Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ cùng nhìn nhau lắc đầu. Thủy Uyển Kỳ nói: “Từ canh
hai ta đã ngủ rồi, không rõ là Thúy Hoàn có rời khỏi phủ đến đó hay không,
dường như lão gia trở về thì nó còn ở đó, đúng không lão gia?”
Bành Hạ Hỉ cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta trở về từ khoảng canh ba đến canh
bốn, lúc đó Thúy Hoàn còn có mặt, nó còn giúp ta mở cửa vườn. Ta và tiện nội
nói chuyện một hồi thì đi ngủ, không biết nó có nhân lúc chúng ta ngủ rồi mà
lẻn đi hay không. Hay là để ta gọi gác cổng vào hỏi thử.” Bành Hạ Hỉ quay đầu
dạy người hầu đi gọi gác cổng.
Dương Thu Trì nói: “Gác cổng của Lê Xuân viên là Long lão hán chứng minh ả có
đến Lê Xuân viên vào canh năm.” Đưa đôi hài thêu của Thúy Hoàn cầm trong tay
lên, hắn tiếp: “Vừa rồi ta vừa kiểm tra xong, đôi hài này có dính máu của Xuân
Hồng, chứng minh là Thúy Hoàn có đến hiện trường hung án. Ả là kẻ hiềm nghi
phạm tội trọng đại, bổn quan nhất định phải bắt ả quy án.”
Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ nghe thế đều trán ứa mồ hôi. Thủy Uyển Kỳ lập tức
nhớ tới con trai của mình, kinh khủng kêu lên: “Hay là ả Thúy Hoàn đó sau khi
giết người rồi bắt Phúc nhi của chúng ta làm con tin chạy rồi a? Phúc nhi của
tôi….! Lão gia, ông mau nghĩ biện pháp tìm lại bằng được Phúc nhi của chúng
ta đi a!”
Bành Hạ Hỉ già rồi mới có con, Bành Gia Phúc là con trai duy nhất của lão, nên
yêu như viên minh châu nâng niu trên lòng bàn tay, nghe câu này tức thì hoảng
thần, kinh hoàng rú lên: “Đúng đúng! Lập tức tìm!” Lão chuyển thân quát bảo
các gia nô đang đứng sau lưng: “Con mẹ các ngươi còn đứng đực ra đó làm cái
gì? Còn không mau đi tìm kiếm khắp nơi coi tiểu thiếu gia ở đâu!” Đám gia nô
đó nghe thế, vội vã chạy đi tứ tán kiếm tìm. Bành Hạ Hỉ lại lớn tiếng dặn:
“Còn nữa, một khi phát hiện tiên nhân Thúy Hoàn đó, lập tức trói lại đưa về
giao cho Dương tước gia! Ai…! Bành gia chúng ta sao lại thu lưu loại tiện
nhân như thế này chứ!”
Dương Thu Trì nói với Nam Cung Hùng: “Ngươi lập tức sắp xếp một đội hộ vệ tham
gia truy tìm Thúy Hoàn,” Rồi quay sang Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ đang lòng
gấp như lửa đốt đó, bổ sung thêm một câu, “Cần phải cứu tiểu thiếu gia bình an
trở về.” Nam Cung Hùng lập tức đi sắp xếp người đi làm nhiệm vụ. Bành Hạ Hỉ và
Thủy Uyển Kỳ mừng rỡ, luôn miệng cảm ơn. Dương Thu trì lại quay lại phòng của
Thúy Hoàn, tử tế tìm kiếm một lúc nữa, không phát hiện những vật khả nghi gì
khác. Đến lúc này, người gác cổng bị đưa tới, nói là tối qua y nhất mực thủ
cổng lớn, không thấy Thúy Hoàn từ cửa chính đi ra. Dương Thu Trì nói: “Ả muốn
lẻn đi ra ngoài, xem ra không cần qua cửa chính.”
Bành Hạ Hỉ gật đầu: “Phía sau tiểu viện tử của chúng ta có cửa sau, nó có chìa
khóa. Nhưng mà sớm như vậy nó đến Lê Xuân viên để làm gì?”
Dương Thu Trì hỏi: “Đó là vấn đề ta muốn hỏi Bành ông, Bành ông và Bành phu
nhân có biết không?”
Hai người đều đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu. Bành Hạ Hỉ nói: “Chúng ta đều
không biết nó ra ngoài như thế, đương nhiên càng không biết nó đi để làm gì.”
“Ta nghe Long lão đầu gác cổng Lê Xuân viên, ả đang đi tìm vật của Bành ông
thất lạc, có chuyện này hay không?” Dương Thu Trì nhìn Bành Hạ Hỉ chằm chằm
hỏi.
“Mất vật gì đó? Lão hủ tối qua đâu có mất vật gì, càng không bảo nó đến Lê
Xuân viên làm chi a.”
Thủy Uyển Kỳ nói: “Đúng a, tối qua lão gia về rồi, chỉ nói là Dương tước gia
đành cờ thắng Xuân Hồng cô nương, lúc đó nó có ở bên cạnh, đang phục thị lão
gia rửa chân thay quần áo.”
Dương Thu Trì động tâm, hỏi: “Các ngươi lúc đó đã nói những gì?”
Mặt Thủy Uyển Kỳ hơi ửng hồng, liếc Bành Hạ Hỉ không nói. Bành Hạ Hỉ cười miễn
cưỡng, nói: “Tước gia, chúng tôi nói về ngài….”
Dương Thu Trì phẫy tay: “Không sao, Bành ông, chuyện này quan hệ đến phá án,
quan hệ đến việc làm rõ mục đích chân chính của Thúy Hoàn đến Lê Xuân Viên tối
qua là gì, và e rằng từ đây còn có thể phát hiện nơi hạ lạc của tiểu thiếu
gia, cho nên hai vị tất phải như thật tương cáo.”
Khi nghe sự tình này liên quan đến biết được nơi hạ lạc của Bành Gia Phúc, hai
người đều rất quan tâm. Thủy Uyển Kỳ liếc nhìn Bành Hạ Hỉ, xong mới nói: “Lão
gia nói tối qua tước gia dường như rất thích Xuân Hồng cô nương, liền mượn cớ
đánh cờ vây để đánh cuộc, muốn mượn dịp đó gần gũi Xuân Hồng. Sau đó tước gia
quả nhiên thắng, rồi cùng Xuân Hồng cô nương lên khuê phòng của cổ, và có khả
năng là tước gia…. tước gia….” Thủy Uyển Kỳ nói hai lần tước gia rồi dường
như không tiện nói tiếp, đỏ mặt nhìn lén Dương Thu Trì, bấy giờ mới hạ thấp
giọng tiếp: “Có khả năng là tước gia…. quá mạnh, khiến cho Xuân Hồng cô
nương…. khóc luôn. Tước gia đi rồi…. dường như rất thương xót cho Xuân
Hồng cô nương, còn măng thất gia nữa.” Lão họ Bành nói nói xấu gì ta vậy trời?
Dương Thu Trì quả thật là khóc cười không được, quét mắt, thấy Tống Vân Nhi
đanh gương mặt xinh nhìn hắn, xem dáng vẻ dường như không cắn hắn một cái
không được vậy. Dương Thu Trì cười khổ, dường như vừa nói với hai người Bành
Hạ Hỉ vừa giải thích với Tống Vân Nhi: “Ta căn bản không đụng tới Xuân Hồng cô
nương tí gì, lúc đó cô ta và ta đều uống lầm xuân dược, ta phát hiện xong chạy
ngay. Bành ông, ông nói như vậy… chẳng phải là hại ta sao?” Miệng thì nói
như vậy, nhưng Dương Thu trì biết rất rõ, rằng loại sự tình này càng nói rõ
thì càng bị nghi ngờ.
Bành Hạ Hỉ vội đáp: “Dạ dạ, tôi lúc đó cũng vì uống say rồi nên nói mấy câu
đùa với tiện nội cho vui vậy thôi, không có người ngoài nào biết.”
“Sao lại không? Ả Thúy Hoàn đó không phải ở bên cạnh phục thị các ngươi hay
sao? Ả nhất định là nghe thấy….” Nói đến đây, Dương Thu Trì chợt động tâm,
chẳng lẽ ả Thúy Hoàn này nghe Bành Hạ Hỉ nói thế mới đến Lê Xuân Viên hay sao?
Hắn vội hỏi: “Bành ông, các người ngoại trừ nói lời này còn nói gì khác nữa
không? Nhất định phải kể thật ra hết.”
Thủy Uyển Kỳ đáp: “Lão gia chúng tôi hợp kế hai người, nói nếu như tước gia
thật sự nhìn trúng Xuân Hồng cô nương, thì chúng tôi sẽ tìm cho Thất gia một
phòng khác, nhượng Xuân Hồng cô nương cho tước gia ngài. Nhưng lão gia nói
Xuân Hồng cô nương tối qua dường như không vui lắm, hôm nay phải khuyên cô ta
một chút. Chỉ nói có bấy nhiêu thôi chứ không nói gì nữa khác.”
Khuyên Xuân Hồng? Nếu như Thúy Hoàn nhân vì nghe phu thê Bành Hạ Hỉ nói thế
rồi đến tìm Xuân Hồng, thì chuyện này có quan hệ gì tới Thúy Hoàn chứ? Hai
người họ quen nhau, nói không chừng quan hệ còn rất tốt, Thúy Hoàn muốn đi
khuyên cô ta trước hay sao? Khuyên cái gì? Vì sao không để tới ngày hôm sau
hẵng khuyên mà phải đêm hôm khuya khoắt lén chạy tới khuyên? Mọi thứ đều trong
cõi mê, chỉ có bắt được Thúy Hoàn mới phá giải được. Dương Thu Trì biết Bành
Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ quan tâm nhất hiện giờ là đứa con trai độc nhất của họ,
ngẫm nghĩ xong, nói: “Từ lời đối thoại của các người, ta không tìm được lý do
gì có thể khiến Thúy Hoàn mang tiểu thiếu gia chạy trốn cả. Chỉ bằng cái đó
chẳng thể phát hiện được tung tích của ả.” Mặt Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ tức
thì thất vọng, Thủy Uyển Kỳ bắt đầu sụt sùi khóc. Dương Thu Trì bảo: “Vừa rồi
ta đến phòng của Thúy Hoàn kiểm tra qua. Quần áo, ngân lượng, trang sức của ả
vẫn còn, cho thấy không phải dự mưu bắt cóc tiểu thiếu gia, có khả năng là đã
xảy ra chuyện gì đó. Bành ông, hai vị phái người đi hỏi thử, hôm nay người
nhìn thấy Thúy Hoàn cuối cùng là ai, có nghe ả nói gì hay không… có thể từ
đó mà tra ra manh mối.” Bành Hạ Hỉ gật đầu, vội phái người đi tra hỏi, đồng
thời an bài cơm tối. Dương Thu Trì bận rộn cả ngày, nhưng dù sao cũng phải ăn
cơm. Chờ cơm được dọn lên, Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ hai người tuy bồi tiếp
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi, nhưng vì lo cho con trai nên không có lòng nào
ăn uống. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi ăn vội ăn vàng rồi trở về Trì Kính trai
nơi ở của mình nghỉ ngơi chờ tin tức. Hồng Lăng cấp cho Dương Thu Trì và Tống
Vân Nhi mỗi người một cốc trà thơm, rồi ngồi cạnh bên nghe hai người nói
chuyện. Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi rầu rầu, chọc vào tay nàng hỏi: “Ê! Có
gì vậy?”
Tống Vân Nhi trước giờ vốn nhanh nhẹn thẳng ruột ngựa: “Tối qua rốt cuộc huynh
và Xuân Hồng cô nương đó có hay là không có… cái đó?”
Dương Thu Trì cười, hắn biết Tống Vân Nhi nhất mực tồn tại nỗi bức rức trong
lòng, liền nắm chặt tay nàng bảo: “Ta thật không có cùng Xuân Hồng cô nương
làm chuyện đó.” “Nhưng mà hai người đều phục phải xuân dược mà?”
“Nhưng, nhưng….” Dương Thu Trì móc từ trong lòng ra cái ngân trâm của Liễu
Nhược Băng, chọc chọc vào đầu ngón tay, vừa xoay xoay vừa nói: “Ta vô ý nhìn
thấy chiếc ngân trâm này của Liễu tỷ tỷ, nhớ tới tỷ ấy, nhớ tới muội, nhớ tới
lời ta đã nói đã hứa. Cho nên ta đã dùng ngân trâm chọc vào chân của mình, lợi
dụng cơn đau mà phân tán dục vọng, rồi bỏ chạy. Thiệt đó, không tin muội nhìn
này!”
Dương Thu Trì vạch y bào, để lộ đùi ra, phần ngoài của đùi quả nhiên có một
vết thương bị đâm nho nhỏ, rõ ràng là mới vừa hình thành.
Tống Vân Nhi đưa tay sờ sờ, đau lòng hỏi: “Ca, còn đau không?” Hồng Lăng nghe
Dương Thu Trì thụ thương, cũng vội vã đến xem,thấy vết thương không sâu mới
yên tâm. Dương Thu trì bỏ áo xuống, lắc lắc đầu: “Không hề gì, đã không còn
đau nữa.” Bầu mắt Tống Vân Nhi đỏ hồng, nói; “Ca, thật xin lỗi, Vân nhi trách
lầm huynh rồi.”