Dương Thu Trì hơi kỳ quái, các hộ vệ do Nam Cung Hùng phái đi chẳng phải là
đến Lê Xuân viên tiến hành kiểm tra an toàn trước rồi hay sao, sao lại không
tra ra cậu thiếu niên này chứ? Hắn hiếu kỳ hỏi: “Ngươi trốn ở chỗ nào trong
phòng?”
“Trốn ở trong mền gối trên giường.”
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, tiếp theo đó bật cười. Các cô nương trong kỹ viện
dĩ nhiên sử dụng mền gối rất thường xuyên. Và ở chốn thị trấn tỉnh lẻ thế này,
kỹ nữ không cần kỹ càng như ở thành thị lớn, cho nên không xếp mền xếp gối là
chuyện thường, cả phòng của Xuân Hồng cũng không ngoại lệ.
Các hộ vệ lúc kiểm tra xem ra đã không lật mền gối của Xuân Hồng cô nương lên.
Giường của Xuân Hồng rất lớn, lại để nhiều mền gối, tùy tiện chui vào bên dưới
trốn thì sẽ không dễ bị phát hiện. Hèn gì các hộ vệ không tìm ra thiếu niên
này! Và đây có thể một nguy cơ tiềm ẩn cho sự an toàn của hắn, cần phải nhắc
Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ sau này phải lật mền lật gối ra xem xét coi ở
dưới đó có ai nấp hay không.
Dương Thu Trì hỏi: “Ngươi không lo sẽ bị khách làng chơi đến phòng của Xuân
Hồng hay sao?”
“Xuân Hồng cô nương đã định hôn với Bành lão thất, từ đó về sau, trừ Bành lão
thất ra, nàng ấy không tiếp khách nào khác nữa.”
Nhìn không ra tiểu tử này chịu khó để ý đến như vậy! Dương Thu Trì chợt nhớ
tới khi bản thân hắn và Xuân Hồng suýt phát sinh một trường phong lưu hoa
nguyệt, tiểu tử này nhất định là ở bên cạnh nghe lén, không khỏi vừa tức vừa
buồn cười, vỗ bàn hỏi: “Ngươi trốn trong chăn màn của cô nương người ta là có
dụng ý gì?”
“Tôi… tôi muốn tối đó cùng nàng ấy… cùng nàng ấy làm chuyện đó…”
“Trước đây các ngươi đã làm qua chuyện đó chưa?”
“Dạ… dạ chưa.”
“Vậy sao ngươi biết Xuân Hồng sẽ chịu? Vạn nhất cô ta kêu thét lên đưa ngươi
đi báo quan phủ thì sao?”
“Tôi biết nàng ấy sẽ không đâu…., hơn nữa tôi không có tiền, bình thường
không thể nào vào Lê Xuân viên được, nên không gặp được Xuân Hồng. Sau này
nàng ấy lấy Bành lão thất rồi, tôi càng không có cơ hội hơn nữa. Cho nên…
tôi phải làm như thế.”
“Mẹ ngươi đâu? Mẹ ngươi không tìm ngươi sao?”
“Sau này tôi mới nghe nói là mẹ tôi có tìm, nhưng tìm không được, nên cho là
tôi đi rồi, liền ôm quần áo dơ bỏ đi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… sau đó….” Thủy Cổ Tử hơi ngước mắt nhìn Dương Thu Trì, “Sau đó
đại lão gia và Xuân Hồng tiến vào phòng. Nói chuyện một hồi rồi… Xuân Hồng
cởi y phục lên giường, sau đó đại lão gia bỏ đi, tiếp đó Xuân Hồng bắt đầu
khóc. Tôi vừa muốn ra mặt nói chuyện với Xuân Hồng, nhưng tú bà tới hỏi Xuân
Hồng có chuyện gì, Xuân Hồng không để ý gì đến mụ ta, cứ khóc, khuyên mãi vẫn
không nín. Cho đến khi Bành lão thất đến, Xuân Hồng mắng hắn là bất nhân, định
hồi hôn. Bành lão thất liền đánh nàng ấy, còn muốn cưỡng hiếp nàng ấy, Xuân
Hồng liều mạng kháng cự, cuối cùng Bành lão thất sai tú bà mang tô ma tán đến
ép đổ cho Xuân Hồng uống, tiếp đó cưỡng gian nàng ta, sau đó bỏ đi.”
“Bọn họ không phát hiện ra ngươi sao?”
“Không có, tôi trốn ở trong cái mền ở mép giường bên này, hai người họ ở mép
bên kia, giường rất lớn nên họ không đụng đến tôi.”
“Sau đó thì sao? Bành lão thất đi rồi ngươi tiếp đó cũng cưỡng gian Xuân Hồng
cô nương, đúng không?” Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi.
“Xuân Hồng là tự nguyên mà, tôi không có cưỡng gian nàng ta.”
“Rắm thối!” Dương Thu Trì tức giận, “Xuân Hồng cô nương uống Tô ma tán ngủ mê,
ngươi lợi dụng lúc đó gian dâm người ta, cái này chẳng phải cưỡng gian chư là
gì?”
Thủy Cổ Tử không đáp, đỏ mặt cúi đầu. Dương Thu Trì lại hỏi: “Ngươi rời khỏi
phòng Xuân Hồng vào lúc nào?”
“Đại khái vào khoảng canh năm.”
“Làm cách nào ngươi rời khỏi đó?”
“Tôi len lén rời khỏi phòng Xuân Hồng, nấp trong vườn, vốn chuẩn bị chờ cửa
lớn mở rồi mới lẻn a, nhưng sau đó nha hoàn Thúy Hoàn của Bành gia đến, không
đóng cửa, cho nên tôi từ cửa lớn ra ngoài luôn.”
Dương Thu Trì hỏi: “Thúy Hoàn đến làm cái gì? Ngươi biết không?”
“Không biết, tôi cách đó xa quá, không nghe họ nói chuyện gì.”
Trước mắt, khả năng Thúy Hoàn giết chết Xuân Hồng là lớn nhất, chỉ có điều
hiện giờ cô ả mất tích cùng với Bành Gia Phúc, xem ra cần phải tiến hành truy
nã Thúy Hoàn thôi.
Dương Thu Trì nhờ Kim sư gia ghi biên bản khẩu cung tội Thủy Cổ Tử cố ý thương
hại dẫn đến cái chết của Bành Tứ và cưỡng gian Xuân Hồng, cho nó áp tay lấy
dấu ấn chứng, rồi cho bộ khoái áp giải Thủy Cổ Tử ra ngoài. Ngụy thị vừa thấy
con trai bị xích lại, tức thì chạy ào tới như một làn gió, ôm chặt Thủy Cổ Tử
hỏi: “Con của mẹ, con bị sao thế?” Xong thị chuyển thân quỳ trước mặt Dương
Thu Trì, dập đầu lạy lia lịa: “Đại lão gia, con trai tôi phạm tội gì, vì sao
phải xích nó lại?”
Dương Thu Trì hiện giờ rất có thương cho tình cảnh của Ngụy thị, không muốn
báo cho thị tin buồn này, liền nhìn về phía Kim sư gia. Kim sư gia nói: “Con
trai ngươi nhân lúc Xuân Hồng cô nương bị đổ thuốc hôn mê, đã cưỡng gian Xuân
Hồng cô nương.”
“A!” Ngụy thị kinh hoàng thất thố, rối rít thưa: “Không không, khẳng định là
lầm rồi, không thể nào là con trai tôi làm đâu, đại lão gia, con trai tôi oan
uổng mà!”
“Nó đã thừa nhận rồi, sao lại oan uổng chứ?” Kim sư gia lắc lắc tờ khẩu cung
trong tay.
“Không, không!” Ngụy thị nhìn về phía con, gọi bảo: “Con ơi, con mau nói cho
họ biết đi, chuyện này không phải con làm đâu, con không có cưỡng gian con
tiện nhân Xuân Hồng đó, đúng không? Con mau nói đi a.”
Thủy Cổ Tử cúi đầu: “Mẹ… hài nhi bất hiếu, đã làm chuyện sai rồi. Sau này
không thể chiếu cố mẹ được nữa…”
Mắt Ngụy thị đầy nỗi tuyệt vọng, tay hưa loạn, sắc mặt trắng bệt, lảm nhảm
hỏi: “Con trai tôi sẽ chết sao?”
Kim sư gia thở dài: “Phạm tội cưỡng gian, giảo! (Thắt cổ cho chết). Hơn nữa nó
còn phạm tội đánh người gây thương tích nữa.”
Ngụy thị phảng phất như bị rút hết gân xương, nằm rũ xuống đất. Dương Thu Trì
sợ nhất là nhìn thấy tình cảnh này, than thở trong lòng không dứt, chậm bước
đi ra ngoài. Ngụy thị đột nhiên như phát điên, bò nhanh lại quỳ chặn trước mặt
Dương Thu Trì, dập đầy lạy như tế sao: “Đại lão gia, cầu xin ngài tha cho con
trai tôi đi, cha nó mất sớm, hai mẹ con tôi sống khổ sở dựa vào nhau cho tới
hiện giờ, cầu xin ngài mà.” Xong đưa tay ra định ôm chồm lấy chân của Dương
Thu Trì.
Từ Thạch Lăng đã ra tay trước một bước, đè chặt vào vai thị. Ngụy thị chấn
động toàn thân, không thể nhúc nhích được. Dương Thu Trì bảo: “Bỏ thị ra.”
Từ Thạch Lăng dạ một tiếng, từ từ thu tay lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Ngụy
thị. Ngụy thị tiếp tục dập đầu lạy, trán ứa đầy máu, khổ khổ khẩn cầu. Dương
Thu Trì bảo: “Con trai ngươi phạm vào vương pháp, đương nhiên phải chiếu theo
luật mà hỏi tội, nếu như chỉ dựa vào khẩn cầu không là có thể miễn tội, thì
còn cần vương pháp để làm gì!”
Ngụy thị lập tức đờ người, thoáng chốc như già hẳn đi, thấy Dương Thu Trì dợm
bước định bỏ đi, thị biết với thân phận lão bá bình thường như mình thế này,
ngày thường muốn gặp tri châu đại lão gia để có thể nói chuyện còn khó hơn lên
trời, không thể nào bỏ lỡ cơ hội sắp trôi qua trước mắt, thị vội nhào lên
trước quỳ tiếp, hỏi: “Tôi biết công tử của Bành lão gia tử bị ai bắt đi rồi,
nếu như tôi nói ra, có thể tha mạng cho con trai tôi không?”
Dương Thu Trì sửng người, nhìn Ngụy thị chằm chàm: “Ngươi biết nơi hạ lạc của
Bành Gia Phúc?”
Ngụy thị gật gật đầu, trán ứa đầy máu, đã chảy luôn xuống mũi.
“Ở đâu?”
“Đại lão gia, tôi có thể cho ngài biết, nhưng có thể miễn tội chết cho con
trai tôi không?”
Dương Thu Trì trầm ngâm một chút, bảo: “Bành Gia Phúc là ái tử duy nhất của
biểu thúc của Bố chánh sứ trong tỉnh Tứ Xuyên ta, nếu như ngươi có thể đưa ra
những đầu mối phá giải được án này, có thể coi là lập được công lao trọng đại,
ta nghĩ có thể mở một góc lưới, tha cho con trai ngươi khỏi chết.”
“Thật không?”
Dương Thu Trì gật gật đầu: “Bổn lão gia có thể viết giấy bảo đảm.”
Ngụy thị mừng rỡ, dập đầu lia lịa: “Đa tạ đại lão gia!”
“Ngươi nói đi, Bành tiểu thiếu gia bị ai bắt cóc?”
“Tiểu nha hoàn Thúy Hoàn của Bành gia.”
Dương Thu Trì tức giận bảo: “Điểm này bất kỳ ai có ngốc mấy cũng biết được, ả
Thúy Hoàn này cùng tiểu thiếu gia mất tích, đương nhiên là người bị hiềm nghi
nhất, còn phải chờ ngươi nói nữa sao?” Hắn chuyển thân định đi ra ngoài.
“Đại lão gia!” Ngụy thị rối rít gọi lại, lê bằng đầu gối thêm vài bước nữa,
ngăn Dương Thu Trì, cắn môi dưới hạ quyết tâm, nói: “Còn có người khác tham
dự, hơn nữa… hơn nữa bọn họ có một âm mưu cực kỳ lớn…”
“Đại âm mưu? Đại âm mưu gì?”
Ngụy thị nhìn phải nhìn trái, nhỏ giọng đáp: “Chuyện này có liên quan rất mật
thiết với đại lão gia, dân phụ chỉ có thể nói riêng với ngài.”
Dương Thu Trì à một tiếng, nhìn chòng chọc vào Ngụy thị, xem ra ả này nhất
định là biết cái gì đó, chẳng lẽ vụ bắt cóc này còn có ẩn tình nào khác chăng?
Hắn gật đầu: “Được, ngươi theo ta vào nhà nói chuyện. Ta mang theo muội muội
của ta, có được không?”
“Được.” Ngụy thị nhìn Tống Vân Nhi, hạ giọng đáp.
Dương Thu Trì dẫn đầu chậm bước vào phòng, Ngụy thị đi theo sau, Tống Vân Nhi
đi cạnh thị, cẩn thận đề phòng thị phát khùng làm hại người. Tiến vào phòng,
đóng cửa lại xong, Dương Thu Trì ngồi xuống ghế, nói với Ngụy thị: “Được rồi,
ngươi nói đi.”
Ngụy thị quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, hạ giọng nói: “Đại lão gia, bắt có Bành
thiếu gia chính là Thúy Hoàn và Long lão đầu.”
“Long lão đầu?” Dương Thu Trì ngạc nhiên, “Long lão đầu gác cửa của Lê Xuân
viên?”
“Đúng vậy.”
“Sao ngươi biết được điều đó?”
“Tôi… tôi vô tình… vô tình nghe lén hai người họ nói chuyện nên mới
biết…”
“Nghe được ở đâu? Nói rõ hơn một chút coi.” Dương Thu Trì đối với sự nửa muốn
nói nửa muốn không của Ngụy thị cảm thấy rất phiền.
“Ở… ở Lê Xuân viên…” Ngụy thị nghe được vẻ không hài lòng trong giọng nói
của Dương Thu Trì, vội đáp.
Dương Thu Trì nhớ tới lời khai của Thủy Cổ Tử là vào ngày đó Ngụy thị đến Lê
Xuân viên nhận y phục giặt thuê, có lẽ là lúc đó Ngụy thị vô tình nghe được.
Nhưng mà, tiếp theo đó lòng hắn chợt động, nhớ tới một chuyện, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi nghe lén Long lão đầu và Thúy Hoàn nói chuyện vào thời điểm nào?”