Nạp Thiếp Ký – Chương 385: Chương 368:Tất cả manh mối đều đứt đoạn – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 385: Chương 368:Tất cả manh mối đều đứt đoạn

-“Dạ, dân phụ tuyệt không dám giấu gì đại lão gia.” Tú bà dập đầu.

-“Được, ngươi nói đi.” Tống Vân Nhi làm ra vẻ nhà quan, xem ra quá tuyệt, chỉ đáng tiếc trong tay không có cái quạt thôi.

Tú bà nói: “Tước gia chạy ra khỏi phòng Xuân Hồng cô nương, Bành lão gia tử và
Thất gia cũng đi theo. Tôi liền lên phòng Xuân Hồng cô nương xem cô ta, thấy
cô ta trần truồng nằm khóc trên giường. Tôi hỏi cô ấy sao vậy, cô ấy không nói
gì, chỉ khóc.”

Tống Vân Nhi hỏi: “Ca ca ta… không, tước gia chạy khỏi phòng Xuân Hồng cô
nương? Xuân Hồng cô nương trần truồng khóc? Chuyện thế nào?”

Đến lúc này chợt nghe trong phòng để đàn chỗ Dương Thu Trì đang kiểm nghiệm
dường như vang lên tiếng ghế ngã.

Tú bà hơi ngạc nhiên, hơi ngước đầu nhìn Tống Vân Nhi, rồi vội cúi đầu. Lão
thái bà này duyệt người vô số, sao không nhìn ra Tống Vân Nhi là muội muội giả
người yêu thật của tước gia chứ, cho nên xoay chuyển tròng mắt, nói:

-“Là như vầy, tước gia đánh cờ vây cá với Xuân Hồng cô nương. Xuân Hồng cô nương thua thì uống một bình rượu. Tước gia nói có chuyện muốn hỏi Xuân Hồng. Bọn họ đến phòng của Xuân Hồng, không ngờ canh tỉnh tửu thang để trên bàn lại có chưa xuân dược. Tước gia và Xuân Hồng cô nương uống lầm, Xuân Hồng cô nương cởi y phục muốn hoan hảo cùng tước gia, tước gia là chánh nhân quân tử, sao lại nhân cái nguy của người ta mà hành động chứ, và thế là đã chạy khỏi phòng. Xuân Hồng cô nương hổ thẹn nên òa khóc.”

Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì trong phòng đàn cùng thở phào nhẹ nhỏm. Dương
Thu Trì đến Lê Xuân viên tra án để tra xem Bành lão thất đá vào bộ vị nào của
Bành Tứ. Điều này thì Tống Vân Nhi biết, thầm nghĩ, hèn gì tối hôm qua huynh
ấy như phát điên vậy ôm lấy mình, thì ra là đã uống lầm xuân dược. Nhớ lại
chuyện đêm qua, mặt nàng không khỏi nóng bừng.

Tống Vân Nhi ra hiệu bảo tú bà nói tiếp.

Tú bà thưa: “Bành lão gia tử và Bành thất chạy theo tước gia đi rồi, qua một
lúc thì Bành thất gia một mình quay lại, lên lầu đến phòng Xuân Hồng cô nương.
Hai người bắt đầu tranh cãi, tôi lo xảy ra chuyện nên lên lầu ở ngoài cửa nghe
lén. Xuân Hồng cô nương không biết sao ấy, muốn thối hôn, còn mắng thất gia
không phải là người, nên thất gia rối lên…”

“Chờ chút!” Tống Vân Nhi cảm thấy có gì không ổn, hỏi, “Xuân Hồng cô nương vì
sao mắng thất gia không phải là người? Vì sao lại muốn thối hôn?” Vấn đề này
vừa rồi Bành lão thất thuật lại nàng muốn lên tiếng hỏi, nhưng không tiện, để
trong lòng đến tận bây giờ.

Tú bà đối với chuyện này cũng không minh bạch, nhưng bà ta có thể đoán, đoán
có khả năng là Xuân Hồng tức giận Bành lão thất đem nàng ta ra làm vật cá cược
muốn nàng cùng ngủ với dương Thu Trì. Tuy nhiên loại suy đoán này bà ta không
dám nói loạn ra, nhăn mặt khổ sở đáp: “Dân phụ thật không biết, có khả năng là
thất gia bắt nàng làm chuyện đó, nàng không chịu,uống say rồi nên mắng bừa ấy
mà.”

Điều này cũng hợp tình hợp lý, Tống Vân Nhi nguyên muốn hỏi vì sao nàng ta
không chịu, nhưng lời này cũng không thể hỏi ra lời, liền gật đầu, ra hiệu cho
bà ta nói tiếp.

Tú bà nói: “Thất gia gấp lên, liền đánh Xuân Hồng cô nương, tôi thấy không ổn
nên chạy vào can, thuyết gia đuổi tôi ra ngoài, đóng cửa lại. Tôi ở ngoài nhìn
lén, liền thấy… thấy…”

“Thấy cái gì? Làm gì thụt thò thò thụt vậy?” Tống Vân Nhi đã ý thức bà ta nhìn
thấy cái gì, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ.

“Thấy Thất gia cởi y phục lên giường, giữ chặt tay Xuân Hồng cô nương muốn ép
nàng làm chuyện ấy. Xuân Hồng vừa khóc vừa há miệng cắn tay thất gia, thất gia
liền bảo tôi đi lấy tô ma tán.”

Tống Vân Nhi kỳ quải hỏi: “Xuân Hồng cô nương vì sao sống chết không chịu? Cô
ta là tiểu thiếp chưa cưới của thất gia mà? Hơn nữa cũng không phải là hoàng
hoa khuê nữ gì.”

“Đúng a, cũng không biết cô tao bị sao nữa. Lời thất gia tôi không dám không
nghe, nên vội đi xuống lầu lấy tô ma tán. Thất gia mở cửa phòng tiếp lấy, xong
đóng chặt cửa lại. Tôi len lén nhìn một hồi, thấy thất gia bịt mũi Xuân Hồng
cô nương cường hành đổ thuốc, lại đè chặt tay không cho cô ta động đậy. Cuối
cùng, dược tính phát tác, Xuân Hông cô nương ngủ mê đi, thất gia bấy giờ mới
đác thủ. Sau đó thất gia mặc y phục ra ngoài, dặn dò tôi phải chiếu cố Xuân
Hồng cô nương cho tốt, tiếp đó thì bỏ đi.”

Tống Vân Nhi hỏi: “Toàn quá trình ngươi đều nhìn thấy?”

“Dạ, tôi len lén nhìn qua kẻ hở ở cửa.” Tú bà hơi bẻn lẻn, lại bổ sung,
“Tôi… tôi là lo cho Xuân Hồng cô nương a.”

Tống Vân Nhi thầm nghĩ, Xuân Hồng cô nương là hoa khôi của Lê Xuân viên ngươi,
lại là vợ chưa cưới của Bành gia, đến lúc đó khi chuộc thân thì ngươi có một
số lớn tiền. Ngươi do lo sợ cây tiền này xảy ra vấn đề, cho nên mới làm vậy,
và cuối cùng thì vấn đề quả thật đã xảy ra. Tiếp đó, nàng lại hỏi: “Sau đó
ngươi có đi xem xét Xuân Hồng cô nương không?”

“Sau khi đưa thất gia đi, tôi phần phù Long lão hán đóng cửa, rồi lên lầu đến
nhìn Xuân Hồng cô nương, thấy cô ta đã ngủ say, bèn đóng cửa phòng lại đi
ngủ.”

Tống Vân Nhi truy vấn: “Ngươi có thể khẳng định Xuân Hồng cô nương lúc đó ngủ
say rồi hay không? Chẳng phải chết chứ?”

“Có thể khẳng định,” Tú bà hơi ngạc nhiên nói: “Xuân hồng cô nương nếu lúc đó
chết rồi, tôi sao lại không nhìn thấy chứ? Nhân vì cô ta chết ở dưới giường,
mạt đất lại đầy máu, lúc đó đèn lồng trong vườn vẫn sáng, nếu Xuân Hồng cô
nương bị giết lúc đó, thì tôi sẽ lập tức báo quan ngay.”

Điều này cũng đúng, câu hỏi của mình quá ngốc! Tông Vân Nhi nghĩ vậy.

Hiện giờ có tú bà minh chứng, lúc Bành thất đi thì Xuân Hồng cô nương chưa
chết, như vậy có thể nói Bành Thất không giết Xuân Hồng, cơ bản có thể bài trừ
hiềm nghi phạm tội rồi.

Tống Vân Nhi cho tú bà lui xuống, đến cạnh phòng đàn gõ cửa: “Ca, hỏi xong
rồi, căn cứ lời làm chứng của tú bà, Bành lão thất dường như không phải là
hung thủ.”

“Ta nghe rõ rồi,” Dương Thu Trì không mở cửa, ở trong phòng hồi đáp, “Ta vẫn
còn chưa kiểm tra xong, muội hỏi rất hay, tiếp đi, ta ở trong này nghe.”

Tống Vân Nhi hỏi: “Hỏi tiếp? Muội hỏi ai a?”

Dương Thu Trì sượng người, sao lại máy móc thế này, phải nhờ hắn vạch đường
cho đi a? Hắn bèn nói: “Trước hết hỏi tên Ngô Biết Tam đó coi có đoan nghê gì
không, rồi hỏi hai cô nương họ Lũ. Hỏi coi tối qua khoảng canh năm làm gì, có
ai làm chứng không.”

“a, muội biết rồi.”

Tiếp theo đó, Tống Vân Nhi trước sau đề thẩm mấy người nam nam nữ nữ, Ngô Biết
Tam và ba tên móng rùa họ Ngô cùng ngủ với các móng rùa khác ở một phòng lớn.
Kinh qua tra chứng, bọn chúng vào canh năm không có ai rời khỏi chỗ ngũ, Ngô
Biết Tam cũng không. Còn hai kỹ nữ họ Lữ thì có quan hệ khá tốt với Xuân Hồng,
không có cừu oán gì, cũng không có chỗ nào đáng nghi.

Tống Vân Nhi thẩm vấn xong, mặt khổ sở đến gõ cửa phòng đàn, lần này thì cửa
phòng mở, Dương Thu Trì bước ra.

Tống Vân Nhi hỏi: 'Ca, thẩm vấn cả nửa ngày mà chẳng ra gì hết, làm sao bây
giờ?” Nàng khổ não, Dương Thu Trì càng khổ não hơn.

Vừa rồi hắn nhất mực tiến hành phân tích nội dung vật trong âm đạo của Xuân
Hồng, quả nhiên phát hiện tinh dịch tồn lưu. Kinh qua kiểm trắc nhóm máu đối
với nội dung vật trong âm đại, phát hiện 3 loại nhóm máu bất đồng, trong đó có
vật tương đồng với Xuân Hồng và Bành lão thất, còn lại nhóm máu A rất có khả
năng là của Tạ Đức Thuận hoặc nam nhân khác mà y khai lưu lại.

Trong âm đạo của Xuân Hồng có hai loại tinh dịch có nhóm máu khác nhau, như
vậy có thể nói lời của Tạ Đức Thuận là thật, tức là vào khoảng canh năm, đích
xác có một nam nhân ở phòng của Xuân Hồng, làm chuyện nam nữ với cô ta. Và con
người này rất có khả năng là hung thủ!

Người này là ai? Hắn hiện giờ không có mấu chốt gì, nhân vì nếu lời của Tạ Đức
Thuận nói là thật, cơ bản có thể bài trừ hiềm nghi gây án cho Tạ Đức Thuận,
còn vừa rồi thẩm vấn tú bà chứng minh lúc Bành lão thất đi rồi thì Xuân Hồng
cô nương vẫn còn sống. Do đó, hiềm nghi gây án đối với Bành lão thất có thể
bài trừ. Như vậy có thể thấy, hai nghi phạm trọng đại này sau khi tra chứng có
thể bài xuất hiềm nghi.

Ba tên móng rùa họ Ngô cùng ở chung với bọn móng rùa khác trong một phòng lớn,
còn chứng minh lúc đó không ai rời khỏi phòng, nên 3 người bọn chúng cũng
không có thời gian gây án.

Hai kỹ nữ và Xuân Hồng không có cừu oán, không có động cơ sát nhân rõ ràng, và
điều quan trọng chính là hai kỹ nữ này sao lại có thể làm chuyện nam nữ với
Xuân Hồng rồi lưu lại tinh dịch, hiềm nghi gây án do đó cũng có thể bài trừ.

Những hiềm nghi phạm tìm thấy trước mắt đều đã bị bài trừ, như vậy hung thủ
rốt cuộc là ai?Điều này chả trách Dương Thu Trì khổ não.Sau khi ngẫm nghĩ, hắn
quyết định bủa một lưới lớn, trên ngạch cửa sổ sau phòng ngoài dấu tay của Tạ
đức Thuận còn có mấy dấu tay khác. Hắn quyết định đem những dấu tay này so với
người của Lê Xuân viên, và kết quả hoàn toàn làm hắn thất vọng, vì không có
cái nào tương đồng.

Vân tay trên nắm cửa và cây chèn cửa phòng của Xuân Hồng sau khi kinh qua so
sánh, bài trừ vân tay của Xuân Hồng, Bành lão thất, tú bà ra, còn có mấy dấu
tay không tìm thấy chủ nhân, xem ra là của người đi chơi hoa lưu lại. Như vậy,
mọi manh mối đều đứt đoạn. Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì bận tới bận lui,
sắc mặt càng lúc càng khó coi, rồi cuối cùng hắn ủ rũ trở lại hiện trường,
ngồi trên ghế báo cho Tống Vân Nhi là toàn bộ người hiềm nghi đã bị loại trừ.
Tuy Tống Vân Nhi không biết vì sao Tạ Đức Thuận lại được bài trừ mối hiềm
nghi, nhưng nàng tin vào phán đoán của Dương Thu Trì, đến ngồi cùng với hắn
cạnh bàn. Hai người ngồi đó, huynh nhìn muội muội nhìn huynh, chẳng hẹn mà
cùng thở dài.

Tống Vân Nhi hỏi: “Án này nên làm thế nào bây giờ? Còn có án Bành Tứ phơi thây
trên bến thuyền nữa, nên làm sao đây?” Dương Thu Trì đáp: “Án của Bành Tứ chờ
Chiêm Chánh mang bộ khoái đến rồi tổ chức điều tra, xem xem trong vòng một
tháng trước Bành Tứ có bị ai đánh không, hoặc là não đại có bị đụng gì không.
Tra rõ điểm đó thì án ấy có thể phá. Nhưng hiện giờ cái thanh lâu hung sát án
này làm sao mà phá đây, ta cũng không có manh mối gì.” Tống Vân Nhi nói: “Hay
là chúng ta có vấn đề trong việc phá giải đồ hình do Xuân Hồng cô nương vẽ,
chúng ta đã đoán sai?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.