Nạp Thiếp Ký – Chương 384: Chương 367:Vặn hỏi Bành lão thất – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 384: Chương 367:Vặn hỏi Bành lão thất

Nhưng mà hiện giờ là Minh triều, do nạp thiếp không cần minh môi chánh thú,
chẳng có nghi thức pháp định gì cả, nên không thể phán đoán loại cưỡng gian
này là trong hôn nhân hay ngoài hôn nhân. Từ chuyện Bành lão thất đã nói rõ
với Xuân Hồng là sang xuân sẽ chuộc thân cho Xuân Hồng để quá môn, người trong
trấn ai cũng biết Xuân Hồng là tiểu thiếp chưa cưới của Bành lão thất, cho nên
coi như giữa hai người đã có quan hệ hôn nhân thật sự rồi. Loại hành vi trong
quan hệ hôn nhân này định thành cưỡng gian là không hợp lý, cho nên không thể
khép tội Bành lão thất được. Ba cái trò lần nhằn quy định về mặt luật pháp này
Dương Thu Trì không muốn thâm cứu. Hắn hiện giờ muốn tra xem rốt cuộc ai là kẻ
giết chết Xuân Hồng cô nương, rồi bắt trói hung thủ trị tội. Dương Thu Trì hỏi
Bành lão thất: “Sau khi ngươi đắc thủ rồi thì sao?”

-“Tôi vốn lưu lại cạnh nàng ấy để chiếu cố, nhưng gia huynh nghiêm cấm tôi lưu lại thanh lâu, cho nên tôi dặn dò má má xong rồi bỏ đi.”

“Ngươi li khai khi nào?” “Hơn canh bốn gần canh năm.” Dương Thu Trì động tâm,
thời gian này rất gần với thời gian tử vong của nạn nhân mà hắn đã tính toán,
nhân vìi căn cứ hiện tượng trên thi thể mà suy đoán thời gian tử vong thì
thường rất mơ hồ, sai lệch một hai tiếng đồng hồ là chuyện bình thường. Hơn
nữa càng chết lâu thì sai lệch do suy đoán càng lớn, sau đó gần như phải lấy
ngày, tuần hoặc thậm chí tháng ra để suy đoán. Cho nên, Xuân Hồng hoàn toàn có
khả năng tử vong lúc Banh lão thất li khai vào sau canh bốn hoặc gần canh năm.
Và cũng có thể nói, Bành lão thất cùng có mối hiềm nghi phạm tội cực lớn.
Dương Thu Trì hỏi: “Lúc ngươi li khai có ai nhìn thấy không?” “Má má biết, còn
có Long lão hán gác cửa cũng nhìn thấy. Ông ta mở của cho tôi.” Dương Thu Trì
nhìn Bành lão thất chằm chằm, đột nhiên hỏi một câu: “Lúc ngươi đi rồi, Xuân
Hồng cô nương còn sống không?”

Bành lão thất lập tức đứng dậy, mở to mắt: “Tước gia, ngài không thể tùy ý oan
uổng bổn nhân nha!” Dương Thu Trì khoát tay, kỳ ý y tiếp tục ngồi, bấy giờ mới
bảo: “Chẳng phải bổn quan oan uổng ngươi, chỉ là ngươi phải chứng minh ngươi
không phải là hung thủ.” “Vì sao?” Bành lão thất nghe bản thân có khả năng bị
chụp cái mũ hung thủ lên đầu, tức thì khẩn trương, vội vàng hỏi. “Nhân vì
ngươi là người cuối cùng gặp Xuân Hồng! Ngươi đi rồi, Xuân Hồng bị phát hiện
có người giết chết, ngươi nói coi ngươi có bị hiềm nghi hay là không?” Lời này
giống như cương đao đâm thẳng vào tim của Bành lão thất, khiến y tức thời toát
mồ hôi lạnh, nếu chuyện như vậy nói ra đổi thành ai đều cũng sẽ hoài nghi,
Bành lão tử nhướn cổ nói: “Lúc tôi đi, Xuân Hồng cô nương vẫn còn hoàn hảo.”
“Ai có thể chứng minh?”

-“Chứng minh….?” Bành lão thất hơi hoảng loạn, “Người trong vườn xem ra có thể chứng minh.” “Ai trong vườn này?” “Cái đó làm sao tôi biết được, lúc đó tôi đã đi rồi mà, nhưng mà bọn họ dù gì cũng có người mang nước hay gì đó cho Xuân Hồng chứ. Đúng rồi, hỏi qua nha hoàn người hầu, bọn họ khẳng định là có người tiến vào trong xem.” “Không có! Người đầu tiên tiến vào chính là món rùa Ngô Biết Tam tiến vào phát hiện thi thể vào sáng nay.” Nói đến đây, tâm Dương Thu Trì lại động, đúng a, trước khi Xuân Hồng tử vong, người cuối cùng nhìn thấy cô ta là Bành lão thất. Bành lão thất có hiềm nghi gây án, vậy còn tên Ngô Biết Tam phát hiện thi thể đầu tiên chi? Chẳng lẽ không nằm trong diện hiềm nghi hay sao? Có khi nào hắn làm giặc rồi hò hét bắt giặc không? Hơn nữa, Ngô Biết Tam vừa khóe là họ Ngô, cũng là họ có chử khẩu là một bộ phận viết thành, phù hợp với hình vẽ do Xuân Hồng dùng ngón tay viết ra! Chờ một chút phải đề thẩm hắn!

Suy luận này của Dương Thu Trì là do căn cứ điều tra của Tống Vân Nhi mà ra.
Đương nhiên không thể bài trừ khả năng có người nói dối, giống như Tạ ĐứcThuận
vừa rồi vậy. Bành lão thất thấy Dương Thu Trì nhìn y quái quái, càng gấp hơn
nữa: “Tôi thật sự không giết Xuân Hồng, vì sao tôi phải giết nàng ta chứ? Nàng
ấy là tiểu thiếp chưa quá môn của tôi mà.” “Ngươi khẳng định là có lý do giết
cô ta, ví dụ các ngươi trong lúc cãi cỏ, ngươi nhất thời trùng động lỡ tay
giết nàng ta.” “Nàng ta phụ dược ngủ mê rồi a.” “Ai cấp cho cô ta phục dược?”
Dương Thu Trì khẳng định là Bành lão thất ép uống, nhân vì Xuân Hồng là hoa
khôi của LêXuân Viên, là cây tiền của tú bà. Điều càng trọng yếu hơn là Xuân
Hồng là vợ chưa cưới của đệ đệ của đại tài chủ lớn nhất trong trấn, dĩ nhiên
Tú bà không dám đắc tội rồi. Quả nhiên, Bành lão thất thật thà khai: “Tôi bảo
má má mang thuốc đến, rồi tự tay tôi ép nàng ta uống.” Điểm này y không có
biện pháp gì khai lọan, nhân vì chỉ cần hỏi tú bà là biết ngay hắn có nói dối
hay không. Lúc ngươi ép cho cô ta uống, bên cạnh còn có ai không? Vấn đề này
cũng không tiện nói dối, nếu nói có người ta hỏi là ai thì phải khai ra, do đó
Bành lão thất ngẫm nghĩ, cuối cùng thật thà hồi đáp: “Không có, má má mang tô
ma tán lại rồi đóng cửa bỏ đi, tự tôi ép nàng ta uống.” “Hắc hắc, một mình
ngươi làm sao đổ thuốc?” “Nàng ấy uống say rồi, lực phản kháng không lớn, tôi
đè nàng ấy xuống, bóp mở miệng ra đổ thuốc vào.” Bành lão thất nói lời này có
thể ấn chứng dấu vết bị ép trên miệng và dấu xuất huyết cũng vết dập trong vòm
miệng Xuân Hồng cô nương. Dương Thu Trì hỏi: “Đổ thuốc xong rồi bao lâu thì
thuốc phát sinh hiệu lực?”

-“Thường khoảng tàn một nén hương.” “Hắc hắc, Thất gia dường như là rất quen với loại thuốc này a?” Dương Thu Trì nhìn Bành lão thất trừng trừng, nhìn đến mức y dựng cả tóc gáy. Bành lão thất khan giọng nói: “Tôi… tôi cũng nghe người khác nói lại thôi.” Dương Thu Trì không tiếp tục truy vấn vấn đề này nữa, nhưng vẫn khư khư giữ sự hiềm nghi phạm tội không tha cho Bành lão thất, hỏi: “Thất gia, thời gian tàn nén nhang đó ngươi làm gì?” “Tôi… tôi chẳng làm cái gì cả, cứ ngồi cạnh đó cầu xin Xuân Hồng cô nương, mãi cho đến khi dược tính phát tác, sau đó tôi quan hệ với cô ta một hồi rồi bỏ đi.” Dương Thu Trì tìm không được chỗ hở trong lời của y, ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: “Ta cần lấy một ít huyết của ngươi.” Nói xong đưa ra dụng cụ trích máu cắt vào ngón tay của Bành lão thất, lấy mẫu máu của y.

Bành lão thất không hiểu Dương Thu Trì lấy huyết của y làm gì, nhưng không dám
hỏi nhiều, chỉ hy vọng như vậy sẽ giúp tẩy thoát oan khuất cho bản thân. Sau
khi lấy mẫu máu xong, Dương Thu Trì bảo: “Thất gia, ngươi nói đây có phải là
lời thật hay không thì ta cần phải lý giải một chút, chờ lát có thể còn sẽ có
lời muốn hỏi thất gia ngươi. Ngươi ra ngoài trước đi.” Nói xong đưa mắt ra
hiệu cho Nam Cung Hùng. Nam Cung Hùng hội ý, gọi hai hộ vệ đến kè sát Bành lão
thất. Bành lão thất áp tay lên tờ giấy ghi khẩu cung do Tống Vân Nhi ghi, vừa
định đi thì phát hiện hai hậu vệ sau lưng mình, hơi ngẩn ra. Vừa rồi khi lên
đây hắn đi cùng Bành Hạ Hỉ, không có người áp giải, sao giờ khi hỏi xong dường
như lại biến thành tội phạm bị áp giải thế này? Hắn quay lại nhìn Dương Thu
Trì. Dương Thu Trì thở dài: 'Thất gia. Ngươi là người cuối cùng gặp nguời
chết, trên người của nàng ta có dấu vết giằng co, ngươi cũng thừa nhận là phát
sinh đánh đấu với nàng ta, nên không loại trừ khả năng trong lúc tức giận
ngươi không kềm chế được lỡ tay giết người. do đó, ngươi thuộc diện hiềm nghi
phạm tội trọng đại, trước khi tra rõ chân tướng, ta chỉ có thể tạm giam ngươi
lại. Xin thứ lỗi.”

Sắc mặt Bành lão thất tái ngắt, rên rỉ quỳ sụp xuống đất: “Tước gia, cầu ngài
minh xét, tôi thật kkhông có giết Xuân Hồng cô nương a. Ta quan tâm yêu thương
nàng ấy, sao lại giết nàng ấy được a?” “Người quan tâm lo lắng cho cô ta? Nếu
ngươi thực sự yêu thương cô ta, thì không đánh cô ta, cũng không bá vương
ngạnh thượng cung kiểu đó, càng không sử dụng tô ma tán thủ đoạn tam lưu như
vậy đối với cô ta!” Dương Thu Trì hậm hực bảo, “Hơn nữa, chuyện do yêu mà hận
đã xảy ra nhiều rồi, chuyện cãi cọ giữa tình nhân, nhất thời tức giận xung
động giết người bổn quan cũng không phải là chưa gặp qua.” Câu cuối cùng Dương
Thu Trì nói là những chuyện xảy ra khi hắn còn làm nghề pháp y ở thời hiện
đại. Bành lão thất bất lúc nhìn Dương Thu Trì, không biết nên nói thế nào cho
phải. Dương Thu Trì tiếp: “Thất gia không cần phải lo, bổn quan nhất định sẽ
tra án mạng này rõ ràng, nếu như không phải là chuyện ngươi làm thì ngươi
không có gì phải lo lắng cả.” Bành lão thất dập đầu: “Đa tạ tước gia! Khẩn
thỉnh tước gia giơ cao đánh khẽ.” Bấy giờ y mới đứng lên, đi theo hai hộ vệ
xuống dưới.

Tống Vân Nhi cầm tờ khẩu cung, hỏi: “Ca, muội hiện giờ bắt đầu có điểm mơ hồ,
rốt cuộc là Bành lão thất trong lúc trùng động giết chết Xuân Hồng, hay là Tạ
Đức Thuận thâu gian sát nhân diệt khẩu?” Dương Thu Trì nói: “Ta hiện giờ cần
phải kiểm tra, rồi căn cứ kết quả kiểm tra chắc có thể chứng minh lời họ khai
là chân hay là giả.” “Kiểm tra? Kiểm tra cái gì a?” “Nói ra muội cũng không
hiểu, như vầy đi, muội đề thẩm tú bà, tiến hành đối chiếu với khẩu cung của
Bành lão thất. Ta ở trong phòng đàn kiểm nghiệm, lời của mọi người ta vẫn nghe
được.” “Được a!” Tống Vân Nhi cao hứng vô cùng, tuy đây không phải là đại
đường, nhưng cũng đủ làm cho nàng thỏa mãn rồi. Dương Thu Trì mang rương pháp
y vật chứng tiến vào phòng đàn, đóng cửa lại. Tống Vân Nhi ra lệnh đưa tú bà
vào.

Tú bà bị đưa lên, thấy phía sau bàn lớn là tiểu cô nương vừa điều tra phỏng
vấn vừa rồi, là muội muội của tước gia, và tú bà là người rất biết cách nhìn
mặt mà bắt hình dong, không dám chần chờ, quỳ xuống dập đầu: 'Dân phụ bái kiến
đại lão gia.” Tống Vân Nhi khoái chí cười hi hi, cái từ đại lão gia này nghe
thật là thích! Nàng hỏi: “Bổn lão gia có mấy vấn đề cần hỏi ngươi, ngươi phải
thành thật hồi đáp, không được giấu diếm gì, có nghe không?” “Dạ, dân phụ nhất
định y thật bẩm báo.” Tú bà cung cung kính kính hồi đáp.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.