: “Bổn quan vừa rồi đã đảm bảo là chỉ cần ngươi cung cấp
những manh mối có thể tìm được tiểu thiếu gia của Bành gia, thì ta sẽ lưu lại
mạng của con trai ngươi.”

“Tốt.” Ngụy thị hạ quyết tâm, cúi đầu nói nhanh một câu….

Nghe xong câu này, toàn thân Dương Thu Trì chấn động, đưa mắt nhìn Tống Vân
Nhi, cả hai đều chấn động và kinh hãi. Dương Thu Trì trầm ngâm một lúc, từ tốn
hỏi: “Vậy ngươi có biết Long lão hán và Thúy Hoàn đưa Bành tiểu thiếu gia đi
nhốt ở đâu không?”

“Chỉ nhốt ở trong Lê Xuân viên!”

“Ở Lê Xuân viên? Chỗ nào?”

“Cụ thể chỗ nào thì tôi không biết, tôi chỉ nghe hai người họ nói bắt cóc xong
đem giấu trong Lê Xuân viên.”

Dương Thu Trì xoay chuyển đầu óc, thoáng chốc đã hiểu vì sao chúng lại đem con
tin giấu ở Lê Xuân viên. Chỗ nguy hiểm nhất thường là chỗ an toàn nhất. Thúy
Hoàn đột nhiên biến mất, nếu như rời khỏi Ân Dương trấn, thì nhất định có
người chú ý đến, cho nên ả cũng có thể đã ẩn trốn trong Lê Xuân viên cùng với
Bành thiếu gia. Lê Xuân viên rộng lớn phi thường, là kỹ viện to nhất của Ân
Dương trấn, Long lão hán là người gác cửa ở đây, muốn ẩn giấu hai người quả là
chuyện rất dễ dàng. Đương nhiên, để đề phòng Bành thiếu gia này kêu khóc, bọn
chúng nhất định là dùng thuốc đại loại như tô ma tán gì đó cho nó uống để hôn
mê đi. Nếu như đã biết được mục tiêu, như vậy thì dễ làm rồi.Dương Thu Trì cho
gọi Nam Cung Hùng vào, vào phòng trong thì thầm dặn dò một hồi, Nam Cung Hùng
vội vã đi ngay. Dương Thu Trì trở ra phòng ngoài, ngồi xuống ghế. Ngụy thị dập
đầu thưa: “Tôi đã đem đại âm mưu nghe lén được nói ra rồi, cầu đại lão gia y
như lời hứa tha cho con trai của tôi.”

Dương Thu Trì đang suy nghĩ cách đối phó vói đại âm mưu Ngụy thị vừa khai lúc
nãy, chợt nghe thị nói vậy, thuận miệng đáp bừa: “Vậy phải coi biểu hiện của
ngươi cái đã.”

Ngụy thị đỏ mặt, lau máu trên trán, len lén nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì
hơi kỳ quái tự hỏi vì sao Ngụy thị lại đỏ mặt, nhưng chớp mắt nghĩ lại, phát
hiện câu nói của mình vừa rồi hơi khó hiểu, dường như đã chụp được chỗ hiểm
của người ta, muốn nhân cớ đó mà giở trò bậy bạ với Ngụy thị. Hắn ho khan,
giải thích: “Ý ta nói ra phải coi xem ngươi có giải thích rõ ngươi nghe lén
vào thời gian nào và nghe được đại âm mưu này ở chỗ nào.”

Ngụy thị vốn cho chuyện vừa rồi đã giấu nhẹm được, không ngờ tới sách lược
thẩm vấn hỏi đi hỏi lại của Dương Thu Trì, lập tức lạnh hết nửa người, ấp úng
đáp: “Tôi… tôi…”

“Xem ra trí nhớ của ngươi không tốt,” Dương Thu Trì cười lạnh nói: “Hay là ta
nói cho ngươi biết vậy, ngươi vào canh năm đêm đó đã len lén tới Lê Xuân Viên,
nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Long lão đầu và Thúy Hoàn. Đúng không?”

Nghe Dương Thu Trì hỏi thế, mặt Ngụy thị cắt không còn giọt máu, kinh khủng
nhìn hắn. Loại ánh mắt này Dương Thu trì đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, đó là cái
nhìn của tội phạm bị vạch trần tội lỗi, lộ xuất ra bộ mặt thực sự.

Dương Thu Trì nói tiếp: “Ngươi nhất định là rất lấy làm kỳ tại sao ta biết
phải không? Nhân vì tra đã tra rõ là Thúy Hoàn vào canh năm mới đến Lê Xuân
viên, nếu như ngươi nghe lén được lời nói chuyện của ả và Long lão đầu, tự
nhiên phải đến vào khoảng thời gian đó.”

Ngụy thị thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, lí nhí thưa: “Dạ… dạ canh
năm, là dân phụ nhớ sai rồi.”

“Ngươi đến Lê Xuân viên vào canh năm để làm gì?”

“Tôi… tôi….” Ngụy thị hiển nhiên đối với vấn đề này chưa hề nghĩ ra là nên
nói dối thế nào, nên ấp úng mãi không nói được gì.

“Về vấn đề này nếu như ngươi cũng chưa nghĩ ra, thì hãy hồi đáp câu hỏi này
của bổn quan trước: Ngươi cụ thể là ở chỗ nào trong Lê Xuân viên nghe được
cuộc nói chuyện của họ?”

Ngụy thị càng hoảng loạn hơn, thân hình bắt đầu run run, cắn môi không đáp.
Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi: “Sao rồi? Vấn đề này cũng quên rồi sao? Vậy ta
nhắc cho ngươi nhớ, vào canh năm đêm đó, ngươi ở trong phòng của Xuân hồng cô
nương nghe lén được lời đàm thoại của họ, phải không?”

Toàn thân của Ngụy thị mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Dương Thu Trì tiếp:
“Xuân Hồng cô nương bị người ta giết vào canh năm, lúc Thúy Hoàn tới thì Xuân
Hồng đã chết rồi, do đó Thúy Hoàn mới đạp phải máu của Xuân Hồng chảy ra trên
sàn nhà. Và vào lúc đó ngươi cũng có mặt ở trong phòng, nên mới có cơ hội nghe
lén được bọn họ nói gì sau khi phát hiện Xuân Hồng chết. Ta nói có đúng
không?”

Ngụy thị cắn chặt môi, dường như chỉ có làm như thế thì mới ngăn được bản thân
tự cung khai hết mọi chuyện. Dương Thu Trì cũng không đuổi cùng đánh tận,
chuyển sang một chuyện khác: “Ta vừa rồi thẩm vấn con trai Thủy Cổ Tử của
ngươi, phát hiện Xuân Hồng cô nương và con trai ngươi là một đôi thanh mai
trúc mã, con trai ngươi muốn ngươi nhờ mai mối đi cầu hôn cô ta, thì nhà cô ta
phát sinh biến cố, cha của cô ta bị buộc phải bán cô ta vào thanh lâu. Con
trai ngươi cứ nhớ nhung cô ta mãi, nhưng ngươi không hi vọng con trai mình đi
lấy gái lầu xanh về làm vợ, còn con trai ngươi thì đem hết mọi tâm tư tập
trung vào Xuân Hồng cô nương, thậm chí bất chấp mọi thứ len lén chạy đến Ân
Dương trấn này, làm gia nô cho Bành gia trang để kiếm tiền chuộc thân cho cô
ta.”

Tống Vân Nhi không biết Dương Thu Trì vì sao lại hỏi có một nửa rồi đột nhiên
chuyển sang nói chuyện này, nhìn hắn tỏ vẻ thắc mắc. Dương Thu Trì tiếp: “Con
trai ngươi là toàn bộ hi vọng của ngươi. Ngươi phải bằng mọi cách để ngăn cản
mối tình của con trai ngươi và Xuân Hồng cô nương. Nhưng con trai ngươi mới
vừa chớm yêu, có dùng năm roi mười ngựa đánh kéo cũng không chịu quay đầu.
Ngươi nhất định là đã nghĩ và thực hiện rất nhiều biện pháp chia cắt rồi,
nhưng không hề thành công. Vì vậy ngươi mới hạ quyết tâm, chỉ có giết chết
Xuân Hồng mới có thể cắt đứt ý niệm đó trong đầu con trai ngươi.”

“A!” Tống Vân Nhi hô lên cả kinh: “Xuân Hồng là bị thị giết sao?”

Ngụy thị vẫn cắn chặt môi, không nói không rằng.Dương Thu Trì gật đầu, nói
tiếp với Ngụy thị: “Ta không biết cái ý nghĩ đó của ngươi sản sinh từ khi nào.
Ta nghe con trai ngươi nói ngươi đến Lê Xuân viên lãnh y phục về giặt để kiếm
sống, lúc đó ta cảm thấy hơi kỳ quái, vì ngươi không đồng ý cho con trai cưới
kỹ nữ, cho dù nàng đó là thanh mai trúc mã của con trai ngươi đi nữa, và có
thể thấy ngươi ghê tởm kỹ nữ vô cùng, nên cho dù ngươi có đói chết, cũng không
thể đến Lê Xuân Viên nhận quần áo đi giặt. Thực tế, hành động của ngươi phản
lại lẽ thường, và chỉ có một giải thích cho hành động đó: Ngươi đến Lê Xuân
Viên vì mục đích khác.”

Tống Vân Nhi cũng bắt đầu hiểu: “Xuân Hồng là hoa khôi hàng đầu của Lê Xuân
Viên. Thị muốn giết Xuân Hồng rất khó có cơ hội. Do đó thị mới đến Lê Xuân
viên nhận y phục giặt, tìm cơ hội ra tay.”

“Đúng vậy,” Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn xoáy vào Ngụy thị đang run cầm
cập: “Ngày đó con trai ngươi đến Lê Xuân viên tìm ngươi, rồi tận dụng cơ hội
lén lên phòng nói chuyện với Xuân Hồng cô nương. Sự si mê của con trai cuối
cùng đã khiến ngươi quyết định hạ thủ. Còn ngươi làm cách nào để tránh được sự
truy tầm của thủ hạ của ta, ẩn tàng trong Lê Xuân Viên, để rồi cuối cùng hạ
thủ giết chết Xuân Hồng cô nương, ta vẫn còn chưa rõ.”

Ngụy thị vẫn cắn chặt môi, nhìn xuống đất, không nói lời nào. Dương Thu Trì
thở dài: “Ngươi làm vậy cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, nhân vì con trai ngươi là
hy vọng duy nhất của ngươi. Đối với sự yêu thương của mẹ đối với con là như
thế nào, ta bây giờ đã dần hiểu được.

Nói đến đây, Dương Thu Trì nhớ tới Liễu Nhược Băng, Tần Chỉ Tuệ cùng Tống
Tình. Bọn họ đều đã mang thai với hắn. Người ta có câu có nuôi con mới biết
công ơn cha mẹ. Khi thế hệ kế tiếp hắn chuẩn bị chào đời, hắn mới bắt đầu dần
hiểu sự yêu thương của cha mẹ đối với con cái là như thế nào, mới hiểu được
trước đây mẹ cha hắn lo lắng cho hắn ra sao. Ngụy thị từ từ ngẩng đầu, nhìn về
phía Dương Thu Trì, thân hình đầy đặn hơi run, mắt ứa nhòa lệ nóng. Dương Thu
Trì nói: “Tuy ngươi không nói, nhưng ta có thể khẳng định ngươi chính là người
giết chết Xuân Hồng cô nương. Ta vốn không biết, nhưng sau khi gặp ngươi, ta
dần dần đoán được.”

Ngụy thị nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, không biết hắn đang nói gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.