Vừa rồi Xuân Hồng uống một hơi cạn sạch bình rượu ủ đó, bụng đã chịu không
nổi, vội chạy vào trong đây nôn ra trước. Sau khi nôn xong, nàng ta thấy đầu
óc quay cuồng, ngồi phục xuống dưới đất, vẫn cảm thấy bụng phập phìu khó chịu,
nhưng chỉ ụa khan, bỡi vì không còn món gì trong bụng để nôn ra nữa.
Dương Thu Trì vén màn cửa cười hắc hắc: “Không uống được còn muốn sính anh
hùng, sao nào, anh hùng biến thành cẩu hùng rồi phải không, đâu phải dễ chơi
đâu?”
Bước tới, hắn khóac tay nàng lên vai cố gượng đứng lên.
Xuân Hồng nô xong cảm thấy đầu óc hơi thanh tỉnh một chút, đôi mắt say dừ sau
khi nhìn rõ đó là Dương Thu Trì, sắc mặt không khỏi lộ vẻ khinh bỉ, đẩy hắn
ra, muốn tự đứng vững trở về phòng, nhưng không ngờ mới bước có một bước người
đã loạng choạng, suýt chút nữa té ngã.
Dương Thu Trì không chú ý đến thần tình của nàng ta, thấy nàng sắp ngã nữa,
vội vã nâng dậy, cật lực đưa nàng trở về phòng, cho ngồi xuống giường.
Xuân Hồng không dám nằm ra, nàng lúc này chỉ cảm thấy cả phòng lắc lư quay
cuồng, chỉ sợ nằm xuống thì cơn xây xẫm này nặng hơn.
Dương Thu Trì thường say rượu, biết giờ phút này không thể để nàng ta nằm. Nếu
như nằm là ngủ luôn, thì bản thân hắn sao mà hỏi được, như vậy chẳng phải vô
dụng chuyến này hay sao?
Dương Thu Trì nheo mắt nhìn hai chén tỉnh tửu thanh ở trên bàn, xem ra vừa rồi
có người chuẩn bị sẵn cho hai người tiến vào. Hắn cầm một chén lên, đưa cho
Xuân Hồng: “Xuân Hồng cô nương, cô uống chút canh tỉnh rượu đi, chuyện cô đáp
ứng chúng ta chưa làm xong.”
Xuân Hồng mặt đỏ dừ dừ, khóe miệng lộ nụ cười mỉa mai, nhưng không nhìn Dương
Thu Trì, đưa tay tiếp lấy chén canh tỉnh rượu, uống một hơi cạn sạch, nói:
“Tước gia, ngài định làm thế nào?”
Dương Thu Trì nghe trong lời của nàng có ý khác, nghi hoặc hỏi: “Cái gì mà làm
thế nào?”
Xuân Hồng một mặc cởi bỏ dây quần cúc áo của mình, một mặt lắc lư đến bên cạnh
Dương Thu Trì, một tay vòng ôm cổ hắn, thân hình nhỏ nhắn ngồi vắt ngang đùi
hắn, chụp một cách tay hắn hướng vào trong áo, đưa nó tới đôi nhũ phong trơn
mịn và nóng hổi.
Dương Thu Trì vội vã rút tay về, đầy nàng ta ra, hơi ấp úng nói: 'Xuân Hồng cô
nương. Cô hiểu lầ, rồi, ta nói không phải làm như vậy.”
Xuân Hồng cười lợt lạt: “Thì ra tước gia còn có cách chơi khác, vậy tốt a,
tước gia nói đi, Xuân Hồng sẽ y theo mà làm hết.”
Sự hiểu lầm càng lúc càng nặng, Dương Thu Trì cảm thấy đầu hôn não trướng, hơi
rượu bốc lên đầu, vội vã cầm chén canh tỉnh rượu còn lại lên uống ừng ực hết
sạch, chùi miệng xong nhăn nhó làm mặt khổ: “Xuân HỒng cô nương. Cô hiểu lầm
rồi, ta đánh cờ cược với cô nếu cô thua thì chỉ trả lời ta vài vấn đề, chứ
không phải muốn cùng cô… cùng cô làm cái … ấy…”
Xuân Hồng rất bất ngờ, nhìn một cái về phía cái giường lớn, tri nhi một chút:
“Tước gia, ngài không muốn cùng Xuân Hồng…”
Dương Thu Trì lắc đầu xua tay lia lịa: “Bành thất gia đã hứa với cô rồi, qua
tiết xuân này sẽ chuộc thân cho cô rồi cưới về, cô đã là người của Bành gia
hắn rồi, chứ không phải là… lầu xanh nữa, ta sao lại cùng cô… ấy cái đó,
có câu vợ của bạn không thể khi, Bành thất gia tuy chưa phải là bằng hữu của
ta, nhưng loại chuyện này ta không thể nào làm được.”
Xuân Hồng ngẩn ngơ nhìn hắn, không biết vì sao mắt tự nhiên ửng hồng, u oán:
“Thì ra tước gia ngài là chánh nhân quân tử, là Xuân Hồng trách lầm tước gia
rồi.” Xong hướng Dương Thu Trì phúc một lễ: “Xuân Hồng có chỗ nào đắc tội tước
gia, thỉnh tước gia thứ tội.”
Dương Thu Trì cười ha ha: “Không sao không sao, chúng ta ngồi xuống hẳn nói.”
Nói xong, ngồi xuống cái ghế ở bên bàn.
Xuân Hồng cùng từ từ ngồi xuống cạnh bàn, cài nút cột dây quần lại cẩn thận,
lau lệ ở mắt miễn cưỡng cười: “Tước gia, có chuyện gì ngài cứ hỏi đi, Xuân
Hồng nhất định như thật hồi đáp.”
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: “Tối qua Bành Tứ có phải là có đến Lê Xuân
viên?”
“Có đến, còn cùng Bành thất gia làm náo loạn một hồi, bị thất gia đá một
cước.”
“Cô đem tình huống đương thời kể lại hết được không? Càng tường tận càng tốt.”
“Dạ được, tước gia.” Xuân Hồng kể, “Bành Tứ nhất mực thích tôi, cũng nói muốn
kiếm tiền chuộc thân cho tôi, sau đó cưới tôi. Nhưng y ăn uống chơi bời nhiều
thứ lắm, kiếm được bao nhiêu tiền đều tiêu vào đó hết, không phải là một người
có thể phó thác cuộc đời, do đó tôi không thích y, chưa hề đáp ứng qua với y.
Nhưng bất quản tôi nói thế nào, y đều không nghe, cứ bám theo mãi.”
Dương Thu Trì hỏi: “Y có biết chuyện Bành lão thất muốn chuộc thân cưới cô
không?”
“Dạ biết, vì chuyện này còn khổ khổ cầu xin tôi rất nhiều lần, yêu cầu tôi
không được đáp ứng thất gia, chờ y kiếm đủ tiền. Tối hôm qua đại khái khoảng
canh hai rồi, Bành Tứ say khước đến chỗ chúng tơi chơi, lại nói với tôi về
chuyện đó. Đúng lúc này Bành lão thất lại đến, hai người tranh cải ở cầu thang
ngoài phòng tôi. Bành lão thất trong cơn tức giận đã đá vào bụng Bành Tứ, Bành
Tứ lăn xuống thang, đầu chạm mạnh vào đá xanh, lập tức co rút người lại không
dậy nổi.”
Dương Thu Trì vội hỏi: “Y đụng đầu vào đá ở bộ vị nào?”
“Tôi không chú ý, tôi chỉ nhìn và nghe thấy đầu y chạm mạnh vào mặt đất lát đá
xanh, sau đó ôm đâu kêu lên đau đớn rồi rúc người lại, chúng không chú ý là
đụng vào đâu. Chúng tôi chạy xuống lầu tra xét cũng không thấy đầu y có chảy
máu.” Xuân Hồng tử tế suy nghĩ một hồi, lại bổ sung, “Đúng rồi, lúc đó hậu nảo
của y bị đụng sưng vù.”
“Cụ thể là bộ vị nào? Ta sờ sờ đầu của ta cô xác định thử.” Dương Thu Trì giở
nón ra, đầu hơi nghiêng, ngón tay chỉ vào phần sọ não của mình.
Xuân Hồng không cười bật cười hi hi, đỏ mặt đưa tay chỉ vào hậu não của Dương
Thu Trì vuốt ngược lên: “Chính là vị trí này.”
Dương Thu Trì mừng rỡ, sợ cô ta nhớ sai, hỏi tiếp: “Xuân hồng cô nương, cô hãy
hồi ức kỹ lại lần nữa đi, vị trí này rất trọng yếu, cô có thể khẳng định Bành
Tứ đi xác là bị đụng vào bộ vị này ở hậu não không?”
“Đúng vậy, tôi có thể khẳng định.” Xuân Hồng gật đầu, “Nhân vì thấy Bành Tứ
đau đến chết đi sống lại như thế, chúng tôi đều rất sợ, má má đi lấy một vò
rượu thuốc bảo tôi rửa cho y, chính là bộ vị đó. Ở đó có một cục u nhỏ, đại
khái to bằng một ngón tay út mà thôi.”
“To bằng ngón tay út?” Dương Thu Trì hơi nghi hoặc, “Nhỏ bằng ngón tay út sao
lại đau tới chết đi sống lại chứ?”
“Đúng vậy a, Bành lão thất trước hết lại sờ hậu não của y, phát hiện sưng phù
dữ lắm, còn cho là Bành Tứ giả vờ như vậy định dọa, còn muốn đánh Bành Tứ nữa,
chờ đến lúc đó, thấy y đau đến xuất hạn mồ hôi, không có vẻ là giả, chúng tôi
mới hoảng, vội lấy rượu thuốc đấp cho y.”
Dương Thu Trì gật đầu, từ vị trí mà Xuân Hồng sờ chạm đến mà xét, thì rõ ràng
không nhất trí với vị trí u huyết trong đầu của thi thể Bành Tứ. Phần đầu của
thi thể Bành Tứ xem ra không phải là vết thương do cú đá lăn xuống lầu, mà có
thể là vết nghiên mực do Thủy Uyển Kỳ đánh phù hợp với bị trí ứ huyết. Như vậy
có thể nói, Bành Tứ rất có khả năng là chết do cái nghiên mực đó của Thủy Uyển
Kỳ, chứ không phải vì một cước của Bành lão thất.
Hồi tưởng trở lại lần kiểm thi thứ 2 trên thi thể Bành Tứ, dường như trên đầu
Bành Tứ cho có một chỗ ứ máu mà thôi, chứ không có ở phái sau não. Nhưng mà,
xuất huyệt dưới da đầu nếu dùng tay sờ thường không chuẩn xác. Xuân Hồng nói
hậu não của Bành Tứ có một chỗ sừng bằng ngón tay, rất có khả năng là trước
khi y đột tử đã bị thân thể hấp thu rồi và không lưu lại dấu vết rõ ràng nào
nữa.
Nhưng mà, không thể nói xuất hiện vết sưng ngoài da ở đầu thì nhất định sẽ dẫn
tới xuất huyết nội trong não, và khi bị đụng đầu mà không xuất hiện vết sưng
sau sọ khỉ cũng không thể nói là không có khả năng dẫn đến xuất huyết trong
hộp sọ, bỡi vì cho dù loại chấn động dù nhỏ chỉ gây trầy sát không thôi, vẫn
hoàn toàn có thể gây đứt mạch máu trong não gây xuất huyết dẫn đến tử vong,
đạc biệt là những người có bệnh nghiêm trọng ở trung khu thần kinh.
Xuân Hồng thấy Dương Thu Trì cúi đầu trầm ngâm, không dám ngắt ngang dòng suy
nghĩ của hắn. Nhìn thấy nến hồng lay động, cái tim nến đã dài, liền cầm lấy
con dao nhỏ khẽ cắt đi một miếng nhỏ, khiến cho nến sáng bừng lên.
Sự bừng sáng này khiến Dương Thu Trì phản ứng trở lại, hỏi: “Sau đó thì sao?
Bành Tứ làm cách nào đi khỏi?”
Xuân Hồng bõ cái dao nhỏ xuống, đáp: “Bành Tứ nằm dưới đất một buổi, nói đau
đầu luôn miệng. Chúng tôi phải nhờ móng rùa đưa y ra cửa, rồi y tự đi.”
“Lúc y đi là vào khoảng thời gian nào?”
“Xem ra là phải canh ba.”
“Gần canh ba?” Căn cứ vào hiện tượng của thi thể mà phán đoán, Bành Tứ chết
vào khoảng 12 giờ khuya, canh ba là vào khoảng 11 giờ đến 1 giờ khuya, như vậy
là sau khi Bành Tứ bị đụng đầu ở Lê Xuân viên về thì chết trên đường về nhà.
Não đại của Bành Tứ phân biệt bị hai lần đánh vào đêm và ngày hôm qua, trong
đó có một lần đơn độc hoặc hai lần kết hợp cùng gây nên xuất huyết cấp tính
dẫn tới tử vong. Rốt cuộc là vào lúc nào thì xem ra phải giải phẫu rồi mới
biết.
Dương Thu Trì nói: “Được rồi, ta đã hỏi xong, chúng ta ra ngoài tiếp tục uống
rượu.” Hắn đưa mắt nhìn Xuân Hồng, thấy nàng xinh đẹp nhu mì vô hạn, mắt đẹp
chớp nháy lộ vẻ phong tình vạn chủng, nụ cười khẻ hé cả phòng đầy mùa xuân,
càng nhìn càng đẹp, càng ngắm càng mị. Bất giác, đan điền của hắn chợt nổi lên
một cơn nhiệt nóng cồn cào, giống như lò lửa thiêu đốt toàn thân, khiến đầu
hôn mắt váng.
Xuân Hồng cũng đỏ phừng cả mặt, mắt như hai sợi tơ nhìn Dương Thu Trì, đứng
dậy õng ẹo đi qua, ngồi vào lòng hắn y như cũ, dùng giọng nói mê người thốt:
“Tước gia, ngài thật là… thật chỉ muốn hỏi như vậy thôi hả?”
Gương mặt nóng bừng của Dương Thu Trì áp vào bộ ngực cao vun vút của Xuân
Hồng, nghe tim của nàng đang đập hoan khoái như con nai nhỏ rong chơi.
Dương Thu Trì cảm thấy toàn thân nóng bức, Xuân Hồng trong lòng thiên kiều
bách mị, quả thật là vưu vật nhân gian, lòng bắt đầu mê loạn: “Cô… cô dù sao
cùng là vợ… chưa cưới của Bành lão thất a!”
“Xuân Hồng hiện giờ là vợ của tước gia ngài…., ngài quên sao, ngài vừa đánh
cờ thắng em đó …, do đó đêm nay Xuân Hồng là của tước gia ngài…., ẵm em
lên giường đi…., có được không?”