Dương Thu Trì động não, nghĩ ra một chủ ý, liền đề nghị cùng Xuân Hồng chơi cờ
vây. Mọi người nghe Dương tước gia còn có nhã hứng này, tức thời hoan hô như
sấm, nhanh chóng cho nha hoàn phục thị bày ra bàn cờ.
Bành Hạ Hỉ muốn vuốt mông ngựa cho tới, lại đề xuất nếu như đã đánh cờ, thì
phải đánh cho có điềm thắng tiền, bèn đưa cái giá 500 lượng bạc làm tiền cược.
Xuân Hồng là tiểu thiếp đã định của Bành lão thất, chuẩn bị vào mùa xuân tới
là thu phòng, cho nên tiền đặt cược của Xuân Hồng đương nhiên do Bành gia bỏ
ra.
Bành Hạ Hỉ không những muốn nhường cho Dương Thu Trì nỡ mặt nỡ mày trong bàn
cờ này, còn nhân cơ hội tặng tống hắn chút lễ vật, do đó cái giá đặt cược khá
cao. Một bàn cờ mà ăn thua 500 lượng bạc trắng, tương đương với 50 vạn nhân
dân tệ, rõ ràng là món đặt cược của bậc đại gia rồi.
Bành Hạ Hỉ đưa mắt nháy với Xuân Hồng. Xuân Hồng là người thông minh, đương
nhiên biết nên làm thế nào.
Dương Thu Trì căn bản không quan tâm mấy đến 500 lượng bạc này, hắn cũng biết
mình sẽ thắng, nhưng do hắn muốn mượn cơ hội để đơn độc ở cùng một chỗ với
Xuân Hồng cô nương mà hỏi cho ra lẽ, nên đề xuất tăng thêm phần cược, thua thì
sẽ tự uống một bình rượu, còn nếu hắn thắng, thì Xuân Hồng phải đáp ứng đơn
độc làm một chuyện cùng hắn.
Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất cùng ngẩn người. Uống rượu không thành vấn đề,
nhưng hai người họ không hiểu Dương tước gia sao lại nổi chủ ý muốn gần gủi
Xuân Hồng? Cả hai đều đoán Dương tước gia khẳng định là uống say, nhìn trúng
Xuân Hồng cô nương kiều mỵ, muốn trải một đêm phong luu với nàng ta. Tuy Bành
lão thất đã nói rõ với Xuân Hồng cô nương, sau này sẽ chuộc thân nạp nàng làm
thiếp, nhưng hiện giờ dù sao vẫn chưa chuộc, nàng vẫn là nữ tử thanh lâu, và
bất kỳ nam nhân nào có tiền đều có thể bỏ ra để “vui vẻ”.
Hơn nữa, nếu như tước gia người ta đã nhìn trúng, đừng nói gì Xuân Hồng cô
nương còn chưa gả về cho Bành gia, dù cho đã là người của Bành gia, quá môn
cưới hỏi hẳn hoi cả rồi, thì hai người họ cũng vẫn quyết định hai tay dâng lên
như thường.
Huynh đệ Bành Hạ Hỉ quyết định như vậy là có nguyên nhân. Trước đây không lâu,
biểu chất Ngô Từ làm bố chánh sứ ở Tứ Xuyên đã gởi thư mời Bành Hạ Hỉ đến
Thành Đô. Ông ta đã dẫn theo tiểu nương tử Thủy Uyển Kỳ đến đó. Ngô Từ nhân đó
nói cho biết Dương Thu Trì là một nhân vật không đơn giản, muốn Bành Hạ Hỉ
nghĩ phương pháp kéo gần quan hệ, và Bành lão đã đem ý này báo cho Bành lão
thất hay.
Bành lão thất tuy thích Xuân Hồng cô nương, thậm chí không tiếc vì nàng mà trở
mặt với người trong họ là Bành Tứ, nhưng y là người biết khinh trọng hoãn gấp.
Trong mắt y, nữ nhân chẳng qua chỉ là một bộ y phục, hiện giờ Dương tước gia
có ý với Xuân Hồng, y chỉ đành cắn răng mà đeo mũ xanh tự cho mọc sừng mà
thôi.
Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất đối mắt nhìn nhau, tâm lĩnh thần hội, đương nhiên
là tán thành cả hai tay. Ngay sau đó, cả hai đưa ra 500 lượng đặt ở bàn cờ,
lại cho gọi một bình rượu hoa điêu thượng hảo.
Xuân Hồng cô nương thấy Bành lão thất không có nửa điểm khó chịu, ngược lại
lại cao hứng ngút trời, lòng vô cùng đau đớn.
Chuyện Xuân Hồng sắp sửa lấy Bành lão thất cả Ân Dương trấn này đều biết..
Nàng vốn cho rằng lần hoàn lương này có thể có kết quả tốt đẹp, đã nói rõ là
vào tiết xuân sẽ nghênh đón về nhà, không ngờ hiện giờ Bành lão thất còn đem
nàng ra làm món để đặt cược.
Tối hôm qua, Bành lão thất vì tranh đoạt Xuân Hồng với Bành Tứ, đã đánh nhau
với Bành Tứ. Lúc ấy, Xuân Hồng còn cho là mình đã tìm đúng người, tìm được nam
nhân thương yêu nàng. Không ngờ chỉ mới sau một đem, hiện giờ Bành lão thất
lại đem nàng thành món cược cố ý tống tặng cho vị thiếu nương bá tước này,
muốn dùng thân xác của nàng để lấy lòng vị tước gia đó.
Quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, nàng thấy hắn đang đắc ý dương dương ngồi
cạnh bàn cờ, lòng chợt dậy lên một đoàn nộ hỏa. Nàng thầm nghĩ vừa rồi nàng và
Bành lão thất cùng kính tửu Dương Thu Trì, đã nói rõ mình là vợ chưa cưới của
Bành lão thất. Hiện giờ vị tước gia này uống rượu vàng no say rồi, không ngờ
lại nổi ý với nàng, thật là chẳng bằng cầm thú.
Nghĩ đến tính tình bạc bẽo của Bành lão thất, Xuân Hồng không khỏi hoàn toàn
mất hết hy vọng, cộng thêm gặp phải Dương Thu Trì là thứ vô sỉ chẳng khách khí
gì với vợ của bằng hữu như thế, nàng càng khinh bỉ hơn. Nàng tuy thân ở thanh
lâu, nhưng lại có tính cách cương liệt. Từ chuyện này, coi như lòng nàng đã
chết hẳn đối với Bành gia.
Nàng đã uống có phần hơi say, trong cơn đau khổ vạn phần, lòng chợt quyết định
phải thắng ván cờ này, bẻ gãy sự tính toán của bọn họ, còn sau đó sẽ ra thế
nào thì nàng không cần nghĩ tới nữa.
Tâm tư ba người họ thế nào Dương Thu Trì chẳng hề hay biết, Xuân Hồng cô nương
tuy nhiên kiều mị, nhưng làm sao sánh được với mỹ mạo của Hồng Lăng và Liễu
Nhược Băng. Điều hắn muốn chính là thắng ván cờ này, để mượn cơ hội đó đơn độc
cùng Xuân Hồng hiểu biết thêm về sự tình của Bành Tứ tối qua.
Xuân Hồng đã được cao nhân chỉ điểm về cờ vây, kỳ nghệ có thể xem là nhất lưu,
chỉ luận về thực lực thì Dương Thu Trì không phải đối thủ. Sau khi khai cờ,
hai người triển khai đối sát ở một góc, cờ của Dương Thu Trì nhanh chóng bị
đối phương diệt sạch.
Đến lúc này thì Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất quẫn bách vô cùng, cứ ho khan lia
lịa đề tỉnh Xuân Hồng, nhưng Xuân Hồng cứ giả vờ như không nghe thấy.
Đối với kết quả này Dương Thu Trì rất bất ngờ, và gợi lên trong lòng hắn sự
hiếu thắng. Dương Thu Trì đã học qua cờ vây ở đại học, lúc ở ký túc xá không
có chuyện làm thì cùng chúng bạn đánh cờ, thậm chí còn ôm mấy cuốn kỳ thư về
cờ nghiên cứu kỹ, thích nhất là hình thế “Vũ Trụ lưu” của Vũ Công Chánh Thụ.
Dương Thu Trì xem các sách về cờ vây nhiều hơn Xuân Hồng nhiều, và cờ vây
Trung Quốc cổ đại không quan tâm đến bố cục mấy, chỉ chú trọng triệt sát, cho
nên về khả năng ăn cờ Xuân Hồng hơn Dương Thu Trì nhiều, mới khai cuộc Dương
Thu Trì đã bị đối thương đối sát, thảm bại.
Tuy nhiên đó chỉ là thua thiệt ở một góc, nhân vì thế mà cờ đen của Dương Thu
Trì lại chiếm được ưu thế, liền trầm ngâm một chút rồi quyết định dùng Vũ trụ
lưu để đối phó Xuân Hồng.
Bố cục của Dương Thu Trì nhanh chóng chiếm cứ được các cao điểm áp chế trong
bàn cờ. Xuân Hồng căn bản không biết về lý luận đại cục trong cờ vây hiện đại,
cũng không biết tính trọng yếu của bố cuộc, mắt thấy Dương Thu Trì căn bản
không để ý gì đến những con cờ con lẽ, mà lại đặt loạn ra các con cờ đen lên
toàn bàn, không biết hắn định làm trò quỷ gì, hơi kinh ngạc nên nhìn hắn vài
lần.
Nhưng mà, những nước cờ sao đó Xuân Hồng đã bị cuốn theo Dương Thu Trì, chờ
đến khi nàng phát hiện ở giữa đã bị vây thành rỗng không, thì mồ hôi bắt đầu
ứa ra.
Nàng cũng giống người trong thời đại này là khi chơi cờ vây đều dùng cách đối
sát đến trời hôn đất ám, chứ chưa bao giờ gặp phải cách chơi cờ lạ như Dương
Thu Trì, và cũng chưa bao giờ nghe nói có cách chơi như vậy, cho nên nhìn
không hiểu những chiêu số này, bị bức đến bến bờ thua cuộc.
Xuân Hồng phát hiện không ổn, tức thời hoảng thần, cắn răng suy nghĩ một hồi,
quyết định đánh vào giữa.
Nhưng không còn cách nào, nàng động thủ quá trễ, và căn bản không có kinh
nghiệm đánh chiếm vào trong để giành lại ưu thế như vậy. Hơn nữa, Dương Thu
Trì đã hình thành cơ sở vững chắc ở giữa, không có bất kỳ sơ hở nào, đối với
sự tiến công từ hai đầu của Xuân Hồng chỉ là lúc gần lúc xa, không cho đối
phương cơ hội tiếp cận đánh xáp lá cà, lại nhanh chóng chiếm cứ luôn những yếu
điểm chiến lược có khả năng hình thành mắt (Chú; Khi một đám quân trong vùng
của đối phương và không có đường thoát, để có thể sống, đám quân đó cần tạo ít
nhất hai mắt nhỏ. Một mắt nhỏ là có 1 đến 2 khí trống. Một mắt lớn là có nhiều
hơn 2 khí và có thể coi là 1 vùng đất. Thông thường, muốn chỉ cần tạo 1 mắt
lớn cần tạo trên 5 khí ở góc và biên và trên 6 khí ở trung tâm thì sẽ có nhiêu
khả năng sống vì khi bị xâm nhập sẽ dễ dàng tạo mắt nhỏ.) của đối phương.
Khi đánh đến lúc Triệu Tân Nhạc bước vào, thì Xuân Hồng đã không còn một con
mắt nào ở hai đầu, bốn phía đều là vách được thủ cực chắc của quân đen, khiến
cho cờ của nàng không còn chỗ để sống, cũng không còn chỗ để đi.
Nhìn đến đây, Bành Hạ Hì và Bành lão thất cùng thở phào. Kỳ nghệ của họ không
cao, nhưng cái thế thắng bại trong bàn cờ này vẫn nhìn ra được.
Triệu Tân Nhạc càng khoa trương hơn, luôn miệng hò hét: “Hay hay! Dương tước
gia kỳ lực cao siêu, loại thủ đoạn chơi cờ này bỉ nhân mới nghe mới thấy lần
đầu, đời này chỉ sợ chẳng có ai có thể địch, dám xưng là đứng đầu cả nước
rồi!”
Xuân Hồng cô nước quan sát trở lại bàn cờ, bỏ một con cờ trắng còn lại vào
hộp, đỏ mặt cười thảm: “Tước gia kỳ nghệ cao tuyệt, quái chiêu liên tiếp, Xuân
Hồng không phải đối thủ, xin nhận thua.”
Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất cùng vỗ tay hoan hô, dường như là bọn họ thắng
vậy, hồn nhiên quên chuyện Xuân Hồng thua họ chẳng những thua bạc mà còn thua
luôn người vợ chưa cưới của Bành gia tặng tống cho Dương Thu Trì hưởng dụng
nhất dạ phong lưu.
Nhìn bộ dạng của Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất như vậy, Xuân Hồng càng lạnh
lòng, im lặng nâng bình rượu Hoa điêu lên ngửa cổ uống ừng ực.
Người đầycả phòng đều vô tay khen hay. Vốn khi cá cược thì Xuân Hồng chỉ cần
uống nửa bình rượu, nhưng Xuân Hồng trong lúc đau khổ, uống ừng ực luôn trọn
một bình. Mọi người kinh ngạc có dư, càng vô tay khen hay vang trời.
Xuân Hồng cô nương quẳng bình rượu rỗng xuống bàn cờ, miệng lộ nụ cười thê
lương nói: “Nguyện đổ phục thâu, Xuân Hồng nếu như đã thua rồi, thì đã là
người của tước gia, thỉnh tước gia theo Xuân Hồng.” Nói rồi đứng dậy đi ra
ngoài.
Dương Thu Trì ngẩn người ra, cái gì mà thua rồi thì là người của ta chứ? Ta có
nói vậy bao giờ đâu a? Hắn vừa định lên tiếng, thì Bành Hạ Hỉ, Bành lão thất
và Triệu Tân Nhạc cùng cười ha ha chân nam đá chân chiêu nâng Dương Thu Trì
dậy, không cho nói năng gì đưa hắn vào gian khuê phòng của Xuân Hồng, đẩy vào
trong rồi cười ha ha đóng cửa lại.
Người trong toàn bộ Lê Xuân viên đều bị Nam Cung Hùng tử tế tra xét, những kẻ
không phận sự căn bản không được vào, nhưng nữ tử thanh lâu và bọn móng rùa
được chọn ra phục vụ Dương Thu Trì và mọi người uống rượu hoa đều phải kinh
qua tra xét thân thể, để bảo chứng cho sự an toàn tuyệt đối của Dương Thu Trì.
Do đó, cho dù hắn có đơn độc lưu lại phòng này, cũng không cần phải lo lắng.
Căn phòng này có treo một đèn lồng lớn, trên bàn có một đôi nến cao, trên đó
có đặt một chén canh giải rượu. Trên giường bằng gỗ đàn mộc cực lớn, mềm gối
được xếp ngay ngắn chỉnh tề, khắp phòng đều tỏa mùi hương thoang thoảng, khiến
người ta miên man không ngớt.
Rõ ràng là thấy Xuân Hồng tiến vào phòng này trước, nhưng giờ không thấy đâu.
Dương Thu Trì đã hơi say, lắc lư tìm khắp phòng: “Ơ…! Kỳ quái quá, Xuân Hồng
cô nương, cô chạy đi đâu rồi?”