“Nó đi đường ngang qua chẳng lẽ không được sao?” Lời nói của Ngụy thị hùng hổ
đầy vẻ hăm dọa.
Lý chánh bước tới định mắng, Dương Thu Trì lại hươ tay ngăn y lại, lạnh lùng
đáp: “Nếu như đã phát hiện dấu chân của con trai ngươi tại hiện trường Bành Tứ
tử vong, ta hiện giờ nhận định nó chính là hung thủ giết chết Bành Tứ!”
“Không! Con trai tôi không thể là hung thủ, trên người Bành Tứ không có chút
thương tích nào, có quan hệ gì tới con trai tôi chứ?”
“Ngươi làm sao biết trên người Bành Tứ không có vết thương nào? Ngươi nhìn
thấy lúc nào vậy?”
Ngụy thị lúc bấy giờ mới phát hiện mình nói lỡ lời, ngẩn ngơ một hồi, đáp:
“Tôi nghe người khác nói vậy.”
“Ai nói?”
“Nghe… nghe người trên bến thuyền nói.”
“Không đúng!” Dương Thu Trì lắc đầu, “Thi thể của Bành Tứ tuy được các phu
khuân vác ở bến thuyền phát hiện, nhưng không có mấy người tiếp cận với thi
thể. Hơn nữa, thi thể nằm úp, đầu còn nhúng trong nước, không ai lật thi thể
lên, khi bọn họ phát hiện xong là lập tức đến báo cáo với Bành lão gia tử
ngay. Bọn họ đều không biết phần thi thể bên dưới bị che do nằm sấp đó có bị
thương hay không, vậy ngươi làm cách nào mà biết trên người của nạn nhân không
có vết thương nào?”
Sắc mặt của Ngụy thị thoắt cái tái hẳn đi, ấp úng không nói được lời nào.Thủy
Cổ Tử che trước mặt mẹ, rướn cổ lên bảo: “Không sai, đêm đó tôi theo dõi Bành
Tứ, nhưng Bành Tứ không phải bị tôi giết.”
“Có phải là ngươi giết hay không bổn lão gia sẽ tra ra rõ ràng. Ngươi muốn tẩy
rửa oan khuất, thì cần phải thành thật khai báo, có hiểu hay là chưa?”
Ngụy thị còn định nói, Thủy Cổ Tử quay lại thưa với mẹ: “Mẹ, dù gì chúng ta
cũng không giết lão, nói ra cũng không sợ gì. Hơn nữa lão tặc đó cứ đến khinh
khi làm nhục mẹ hoài, đại lão gia đã nói lão là người xấu rồi mà.” Nó quay lại
nói với Dương Thu Trì: “Tôi không phải không dám thừa nhận, nhưng chuyện này
liên quan đến mẹ tôi, tôi sợ ảnh hưởng đến danh dự của mẹ tôi, cho nên tôi mới
không nói.”
Dương Thu Trì gật gật đầu, xoay người lại bảo các bộ khoái và hộ vệ: “Các
ngươi lùi ra xa, có Vân nhi ở lại ghi ký lục (biên bản) được rồi.”
Nam Cung Hùng cúi người đáp ứng, mang theo hộ vệ và bộ khoái lùi ra khỏi vườn,
cảnh giới ở xa xa.Dương Thu Trì mỉm cười bảo: “Chúng ta vào nhà nói chuyện.”
Xong hắn dẫn theo Tống Vân Nhi vào nhà trước, Ngụy thị và Thủy Cổ Tử và lý
chánh cũng vào theo.
Dương Thu Trì ngồi xuống bên một cái bàn cũ nát. Tống Vân Nhi cầm theo giấy
bút ngồi xuống bên cạnh ghi chép lời khai. Ngụy thị và Thủy Cổ Tử đến quỳ
trước mặt Dương Thu Trì.
“Như vầy thì ngươi có thể yên tâm rồi chứ gì? Ta sẽ giữ bí mật cho các ngươi.”
Dương Thu Trì nói vậy nhưng lòng lại nghĩ: tên Thủy Cổ Tử này dù sao cũng còn
quá nhỏ, và những cô cậu bé ở lứa tuổi này đều cho rằng mình đã lớn, nhưng tất
cả đều quên một quy luật rằng: “im lặng là vàng”, nói nhiều tất sẽ có lúc phạm
phải sai lầm. Cho nên, Dương Thu Trì rất yên tâm, chỉ cần nó chịu mở miệng,
thì nhất định sẽ lộ sơ hở.
“Đa tạ đại lão gia!” Thủy Cổ Tử hồi đáp.
“Được, vậy ngươi hãy nói quá trình người theo dõi Bành Tứ trước đi.”
Thủy Cổ Tử hậm hực khai: “Lão cẩu tặc Bành Tứ này thường đến nhà chọc ghẹo
hiếp đáp mẹ tôi. Tôi chịu không nổi đã đánh nhau với lão, nhưng thường thì
đánh không lại lão. Đêm đó lão uống rượu say, lại đến nhà ức hiếp mẹ của tôi
nữa. Tôi cầm dao nói nếu mà lão tiếp tục làm vậy, tôi sẽ liều mạng với lão,
cho nên lão mới lấm lét mà đi.”
Ngụy thị cúi đầu thút thít khóc.
Thủy Cổ Tử nói tiếp: “Tôi hận quá, bèn cầm dao theo sau lão, muốn tìm cơ hội
đánh cho lão một trận để mẹ tôi hả giận. Tôi bám theo lão đến bến thuyền, lão
đi tới đi tới rồi đột nhiên ngã ngữa ra. Tôi sợ lão có quỷ kế gì, chờ một lúc
thấy không động đậy, mới cảm thấy kỳ quái từ từ bước tới cúi xuống xem xét thì
phát hiện lão đã chết rồi. Tôi sợ quá liền quay người bỏ chạy.”
Dương Thu Trì hỏi: “Lúc đó hắn nằm ở tư thế nào?”
“Nằm ngửa mặt lên trời.”
Dương Thu Trì nhớ lại tư thế nằm sấp của thi thể Bành Tứ, thấy không khớp
nhau, liền hỏi: “Sau đó ngươi có quay lại hay không?”
Thủy Cổ Tử cảm thấy kỳ quái là làm sao Dương Thu Trì lại biết, đáp: “Có, tôi
chạy một hồi mới phát hiện con dao bầu của tôi đã bị để quên lại ở đó. Không
có dao mẹ tôi không nấu cơm được, cho nên tôi đã quay trở lại tìm. Do trời rất
tối, nhìn không được rõ, nên tìm mãi vẫn không thấy, tôi nghĩ có thể nó bị thi
thể của Bành Tứ che khuất đi, cho nên mới lật thi thể lại, quả nhiên phát hiện
nó nằm sát bên chân của lão. Tôi lượm dao lên rồi bỏ chạy, trở về nhà đem mọi
chuyện kể hết cho mẹ tôi nghe.”
Dương Thu Trì hỏi: “Lúc ấy bên cạnh đó có vũng nước nào hay không?”
“Tôi không chú ý, vì trời tối quá.” Thủy Cổ Tử ngẫm nghĩ, “Dường như khi lật
thi thể lại, tôi có nghe tiếng nước.”
Giờ thì mọi chuyện đã rõ, nhưng đấy không phải là điều Dương Thu Trì muốn hiểu
rõ nhất. Hắn bắt đầu hỏi và dồn Thủy Cổ Tử đến gần mục tiêu mong đợi hơn:
“Thủy Cổ Tử, ngươi trước đây có từng theo dõi Bành Tứ không?”
Thủy Cổ Tử cảnh giác hỏi: “Không… tôi theo dõi lão làm cái gì?”
Dương Thu Trì không hỏi dồn ở phía chính diện, mà lách sang một vấn đề khác,
đột nhiên hỏi: “Hắn ức hiếp mẹ ngươi làm sao, ngươi có nhìn thấy không?”
“Đại lão gia…!” Ngụy thị bi thương lên tiếng, trong mát đầy lệ với sóng mắt
khẩn cầu, hi vọng hắn đừng đề cập đến sự tình này.
Dương Thu Trì nói: “Chuyện này liên quan đến nhân mạng, bất chấp hắn là người
tốt hay là người xấu, bổn lão gia đều phải tra cho rõ trắng đen. Nếu như hắn
hiếp đáp hai mẹ góa con côi nhà ngươi, thì loại người đó chết cũng chưa hết
tội! Nhưng bổn lão gia cần phải biết là hắn hiếp đáp mẹ con ngươi thế nào, như
vậy ta mới biết được có phải là hắn đáng tội chết hay không, các ngươi thấy
thế nào?”
Thủy Cổ Tử ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: “Lão đã hai lần đuổi tôi ra khỏi phòng,
đóng cửa lại định… định cưỡng bức mẹ tôi… rất may là tôi gọi hàng xóm tới
được, phá cửa vào, lão mới hùng hổ bỏ đi…”
Dương Thu Trì tức quá vỗ bàn đánh ầm, rống lên: “Cái đồ con rùa đen không phải
là người!” Rồi chỉ Thủy Cổ Tử, mắng: “Ngươi đã mười lăm mười sáu tuổi rồi mà
chỉ có bà mẹ cũng không bảo vệ được, thấy dạng người xấu xa như vậy mà ngươi
ngay cả đánh rấm cũng không dám. Ngươi còn là nam nhân nữa hay không?”
Thủy Cổ Tử gân cổ cãi: “Tôi sao lại không có chứ! Ví dụ như một tháng trước
đây, tôi còn dùng đá lén đánh vào đầu lão nữa….!” Vừa nói tới đó, Thủy Cổ Tử
cảm thấy không ổn, lập tức im miệng.
Nhưng mọi chuyện đã trễ, Dương Thu Trì hỏi ngay: “Tháng trước đây ngươi dùng
đá đánh hắn à? Chuyện là thế nào?”
Ngụy thị hoảng hồn dùng một tay ôm con, tay còn lại xua loạn: “Lão gia, không
có, không có chuyện này, hài tử không biết chuyện nói bậy.”
Dương Thu Trì gật gật đầu: “Ngươi nói không sai, xem dạng nó như vậy, tuy là
xem có vẻ như là nam nhân rồi, nhưng dù sao vẫn là một hài tử hỉ mũi còn chưa
sạch, khi chân chính gặp phải chuyện, thì chẳng có gan làm như vậy đâu.”
Các thiếu niên mười lăm mười sáu cảm thấy điều khó chịu nhất là bị người khác
coi thường. Họ xem sự coi thường đó còn khó chịu hơn bị người ta giết. Bên
cạnh đó, Thủy Cổ Tử căn bản không biết chính vì hòn đá đó mà một tháng sau
Bành Tứ phải chết bất đắc kỳ tử, cho nên lập tức thoát khỏi vòng tay của mẹ,
ưỡn ngực nói: “Là tôi dùng đá đánh lão đấy.”
“Ngươi đem chuyện đó kể ra nghe thử.”
“Ngày đó sau khi lão uống rượu say rồi liền đến nhà tôi, toan tính hãm hiếp mẹ
tôi, tôi và mẹ tôi la lớn, cố sức chống cự, hơn nữa lão uống rượu say rồi nên
không được như ý, đành phải bỏ đi. Tôi tức quá liền chạy đường tắt đến một con
đường nhỏ trước Điềm Thủy Tỉnh nấp chờ sẳn, khi lão đi ngang qua, tôi liền lấy
một khối đá ném, lão kêu lên một tiếng ôm đầu gục xuống đất, sau đó tôi chạy
về nhà.”
Thủy Cổ Tử kể xong chuyện này, phảng phất như cảm thấy mình trong thoáng chốc
đã lớn hơn rất nhiều, lòng tràn đầy sự tự hào vì bản thân đầy dũng khí nam
nhi, đã làm tròn trách nhiệm mà một nam nhi đáng phải làm.
Dương Thu Trì hỏi: “Ngươi đánh trúng bộ vị nào ở đầu hắn?”
“Nơi đó rất tối, tôi cũng không nhớ rõ là bộ vị nào. Lão đi từ phía trái về
phía phải, tôi nấp bên lộ mé trái, xem ra là đánh trúng bên phải đầu của lão.”
Điều này hoàn toàn phù hợp với tình huống kiểm tra thi thể. Dương Thu Trì lại
hỏi kỹ về thời gian, chính vừa khớp với lời khai của Bành lão lang trung về
việc Bành Tứ ôm đầu máu chạy đến nhà ông ta xem bệnh.
Cái chết của Bành Tứ đã tra rõ ràng, hòn đá mà Thủy Cổ Tử ném là nguyên nhân
chủ yếu dẫn tới cái chết của hắn, và cái nghiên mực mà Thủy Uyển Kỳ dùng đập
vào đầu Bành Tứ cũng là một nguyên nhân, dù nó đứng ở hàng thứ yếu.
Nhưng mà, tuy trách nhiệm cần phân cho rõ ràng,nhưng Dương Thu Trì không biết
nên làm như thế nào, vì hắn không thể nào ghi ở trong lời phán xét là hắn đã
từng mổ đầu xem óc của Bành Tứ. Hơn nữa nhưng thứ nào là “khối u do xuất huyết
mạn tính trong não”, thậm chí cái gì là “cấp tính”, “mạn tính”, cái gì là
“trung khu thần kinh bị tê liệt”… hắn đều không thể nêu rõ. Và nếu như không
nêu rõ, thì người ta sao lại biết hắn bằng vào cái gì mà bắt tội Thủy Cổ Tử?
Bằng vào cái gì mà cho rằng Thủy Cổ Tử phải chịu trách nhiệm chủ yếu, Thủy
Uyển Kỳ phải chịu trách nhiệm thứ yếu? Hơn nữa Thủy Uyển Kỳ còn là vợ nhỏ của
biểu thúc của cấp trên trực tiếp của hắn nữa! Tống Vân Nhi đã ghi rõ hết khẩu
cung, yêu cầu Thủy Cổ Tử áp tay lên đó, rồi đưa cho Dương Thu Trì xem qua.
Dương Thu Trì còn chưa nghĩ được nên làm thế nào, tâm sự nặng nề tiếp lấy biên
bản ấy, nhìn sơ qua một lượt rồi để lên bàn, gật đầu: “Được, cứ như thế
này……”
Đột nhiên, thân hình của hắn cương cứng. Hắn chụp vội lấy tờ khẩu cung, đứng
lên nhìn trừng trừng vào dấu bàn tay đỏ chót của Thủy Cổ Tử vừa mới áp lên
trên đó. Hắn quan sát từng ly từng tí một hồi lâu, cho đến khi hắn ngẩng đầu
lên, thì hai mắt đã sáng ngời, quay sang hỏi Thủy Cổ Tử: “Ta muốn lấy một chút
huyết của ngươi để kiểm tra, ngươi đưa tay ra đây.”
Ngụy thị hỏi: “Lấy huyết? Vì sao lại phải lấy máu của con tôi?” Trong đầu của
Ngụy thị căn bản chưa có khái niệm gì về kiểm nghiệm huyết dịch. Nhưng, chỉ vì
tình mẫu tử thiêng liêng mà cảnh giác với bất cứ hành động nào của Dương Thu
Trì với con mình, rồi đối với mỗi hành động ấy đều có địch ý không tự chủ
được, đã khiến cho sự phán đoán trong lòng Dương Thu Trì được củng cố thêm một
bước.
Lý chánh cuối cùng không nhịn được trước sự vô lễ của Ngụy thị đối với tri
châu đại lão gia, co chân lên định đá vào mặt thị, nhưng Tống Vân Nhi phất ống
tay áo, chân của y chỉ phớt qua mang tai Ngụy thị, để rồi mất trớn loạng
choạng suýt té nhào.
Tống Vân Nhi quát: “Tước gia chưa có lệnh, ngươi làm cái gì vậy?”
Lý chánh vuốt mông ngựa không ngờ lại vuốt trật sang đùi để bị ngựa đá cho một
phát, vội vã khom lưng gật đầu vâng dạ liên tục, trong lòng cứ nghi hoặc tự
hỏi tại sao cô gái nhỏ này chỉ cần phất ốn tay áo một cái mà có lực đạo mạnh
như vậy, khiến cho cái chân của y tê dại suốt nửa ngày mà cũng chưa trở lại
bình thường.