Nạp Thiếp Ký – Chương 387: Uyên ương tú hài hoa – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 387: Uyên ương tú hài hoa

“Nói bậy!” Dương Thu Trì vỗ kinh đường mộc, “Làm gì có chuyện canh năm mà đi
đến chửa vết thương! Ngươi cho là bổn quan không có biện pháp trị ngươi à?”

“Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân xin khai, cô ấy không phải là đến trị thương,
mà là nói Bành lão gia tử có vật gì đó rơi ở trong phòng trên lầu, cô ấy muốn
lên tìm. Tôi hỏi cô ấy tìm cái gì, cô ấy không chịu nói, tôi không dám hỏi
nhiều, cứ để cổ đi vào. Lúc đó tôi rất mệt mỏi, hơn nữa đều là người quen, tôi
bảo khi cô ấy tìm được thứ gì đó khi rời đi thì kéo đóng cửa lại là được, tôi
sẽ khóa cửa sau, thế rồi tôi chợp mắt đi.”

“Ả tiến vào bao lâu? Lúc này thì đi?” “Tiểu nhân không biết… thật không biết
a. Lúc đó tôi buồn ngủ quá, chợp mắt rồi ngủ quên luôn, cũng không biết cô ta
đi lúc nào, tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Tôi thấy cửa lớn đã đóng, cũng
không nghĩ gì nhiều, khóa cửa lại rồi ngủ tiếp.”

Dương Thu Trì quát hỏi: “Vừa rồi khi điều tra vì sao ngươi không nói?”

“Giữa buổi sáng nay mới biết là Xuân Hồng cô nương xảy ra chuyện, tôi cũng
không biết là sẽ như vậy, tôi sợ liên lụy đến tôi. Hơn nữa tôi nghĩ Thúy Hoàn
là tiểu nha hoàn của Bành phủ, Xuân Hồng là di nương chưa quá môn của Thất gia
của Bành phủ, cô ta giết Xuân Hồng cô nương để làm gì, vô luận như thế nào
cũng không thể là hung thủ, cho nên vừa rồi vị tiểu cô nương đến hỏi tôi mới
không nói.”

Hiện giờ thì minh bạch rồi, Thúy Hoàn có mối hiềm nghi phạm tội trọng đại, cần
phải lập tức bắt để quy án. Dương Thu Trì sai đem giam Long lão hán lại, ra
khỏi phòng xuống lầu. Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất thấy Dương Thu Trì xuống,
vội vã nghênh đón. Vừa rồi Dương Thu Trì cho giam Bành lão thất lại, quả thật
là đã khiến Bành Hạ Hỉ hoảng sợ, luôn miệng hỏi dồn các hộ vệ vì cớ làm sao.
Hộ vệ không thèm lý đến, khiến cho Bành Hạ Hỉ gấp đến bức rức đứng ngồi không
yên, định lên tìm Dương Thu Trì hỏi cho minh bạch, nhưng các hộ vệ ngăn lại
không cho. Sau đó Dương Thu Trì lại lên lên xuống xuống bận rộn thẩm vấn, lấy
dấu tay, bận rộn đầu tắc mặt tối, có tâm muốn dò hỏi nhưng cũng có dịp. Dương
Thu Trì chỉ gật đầu kỳ ý với ông ta, căn bản không lý gì. Chờ đến khi các bộ
khoái đến, Bành Hạ Hỉ càng kinh tâm đảm chiến. Rồi tiếp đó họ đi khắp nơi thu
gom giày của mọi người, bao quát vả giày đang mang trên chân, khiến cho Bành
Hạ Hỉ kinh dị hơn nữa, chỉ còn biết chờ đợi dài đằng đẳng. Khi trời càng lúc
càng ảm đạm, khi Bành lão gia tử bàng hoàng vô kế thì Bành lão thất được thả
ra, khiến cho Bành Hạ Hỉ mừng rỡ vô cùng, liền hỏi chuyện đã kinh qua. Bành
lão thất thuật lại đại thể mọi chuyện của mình, và hai người cũng không biết
vì sao lại phán cho Bành lão thất vô tội rồi thả ra. Chẳng quản thế nào, Bành
lão thất chuyến này có kinh mà không hiểm, chỉ khiến cho hai người xuất mồ hôi
lạnh toàn thân. Chẳng mấy chốc, hai người họ lại thấy Dương Thu Trì lại thẩm
vấn Long lão hán gác cửa, xong rồi bước xuống lầu. Bành Hạ Hỉ, Bành lão thất
vội vã bước tới đón. Bành Hạ Hỉ khom người cười mơn hỏi: “Tước gia, án này đã
giải phá thế nào rồi? Hay là chúng ta trở về ăn cơm tối trước rồi từ từ tra
tiếp?” Bành Hạ Hỉ đề cập tới cơm tối, Dương Thu Trì bấy giờ mới nhớ lại bản
thân ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, cứ bận rộn cho tới hiện giờ. Con người hắn
là vậy, một khi đã có việc rồi dường như là quên hết mọi chuyện. Hiện giờ Bành
Hạ Hỉ đề cập tới ăn, bụng Dương Thu Trì lập tức sôi rột rột. Nhưng hiện giờ
khó khăn lắm mới có đột phá trọng đại trong vụ án này, hắn làm gì có tâm tư ăn
uống, một lòng muốn phá án này xong rồi tính sau. Dương Thu Trì nói: “Bành
ông, thật ngại quá, ta hiện tại phát hiện được người hiềm nghi phạm tội trọng
đại của vụ án này, và không ngờ đó là một tiểu nha hoàn trong phủ, hiện giờ
phải mang người tới bắt, thỉnh Bành ông lượng giải.”

Bành Hạ Hỉ cả kinh, hỗ tương đưa mắt nhìn Bành lão thất, hai người không hẹn
mà cùng hỏi: “Tước gia, là ai vậy?” “Chờ một lúc mọi người sẽ biết ngay.” Bành
Hạ Hỉ và Bành lão thất nghe nói hung thủ có thể là người trong nhà mình, tức
thì như bị quẳng vào hố băng, đều nhíu mày suy nghĩ coi đó là ai. Đúng lúc đó,
Tống Vân Nhi trong thần tình ủ rũ quay trở lại, bẩm báo với Dương Thu Trì là
nàng đã kiểm tra trong ngoài tường hết rồi, còn leo lên tận nóc để tử tế xem
xét, nhưng không hề phát hiện dấu vết leo trèo gì cả. Vừa nói xong, Tống Vân
Nhi đang không biết làm gì tiếp, chợt phát hiện Dương Thu Trì mặt mày tươi
rói, nên hơi ngẩn ra, tiếp theo đó tỉnh ngộ ngay, nhảy cẫng lên hỏi: “Ca,
huynh nhất định là đã có phát hiện gì rồi, đúng không?”

“Đúng, căn cứ vào lời khai của Long lão đầu gác cửa, thì canh năm tối qua có
một người tiến vào vườn, là một nữ nhân.”

“Nữ nhân?” Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi, “Vậy không đúng a, Tạ Đức Thuận chẳng
phải khai là có một nam nhân đang ở trên giường của Xuân Hồng cùng cô ta…
làm chuyện ấy sao?” “Không sai, nhưng nữ nhân đó có khả năng là đồng mưu với
hung phạm, rốt cuộc là như thế nào thì chờ bắt ả xong tra rõ ràng ra thì mới
kết luận được.” Tống Vân Nhi cùng Dương Thu Trì mang theo đại đội nhân mã xăm
xăm thẳng tiến Bành gia trang, vào ngay chỗ ở của Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ.
Bành lão gia tử theo sát phía sau, đến lúc này càng kinh hãi hơn, trên đầu tứa
đầy mồ hôi lạnh, tự hỏi chẳng lẽ là hung thủ là người bên cạnh mình hay sao?
Lão nhanh chóng nghĩ hết mọi người liên quan, nhưng rốt cuộc chẳng tưởng ra
một ai. Đến lúc này thì trời đã tối rối, Thủy Uyển Kỳ đang ở trong phòng may
vá, nghe ở ngoài có tiếng bước chân tạp loạn bước tới, hơi kinh dị bỏ đồ thêu
thùa xuống ra mở cửa, thì thấy Dương Thu Trì và đội hộ vệ đã xông tới. Thủy
Uyển Kỳ không biết đã phát sinh sự tình gì, kinh khủng nhìn những hộ vệ này.
Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi và Bành Hạ Hỉ, Bành lão thất bước tới. Thủy Uyển
Kỳ vội vộ đón, cất tiếng chào Bành Hạ Hỉ: “Lão gia, mọi người về rồi.”

Bành Hạ Hỉ còn chưa nói gì, Dương Thu Trì đã trầm giọng hỏi: “Bành phu nhân,
xin hỏi phu nhân nha hoàn Thúy Hoàn có ở đây không?”

“Thúy Hoàn?” Thủy Uyển Kỳ không biết hắn vì sao đột nhiên hỏi đến Thúy Hoàn,
đáp: “Phúc nhi trưa này bị ta đánh một bạt tay, nhất mực khóc quậy, ta khiến
Thúy Hoàn mang nó ra ngoài chơi rồi.”

Nói xong câu này, Thủy Uyển Kỳ bấy giờ mới nhớ, đúng rồi, trời đã tối, Thúy
Hoàn mang tiểu thiếu gia đi chơi sao không chịu trở về, hơi hoảng, nói: “Đúng
rồi a, sao hai đứa nó không chịu về? Hay là trở về rồi, đang chơi chỗ nào đó ở
trong vườn?”

Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, lệnh cho Nam Cung Hùng lập tức phái người đi
hỏi gác cổng, coi Thúy Hoàn đã về phủ hay chưa. Đồng thời hắn lại cho phái
người đi tìm Thúy Hoàn và tiểu thiếu gia Bành Gia Phúc ở trong vườn. Tiếp đó,
Dương Thu Trì hỏi: “Phòng của Thúy Hoàn ở chỗ nào, mang chúng ta đến đó.” Thủy
Uyển Kỳ còn lo lắng cho con trai Bành Gia Phúc của mình, hỏi: “Phúc nhi đâu?
Còn Phúc nhi làm sao bây giờ?” Bành Hạ Hỉ dậm chân: “Nàng mau đưa tước gia tới
phòng của Thúy Hoàn! Ta sẽ tự phái người đi tìm Phúc nhi.” Thủy Uyển Kỳ vội
gật đầu, dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến phòng của nha hoàn thiếp thân
của mình. Để tiện hầu cận Thủy Uyển Kỳ, phòng của Thúy Hoàn được bố trí cạnh
phòng ngủ của họ, chỉ ở một mình. Các nha hoàn đốt nến cho sáng lên rồi mời
Dương Thu Trì bước vào.

Căn phòng này không lớn, bày trí khá đơn giản, Dương Thu Trì cho mọi người ở
ngoài chờ, tự bước vào phòng, vật tìm kiếm đầu tiên chính là giày của Thúy
Hoàn ở dưới giường. Giày của cô ả không nhiều, chỉ có 5 đôi. Dương Thu Trì cầm
lên quan sát kỹ, trong 5 đôi giày này không hề có đôi nào dính máu. Đầu mày
của hắn khẽ nhíu, nhìn khắp phòng, không thấy có cái tủ đựng giày nào nữa,
liền quan sát kỹ trở lại 5 đôi giày này, nhưng chẳng phát hiện dấu vết gì.
Dương Thu Trì bỏ hài xuống, đứng thẳng dậy đi một vòng trong phòng, không thấy
có gì đặc biệt, cúi đầu suy nghĩ, rồi chậm bước đi ra cửa. Tống Vân Nhi và
Bành lão gia tử cùng mọi người đều đứng ngoài vườn nhìn hắn. Dương Thu Trì
nhìn xung quanh, vừa liếc mắt đã thấy một đôi hài đặt trên bục cửa sổ của
phòng Thúy Hoàn, lòng mừng vô cùng, vội bước đến cầm lên xem. Đây là một đôi
hài thêu hoa được làm thủ công, trên hài có thêu một đôi uyên ương giởn nước.
Hắn cầm trong tay cảm thấy hơi ướt, sờ ở đáy hài càng ướt hơn, liền đem tới
trước đèn xem xét kỹ, thấy hài thật sạch, không có dị dạng gì. Dương Thu Trì
cầm hài bước tới trước mặt Thủy Uyển Kỳ, hỏi: “Bành phu nhân, đôi hài này là
của ai?”

Thủy Uyển Kỳ cẩn thận nhìn, nói: “Là của Thúy Hoàn, sao vậy?” Dương Thu Trì
không đáp, lại truy vấn: “Phu nhân có thể khẳng định là của cô ấy hay không?”
“Không sai, đây chính là lần trước ta dẫn theo nó cùng lão gia tới Thành Đô,
kinh qua Bảo Ninh phủ có đi dạo phố mua sắm, nó thấy đôi hài này rất thích,
cho nên mua luôn. Lúc đó ta và lão gia còn cười nó là đôi hài này quê một cục,
nhưng nó lại cứ thích.” Thủy Uyển Kỳ quay lại hỏi Bành Hạ Hỉ, “Đúng không? Lão
gia.”

“Đúng a, lúc đó còn có Triệu Tân Nhạc Triệu tri phủ đi cùng chúng ta, ông ta
có thể làm chứng. Tước gia nếu không tin, chờ Triệu tri phủ từ Tỳ Bà nham xem
Tiên nữ hội xong trở về, ngài hỏi thử là biết ngay.” Bành Hạ Hỉ biết Dương Thu
Trì đang tra án, nên tận hết khả năng nói thật chuẩn xác. Dương Thu Trì nghe
ông ta nhắc đến Triệu Tân Nhạc, nhớ tới chuyện Tống Vân Nhi lén dò thám thấy
được họ Triệu và Thủy Uyển Kỳ lén làm chuyện cẩu thả, không tự chủ nhìn về
phía Tống Vân Nhi, vừa khéo cô nàng họ Tống này cũng đang nhìn hắn. Mục quang
hai người chạm nhau, cùng cười. Dương Thu Trì tiếp lấy rương pháp y vật chứng
từ tay Nam Cung Hùng, nói là bản thân muốn kiểm nghiệm, yêu cầu mọi người chờ
ở ngoài, rồi tự tiến vào phòng Thúy Hoàn đóng cửa lại. Do Xuân Hồng lưu huyết
rất nhiều, đã hình thành những vũng máu, nên nếu như Thúy Hoàn đạp lên máu ấy,
không những đế hài dính màu, mà có thể ở hong giày hay những chỗ khác cũng
dính. Dương Thu trì lấy kính lúp ra, cầm đôi hài quan sát kỹ dưới đèn. Cuối
cùng, ở kẻ hở của hong giày, hắn phát hiện một ít dấu màu hồng, lớn bằng đầu
châm. Nếu như đó là máu, thì chỉ cần chút nhỏ này cũng đủ cho hắn tiến hành
giám định rồi. Hắn cẩn thận lấy mẫu máu đó, tiến hành giám định nhóm máu, phát
hiện tương đông với người chết. Nhưng hắn vẫn phải tiến hành kiểm tra thêm một
bước nữa, coi nhóm máu của Thúy Hoàn là gì, nếu lỡ tương đồng thì quả là
phiền. Chỉ có điều Thúy Hoàn hiện giờ đã mang chú oắt con Bành Gia Phúc đi đâu
mất rồi, tìm đâu ra mà lấy mẫu máu của ả đây?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.