Tống Vân Nhi ngồi xuống rồi đem tình huống thám thính tối qua kể lại hết một
lượt, chỉ có dự định của Thủy Uyển Kỳ định câu dẫn hắn thì nàng không nói.
Dương Thu Trì nghe qua mà có chút chấn kinh, hắn đối với chuyện cẩu thả của
Thủy Uyển Kỳ vào Bảo Ninh phủ tri phủ Triệu Tân Nhạc không dám hứng thú, nhưng
trong lòng có ít nhiều tiếc rẻ, vì Thủy Uyển Kỳ này về biểu hiện có vẻ bang
thanh ngọc khiết, không ngờ…! Ai! Quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm
a.
Nghe Triệu Tân Nhạc vì muốn làm vui lòng Thủy Uyển Kỳ đã tống tặng một rương
kim ngân, lòng hắn vô cùng nghi hoặc. Y là một tri phủ hành chánh tứ phẩm,
quan cũng không thể coi là cao, lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Vị quan phó của
y là đồng tri nhân vì làm ô dù bảo hộ cho thuyền bang buôn lậu muối mà bị chém
đầu, lúc đó không hề phát hiện Triệu tri phủ tham gia chuyện của thuyền bang,
chẳng lẽ y lại tham dự ngầm? Nếu không, y làm gì có nhiều tiền vậy? Trong thời
cổ đại, chẳng có công việc làm ăn nào thu được lợi nhuận nhiều như là buôn lậu
muối cả.
Dương Thu Trì quyết định sau khi trở lại Ba châu, sẽ đem tin tức này báo cho
Vân Lăng, để hắn theo dõi kỹ Triệu tri phủ, xem cao đáo để là y có làm trò mèo
gì không.
Hiện giờ sự tình hắn cần xử lý vẫn là án mạng của Bành Tứ ở bến thuyền. Sau
khi nghe Tống Vân Nhi kể Bành Hạ Hỉ đã từng dùng quài trượng đập vào đầu Bành
Tứ, Dương Thu Trì càng đau đầu hơn.
Cái chết của Bành Tứ đã quá phức tạp, trước mắt đã có hai tác động có thể dẫn
đến cái chết cho y đến từ Thủy Uyển Kỳ và Bành lão thất, không ngờ lại có thêm
một quài trượng của Bành Hạ Hỉ. Như vậy có thể nói, trong hai ngày này, đầu
của Bành Tứ trước sau bị đập một cái nghiên mực, đập vào gạch đá xanh, và ăn
một quài trượng. Cái chết của y rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Hay là tổng hợp
mấy cái? Chỉ bằng việc kiểm tra vẻ ngoài của thi thể thì không ích gì, xem ra
phải dùng giải phẩu mới được.
Nhưng mà, dù sao đây không phải là xã hội hiện đại, nếu như hắn len lén giải
phẩu để cho người khác biết được, thì đây không phải là chuyện nhỏ, làm không
khéo ngay cả hoàng thượng cũng không bảo vệ được hắn.
Nên làm sao đây? Có cần phải mạo hiểm trong chuyện này không? Dương Thu Trì
rất do dự. Bành Tứ này hiển nhiên không phải là người tốt gì, để tra thanh rốt
cuộc là ai giết y, đối với loại người như vậy là không đáng để mạo hiểm. Và
nếu mạo hiểm trong chuyện này, thì hắn nên bảo hộ bản thân thế nào đây?
Cuối cùng, Dương Thu Trì vẫn quyết định mạo hiểm, vì không tra rõ chân tướng
của án mạng này, hắn không thể nào cam tâm. Rất may lần này tổn thương chỉ tập
trung ở đầu, không cần giải phẩu toàn thây. Hơn nữa, vết cắt giải phẩu ở đầu
rất dễ ẩn tàng.
Chuyện giải phẩu vẫn không thể cho Tống Vân Nhi biết, vì dù sao nàng là người
ở Minh triều, rất có thể không tiếp thụ được sự thật về mở hộp sọ của người ta
ra.
Nhưng nếu không cho nàng biết, không mang nàng theo, tự hắn len lén giải phẩu,
không khỏi khiến nàng nghi ngờ. Biện pháp tốt nhất là làm sao tống nàng rời
xa.
Dương Thu Trì nói: “Vân nhi, muội nghĩ biện pháp nghe ngóng thử coi quài
trượng của Bành Hạ Hỉ đánh trúng chỗ nào trên đầu Bành Tứ, hậu não hay là chỗ
khác, nhất định phải chuẩn xác nghe.”
“Được!” Tống Vân Nhi vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ, thoăn thoắt bỏ đi.
Dương Thu Trì chào Hồng Lăng, nói là bản thân phải kiểm nghiệm thi thể lần
nữa, nếu như có ai đến tìm, hãy nói hắn đi ra ngoài rồi.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì mang rương khám tra vật chứng pháp y đi thẳng tới
gian phòng để thi thể, đóng kín cửa lại.
Trước hết hắn vạch tóc, lấy dao phẫu thuật từ trong rương ra, vạch một đường
cong từ tai phải vòng qua sọ đến tai trái, sau đó di chuyển lớp da đầu qua hai
hướng.
Sau khi kiểm tra, phần đỉnh đầu có dấu hiệu xuất huyết dưới da, đây là chỗ
nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ đập vào. Ở phía phải có một dấu xuất huyết dài,
khiến cho Dương Thu Trì động tâm, xem ra đây ứng với quài trượng của Bành Hạ
Hỉ đánh vào.
Biểu hiện ở xương hộp sọ không có dấu rạn hay nứt gì. Chấn thương sọ não trong
đại đa số trường hợp đều hình thành sự tổn hại vỡ xương sọ, dù không có rạn vỡ
xương không có nghĩa là không có tổn thương.
Dương Thu Trì bỏ dao thủ thuật xuống, lấy một cái kẹp nạy sứ hình cong bắt đầu
mở phần ngoài của hộp sọ.
Sau khi mở hộp sọ xong, hắn dùng một cái kéo cắt võ não, kết quả phần tổ chức
não bên trong ào ạt phún ra từ chỗ cắt, rõ ràng đó là kết quả của việc tăng áp
trong sọ não do xuất huyết nội, một khi cắt hở phần bọc ngoài não, não tương
bên trong đương nhiên sẽ bị áp suất cao ép ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc ở chỗ nào bị xuất huyết? Dương Thu Trì tử tế quan sát, điều làm
hắn ngạc nhiên chính là, vị trí đối ứng với dấu bầm dài ở bên phải đó và ở
phần hậu não không hề có hiện tượng xuất huyết, chứng minh một quài trượng của
Bành lão tứ và cú đá của Bành lão thất gây té đập đầu đó không hề gây hiện
tượng xuất hiện nội não, cho nên đó không phải là nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Như vậy chỗ xuất huyết nội não gây ra hiện tượng ép các tổ chức trong não phún
ra ngoài đó nằm ở vị trí nào.
Ngưng thần quan sát, điều đầu tiên tiến nhập vào tầm mắt Dương Thu Trì là phần
sưng huyết nho nhỏ ở đỉnh đầu của người chết, đây là một thứ do khối huyết đỏ
bầm tạo thành, chu vi ứ máu không hình thành mới, bên trong chỗ bầm không có
hiện tượng dung hóa hay dịch hóa huyết, cho thấy chỗ sưng tấy do chảy máu
trong này mới hình thành, hoàn toàn hợp với cú đập bằng nghiên mực do Thủy
Uyển Kỳ tạo thành.
Nhưng mà Dương Thu Trì rất kỳ quái, chỗ sưng huyết này hiển nhiên là hình
thành do xuất huyết cấp tính dưới võ nào. Và do lượng xuất huyết không lớn,
thể tích ứ huyết khá nhỏ, không có khả năng tạo thành áp suất trong não cao
như vậy. Chỗ ứa huyết nhỏ này không đủ dẫn tới tử vong cho Bành Tứ.
Trong những tình huống bình thường, xuất huyết nội não cần phải đạt đến trên
100ml mới có thể dẫn tới tử vong. Chỗ ứ huyết này còn kém xa lượng huyết đó,
do đó nội áp mà nó tạo thành là hữu hạn, không đủ dẫn tới cái chết cho nạn
nhân.
Cho nên, nguyên nhân dẫn đến tổ chức não của người chết phún trào ra ngoài
phải là ở chỗ khác, như vậy có thể nói, khẳng định còn có một chỗ ứ huyết khác
to hơn chỗ này.
Suy luận của Dương Thu Trì nhanh chóng được chứng thực, vì hắn cuối cùng cũng
tìm được phía bên trái của bán cầu đại não có một túi máu trên võ và màng não.
Đó là một khối u nang to bằng cái trứng, cắt ra xem, bên trong có khoảng 200
ml huyết dịch và huyết khối, nửa bán cầu não trái rõ ràng đã bị ép vào.
Đây là một u nang mạn tính hình thành ở màng não do xuất huyết. Chu vi quanh
chỗ ứ huyết này đã có một tầng tổ chức và mô tế bào mới, do đó có thể suy
đoán, thời gian hình thành u nang này phải khoảng một tháng trở lên.
Sau khi kinh qua tra xét, hắn phát hiện các tĩnh mạch dưới não mô có vài chỗ
đứt, đây chính là nguyên nhân gây xuất huyết.
Căn cứ vào thể tích của u nang và lực ép vào các tổ chức não, dường như có thể
khẳng định đây là nguyên nhân căn bản tạo thành sự tử vong cho Bành Tứ.
Nhưng mà, Dương Thu Trì vẫn rất cẩn thận lấy đại não của người chết ra, tiến
hành kiểm tra triệt để, không phát hiện có tổn thương hay bệnh chứng nào khác.
Do não của Bành Tứ không có bệnh chứng nào rõ ràng, có thể khẳng định chỗ xuất
huyết ở mô não này không phải là do bệnh tật gây nên, mà là do ngoại thương
tạo ra.
Căn cứ tình huống kiểm tra, có thể thực hiện suy đoán: Khoảng một tháng trước,
phần đầu phía trái của Bành Tứ đã từng chịu ngoại thương, ngoại thương đó tuy
không tạo thành vết vỡ rạn xương sọ, nhưng chấn động kịch liệt đã khiến tĩnh
mạch nạn nhân bị vỡ, tạo thành xuất huyết. Do vết đứt khá nhỏ, lượng xuất
huyết cũng rất nhỏ.
Thứ xuất huyết mạn tính ở não này nguy hiểm phi thường, nhân vì nó dẫn đến áp
suất nội não dần dần tăng cao, và cơ thể người thông qua thể tích dịch tích
trong não có thể tự điều tiết, trong trình đột nhất định có thể thích ứng với
biến hóa nội áp này, cho nên người bị chấn thương không xuất hiện bệnh chứng
rõ ràng, có thể sinh hoạt một cách bình thường.
Nhưng mà, nếu như hiện tượng xuất huyết nội không đình chỉ, áp suất nội não
không ngừng gia tăng, sẽ dẫn tới hiện tượng não sán, hay chính là các tổ chức
não từ chỗ có áp suất cao di chuyển về chỗ có áp suất thấp, tạo thành sự áp
bách đối với trung khu thần kinh, dẫn tới liệt trung khu thần kinh và tử vong.
Đương nhiên, cái chết của Bành Tứ không hề án chiếu theo quy luật chính thường
mà phát triển. Tổn thương vào một tháng trước trong quá trình phát triển vẫn
chưa đạt đến trình độ biến chất nguy hiểm, nhưng rồi não của Bành Tứ bị một cú
đập bằng nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ, dẫn tới xuất huyết nội não ở một chỗ
khác, dù đó là xuất huyết cấp tính ngoài võ não.
Tuy lần xuất huyết này có lượng không lớn, đơn độc mà xét thì không thể trong
thời gian ngắn dẫn tới tử vong cho nạn nhân, nhưng trong tình huống áp suất mô
não cao của Bành Tứ như vậy, lượng xuất huyết nhỏ này lại tạo ra điểm giới
hạn, dẫn tới hiện tượng đột tử cho Bành Tứ khi đang trên đường về nhà.
Vì thế, nếu như vết tổn thương ở sọ não của Bành Tứ vào một tháng trước là do
người khác cố ý thực thi, thì người đó phải chịu trách nhiệm chủ yếu đối với
cái chết của Bành Tứ, Thủy Uyển Kỳ chỉ chịu trách nhiệm phụ mà thôi.
Hiện giờ điều cần xác định rõ là tổn thương vào một tháng trước của Bành Tứ là
do bị người ta gây ra, tự gây thương, hay do trường hợp bất ngờ. Xác định rõ
vấn đề này, cái chết li kỳ của Bành Tứ coi như đã được phá giải.
Dương Thu Trì đưa não của Bành Tứ trở lại hộp sọ, đóng họp sọ lại, hồi phục
nguyên vị da đầu, tiến hành khâu kín miệng, rồi chỉnh lý đầu tóc lại. Từ vẻ
ngoài mà xét, căn bản không nhìn được thi thể này đã bị tiến hành giải phẩu
phần đầu. Bước tiếp theo chỉ cần mai táng thi thể là ổn.
Chỉnh lý mọi việc xong, Dương Thu Trì mở cửa bước ra, trở về phòng cất rương
pháp y vật chứng, rửa tay xong ngồi cạnh cửa sổ, từ từ thưởng thức một chung
trà Long tỉnh cực phẩm do Hồng Lăng pha.
Vừa ngồi một chút, Tống Vân Nhi đã trở lại. Dương Thu Trì nhìn thấy nàng cười
toét cả miệng, lập tức biết đã có thu hoạch.
Quả nhiên, Tống Vân Nhi nói: “Ca, đã tra rõ rồi, muội hỏi mấy gia nô, bọn họ
chứng minh đêm hôm trước khi Bành Tứ chết đích xác y có đến Bành gia trang tìm
Bành lão gia tử, kể về chuyện Bành lão thất đánh y, rồi mượn tiền của Bành Hạ
Hỉ nói muốn lập tức chuộc thân cho Xuân Hồng cô nương. Hai người cãi nhau một
hồi, Bành Hạ Hỉ dùng quài trượng đánh vào đầu Bành Tứ một cái, lúc đó đang ở
đại sảnh, có tới mấy gia nô nhìn thấy.”
“Đánh trúng vị trí nào? Có phải là vị trí này?” Dương Thu Trì chỉ vào vị trí
sọ não phía phải.
Tống Vân Nhi trợn mắt: “Huynh sao biết được vậy? Có phải là bám sát muội
không? Hay là huynh điều tra rồi nhưng vẫn muốn đem muội làm trò cười?”
“Ta nào dám vậy a.” Dương Thu Trì cười, “Ta đoán mò ấy mà.”
“Vậy sao huynh đoán chuẩn thế?”
“Ta là thần toán tử mà!” Dương Thu Trì cười hi hi vỗ vỗ ngực.