“Tôi nghe nói trong đoạn thời gian này Bành Tứ cứ bám riết theo Ngụy thị là mẹ
của Thủy Cổ Tử, còn phát sinh tranh chấp với mẹ con của cậu nhỏ. Hai mẹ con nó
ngụ ở triền núi phía trên Điềm Thủy tỉnh (giếng nước ngọt).”
Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi: “Thủy Cổ Tử là ai?”
“Thủy Cổ Tử là gia nô trong trang của Bành lão thái gia. Mẹ nó chuyên đi giặt
y phục cho người ta để kiếm sống.”
Tống Vân Nhi đột nhiên chen lời: “Muội nhớ ra rồi, ca, tên Thủy Cổ Tử này xem
ra là thiếu niên muội đã đề cập với huynh hai hôm trước, là người chuyên bầu
bạn chơi cùng với tên oắt con…. à… tiểu thiếu gia Bành Gia Phúc, chính là
người bị Bành Gia Phúc dùng dây cột trâu tròng vào cổ bắt bò dưới đất. Mẹ của
nói chính là Ngụy thị – nhưng bọn họ chẳng phải là đi xem Tiên nữ hội rồi hay
sao, đâu có trong trấn?”
Lý chánh ở sau lưng nàng lên tiếng đáp: “Tiên nữ hội kết thúc vào chiều qua
rồi, tối hôm qua hai mẹ con nó xem ra đã trở về tới nhà rồi.”
Dương Thu Trì cũng nhớ lại là Tống Vân Nhi đích xác có nói cho hắn nghe về
chuyện này, thì ra là tìm tới tìm lui, người hiềm nghi cần tìm không ngờ ở bên
cạnh hắn. Hai mẹ con nhà này đã từng phát sinh tranh chấp với Bành Tứ, lại
sống gần chỗ Bành Tứ bị ném đá, chẳng biết có liên hệ gì tới vụ án mạng này
hay không? Dương Thu Trì quyết định đi tra hỏi một chút.Sau khi cảm ơn lão
lang trung, Dương Thu Trì bảo lý chánh dẫn đến con hẻm nhỏ mà Bành lão lang
trung đã nói để xem xét qua một lượt trước. Nơi đây quả thật là yên tĩnh, bất
kỳ góc nào cũng là chỗ có thể tiến hành tập kích rất kín đáo. Không có chỗ nào
đánh lén tốt bằng chỗ này! Xem ra, chỉ từ việc lựa chọn vị trí đánh lén ở đây
mà phán đoán, thì chuyện này là có dự mưu.Đi dọc theo con đường nhỏ này, Dương
Thu Trì thấy xa xa có một dãy nhà gỗ thấp bé, nếu sánh với hai dãy phố phồn
hoa Thanh Thủy nhai và Hồi Long nhai của Ân Dương trấn, thì đây rõ ràng là một
khu dành cho bần dân. Điều này không khỏi khiến Dương Thu Trì nhớ tới lúc hắn
vừa xuyên việt tới Minh triều, đã cùng Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết quay về
ngôi nhà bần cùng của ba người như thế nào… Xa cách mẫu thân và tiểu Tuyết
đã gần một năm, xem ra đã lúc trở về thăm viếng rồi! Dương Thu Trì nghĩ, hài
tử của Chỉ Tuệ và Nhược Băng cũng sắp ra đời. Nghĩ tới những đứa con sắp chào
đời, trong thâm tâm hắn không khỏi dâng lên tình cảm êm đềm vô hạn. Lý chánh
đưa họ xuyên qua con đường đầy gò đất và ổ gà, lách qua những ngõ hẻm đầy mùi
kỳ dị, cuối cùng cũng đến được trước một ngôi nhà vườn nhỏ. Nhà vườn này được
bao bọc bỡi một hàng rào dây gai không cao lắm, nhưng được cắt xén rất chỉnh
tề.Lý chánh khom mình thưa với Dương Thu Trì: “Đại lão gia, chúng ta đến rồi,
đây chính là nhà của hai mẹ con Thủy Cổ Tử.” Y lại bước lại cửa rào, lớn tiếng
gọi: “Ê! Có ai ở nhà không? Có đại lão gia đến rồi!”
Trong phòng không có người hồi đáp. Lý Chánh đẩy cửa vườn bước vào trong, bấy
giờ mới phát hiện là cửa đã khóa ngoài. Y đành bước ra cười trừ thưa: “Đại lão
gia, hai mẹ con nó không có nhà, Thủy Cổ Tử nhất định là đang ở trong Bành gia
trang, còn mẹ nó có thể là ra ngoài đi giặt thuê kiếm sống rồi.”
Dương Thu Trì gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi, trực tiếp trở về Bành gia trang
tìm Thủy Cổ Tử tìm hiểu tình hình xong rồi tính.”
Mọi người trở về Bành gia trang. Thủy Cổ Tử là bạn chơi với Bành Gia Phúc,
hiện giờ Bành Gia Phúc mất tích, nó trở thành thất nghiệp, chỉ là người trên
kẻ dưới của Bành gia đang rối loạn cả lên, chạy khắp bốn phía tìm tiểu thiếu
gia vu vơ, không ai rảnh để phân phái cho nó việc mới để làm, nên nó đành đi
theo mọi người tìm kiếm phụ.
Dương Thu Trì báo cho Bành Hạ Hỉ phái người đi tìm Thủy Cổ Tử đưa về chỗ ở của
hắn. Chẳng mấy chốc Thủy Cổ Tử đã bị đưa tới, quỳ xuống dập đầu. Dương Thu Trì
nhìn Tống Vân Nhi dò hỏi, thấy nàng gật đầu xác nhận đó là Thủy Cổ Tử bị Bành
Gia Phúc đá, bèn quan sát đánh giá kỹ một hồi, thấy nó ước chừng mười lăm mười
sáu tuổi, nhưng có vóc dáng cao lớn hơn nhiều so với những thiếu niên cùng
trang lứa: vóc dáng chắc nịch, da thịt rắn rỏi, trên mép đã mọc lún phún mấy
cọng râu tơ, xem ra đã có được bảy tám phần của một nam nhân thành niên rồi.
Ánh mắt của Dương Thu Trì lạc xuống chân của Thủy Cổ Tử, đột nhiên sáng lên,
hơi hơi gật đầu.
“Ngươi tên là gì?” Dương Thu Trì dịu dàng hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là 'Thủy Cổ Tử'” Cậu thiếu niên không hề rụt
rè, lời nói cũng không lộ vẻ hoảng hốt.
“Ngươi biết Bành Tứ không?”
Thân hình của Thủy Cổ Tử hơi chấn động, sau đó đáp: “Dạ biết.”
Phản ứng của Thủy Cổ Tử lọt hết vào tầm mắt của Dương Thu Trì, sự hoài nghi
trong lòng hắn càng lúc càng lớn, hỏi: “Hắn có đến nhà ngươi sao?”
Thủy Cổ Tử lắc đầu.
Dương Thu Trì thở dài: “Nhưng mà ta nghe người ta nói hắn thường đến nhà của
ngươi, còn quấy rầy mẹ của ngươi nữa, đúng không? Không cần sợ, bổn lão gia
biết Bành Tứ chẳng tốt lành gì, nếu như ngươi cứ thành thật mà khai, bổn lão
gia sẽ căn cứ tình huống cụ thể mà xử lý.”
Thủy Cổ Tử ngẫm nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu không lên tiếng. Thanh âm của Dương
Thu Trì bắt đầu đanh lại: “Ngươi làm vậy là không đúng rồi. Bổn lão gia đã tra
rõ ràng là Bành Tứ có đến nhà ngươi, hơn nữa không phải chỉ một lần, vì sao
ngươi không thừa nhận?”
Thủy Cổ Tử hơi ngước đầu, nhìn thoáng qua Dương Thu Trì rồi vội vã cúi đầu,
vẫn không lên tiếng.
“Nếu ngươi không hợp tác, bổn lão gia không giúp gì ngươi được nữa.” Dương Thu
Trì bảo, rồi lệnh cho lý chánh lập tức phái người đi tìm mẹ của Thủy Cổ Tử về.
Hắn muốn lục soát nhà của Thủy Cổ Tử một chút.
Làm quan ở thời cổ đại có ưu điểm là muốn xét nhà ai thì xét, xét xong nói một
câu không có rồi thôi, không cần phải có lệnh khám xét nhà, chỉ cần đối phương
không có bối cảnh chính trị hay là chỗ dựa gì đó thì cứ yên tâm là không chọc
vào tổ ong vò vẽ. Áp giải Thủy Cổ Tử vẫn giữ sự im lặng đến được nhà hai mẹ
con của nó ở khu bần dân cạnh Điềm Thủy tỉnh, thì mẹ của nó là Ngụy thị cũng
bị lý chánh tìm được đưa về, đang ở cổng nhà chờ đợi. Thấy một đám thật đông
bộ khoái giải Thủy Cổ Tử tới, ở giữa còn có một vị quan trẻ tuổi, Ngụy thị vội
bước lên quỳ mọp xuống: “Đại lão gia, con của tôi còn nhỏ, mong ngài ngàn vạn
lần đừng làm khó nó, có chuyện gì xin cứ hỏi tôi.”
“Mẹ….!” Thủy Cổ Tử bước tới trước một bước, quỳ xuống cạnh Ngụy thị. Ngụy
thị ôm cổ Thủy Cổ Tử, bắt đầu nghẹn ngào. Dương Thu Trì nhìn kỹ Ngụy thị,
không khỏi sững sờ, vì trông thị chỉ vào độ ba mươi, mặt mày tuy đầy vẻ phong
trần lao khổ, nhưng cũng có mấy phần nhan sắc, hơn nữa thân thể đầy đặn khỏe
khoắn, nếu nói theo thông tục một chút thì thị có thân hình rất gợi cảm, hèn
gì tên quỷ sắc Bành Tứ không mê mẫn thèm thuồng, suốt ngày quấy nhiễu. Dương
Thu Trì không để ý gì đến hai mẹ con họ, trực tiếp tiến vào nhà, quan sát bốn
phía, thấy đây là một căn nhà gỗ tồi tàn có hai gian bày trí rất đơn giản,
gian trong gian ngoài chỉ có hai cái giường, và giường ở gian ngoài rõ ràng là
dành cho Thủy Cổ Tử ngủ. Hắn cúi sát người xuống, nhìn dưới đáy giường, không
thấy có đôi giày nào, bèn ra ngoài hỏi: “Thủy Cổ Tử, ngoài đôi giày đang mang
ở chân, ngươi còn có đôi giày nào khác nữa không?”
Thủy Cổ Tử lắc đầu, xem ra hai mẹ con họ có cuộc sống quá thanh bần, ngoại trừ
y phục và giày dép trên người, ngay đồ đạc để thay đổi hàng ngày cũng không
có.
Dương Thu Trì bảo: “Ngươi cởi giày ra cho ta coi.” Thủy Cổ Tử không biết Dương
Thu Trì bắt nó cởi giày ra để làm gì, nhưng đại lão gia có lệnh, nó nào dám
không phục tùng.
Thủy Cổ Tử cởi giày, một mùi hôi thối xộc lên, ngửi phải mà muốn ói. Một bộ
khoái bịt mũi dùng hai ngón tay nhón đôi giày của nó mang tới trước mặt Dương
Thu Trì. Dương Thu Trì cười cười, thối có chút xíu này mà đáng kể gì. Hắn đưa
tay tiếp lấy, lật đi lật lại xem, ánh mắt sáng ngời. Đôi giày vải này có dấu
vết quá rõ ràng, hắn không cần so sánh cũng biết chính sát đó là thứ đã tạo ra
những dấu chân khả nghi bên cạnh thi thể của Bành Tứ.
Dương Thu Trì hỏi Thủy Cổ Tử: “Vào đêm Bành Tứ chết, ngươi có đến bên cạnh thi
thể của hắn, đúng không?”
Sắc mặt Thủy Cổ Tử tái nhợt, lắc đầu một cách tuyệt vọng, đôi mắt hoảng sợ
nhìn Dương Thu Trì, phảng phất như hắn là ma quỷ có khả năng nhìn thấu nội tâm
của con người vậy.
Ngụy thị cũng kinh khủng rú lên, ôm chầm lấy con trai, nhìn Dương Thu Trì nói:
“Đại lão gia, con trai tôi không có, nó không có đến đó a.”
Dương Thu Trì đưa đôi giày vải trong tay ra: “Người có thể nói dối, nhưng
chứng cứ không thể nói dối. Đế giày của con trai ngươi giống y dấu giày phát
hiện bên cạnh thi thể của Bành Tứ.”
“Chân của người ta đều cùng một dạng, sao lại khác nhau được chứ?” Ngụy thị ôm
chặt Thủy Cổ Tử, đáp.
“Đương nhiên không giống nhau.” Dương Thu Trì không hề trực tiếp trả lời vấn
đề này của thị, ngược lại lại bảo: “Ngươi đối với con trai tốt phi thường, làm
đủ mọi cách để nó ăn no, cho nên nó dinh dưỡng đầy đủ, lớn nhanh như thổi, mới
mười lăm tuổi mà đã cao hơn cả ngươi.”
Ngụy thị nghe Dương Thu Trì khen con trai mình, mặt lộ nụ cười hạnh phúc,
không nhịn được đưa tay bóp bóp bờ vai chắc nịch của nó, cảm thấy con trai xác
thật là rất khỏe, nên ánh mắt càng lộ vẻ từ ái hơn.
“Do nó có thân hình hơi lớn, nhưng tuổi còn trẻ nên trọng tâm chưa ổn, hình
thành độ dồn nén xuống đất không đều, nếu cứ như vậy trong một thời gian dài
thì phía bên ngoài của giày sẽ mòn nhanh hơn so với bên trong, điều này thể
hiện rất rõ trên giày của con trai ngươi.” Dương Thu Trì lật giày lại, chỉ vào
phần mũi giày đã bị ma sát bào mòn cho hai mẹ con họ thấy. Mặt Thủy Cổ Tử càng
tái hơn. Ngụy thị nhìn giày kỹ một lúc, vẫn còn có điểm chưa hiểu: “Nhưng
những đứa trẻ mới lớn đều chẳng phải như vậy hay sao?”
“Không giống nhau.” Dương Thu Trì rất nhẫn nại, “Mỗi thiếu niên mới lớn đều có
dấu ma sát rất khác nhau ở trên đế giày, đặc biệt là đối với những đôi giày
cho các ngươi chế tác bằng phương pháp thủ công, hoa văn dưới giày hoàn toàn
bất đồng, cộng thêm loại dấu vết đặc biệt duy nhất ở mỗi thiếu niên càng
thuyết minh rõ vẫn đề này.”
Dù Dương Thu Trì đã tận hết khả năng dùng lời thông tục để giải thích cho thị,
nhưng cuối cùng thì vẫn sử dụng những thuật ngữ hiện đại như là “sản xuất thủ
công”, hoặc “dấu vết” trong công tác giám định vật chứng. Ngụy thị đã phảng
phất đoán được nguy cơ tới gần. Thị ôm chặt con mình, dường như một con thiên
nga đang vô cùng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Dương Thu Trì, hỏi: “Vậy thì
sao?”
Lý chánh quát: “Điêu phụ to gan, càng lúc càng phóng tứ, dám đối đáp với đại
lão gia như vậy à? Bộ ngươi hết muốn sống rồi hay sao?”