Nạp Thiếp Ký – Chương 374: Ngân trâm – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 374: Ngân trâm

Giờ phút này Dương Thu Trì để bị dục hỏa trong nội thể đốt cháy phừng phừng,
dường như muốn thiếu biến hết mọi thứ. Hắn kéo áo quần của mình, định chồm lên
người Xuân Hồng.

Đúng lúc này, một tiếng keng khẽ vang lên, có một vật gì đó từ trong lòng
Dương Thu Trì rơi ra. Hắn cúi đầu nhìn, đầu như có một luồng sét đánh trúng,
cả ngươi ngây ngốc cứng đờ – vật rơi trên đất đó là một cây ngân trâm nho nhỏ
– cây ngân trâm của Liễu Nhược Băng để lại tặng cho hắn!

Dương Thu Trì từ từ rùn người xuống, nhặt cây ngân trâm lên, trước mắt chợt
hiện ra gương mặt lãnh diễm của Liễu Nhược Băng và đôi mắt tịch mịch lạc lõng
làm người ta nát tim của nàng.

Xuân Hồng đã cởi hết áo quần, yêu kiều gọi: “Tước gia, mau lên đi, lên ôm chặt
em nào, Xuân Hồng nóng quá…”

Dương Thu Trì không tự chủ nhìn lên, thấy Xuân Hồng ngọc thể hoành trần, khúc
tuyến lung linh, chỗ thấp chỗ cao đều rất tuyệt mỹ, khiến cho dục hỏa của
Dương Thu Trì bốc lên hùng hùng.

Hắn đã phát giác có điều gì đó không ổn, vì từ trước đến giờ hắn không hề có
sự phấn khích về tính dục mạnh như vậy, trùng động muốn gần gũi nữ nhân đến
như vậy. Thứ phấn khích này là không bình thường, hắn thở phì phò, lạc giọng
hỏi: “Trong tỉnh tửu thang có xuân dược?”

Xuân Hồng hơi nhỏm nửa bên người, bầu ngực rung rinh áp vào thân trên đã hở
ngực của Dương Thu Trì: “Đúng vậy, hi hi, tước gia đã biết mà còn hỏi…, còn
có vật gì dễ làm tỉnh rượu hơn Uyên ương hí thủy canh chứ… hi hi.”

Bàn tay thon của Xuân Hồng thò vào trong khố của Dương Thu Trì, lần dò thăm
hỏi cây kình thiên trụ của hắn.

Một khi kình thiên trụ bị tóm, Dương Thu Trì biết, bản thân sẽ bị biển dục lấp
vùi. Trong phút giây cuối cùng trước khi điểm thần chí tối hậu còn lại của hắn
bị diệt, hắn nhìn thấy cây ngânn trâm còn nắm chặt trong tay, cây ngân trâm
của Liễu Nhược Băng!

Dương Thu Trì phất tay, dùng ngân trâm đâm mạnh vào đùi của mình, đau đến nổi
hắn kêu oa lên một tiếng, dục hỏa trong nội thể bị sự đau đớn này trấn áp,
thần chí hơi khôi phục, hắn vội tránh khỏi vòng tay của Xuân Hồng, túm áo túm
quần chảy khỏi phòng.

Nam Cung Hùng mang theo thiếp thân hộ vệ cảnh giới ở ngoài phòng, thấy Dương
Thu Trì y sam không chỉnh, lang bái vạn phần chạy trốn ra ngoài, vừa tức cười
vừa kinh ngạc, vừa định lên tiếng hỏi, thì Dương Thu Trì đã bảo: “Đi, chúng ta
về trước!” Miệng thì nói vậy, nhưng chân đã đăng đăng đăng chạy vội xuống lầu.

Nam Cung Hùng cùng mọi người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, Dương Thu Trì vừa
chỉnh lý y bào, vừa nhanh chân bước lại kiệu của mình.

Đến lúc này, Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất thấy Dương tước gia ngay chào hỏi
cũng không có đã vội bỏ chạy thục mang, đều cảm thấy bất ngờ vô cùng, chạy
xuống lầu đuổi theo: “Tước gia, ngài chờ chút, chúng ta còn chưa uống rượu
xong mà!”

“Các người tự uống đi, ta cần về trước!” Dương Thu Trì không quay đầu lại chui
vào trong kiệu, ra lệnh khởi kiệu.

Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất thấy thế không ổn, không biết đã phát sinh sự tình
gì, quay đầu lại nhìn lên khuê phòng của Xuân Hồng, ẩn ước nghe tiếng khóc anh
anh của nàng, càng kinh ngạc hơn.

Lúc này, Dương Thu Trì vén rèm kiệu, thò đầu ra gọi bảo Bành lão thất: “Bành
lão thất! Xuân Hồng là một cô nương tốt, bổn quan không hề động tới cổ, ngươi
sau này đừng có coi cổ như lễ vật đem đi lấy lòng ngừơi khác nữa, nếu không
bổn quan… bổn quan cho ngươi biết tay! – Khởi kiệu! Tẩu!”

Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất đều trừng mắt đỏ mặt, há hốc mồm không biết nói
cái gì. Kiệu của Dương Thu Trì đã được Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ tiền hô
hậu ủng đi xa rồi.

Trở về đến Bành gia trang, đi thẳng vào Trì kính trai nơi bọn Dương Thu Trì
ngụ, hắn xuống kiệu đi xồng xộc vào nhà.

Trong phòng khách Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đang nói chuyện, nhìn thấy Dương
Thu Trì đều cao hứng đứng lên đón.

Tống Vân Nhi cười nói: “Ca, huynh trở về rồi, huynh đoán coi đêm nay muội đã
thám thính được gì nào? Bảo đảm huynh đoán không được! Ơ? Cái mũ của huynh đâu
rồi? Y bào sao mà loạn lung tung hết vậy, hi hi, đi làm giặc ở đâu rồi?”

Hồng Lăng thấy đêm đã khuya, Dương Thu Trì lại say mèm, vội nói: “Lão gia, em
đi trải giường, chuẩn bị nước nóng để rửa chân cho lão gia.” Nói xong chuyển
thân đi vào phòng ngủ ở hậu đường, phòng khách chỉ còn lại Dương Thu Trì và
Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì lắc lắc lư lư, đau lòng nói: “Bảo huynh đừng
có uống nhiều rượu như vậy, hiện giờ ngay đứng cũng đứng không ổn, thiệt
là…!” Nói xong bước lên một bước chỉnh lý y bào cho hắn.

Dương Thu Trì ngửi được mùi hương cơ thể thiếu nữ của Tống Vân Nhi, dục hỏa
hùng hùng vừa bị cơn đau áp xuống khi nãy giờ lại lần nữa ngút trời, gọi một
tiếng Vân nhi, xong ôm eo kéo nàng vào lòng, đưa miệng hôn lên môi nàng.

“Làm cái gì vậy! Huynh!” Tống Vân Nhi hoản thần, lách mặt tránh, môi Dương Thu
Trì hôn lên má nàng.

Tay trái của Dương Thu Trì ôm chặt eo Tống Vân Nhi, tay phải thò vào trong áo,
cách một lần áo lót mỏng sờ soạn gò ngực thiếu nữ tròn căng của nàng.

Tống Vân Nhi rên lên một tiếng, vừa thẹn vừa quẫn, toàn thân mềm xèo chẳng có
điểm khí lực nào, nhưng vẫn hạ ý thức nghếch đầu qua một bên, lầm bầm nói:
“Không… ca… không được!”

Dương Thu Trì vò ngực nàng, dẫu môi truy tìm bờ môi hồng của nàng, thở phì phì
nói năng loạn cả lên: “Vân nhi, ta muốn, ta muốn nàng!”

Gò ngực thiếu nữ của Tống Vân Nhi lần đầu tiên bị nam nhân sờ soạng, hơn nữa
người ấy lại là nam nhân yêu dấu của nàng, nên tức thời toàn thân mềm oặt,
chẳng có chút ý thức chống cự nào. Nàng hiện giờ mới biết vì sao sư phụ Liễu
Nhược Băng võ công cái thế nhưng lúc trước vẫn bị Dương Thu Trì thần trí bất
thanh chinh phục. Thứ phản ứng sinh lý này quả thật bản thân nàng chẳng thể
nào kháng cự.

Tống Vân Nhi không hi vọng đem trinh tiết của mình dâng cho Dương Thu Trì
trong tình cảnh hồ đồ thế này. Nàng mong muốn có một ngày chính thức qua môn
gả về cho Dương Thu Trì, rồi trong đêm động phòng hoa chúc đem thân thể dâng
cho hắn. Nhưng hiện giờ, nàng tuy có tuyệt thế võ công, nhưng đã bị Dương Thu
Trì tung một chiêu chế địch, toàn thân mềm nhũn, vô lực phản kháng.

Dương Thu Trì thò tay định cởi dây quần của Tống Vân Nhi, tuy Tống Vân Nhi vô
lực phản kháng, nhưng dây lưng của nàng được vuộc rất chặt, Dương Thu Trì
trong lúc hoảng loạn cởi mãi không ra.

Trong lúc hắn vội vội vàng vàng là thế, chợt nghe Hồng Lăng hô lên cả kinh:
“Lão gia…!”

Thần chí Dương Thu Trì hơi thanh tỉnh, nhìn về phía Hồng Lăng đang đỏ hồng mặt
đứng cách đó xa xa, không tự chủ được rời tay khỏi ngực của Tống Vân Nhi.

Nguy cơ khiến toàn thân Tống Vân Nhi phát nhuyễn ấy bị giải trừ, cộng thêm sự
hô hoán của Hồng Lăng khiến cho nàng cảm giác ở cạnh có sự tồn tại của người
khác, tức thời vừa then vừa gấp, ám lực vội sinh, hẩy tay một cái đẩy Dương
Thu Trì ra xa mấy bước, đụng mạnh vào cột lớn của phòng khách.

Tống Vân Nhi dậm chân nói: “Ca…! Huynh phát điên rồi a!”

Cái đụng này khiến Dương Thu Trì đau muốn tan ra, ngồi thụp xuống rên đau.
Tống Vân Nhi hơi hoảng, bước lại đỡ tay hắn: “Ca, huynh không sao chứ, đụng ở
chỗ nào?”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Ta không sao.” rồi nhìn Tống Vân Nhi, ánh mắt như phún
hỏa, dục vọng tràn đầy, lại đưa tay định ôm vòng eo thon của nàng.

Lần này Tống Vân Nhi đã sớm cảnh giác, cười hi hi tránh qua một bên: “Không
sao thì tốt! Huynh muốn… thì có Hồng Lăng kìa! Hi hi, muội đi đây, chờ huynh
thanh tỉnh rồi muội sẽ cho huynh biết tin tức muội thám thính được!” Nói xong,
Tống Vân Nhi lách người vụt nhanh khỏi phòng khách.

Hồng Lăng đỏ mặt vội bước lên đở Dương Thu Trì, nói: “Lão gia, trở về phòng
rữa ráy nghỉ ngơi thôi.”

Toàn thân Dương Thu Trì đã bị quẳng vào trong biển dục vô biến, không cho nói
năng gì, ẵm Hồng Lăng vào lòng nhanh chân bước vào phòng ngủ.

Đêm ấy, Hồng Lăng bị Dương Thu Trì chinh phục vô số lần, cho đến khi gà gáy
thì dục hỏa trong người hắn mới tạm yên, trầm trầm thiếp đi.

Trời lên ba con sào, Dương Thu Trì mơ màng tỉnh lại, đưa tay sờ, bên cạnh
không có Hồng Lăng nữa, liền vén màn gọi: “Lăng nhi!”

Giọng nói êm đềm dịu ngọt của Hồng Lăng ứng thưa, rồi từ ngoài gian ngoài tiến
vào cạnh giường, đỏ mặt chào hỏi: “Lão gia tỉnh rồi!”

Dương Thu Trì cầm tay nàng kéo một cái khiến nàng ngã hẳn lên người hắn, rồi
cách lần áo mỏng bắt đầu sờ mó.

Hồng Lăng hôn hít hắn, cười hi hi bảo: “Lão gia, đêm qua lão gia .. ấy… suốt
cả đêm rồi, suýt ép tan toàn thân của Lăng nhi luôn, còn chưa đủ nữa sao a.”

Dương Thu Trì hôn trả lại Hồng Lăng, nghĩ đên chuyện đêm hôm bản thân bị uống
nhằm xuân dược, rất may là có cây ngân trâm của Liễu Nhược Băng, nếu không thì
đã cùng Xuân Hồng làm chuyện trai gái rồi. Nếu quả là như vậy, thì hôm nay hắn
chẳng còn ý tứ nào để gặp mặt bọn Bành lão thất, và cũng chẳng biết làm sao
đối cho phải với Liễu Nhược Băng và các nàng.

Nhưng khi nghĩ đến thân thể trần trụi của Xuân Hồng, xuân dược tàn dư trong
nội thể của Dương Thu Trì lại khiến dục hỏa của hắn bốc cháy. Hơn nữa có Hồng
Lăng thiên kiều bách mỵ áp lên thân thể trần trụi của hắn ở đây, hắn làm sao
khắc chế cho nỗi? Cho nên hắn lập tức ôm Hồng Lăng lật người nàng xuống, đè
lên trên, cởi bỏ quần áo, rồi hai người lại tiến hành một phen mai khai nhị
độ.

Mưa tạnh mây tan, Hồng Lăng chống nửa người lên hôn mặt Dương Thu Trì một hồi,
thẹn thùa nói: “Lão gia, nên dậy rồi, Bành lão gia tử và Bành thất gia đã qua
tìm mấy lần rồi đó.”

Dương Thu Trì hừ giọng mũi thật mạnh: “Đều trách hai cái lão gia hỏa đó, chơi
ta một vố quá thảm!”

Hồng Lăng hiếu kỳ hỏi: “Lão gia, bọn họ làm gì lão gia vậy?”

Chuyện xấu đêm qua Dương Thu Trì không muốn kể lại cho Hồng Lăng nghe, miễn
ảnh hưởng hình tượng đầy “hào quang” của hắn, liền khẽ vỗ lên bờ mông tròn lẳn
của nàng; “Chẳng có gì, chúng ta dậy thôi.”

Hồng Lăng dạ một tiếng nhỏ, dậy mặc áo quần trước, sau đó phụ thị Dương Thu
Trì rửa ráy.

Đến lúc này, chợt nghe bên ngoài giọng nói của Tống Vân Nhi: “Ai! Sâu lười dậy
chưa? Ta tiến vào đó nghe!”

Hồng Lăng chạy ra gian ngoài ứng tiếng: “Lão gia đã dậy rồi, thỉnh Tống cô
nương vào.”

Tống Vân Nhi mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, chắp tay sau mông bước vào, nhìn
thấy Dương Thu Trì, mặt xinh khẽ ửng hồng, cố che đậy cười hỏi: “Tỉnh rượu rồi
à? Xem huynh tối qua say thành dạng gì kìa!”

Dương Thu Trì nhớ lại chuyện tối quá, cảm thấy rất áy náy. Hiện giờ nghe nàng
đem chuyện thất thái đó đổ tội cho say rượu, liền mừng hết lớn, vội nói theo:
“Đúng a, đáng xấu hổ, đáng xấu hổ! Đêm qua tham uống hư việc, chẳng mấy chốc
là uống xỉn rồi. Thật là mất mặt quá a.”

Tống Vân Nhi cười hi hi: “Cũng không có gì mất mặt a! Có điều mũ đâu không
thấy, y bào cũng không mặc chỉnh tề a.”

“Cô nhóc này, còn dám chọc quê ta! Hừ! Coi ta làm sao thu thập cô này!” Dương
Thu Trì tiến tới làm ra vẻ muốn ôm Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi cười nắc nẻ tránh thoát, bảo: “Đừng có đùa nữa! Có chuyện nghiêm
chỉnh cần nói nè.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.