Cha của Tống Vân Nhi trước đây ở nhà đầu thích khoe khoang mình làm sao mà
đoán án, cho nên cái trò “ngũ thính” này Tống Vân Nhi biết khá rõ, hiện giờ
thấy Chu Nhị Nương ngập ngừng ấp úng, ánh mắt láo liên, sắc mặt không ổn, liền
biết là nói dối, quát: “Điêu phụ to gan, nhìn thần sắc kinh hoàng của ngươi rõ
ràng là đang nói dối, còn tưởng khi man bổn quan, người đâu!” Tống Vân Nhi giờ
tay định lấy đủa.
Chu Nhị Nương vội kêu rối rít: “Đại lão gia tha mạng a, dân phụ nguyện ý khai
ra như thật.”
“Mau nói!” Tống Vân Nhi quát.
“Tôi có hỏi huynh ấy, huynh ấy mới đầu không chịu nói, tôi liền bực mình, tôi
nói hai chúng ta nếu đã muốn làm vợ chồng, thì huynh cái gì cũng giấu tôi, nếu
có xảy ra chuyện gì tôi đều bị giấu kín bưng hết thì coi như chẳng làm vợ
chồng cho xong. Huynh ấy thấy tôi bực mình, bấy giờ mới ngập ngừng nói rõ
nguyên do.”
Tống Vân Nhi nghe thấy có cửa, vội hỏi dồn: “Nguyên do gì? Mau nói ra!”
“Huynh ấy nói là biết tối qua Xuân Hồng bị “mê phiên” (bị đổ thuốc mê) rồi,
muốn nhân cơ hội này tới “thâu thực” (Chú: ăn vụn, đây là những từ lóng trong
giới lưu manh và lầu xanh, thường dùng để đối phó với các kỹ nữ hoặc đối tượng
mà chúng định hại).”
Tống Vân Nhi nghe không hiểu, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái gì vậy, cái gì là
mê phiên, cái gì là ăn vụn?”
Chu Nhị Nương nhướn mắt nhìn Tống Vân Nhi, rồi vội cúi thấp đầu xuống: “Xuân
Hồng cô nương tối qua không chịu hầu Bành thất gia, Bành thất gia rất bực
mình, đánh Xuân Hồng cô nương, còn gọi má má mang Tô ma tán (thuốc mê) đổ cho
Xuân Hồng cô nương.”
Dương Thu Trì chợt động tâm, nhớ tới lời Bành lão thất nói hắn quay trở lại
cùng Xuân Hồng cô nương quan hệ một hồi rồi mới đi, chẳng lẽ bên trong chuyện
này có ẩn tình? Tiếp theo đó hắn nhớ hai cánh tay của Xuân Hồng có dấu bị chèn
ép, trên người còn có dấu vết đề kháng và dấu vết miệng bị chèn ép, ẩn ước cảm
thấy không ổn, e rằng án mạng này không đơn giản như vậy.
Chu Nhị Nương nói tiếp: “Ta ca muốn mượn cơ hội đó len lén tiến vào phòng cô
ta, nhân lúc cô ta hôn mê, cùng cô ta… làm chuyện nam nữ.”
“Tên Tạ Đức Thuận này thật không bằng trâu chó!” Tống Vân Nhi lại vỗ kinh
đường mộc, “Ngươi vì sao không cản trở?”
“Tôi… tôi nghĩ bản thân hoa tàn ít bướm, Tạ ca chịu chuộc thân cho tôi
nguyên đã rất ủy khuất cho huynh ấy lắm rồi. Huynh ấy muốn ăn vụn thì cứ để
cho huynh ấy ăn, chỉ cần sau này huynh ấy đối tốt với tôi là được…”
“Tốt cái cục….!” Tống Vân Nhi trong lúc nóng giận, suýt chút nữa mắng tràn
một câu, nhưng dù sao thì vẫn thấy nó không nhã, nên kịp thời ngừng lại, quát:
“Hắn thâu gian nữ nhân khác là xúc phạm vương pháp, ngươi còn che chỡ cho hắn,
đáng bị hỏi tội!”
Chu Nhị Nương nghe nói bản thân sẽ bị hỏi tội, tức thời hoảng loạn kêu lên:
“Đại lão gia tha mạng a, dân phụ lần sau không dám vậy nữa.”
“Lần sau? Ngươi còn có lần sau ử? Cho ngươi biết, tên Tạ Đức Thuận này lẻn vào
phòng Xuân Hồng, thâu gian không thành, bèn dùng kéo đâm chết Xuân Hồng cô
nương!” Tống Vân Nhi quay đầu chỉ qua thi thể Xuân Hồng nằm cách đó không xa,
“Ngươi coi đi! Coi đi! Xuân Hồng cô nương hoa dung nguyệt mạo, thế mà bị Tạ ca
cái gì đó của ngươi đâm chết tươi rồi! Ngươi còn ở đó bao che cho hắn!”
Chu Nhị Nương không tự chủ chuyển đầu nhìn về phía thi thể của Xuân Hồng,
hoảng loạn kêu lên: “Không không, không phải Tạ ca giết, Xuân Hồng cô nương
không phải bị Tạ ca giết đâu! Huynh ấy cho tôi biết, khi huynh ấy trèo lên cửa
sổ, còn chưa chui vào, đã nghe bên trong có người đang “thâu thực”, nên không
dám tiến vào, liền tụt xuống bỏ đi. Huynh ấy ngay cả phòng cũn gkhông vào, làm
sao có thể giết chết Xuân Hồng cô nương đây! Đại lão gia, cầu đại lão gia minh
xét a!”
Có người đã đi trước một bước rồi? Nghe lời này, Tống Vân Nhi và Dương Thu Trì
cùng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy cả kinh.
Tống Vân Nhi vội hỏi: “Người đó là ai?”
“Tạ ca nói huynh ấy không dám vào, nghe bên trong có người huynh ấy liền xuống
ngay, cho nên không biết người ấy là ai.”
Đây là tình huống vô cùng trọng yếu, nếu như lời của Chu Nhị Nương và Tạ Đức
Thuận là thật, thì người tiến vào phòng Xuân Hồng trước rất có khả năng là
hung thủ giết chết nàng ta! Cần phải đề thẩm Tạ Đức Thuận lại.
Tống Vân Nhi vỗ kinh đường mộc, quát: “Đưa Chu Nhị Nương ra chờ hậu thẩm, áp
giải Tạ Đức Thuận thượng đường.”
Chẳng mấy chốc, Tạ Đức Thuận lại bị đưa lên. Hắn thấy Tống Vân Nhi mặt mày âm
trầm nhìn hắn trừng trừng, liền biết đại sự không ổn, cố lấy vẻ trấn tĩnh quỳ
xuống dập đầu.
Tống Vân Nhi lại vỗ kinh đường mộc, quát: “Điêu dân lớn mật, ngươi dùng thanh
gỗ leo lên cửa sổ, toan tính gian dâm Xuân Hồng cô nương đã bị đánh thuốc mê,
thế mà dám lừa dối bổn quan, thứ điêu dân này không đánh không khai. Người
đâu! Kéo hắn xuống đánh 30 hèo trước cho ta!”
Tạ Đức Thuận nghe nói thế, biết là Chu Nhị Nương nhất định đã khai hết rồi,
lòng cảm thán quả thật vợ chồng như chim cùng một rừng, đại nạn lâm đầu tự ai
nấy bay, huống chi hai người họ hiện giờ vẫn chưa thể coi là vợ chồng, chẳng
qua chỉ là một cặp uyên ương hoang dã mà thôi.
Hiện giờ hắn nghe Tống Vân Nhi định cho đánh, trong khi mười lăm hèo lúc nãy
đã đánh mông đít hắn nở hoa rồi, nếu 30 hèo này đánh nữa, mông đít của hắn
nhất định đi đời nhà ma, cho nên cả kinh dập đầu lia lịa: “Tôi khai, tôi xin
khai!”
Tống Vân Nhi xua tay, lạnh lùng bảo: “Còn không thành thật khai ra!”
“Dạ, tối hôm qua sau khi các vị đại gia đi rồi, Xuân Hồng cô nương cứ khóc,
sau đó Thất gia quay trở lại, tiến vào trong phòng, tiếp đó tôi nghe trong
phòng Xuân Hồng cô nương ầm ĩ, dường như Thất gia muốn đồng phòng với Xuân
Hồng, nhưng Xuân Hồng nhất định không chịu, hai người liền trở mặt đánh nhau.
Má má chạy lên lầu khuyên giải, Thất gia quát lớn vỗ bàn đá ghế bảo má má đem
tô ma tán đến ép Xuân Hồng uống.”
Tống Vân Nhi đối với chuyện của thanh lâu không hiểu gì, vừa rồi Chu Nhị Nương
vừa đề cập đến Tô ma tán, tuy từ cái tến có thể đoán đó chẳng phải là loại tốt
đẹp gì, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Tô ma tán? Cái đó dùng để làm gì?”
Tạ Đức Thuận hiện vẻ bối rối, thấp giọng đáp: “Thứ Tô ma tán này thường dùng
để đối phó với những con sồ (Chú: chíp hôi, tiếng lóng chỉ các cô gái trẻ mới
ra ràng) mới mua về không chịu tiếp khách, sau khi uống vào rồi sẽ tê dại chân
tay vô lực ngủ mê đi. Xuân Hồng cô nương đã là người của Thất gia, không biết
vì sao cô ta không chịu, bức cho Thất gia phải dùng loại thuốc này. Nhưng tôi
khi nghe tin đó, cũng đã động tâm.”
Tống Vân Nhi hỏi: “Động tâm tư gì?”
“Tôi… tôi nhất mực ưa thích Xuân Hồng cô nương, nhưng tôi không có tiền cũng
không có tướng mạo, Xuân Hồng cô nương từ đó giờ chưa bao giờ nhìn tôi lấy nữa
con mắt. Tôi biết sau khi uống Tô ma tán vào thì chí ít sẽ tê dại ngủ vùi năm
sáu canh giờ. Trong khi đó Thất gia từ đó đến giờ không lưu lại trong viên,
chờ ông ta làm xong chuyện đó bỏ đi, tôi bèn định len lén tiến vào… nhân lúc
cô ta hôn mê… gian dâm cô ta…”
“Phì!” Tống Vân Nhi đỏ mặt phun cái vèo, mắng: “Ngươi là đồ vô sỉ, thiên lý
nan dung! Chết không toàn thây!”
“Dạ dạ! Tiểu nhân biết mình sai rồi.”
“Tiếp tục nói!” Tống Vân Nhi quát.
“Dạ, sáng hôm nay, tôi thức dậy sớm hơn bình thường nửa canh giờ, nói với nhị
nương là muốn đến nhà bếp sớm chút để nhóm lửa nấu cơm, rồi đi ra ngoài. Lúc
đó cửa vườn đã khóa, rất an tĩnh…”
“Chờ một chút!” Tống Vân Nhi ngắt lời hắn, “Ngươi bình thường canh mấy thì
dậy? Sáng nay thức dậy lúc nào, nói cho chuẩn xác vào!”
Tống Vân Nhi theo Dương Thu Trì phá rất nhiều án rồi, đã thâm sâu thể hội được
việc tra rõ thời gian chuẩn xác có ý nghĩa quan trọng như thế nào với việc phá
án. Và khi nàng hỏi vậy đã nhận được ánh mắt khen ngợi của hắn.
Tạ Đức Thuận khai: “Lúc thường thì khoảng giờ dần ba khắc sẽ dậy, trước giờ
mão nấu cơm. Sáng hôm nay tôi muốn làm chuyện đó, nên thức dậy sớm hơn nửa
canh giờ, kẻng canh năm vừa đánh một lúc là tôi đã dậy.”
Dương Thu Trì thầm nghĩ, Xuân Hồng chết vào canh năm, như vậy có thể tiến thêm
một bước chứng minh, Tạ Đức Thuận nhìn thấy người đến trước phòng của Xuân
Hồng này có khả năng là hung thủ!
Tạ Đức Thuận khai tiếp: “Tôi khuôn một cây gỗ từ góc vườn đến dựng sau cửa sổ
phòng của Xuân Hồng cô nương, sau đó trèo lên mở cửa sổ.”
Tống Vân Nhi chen lời hỏi: “Cửa sổ của cô ta không khóa sao?”
“Không khóe, vườn chúng tôi có tường cao bao quanh, lại có gác cổng, người
ngoài tiến vào không được. Hơn nữa, hiện giờ trời không lạnh lắm, những cô
nương ngụ ở lầu hai đều mở cửa sổ cho thoáng khí.”
Có lẽ đó là phương tiện khơi gợi lên lòng dục cho tên sắc ma này! Dương Thu
Trì nghĩ, tuy Xuân Hồng là kỹ nữ, nhưng cho dù là kỹ nữ cũng có quyền lợi bất
khả xâm phạm về tính dục. Nhân lúc nữ nhân người ta hôn mê vào thâu gian (gian
dâm lén) chẳng khác nào là cưỡng gian, và cưỡng gian kỹ nữ cũng phải chịu
trách nhiệm hình sự, điểm này vô luận là kim hay là cổ đều như thế cả.
Tạ Đức Thuận nói tiếp: “Tôi trò lên len lén mở cửa sổ xong, vừa định leo vào
thì nghe thấy trên giường ở trong đó có động tĩnh. Tôi vội vã phục sát cửa sổ
không dám động, lưu thần nghe ngóng một hồi, nghe được trong đó có tiếng của
một nam nhân đang hì hà hì hục, chính là đang ở trên giường cùng Xuân Hồng làm
… chuyện đó.”
Tống Vân Nhi đỏ mặt chu môi, quay đầu nói với Dương Thu Trì: “Ca, tới lượt
huynh hỏi.”
Dương Thu trì không ngờ tra tra hỏi hỏi cuối cùng ra tới tình tiết này, và đối
với một tiểu cô nương mười sáu tuổi thì nhất định là sẽ không hỏi nên lời mấy
chuyện ấy rồi, cho nên gật gật đầu, bảo: “Như vậy đi, Kim sư gia và mọi người
chưa tơi, muội tạm thời làm hình danh sư gia của ta, giúp ta ký lục, được
không?”
“Dạ!” Tống Vân Nhi đáp ứng, bước ra lấy giấy bút, ngồi cạnh Dương Thu Trì ghi
biên bản.
Dương Thu Trì hỏi tiếp: “Ngươi nhìn thấy người đó không?”
“Không nhìn thấy, trên giường có màn che lại.”
“Vậy ngươi có thể từ thanh âm của người đó phân biệt ra được ai không?”
Tạ Đức Thuận lắc đầu: “Hắn chỉ làm chuyện đó rồi phát ra những tiếng rên rỉ hì
hục, không hề nói chuyện, cho nên tôi không nhận ra được.”
“Ngươi có đoán là ai không?”
Tạ Đức Thuận cúi đầu suy nghĩ một hồi, đáp: “Tôi đoán không ra, loại thâu thực
này rất phổ biến, chỉ cần các cô nương say rượu ngủ vùi, không có khách nghỉ
lại, thì cửa vườn một khi đã đóng, móng rùa, người làm, đầy tớ đều nghĩ cách
lẻn vào thâu thực.”
Mẹ ơi! Thứ thâu gian này còn trở thành phong tục của kỹ viện nữa sao? Dương
Thu Trì nghĩ, vừa tức vừa buồn cười, hỏi tiếp: “Tú bà không quản sao?”
“Đương nhiên muốn quản, nếu “thâu thực” bị má má biết được, chẳng những sẽ
đánh cho một trận, còn khấu trừ một tháng tiền lương đền cho cô nương. Nếu như
cô nương không chịu tha cứ muốn báo quan, thì chỉ còn cách giao cho quan phủ
theo pháp mà phạt. Nhưng theo tôi biết, không có cô nương nào tuyệt tình như
vậy, tối đa là yêu cầu đền cho cô nương chút tiền, nếu gặp người ác bụng một
chút thì đòi tiền đền khá lớn, thường mấy tháng tiền công cũng không đền đủ.
Nhưng dù xử phạt rất nghiêm, vẫn có người len lén “thâu thực”.
Như vậy cũng phải, ai ai cũng có tâm lý cầu may, nếu bị bắt gặp thì coi như
xui xẻo, còn không bị bắt gặp thì cho rằng số hên!