“Không không, sẽ không đâu.” Nha hoàn an ủi, “Đó là chuyện của hôm trước nữa
rồi. Và cũng tại tên Bành Tứ đáng chết ấy, ai bảo y động chân động tay lội kéo
phu nhân, thật là ăn phải tim gấu mật báo rồi. Phu nhân không cần lo lắng, cho
dù có phải, ai có thể khẳng định Bành Tứ là bị cái nghiên mực đó của phu nhân
đánh chết chứ, chuyện này đã qua hai ngày rồi.”
“Ai!” Thủy Uyển Kỳ lại than dài, “Chỉ mong là thế, nhưng mà, ta xem Dương tước
gia không phải là nhân vật thường, lợi hại đó nghe, cả ngày nay đều bận rộn đi
khắp nơi tra xét, nói không chừng y có thể tra ra điều gì đó…”
“Đúng vậy, con thấy muội muội của tước gia rất lợi hại, lúc nói chuyện buổi
trưa và buổi tối, cô ta cứ dùng lời nhử phu nhân.”
Nói đến Tống Vân Nhi, Thủy Uyển Kỳ càng tâm sự trùng trùng: “Đúng a, ta cũng
nhìn ra được, nói không chừng bọn họ đã thực sự biết được điều gì đó rồi.”
“Đừng có lo, phu nhân, Bành Tứ đó không chết trong phòng chúng ta, lúc phu
nhân dùng nghiên mực đập đầu y, chỉ có phu nhân và con có mặt ở đương trường.
Hai chúng ta không nói thì có ai có thể chứng minh phu nhân dùng nghiên mực
đập vào đầu y chứ!”
“Thật vậy sao?” Thủy Uyển Kỳ từ từ chuyển đầu lại nhìn tiểu nha hoàn, cười
lạnh: “Thúy Hoàn, ngươi thật không nói sao? Ngươi không nói thì người ngoài
làm sao biết? Và những bọn cu li ngoài bến làm sao đều biết hết vậy?”
Tiểu nha hoàn tên gọi là Thúy Hoàn đó nghe vậy sợ run bắn người, quỳ xuống dập
đầu lia lịa: “Phu nhân, nô tì sai rồi, nô tì chỉ nói chuyện phiếm với mấy nha
hoàn khác trưa qua, nô tì không thể ngờ là tối đó Bành Tứ lại chết. Đều là do
bọn nha hoàn người hầu đó mau mồm mép, đem chuyện này truyền ra ngoài.”
“Ạ? Như vậy là chuyện này không thể nào trách ngươi được phải không?” Thủy
Uyển Kỳ nhìn bàn tay mình, da dẻ trắng nỏn, vừa dài vừa đẹp. Đột nhiên, ả
giương tay ra, bách một phát đã cào vào mặt của nha hoàn đang quỳ dưới đất,
khiến gương mặt trắng nhỏ của cô bé tức thì xuất hiện mấy dấu máu đào.
Nha hoàn Thúy Hoàn kêu lên một tiếng mẹ ơi thảm thiết, ôm mặt không dám né
tránh, chỉ quỳ dưới đất khóc ròng.
Thủy Uyển Kỳ không coi chuyện đó là gì cả, từ từ lau da thịt vấy máu trong kẻ
ngón tay, lạnh lùng nói: “Ngươi nói coi nên xử phạt ngươi thế nào?”
“Bách!” Một tiếng bốp giòn tan vang lên, nha hoàn đó đã tự tát tai một cái
thật mạnh, lí nhí nói: “Nô tì đáng chết! Nô tì không dám nữa.” Tiếp ngay sau
đó là những cái tát tai lách bách liên tiếp và cực mạnh.
Chớp mắt sau, mặt của nha hoàn đã sưng phù lên, nhưng vẫn tiếp tục không dám
dừng tay.
Tống Vân Nhi ở đỉnh phòng lúc đầu cảm thấy rất ghét nha hoàn ấy vì ả cứ phụ
họa theo, ngôn ngữ thô tục vô cùng, nhưng hiện giờ thấy ả rơi vào tình trạng
này, không khỏi có chút đồng tình.
Cho đến khi nha hoàn ấy tự đánh đến mũi miệng xuất huyết, Thủy Uyển kỳ mới xua
tay: “Được rồi, sau này ta mà nghe ngươi không quản được cái miệng thì sẽ xẻo
miệng của ngươi luôn! Nghe rõ hay chưa?”
Nha hoàn ấy khóc lóc luôn miệng đáp ứng.
“Được rồi, mau đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm.”
'Dạ…! phu nhân.” Nha hoàn vội vã đứng dậy chạy ra phòng ngoài rửa ráy xong,
rồi đổ đầy bồn nước tắm ở bên cạnh bình phong, phục thị Thủy Uyển Kỳ cởi áo
tắm rửa.
Tống Vân Nhi thấy mục tiêu thám thính của mình đã đạt, vừa định khép ngói lại
chuẩn bị quay về, thì đột nhiên nghe Thủy Uyển Kỳ nói: “Dương tước gia đó tuy
phá án như thần, nói cho cùng cũng là một nam nhân, ngươi nói coi, y có khi
nào có hứng thú với ta không?”
Nha đầu bị đánh thành đầu heo kế bênh đó bị thứ đãi ngộ này quen rồi nên vẫn
còn có thể cười đáp: 'Khẳng định là có, có con mèo nào mà chễ mỡ đâu? Nam nhân
nào cũng vậy, cho dù ở nhà thê thiếp thành quần, nhưng khi nhìn thấy nữ tử mỹ
lệ vẫn hai mắt phóng quang, tâm tư rúng động à, hi hi.”
Má và miệng của ả đã sưng phù, cười lên rất đau, cho nên vội hít mấy hơi.
Thủy Uyển Kỳ xoay người lộ thân hình đầy khúc tuyến lung linh, không có chút
thịt dư nào, cao thấp lồi lõm như bạch ngọc không vết trầy, đắc ý cười: “Ngươi
nói coi, nếu như lão gia muốn lấy lòng Dương tước gia này, bảo ta câu dẫn y, y
có mắc câu hay không?”
“Cái đó là đương nhiên, phu nhân chỉ cần nheo mắt đá mày, tước gia đó nhất
định sẽ ngoan ngoãn bò dưới quần của phu nhân thôi.”
Thủy Uyển Kỳ càng đắc ý, dùng tay nâng hai bầu ngực cao vút, ngữa cổ kiêu ngạo
nói: 'Vậy ngày mai khi xem Tiên nữ tiết, ta sẽ nhìn hắn chăm chăm, nếu như hắn
mắc câu, thì chỉ cần y leo lên giường của ta, ta sẽ bức cho y nhả con tiểu nha
hoàn đó ra cho Phúc nhi của ta lấy làm vợ, ngươi xem có được không?”
Tống Vân Nhi nghe thế tức không chịu nổi, thật muốn giở ngói bay xuống đập vào
đầu thị một cái cho hả giận.
Lại nghe Thủy Uyển Kỳ thở dài: “Vẫn không nên, cho dù là hắn trúng kế, nhưng
cũng không thể mưu tước đoạt con nha hoàn xinh đó của hắn. Xem hắn yêu thương
con nha đầu đó như vậy, đến lúc đó không giết ta không xong. Hơnnữa, ta nếu
câu dẫn hắn, lão gia mà biết được sẽ tức đến thổ huyết mất. Tuy là đùa vui,
nhưng chẳng có chỗ nào hay. Thôi đành vậy…!”
Thủy Uyển Kỳ nói xong, nhón gót bước vào bồn, thoải mái tắm táp.
Tống Vân Nhi nghe ả nói như thế, cơn lo trong lòng liền hạ xuống. COn hồ li
tinh này vừa độc vừa mị, người lại xinh đẹp tuyệt mỹ, nếu mà thật sự muốn câu
dẫn Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi dù gì cũng có chút lo lắng.
Nha hoàn đó nói cũng có lý, có con mèo nào mà chê mỡ đâu, tuy Dương Thu Trì đã
có một vợ ba thiếp (tính luôn cả Bạch Tố Mai chưa qua môn), còn có tuyệt sắc
mỹ nữ Hồng Lăng và sự phụ Liễu Nhược Băng của nàng, nhưng khi hắn nhìn thấy
các cô gái đẹp vẫn nhịn không được nhìn đi lại vài lần. Đây chính là đức tính
của nam nhân, sau này nàng phải canh chừng cẩn thận mới được.
Đến lúc này, ngoài cửa chợt có một nha hoàn chạy vào gọi: 'Phu nhân… phu
nhân!”
Tiểu nha hoàn đang hầu hạ Thủy Uyển Kỳ tắm rửa đó ra mở cửa, hỏi: 'Có chuyện
gì?”
“Bảo Ninh phủ tri phủ Triệu Tân Nhạc Triệu đại nhân đã đến, nói muốn gặp phu
nhân.”
“Lão gia không phải đã dặn rồi hay sao, nghênh đón ông ta đến Lê Xuân Viên
mà?”
Nha hoàn ngoài cửa đáp: “Triệu đại nhân nói muốn bái kiến phu nhân rồi sau đó
mới đi.”
Thủy uyển Kỳ ở sau bình phong nói vọng ra: “Bảo ông ta đến phòng khách chờ ta,
ta sẽ lập tức ra ngay.”
“Dạ…” Nha hoàn ngoài cửa đáp ứng chuyển thân chạy đi.
Tống Vân Nhi cảm thấy kỳ quái, nghe nói uống rượu có kỹ nữ hầu thì có người
đàn ông nào không chạy nhanh hơn thỏ tới đâu, sau Triệu Tân Nhạc này lại giống
Liễu Hạ Huệ (Chú: Một người đàn ông có tiếng chính nhân quân tử, ôm người đẹp
không mảnh vải trong người cả đêm mà chẳng có hành vi bỉ ổi gì) vậy? Ông ta
sao không chịu mau đến Lê Xuân viên uống rượu, mà lại nửa đêm nửa hôm đòi gặp
cho được Thủy Uyển Kỳ đề làm gì?
Thủy Uyển Kỳ mặc quần áo, dùng khăn lau khô tóc, rồi để xõa như vậy rời khỏi
phòng đi qua hành lang đến phòng khách.
Tống Vân Nhi cũng bám theo. Hai người này hội diện không nằm trong kế hoạch
điều tra dự định của nàng, nhưng nàng hơi có chút hiếu kỳ, nên quyết định bám
theo dò xét.
Mở ngói ra, Tống Vân Nhi thấy Triệu Tân Nhạc mập phì đang ngồi nghiêm chỉnh ở
chỗ dành cho khách, phía sau có hai cân ban, bên cạnh đặt một rương nhỏ, ở chỗ
ngồi dành cho chủ là Thủy Uyển Kỳ với đầu tóc còn ướt xõa dài xuống lưng. Phía
sau ả ta là ả nha hoàn đầu heo Thúy Hoàn.
Triệu Tân Nhạc lộ ra vẻ khiêm tốn nói: “Phu nhân, khó khăn lắm mỗi năm mới có
dịp Bành ông thịnh tình mời hạ quan đến Ân Dương trấn này xem Tiên Nữ tiết,
cảm kích vô cùng, đây là chút lễ mọn của hạ quan xinh dâng phu nhân và Bành
ông để biểu lòng cảm tạ, mong vui lòng nhận cho.”
Thủy Uyển Kỳ cười điềm đạm: “Triệu đại nhân thiệt là xa cách quá.” Xong nhìn
Thúy Hoàn một cái, Thúy Hoàn hội ý, bước lên bưng cái rương lui khỏi phòng
khách.
Triệu Tân Nhạc quay đầu lại nhìn hai cân ban, hai người đó lập tức khom người
rời khỏi phòng. Phòng khách chỉ còn lại Thủy Uyển Kỳ và Triệu Tân Nhạc.
Triệu Tân Nhạc tức thì lộ ra thần tình háo sắc mê mê, nhìn lên nhìn xuống khắp
người Thủy Uyển Kỳ: “Tiểu mỹ nhân…. tiểu mỹ nhân của ta… nhớ nàng chết
được a!” Rồi đưa tay ra ôm Thủy Uyển Kỳ vào lòng, một tay thò vào dưới y phục
của ả khua khoắng lên xuống, cái môi dày không ngừng ra xoát hít ngửi khắp đầu
cổ mặt tóc của Thủy Uyển Kỳ.
Tống Vân Nhi nhíu mày, mắng thầm một câu: thì ra là một đôi cẩu nam nữ! Thật
nhìn không ra Thủy Uyển Kỳ có ngoại biểu băng thanh ngọc khiết như thế mà khi
ở chỗ riêng lại lén lút đi lại với tên heo mập này, quả thật là khiến người ta
chán ghét.
Thủy Uyển Kỳ mặc tình cho heo mập Triệu Tân Nhạc sờ mó loạn một hồi, bấy giờ
mới ẻo hong vỗ lên tay y: “Được rồi! Cũng phải nhìn ở chỗ nào chứ, đây là Bành
gia trang đó nghe, nếu để Bành lão gia tử biết lão heo mập ngươi cắm sừng lên
đầu lão, thì ngươi hãy nghĩ coi người cháu bố chánh sứ của lão sẽ đối phó sao
với ngươi, hả?”
Triệu Tân Nhạc vội vã rút tay lại, khàn giọng nói: “Cái này… hắc hắc…
UyểnKỳ, hai chúng ta đã đi lại nhiều năm rồi, ta đã sớm muốn nạp nàng làm tiểu
thiếp, nhưng lão già dịch này lại nhìn trúng nàng. Nếu không phải là nễ mặt
cháu họ của lão, thì ta nở nào để nàng gả về tay lão đầu râu đó chứ!”
“Hừ!” Thủy Uyển Kỳ kéo vuốt một nhúm tóc ướt rượt, “Huynh cứ nói những lời
thừa đó để làm gì. Bọn họ đang chờ huynh ở Lê Xuân viên uống rượu hoa kìa, còn
có vị tước gia trẻ tuổi phá án như thần nữa, huynh còn không mau bò tới đó
vuốt mông ngựa đi!”
Triệu Tân Nhạc sửng người: “Dương tước gia? Cũng có mặt à?”
“Đúng vậy, do đó huynh có lời gì mau nói đi, nếu không sau này không có cơ hội
nữa đâu.”
“Sao lại không có cơ hội!” Triệu Tân Nhạc cầm tay Thủy Uyển Kỳ hôn hít, “Chỉ
cẩn Uyển Kỳ muội tử nhớ tới ca ca ta đây, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội. Hai
tháng nữa lão già chết bầm đó mang muội đến thỉnh thành thăm bố chánh sứ, đi
ngang qua Bảo Ninh phủ, hai chúng ta sao không nhân tiện tận dụng thời gian lộ
thủy tương phùng một phen! Hắc hắc.”
“Muốn chết à?” Thủy Uyển Kỳ trợn mắt nhìn y, “Lời này mà huynh cứ nói loạn lên
làm gì? Huynh hiềm chết không nhanh thì cứ đi treo cổ đi, đừng có chạy kéo
theo muội!”
“Là ta sai!” Triệu Tân Nhạc tự đánh lên gương mặt mập của mình một cái tát
nhẹ, “Là ta nói sai rồi, Uyển Kỳ muội tử đừng có tức giận nghe.” Nói xong cười
hì hì cầm giữ tay trắng muốt của ả ta, rồi xì xoạm hôn hít loạn trên mặt ả.