Nạp Thiếp Ký – Chương 377: Thanh lâu hung sát án – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 377: Thanh lâu hung sát án

“Nghe nói phu nhân còn giáo huấn hắn?” Dương Thu Trì nhớ lại cái nghiên mực,
và Thúy Hoàn miệng rộng đã đem chuyện này truyền đi, nên có thể trực tiếp nói
ra được.

“Tước gia có phải muốn trực tiếp hỏi ta là có phải ta giết hắn không.” Thủy
Uyển Kỳ mỉm cười, nụ cười thật ngọt.

“Không không!” Dương Thu Trì xoa tay lia lịa, “Bành phu nhân nghĩ quá rồi, tại
hạ không hề có ý đó. Chỉ nghe nói phu nhân giáo huấn hắn một trận, thật là đại
khoái nhân tâm a. Hác hắc hắc.”

Thủy Uyển Kỳ cười: “Ta từ nhỏ đã theo phu thân trong đoàn hát, luyện được một
số quyền cước mèo quào để thượng đài, nhưng Bành Tứ hắn muốn khi phụ ta thì
cũng không dễ dàng gì.”

“Vậy a? Ha ha, Bành phu nhân nhất định là cho Bành Tứ nếm một đòn lợi hại rồi
ha? Rất tiếc là lúc chúng tôi đi điều tra, chỉ nghe chút vỏ bề ngoài, không
thể tận mắt chứng kiến thủ đoạn của phu nhân.”

“Hi hi, tước gia ngài quá tưởng rồi, tên gù chết bầm Bành Tứ đó tay chân sàm
sỡ đối với ta, trong lúc tức giận ta đã đập một cái nghiên mực lên đầu hắn.”

Một nghiên mực do Thủy Uyển Kỳ đánh lên đầu Bành Tứ đã tạo ra sự xuất huyết
màng não, tuy chỉ dẫn tới nguyên nhân tử vong thứ cấp cho Bành Tứ, nhưng nếu
dựa vào tiêu chuẩn quan hệ đa nhân nhất quả trong hình pháp, thì mọi người có
hành vi dẫn tới tử vong của một cá nhân nào đó đều phải chịu trách nhiệm hình
sự. Ty nhiên, căn cứ vào lực tác động và tầm ảnh hưởng của hành vi trong quan
hệ nhân quả này, việc định tội sẽ có phần khác biệt.

Dương Thu Trì lo là Thủy Uyển Kỳ cự tuyệt không thừa nhận đã dùng nghiên mực
đập Bành Tứ, vì lúc đó không có ai tận mắt chứng kiến ngoại trừ nha hoàn Thúy
Hoàn, và nếu như hai người thông đồng không thừa nhận, và hắn không thể tìm
được chứng cứ khác để chứng minh sự thật này thì rõ ràng là sẽ rất khó giải
quyết.

Hiện giờ Thủy Uyển Kỳ đã thừa nhận thì không còn gì tuyệt hơn. Nhưng Dương Thu
Trì vẫn không chuẩn bị bắt Thủy Uyển Kỳ ngay, vì hắn muốn tiếp tục tra ra
người thực thi hành vi chủ yếu là ai, dù gì thì Thủy Uyển Kỳ là một nữ tử yếu
ớt, không thể chạy đi đâu mà sợ. Hơn nữa, ả không biết hành vi đập đầu Bành Tứ
đó là một trong những nguyên nhân gây ra cái chết cho Bành Tứ, và hành vi đó
đã cấu thành tội phạm.

Dương Thu Trì quyết định đem chuyện này điều tra cho rõ hơn nữa, nên tiếp tục
hỏi: “Tên Bành Tứ này quả là to gan lớn mật, không ngờ lại dám có ý với Bành
phu nhân. Tuy Bành phu nhân quốc sắc thiên hương, khiến cho nam nhân nào cũng
động tâm, nhưng Bành Tứ y giỏi lắm thì có ý thôi đi, đằng này dám động thủ
động cước! Bành phu nhân coi như đã hạ thủ lưu tình rồi, đổi thành người khác
nói không chừng đã một đao chém chết con rùa đen nhà hắn rồi.” Dương Thu Trì
nói đến cao hứng, nhịn không được lộ ra một câu chửi của vùng Tứ Xuyên.

Thủy Uyển Kỳ cười nắc nẻ, ưỡn bộ ngực cao vút ỏng ẹo thân hình: “Tước gia, ta
thật sự đẹp như vậy sao?”

Dương Thu Trì định đáp lời, thì Tống Vân Nhi đã giành đánh trống trợ oai
trước: “Đẹp…! Bành phu nhân đương nhiên đẹp rồi, nếu không Bành Tứ sao lại
giống như con ruồi nhặng vây quanh… cái gì ấy, cứ mãi mê mỹ sắc của phu
nhân, nhân lúc Bành lão gia tử không có mặt, đến câu dẫn phu nhân.”

“Hi hi hi…!” Thủy Uyển Kỳ cười giống như hoa rung rinh, không hề chú ý đến
lời Tống Vân Nhi thực sự là lời nói kháy, tiếp: 'Kỳ thật Bành Tứ đó chẳng phải
là đùa cợt trêu ghẹo ta, mà là muốn nhờ ta nói giúp với lão gia ta một tiếng
để xuất tiền chuộc Xuân Hồng cô nương ở Lê Xuân viên giùm hắn. Hắn muốn cưới
Xuân Hồng cô nương.”

“Ạ? Đó không phải là một chuyện tốt hay sao? Dù gì hắn cũng là người trong họ
của các vị, sao có thể đáng bị đập một nghiên mực vậy chứ?”

Thủy Uyển Kỳ ẩn ước cảm thấy cứ nói chuyện này mãi không ổn, nhưng lời nếu như
đã nói ra lời, nếu không giải thích rõ ràng sẽ khiến người khác hoài nghi, nên
kể tiếp: “Lão gia của chúng tôi hi vọng hắn có thể tự kiếm tiền để chuộc Xuân
Hồng cô nương. Hơn nữa, Xuân Hồng cô nương đã hứa cấp cho thất gia của chúng
tôi rồi, một nữ làm sao có hai chồng được chứ. Bành Tứ uống rượu say, mặt dạn
mày dày muốn ta nói giúp, còn động chân động tay, ta giận quá mới đập cho hắn
một nghiên mực.”

“Ạ! Thì ra là thế.” Dương Thu Trì gật gật đầu.

Đến lúc này, ở ngoài có tiếng cười truyền vào, một giọng già nua cất tiếng
gọi: “Tước gia! Tước gia!” Nghe thanh âm chính là Bành lão gia tử Bành Hạ Hỉ.

Dương Thu Trì đứng dậy ra cửa nghênh tiếp, thấy hai huynh đệ Bành Hạ Hỉ và
Bành lão thấy cùng cười bước nhanh tới.

Đến gần, Bành Hạ Hỉ khom người nói: “Ta và xá đệ đến mấy lần, tước gia đều
chưa thức dậy, nên phái phu nhân đến xem trước, nhất mực không thấy nàng ấy
quay về, đoán là tước gia đã dậy đang nói chuyện, cho nên chúng ta vội tới.
Tước gia nghỉ ngơi khỏe không?”

Dương Thu Trì gãy gãy đầu, cười đáp: “Thực mắc cỡ, tối qua uống nhiều quá,
không thoải mái lắm, nên bỏ về trước. Ngủ một giấc cảm thấy khỏe hơn nhiều.”
Nói xong nghênh đón hai người vào phòng.

Bành Hạ Hỉ nói: “Tước gia, chúng ta ngồi chút là đến giờ xuất phát rồi.”

“Xuất phát? Đi đâu?” Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi.

“Ơ? Ngài quên rồi, đến Tỳ Bà nham để xem Tiên nữ hội a, không xuất phát sớm
chỉ sợ lỡ mất giờ rồi.”

“Đúng đúng!” Dương Thu Trì vỗ vỗ đầu, bản thân lần này đến chẳng phải là để
xem Tiên nữ hội hay sao? Phát sinh một loạt chuyện xong rồi đầu óc hắn dường
như quay cuồng quên mất.

Dương Thu Trì và Bành Hạ Hỉ ngồi xuống xong, Bành lão thất không ngờ vẫn đứng,
mặt hơi đỏ: “Tước gia, tối qua chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, khiến ngài
bực mình, Bành mô đặc biệt thỉnh tội tước gia.” Nói xong quỳ xuống dập đầu.

Dương Thu Trì vội nâng y dậy: “Nói lời gì vậy, mau mau đứng lên đi a.”

Bành lão thất bấy giờ mới đứng lên, ngồi ghé mông xuống một bên ghế.

Dương Thu Trì nói: “Xuân Hồng cô nương là một cô nương tốt, ngươi sau này hãy
đối đãi cô ta cho tốt, đừng có phạm sai lầm như lúc tối nữa, như vậy là ta
không cao hứng đâu.”

“Dạ dạ dạ, Bành mỗ xin nhớ kỹ lời giáo huấn của tước gia, sau này không dám
vậy nữa.”

Đúng vào lúc này, chợt nghe từ xa có người gọi: “Lão… gia! Lão … gia!”
Nghe thanh âm rất hoảng loạn, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện bất trắc gì? Bành
Hạ Hỉ cùng mọi người đều cả kinh, cùng nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này, tên gác cổng của Bành gia trang đã thở phì phò chạy vào, do chạy quá
cấp nên thở hồng hộc nhất thời không nói được gì.

Bành Hạ Hỉ sầm mặt: “Gấp cái gì chứ, có chuyện gì từ từ nói!”

Tên gác cổng đó thở gấp mấy hơi, bấy giờ mới nói: “Không… không xong rồi…
Xuân Hồng cô nương của … Lê Xuân Viên, Xuân Hồng cô nương…”

Bành lão thất nghe vậy gấp lên, bước tới một bước túm cổ tên gác cổng hỏi:
“Con mẹ ngươi mau nói a, Xuân Hồng cô nương thể nào rồi?”

“Xuân Hồng cô nương…” Tên gác cổng cố dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, nói
tiếp: “Cô ấy bị người ta giết chết rồi!”

A! Mọi người đều hô lên một tiếng cả kinh.

Bành lão thất tức thời sững cả người ra, đứng thẩn thờ ở đó. Bành Hạ Hỉ vội
hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tên gác cổng lại thở gấp vài hơi nữa, vừa thở vừa nói lắp ba lắp bắp: “Vừa
rồi… vừa rồi bọn móng rùa… ở Lê Xuân viên… đến báo cáo, nói… nói vừa
phát hiện… Xuân Hồng cô nương… bị người giết chết trong phòng… chỗ nào
cũng có máu… rất nhiều máu…”

Xuân Hồng bị giết rồi? Dương Thu Trì nhớ tới mô dạng ngọc thể hoành trần của
Xuân Hồng đêm qua. Mới đêm qua nàng còn là một cô gái nói nói cười cười, hôm
nay đã chết rồi, lòng không khỏi bi thương, sinh mệnh của con người quả thật
là quá yếu ớt!

Dương Thu Trì đứng dậy nói với Bành Hạ Hỉ: “Bành ông, hiện giờ lại phát sinh
án mạng, tra án cần phải gấp, xem ra chúng ta không thể đến Tỳ Ba nham xem
Tiên nữ hội được rồi.”

Bành Hạ Hỉ cười khổ: “Quả là không may, không đi được thì không đi được vậy,
dù gì năm sao vẫn có, đến lúc đó lão hủ lại thỉnh tước gia ngài đến nữa là
ổn.” Dừng lại một chút, ông ta thở dài một hơi: “Tối qua Xuân Hồng cô nương
còn hoàn hảo, sao hôm nay lại… thật là thế sự vô thường a!”

Dương Thu Trì trầm ngâm một lúc, Ân Dương trấn liên tục phát sinh án mạng,
công tác cần điều tra rất nhiều, Tống Vân Nhi không phải là bộ khoái chuyên
chức, cũng không thể giúp gì nhiều, cần phải điều bộ đầu Chiêm Chánh cùng bộ
hạ tới.

Dương Thu Trì gọi Nam Cung Hùng đến, thấp giọng dặn dò phải hai cẩm y vệ hộ vệ
lập tức trở về Ba châu điều bộ khoái, ngoài ra còn đưa Kim sư gia chuyện phụ
trách hình danh đến. Rất may Ba châu chỉ cách Ân Dương trấn bốn năm chục dặm
đường, có thể đi về trong ngày.

Ngoài ra, hắn còn cho hai cẩm y vệ hộ vệ đó làm xong chuyện thì thuận tiện đến
Bảo Ninh phủ, cho Vân Lăng biết hắn đã hoài nghi Bảo Ninh tri phủ Triệu Tân
Nhạc ngầm buôn lậu muối, bảo Vân Lăng tổ chức điều tra nguồn gốc thu nhập kinh
tế của Triệu Tân Nhạc, xem coi có vấn đề gì không.

Nam Cung Hùng lập tức đi sắp xếp công việc, đồng thời mệnh lệnh một đội hộ vệ
hỏa tốc đến trước Lê Xuân viên tổ chức cảnh giới và bảo hộ hiện trường.

Nghe nói lão gia sắp đi điều tra hiện trường, Hồng Lăng không cần dặn đã chạy
vào phòng ngủ xách rương pháp y vật chứng của Dương Thu Trì ra giao cho Nam
Cung Hùng.

Bọn Dương Thu Trì rời khỏi Bành gia trang, ngồi kiệu đến Lê Xuân Viên.

Bọn tú bà và móng rùa tụ tập ở cửa đã hoảng loạn thành một đám, thấy Bành lão
gia tử cùng mọi người tới, vội vã cười nịnh xúm lại đón.

Bành lão thất không chờ kiệu dừng hẳn đã phóng như bay vào trong kỹ viện,
Dương Thu Trì vội quát: “Trước hết đừng vào, nếu không sẽ phá hỏng hiện
trường!” Nhưng thân ảnh của Bành lão thất đã tiêu thất sau đại môn.

Nam Cung Hùng phái đội hộ vệ tới trước đã bao vây Lê Xuân viên kín lại, bố trí
cách li và cảnh giới.

Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi vội xông vào, đăng đăng đăng chạy lên
lầu. Trên lầu đã có mấy hộ vệ do hắn phái đến trước, thấy Dương Thu Trì đến
vội cung thân thi lễ.

Dương Thu Trì hỏi: “Thi thể ở đâu?”

Một hộ vệ chỉ vào khuê phòng quen thuộc cách đó mấy bước, cung thân đáp: “Hồi
bẩm tước gia: thi thể ở đó.”

Dương Thu Trì bước đến, hiện trường chính là khuê phòng của Xuân Hồng mà tối
qua hắn đã bỏ chạy thục mạng.

Cửa phòng đã mở, bàn ghế thập phần linh loạn, trên đất có một vũng máu lớn,
Xuân Hồng xích thân lỏa thể, trên mặt trên cổ và khắp người chỗ nào cũng có
máu tươi. Bành lão thất đang quỳ dưới đất, ôm chặt thi thể của Xuân Hồng thất
thanh khóc rống.

Dương Thu Trì nhíu mày nhìn Bành lão thất ở trong phòng, lưu thần quan sát
những dấu vết ở dưới đất có khả năng bị Bành lão thất phá hỏng.

Tống Vân Nhi vội kêu gấp: “Thất gia, ngươi mau ra ngoài, ngươi làm vậy là làm
loạn hiện trường, làm hại cho ca ca ta không bắt được hung phạm!”

Bành lão thất phảng phất như không hề nghe thấy, cứ ôm thi thể Xuân Hồng khóc
rống y như cũ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.