Tống Vân Nhi chỉ trơ mắt nhìn hắn, lắc đầu.Dương Thu Trì thở dài, lệnh đựa
Bành lão thất lên, giải thích cho y là hiềm nghi phạm tội của y đã được bài
trừ, có thể thích phóng. Bành lão thất tự nhiên cảm kích vô cùng, dập đầu lia
lịa, thiên ân vạn tạ lui ra ngoài. Đối với Tạ Đức Thuận, do toan tính thâu
gian Xuân Hồng, tuy chưa thành công nhưng cũng đã xúc phạm vương pháp, phải y
theo luật xử phạt, do đó vẫn bị giam lại. Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi cùng
suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng ra ý gì hay, bận rộn cả buổi chiều để rồi mọi
manh mối đều đứt đoạn hết, hai người ủ rủ vô cùng, sắc trời từ từ ảm đạm. Nam
Cung Hùng đưa hai người vào, Dương Thu Trì ngẩng đầu nhìn, thì ra là Kim sư
gia và bộ đầu Chiêm Chánh.. Hai người cung thân thi lễ với Dương Thu Trì, bẩm
báo là các bộ khoái đã đến, đang ở dưới lầu chờ lệnh.Dương Thu Trì mời hai
người ngồi, kể hết một lượt hai án mạng đang xử lý, tiếp đó cho hai người họ
xem đồ án bên cạnh thi thể Xuân Hồng, để cho hai người phân tích coi Xuân Hồng
đã vẽ cái gì. Hai người nghiên cứu hồi lâu, cũng nói có thể là thức khởi thủ
là chữ khẩu trong cách viết họ của người, những khả năng khác hai người đều
không nghĩ tới.Kim sư gia tử tế nhìn dấu giày dưới đất, hỏi:
-“Tước gia, những dấu chân này có thể tiến hành bài tra không?”
Ông ta theo Dương Thu Trì đã lâu, biết kỹ xảo phá án của hắn. Dương Thu Trì
lắc đầu:
-“Những dấu chân này có thể là do bọn móng rùa ở xuân lầu phát hiện Xuân Hồng chết rồi tiến vào tra khán lưu lại…”
Nói đến đây, Dương Thu Trì đột nhiên ngưng hẳn, trầm ngâm suy nghĩ một hồi,
mắt sáng lên: “Đúng a, vì sao nhất định bọn chúng khi tiến vào mới lưu lại?
Tại sao không phải là hung thủ giết người xong đạp lên máu lưu lại chứ?” Mấy
người đưa mắt nhìn nhau, không biết Dương Thu Trì lẫm bẫm đấy là có ý gì.
Dương Thu Trì bước đến cạnh cửa sổ, sờ cằm suy nghĩ một lúc. Sau khi hung thủ
hành hung không có khả năng từ cửa trước rời đi, vì có thể đi qua đại đường,
sợ sẽ có người khác nhìn thấy. Do đó có khả năng là hắn từ sau cửa sổ mà ra,
hung thủ tuy đạp phải máu, nhưng có thể y kịp thời phát hiện, cởi giày sau đó
chạy trốn, như vậy sẽ không thể để lại dấu giày! Do đó, nhưng dấu chân dính
máu ở đây có khả năng là có dấu của hung thủ lưu lại. Khi điều có khả năng
nhất biết thành bất khả nang, thì điều không có khả năng nhất cũng có thể trờ
thành điều có thể nhất. Hiện giờ hắn muốn tra ra điều không có khả năng nhất
này – phân tích những dấu chân dính máu ở dưới đất! Để phòng chỉ lọt lưới,
Dương Thu Trì ra lệnh cho Chiêm Chánh lập tức dẫn bộ khoái thu thập hết giày
của 32 người trong vườn đem tới hiện trường so sánh, trọng điểm so sánh giày
với những người đã có đến hiện trường lúc phát hiện thi thể. Trong phòng được
đốt thêm vài ngọn đèn, sau khi so sánh toàn bộ dấu giày, Dương Thu Trì chỉ vào
một dấu chân máu dưới đất nói:
-“Dấu chân này rất có khả năng là do hung thủ lưu lại!”
Tống Vân Nhi, Kim sư gia và Chiếm Chánh đều vội vây lại, Tống Vân Nhi vừa kinh
vừa mừng hỏi: “Huynh làm sao biết?”
-“Những dấu chân máu trên sàn phòng đều tìm được chủ nhân, những người này có chứng cứ không có mặt tại hiện trường vào canh năm.” Dương Thu Trì chỉ vào đống giày lớn bên cạnh: “Dấu giày này chẳng tương đồng với cái nào trong số này, do đó có thể nói dấu máu này không phải là người trong vườn lưu lại, mà có khả năng là của hung thủ!”
Tống Vân Nhi hỏi: “Chẳng lẽ không có những đôi giày con sót chưa được mang tới
hay sao? Và có thể là đôi giày không mang tới đó có thể khớp với dấu giày
này.” Dương Thu Trì chuyển đầu nhìn về phía Chiêm Chánh, Chiêm Chánh vội nói:
“Không thể nào, chúng tôi đã tử tế tìm hết, giày của mọi người trong vườn này
đều để ở đây, ngay cả giày trên chân họ cũng bị cỡi ra mang đến đây. Các tú
bà, cô nương và mọi người khác hiện giờ đều đi chân trần cả.”
Tống Vân Nhi cười nói: “Ta biết là mọi người đều rất nghiêm túc, ta chỉ nói là
có khả năng mà thôi.
Dương Thu Trì tiếp lời: “Có chủng khả năng đó, nhưng rất nhỏ, ta không phải
nói rồi sao, phải từ chỗ có khả năng nhất mà phá án, chứ không phải làm ngược
lại.”
Tống Vân Nhi dạ một tiếng, nói tiếp: “Cái đó cũng không đúng a, chúng ta chẳng
phải đã phân tích rồi sao, hung thủ có thể là người ở trong vườn này mà?”
-“Đó chỉ là khả năng lớn nhất mà thôi.” Dương Thu Trì nói: “Hiện giờ loại khả năng lớn nhất này đã bị bài trừ, chúng ta phải nhận định khả năng nào là lớn nhất tiếp theo để tiến hành điều tra. Loại khả năng này chính là hung thủ đến từ bên ngoài vườn.” “Đến từ ngoài Lê Xuân viện?”
Tống Vân Nhi nhăn mặt, “Ngoài vườn có khả năng là toàn bộ Ân Dương trấn thậm
chí cả Ba châu, làm sao tra a?” Dương Thu Trì sờ cằm trầm ngâm một hồi, hắn
phát hiện ra manh mối này, phương án điều tra tương ứng nhanh chóng hình
thành, phân phù: “Người ngoài muốn tiến vào Lê Xuân Viên giết người chỉ có hai
khả năng, một là thông qua cửa lớn, hai là leo tường vào. Vân Nhi, muội đối
với việc trèo tường rất rành, muội đi kiểm tra tử tế ngoài tường của Lê Xuân
Viên xem, coi có dấu vết vượt tường mà vào không, ta sẽ đề thẩm Long lão hán
người giữ cửa của Lê Xuân viên.” Dương Thu Trì nói Tống Vân Nhi đối với việc
vượt tường nhập thất là bậc đại hành gia, nếu đối với người khác thì ắt là có
ý nghĩa châm biếm, nhưng đổi thành Tống Vân Nhi thì đó lại là khen ngợi, nhân
vì nàng đối với khả năng phi diêm tẩu bích của mình rất tự hào, cho nên gật
đầu cười hi hi đi ngày.Dương Thu Trì cho Chiêm Chánh dẫn bộ khoái đi điều tra
án của Bành Tứ, tìm lý chánh của vùng này tiến hành điều tra phỏng vấn,coi một
tháng trước Bành Tứ có ẩu đã hay bị đánh mạnh gì ở đầu hay không.Tiếp đó,hắn
lệnh cho Nam Cung Hùng đưa Long lão hán của Lê Xuân viên lên.Long lão hán tuổi
chừng năm mươi,thân hình khá rắn chắc, nhìn vẻ ngoài có vẻ thành thật.Sau khi
ông ta tiến vào thấy sản đầy máu và thi thể bị phủ vải trắng cùng cái mặt đầy
máu của Xuân Hồng, tức thời sợ run bắn cả người,cúi đầu bước tới đại đường quỳ
xuống.Dương Thu Trì bảo: “Ngẩng đầu lên.” Long lão hán từ từ ngẩng đầu,mặt tuy
là đối mặt với Dương Thu Trì, nhưng vẫn án theo quy củ không nhìn thẳng đại
lão gia, cho nên cứ cụp mắt xuống. Dương Thu Trì hỏi: “Long lão hán, trước đó
ta đã phái người đi điều tra, ngươi có khai là không có người tiến vào vào tối
qua, đúng không?” “Hồi đại lão gia, xác thật không có người nào đến.” Tiếng
nói của Long lão hán hơi run, không biết là sợ quan hay là nỗi sợ xuất phát từ
nguyên nhân gì khác.
-“Hừ!”Dương Thu Trì không nói, cười lạnh nhìn Long lão hán. Long lão hán mãi mà không nghe Dương Thu Trì hỏi, hơi ngước mắt nhìn, thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, giật mình sợ hãi, vội vã cụp mi mắt: “Tiểu nhân…. tiểu nhân nói câu nào cũng thật.”
Dương Thu trì hỏi: “Ngươi vừa rồi vào cửa, có từng nhìn thấy dấu chân máu dưới
sàn hay không?” Phòng này đèn đuốc sáng như ban ngày, Long lão hán đương nhiên
nhìn thấy dấu chân loạn dưới sàn, vội đáp: “Dạ, tiểu nhân có thấy.”
“Cho ngươi biết, bổn quan đã tiến hành so sánh dấu chân ở hiện trường, trong
đó có một dấu giày không do người trong vườn lưu lại, cho thấy tối qua khẳng
định là có người tiến vào. Hắc hắc, người giải thích thế nào đây?”
Trán Long lão hán đã bắt đầu toát mồ hôi, hơi đưa mắt nhìn về hiện trường đầy
máu ở bên cạnh, đúng lúc đó lão nghe tiếng kinh đường mộc vỗ cái ầm, giật mình
kinh sợ,rồi nghe Dương Thu Trì quát: “Điêu dân lớn mật, dám khi man bổn quan,
còn không thành thật khai ra, chẳng lẽ thật muốn bổn quan động hình hay sao?”
Long lão hán phục sát xuống đất, dập đầu lia lịa, run rẫy thưa: “Đại lão gia,
tiểu nhân… tiểu nhân xin khai.”
“Mau nói!”
“Dạ… dạ có người tiến vào.” “Ai?” Dương Thu Trì cố nhẫn sự vui mừng trong
lòng, cất tiếng hỏi. “Là… là nha hoàn Thúy Hoàn trong phủ của Bành lão gia
tử.”
“Cái gì? Nha hoàn Thúy Hoàn của nương tử Thủy Uyển Kỳ của Bành lão gia tử?”
Dương Thu Trì cả kinh, người hiềm nghi không ngờ lại là thiếp thân nha hoàn
của Thủy Uyển Kỳ! Hắn tiếp đó nhớ tới phù hiệu mà Xuân Hồng trước lúc chết vẻ
ra, ánh mắt sáng bừng. Đúng a, cái hình tròn không ra tròn vuông không ra
vuông đó chẳng phải là một cái “viên hoàn” (vòng tròn) hay sao, nhưng chẳng
qua là trong lúc thần trí hôn mê mới vẽ thành hình hơi vuông như vậy. Hai chữ
“Thúy Hoàn” muốn viết ra, thì đối với Xuân Hồng trọng thương gần chết mà nói
thì không có cách gì làm được. Và thế là cô ta đã vẽ một cái vòng, kỳ ý hung
thủ có liên quan tới cái vòng, thúy hòan chẳng phái là cái vòng màu xanh lục
hay sao? Ha ha, thì ra hung thủ là là thiếp thân tiểu nha hoàn Thúy Hoàn của
Thủy Uyển Kỳ! Dương Thu Trì mừng rỡ vô cùng, quả thật là “đạp phá thiết hài vô
mịch xử, đắc lại toàn bất phí công phu” (đạp mòn gót giày sắt đi tìm mà chả
thấy, không ngờ chẳng tốn chút công phu mà lại được) a, ha ha ha.Nhưng Dương
Thu Trì chỉ cười mấy tiếng lại phát hiện không đúng.Thúy Hoàn là một nữ
nhân,không thể nào cùng làm chuyện “ấy” với Xuân Hồng được,hiển nhiên cũng có
khả năng là kẻ ở trên giường hành sự với Xuân Hồng theo lời khai của Tạ Đức
Thuận,cũng không có khả năng lưu lại tinh dịch trong âm đạo của Xuân Hồng.
Dương Thu Trì nhíu mày suy nghĩ, nếu Thúy Hoàn là hung thủ, thì tinh dịch lưu
lại trong nội thể của Xuân Hồng là của ai? Điều này có hai khả năng:Một,nam
nhân này có thể là cùng một dạng với Tạ Đức Thuận,là người trong vườn đến
“thâu thực”,nhưng rất ẩn tế rất giảo hoạt,bản thân hắn không thể tra ra,và là
kẻ đến trước Thúy Hoàn, lợi dụng lúc Xuân Hồng hôn mê mà làm chuyện ấy rồi li
khai, tiếp đó Thúy Hoàn đến giết Xuân Hồng. Hai, nam nhân đó đồng bọn với Thúy
Hoàn.Nam nhân trước hết gian dâm Xuân Hồng, sau đó giết chết cô ta. Do Thúy
Hoàn là nha hoàn của Bành gia, còn Xuân Hồng là tiểu thiếp đã đính ước chưa
cưới về của Bành lão thất, nên hai người nhất định quen biết nhau.Do đó trước
khi Xuân Hồng chết, nhận ra Thúy Hoàn, mới vẽ ra cái vòng tròn để chỉ cô ả là
hung thủ.Dương Thu Trì nghĩ thông những chi tiết này, hỏi tiếp: “Thúy Hoàn đến
lúc nào? Đến để làm gì?”
-“Dường như là giờ Dần hoặc giờ Mão gì đó, trời còn chưa sáng. Cô ta đến… cô ta đến…” Long lão hán ngập ngừng nói không rõ ràng. Giờ Dần hoặc giờ Mão? Đó chính là khoảng 5 giờ sáng, ứng với thời gian tử vong. Dương Thu Trì quát: “Làm cái trò gì thế! Rốt cuộc là ả đến để làm gì? Nói mau!”