Màn đêm u tối, bốn phía tĩnh mịch, Tống Vân Nhi nhẹ phi lên đỉnh phòng, trong
phòng rất an tĩnh, Tống Vân Nhi tìm một chỗ để hạ chân, nàng đối với chỗ này
đã khá quen thuộc.
Nàng khẽ men đến đỉnh một căn phòng, nhìn ra bón phía, xác định phòng phía
dưới chân nhất định là phòng ngủ của Thủy Uyển Kỳ, bèn khẽ mở hé ra hai phiến
ngói. Đồ đạc trong phòng bài trí rất thanh nhã, Thủy Uyển Kỳ đang có trong đó.
Thủy Uyển Kỳ đang ngồi trước cửa sổ, đang may vá thêu thùa, Tống Vân Nhi nhìn
không rõ nàng ta đang thêu cái gì. Bên cạnh có một tiểu nha hoàn đang hầu,
trong phòng có rất nhiều nến hồng, chiếu lên người hiện rõ nàng là một mỹ nhân
vũ mỵ động lòng người.
Lúc này, một cậu bé đẩy cửa chạy vào, thì ra là Bành Gia Phúc, dùng giọng ngọt
lịm gọi: 'Mẹ! Con đến rồi!”
“Ngoan!” Thủy Uyển Kỳ sờ má Bành Gia Phúc, “Đi chơi chỗ nào về vậy?”
“Đi chơi cưỡi ngựa!”
Thủy Uyển Kỳ cả kinh: “Cưỡi ngựa? Không đước Trò đó quá nguy hiểm!”
Bành Gia Phúc cười hi hi: “Không nguy hiểm, không tin mẹ nhìn đây!” Nó quay ra
ngoài phòng gọi: “Thủy cổ tử! Mau bò vào đây cho lão tử, lão tử muốn cưỡi
ngựa!”
Thủy Uyển Kỳ hơi có phần kinh ngạc, nhìn ra ngoài phòng, thấy có một cậu trai
mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ y phục đầy miếng vá bò từ ngoài phòng, hơi
ngẩn đầu: “Thủy Cổ Tử ra mắt phu nhân.”
Bành Gia Phúc nhoài người ngồi lên lưng thiếu niên, một tay chụp giữ lấy đầu
gã, tay còn lại vỗ lên mông: “Giá…! Mau chạy a. Ngươi là một thớt ngựa!
Giá…” Thân người nó nhấp nhô cực mạnh.
Cậu thiếu niên tên là Đại Cổ Ngưu này vội vã cõng Bành Gia Phúc trên lưng bò
vòng vòng trên đất.
Thủy Uyển Kỳ cười khanh khách: “Thật là tinh nghịch! Con sao lại coi Đại cổ
ngưu là ngựa mà cưỡi vậy chứ.”
“Thế nào? Con nói không có nguy hiểm đúng không!” Bành Gia Phúc đắc ý dương
dương nói.
“Được rồi được rồi, mau xuống đây, coi chừng té đó.”
Bành Gia Phúc tuột người khỏi lưng Đại Cổ Ngưu, tung chân đá gã một cái: “Ra
ngoài chờ ta! Ta muốn nói chuyện với mẹ ta!”
“Dạ! Thiếu gia.” Trong mắt Đại Cổ Ngưu lóe lên một tia hàn quang, tiếp theo đó
khôi phục bình tĩnh, đứng dậy khòm người lui ra ngoài.
“Mẹ, mẹ chơi với con đi.” Cậu bé trèo lên đùi mẫu thân, nhõng nhẽo với Thủy
Uyển Kỳ.
Thủy Uyển Kỳ mỉm cười, bỏ đồ thêu trong tay ra, ôm con vào lòng: “Sao vậy?
Chơi một mình không thích sao?”
“Không thích. Con muốn chơi với Hồng Lăng tỷ tỷ, nhưng mẹ không cho.”
“Ngốc ạ, Hồng Lăng tỷ tỷ người ta có chuyện, làm sao có thể suốt ngày chơi với
con chứ.”
“Con không chịu. Con cứ muốn chơi với Hồng Lăng tỷ tỷ.” Bành Gia Phúc nũng
nịu.
Xem ra Thủy Uyển Kỳ và Bành Hạ Hỉ thập phần cưng chiều cậu bé này. Bành Gia
Phúc ôm cổ Thủy Uyển Kỳ nói: “Mẹ, con thích Hồng Lăng tỷ tỷ, mẹ giúp con cưới
tỷ ấy về làm vợ con đi, có được không?”
Vừa nghe lời này, Tống Vân Nhi trên đỉnh phòng suýt phì cười, thầm nghĩ, chú
nhóc mới ba lớn mà đòi cưới vợ rồi!
Trong phòng, Thủy Uyển Kỳ không hề cười, chỉ thương yêu nựng nựng đôi má phụng
phịu của cậu bé: “Hồng Lăng tỷ tỷ dễ thương lắm hả?”
“Dạ…! Tỷ ấy so với người vợ mẹ tìm cho con dễ thương hơn nhiều! Mẹ, con muốn
Hồng Lăng tỷ tỷ làm vợ con, có được không!” Bành Gia Phúc xoay qua xoay lại
nũng nịu trong lòng Thủy Uyển Kỳ.
Tống Vân Nhi hơi cảm thấy kỳ quái, cái gì mà tìm vợ chứ, chẳng lẽ Bành Gia
Phúc này mới sáu bảy tuổi mà Thủy Uyển Kỳ đã treo cờ giống trống tìm vợ đồng
dưỡng (Chú: vợ nuôi cùng lúc nhỏ để lớn lên cưới làm vợ hay làm tiểu thiếp,
đôi khi chỉ là thông phòng đại nha hoàn) rồi hay sao?
Thủy Uyển Kỳ chẳng làm gì được cậu bé này. Tiểu nha hoàn ở bên cạnh nói: “Tiểu
thiếu gia, cậu muốn các nữ tử khác đều được, chứ vị Hồng Lăng tỷ tỷ này là nha
hoàn bên cạnh Dương tước gia, cậu không thấy hay sao? Tước gia nhìn cô ấy với
ánh mắt rất khác với việc đối đãi với hạ nhân, khẳng định là ngừơi trong phòng
của tước gia rồi, chắc là chỉ chờ tương lai thu phòng đó thôi.”
“Hừ! Cái đó mà tính làm gì, chỉ cần Bành gia chúng ta muốn, thì có thứ gì mà
không có được chứ? Ai dám cùng tranh với Bành gia chúng ta, cha ta sẽ đối phó
với kẻ đó giống như đối phó với Bành Tứ lưng còng kia vậy, dùng côn đập một
cái chết tươi!”
Tống Vân Nhi ở trên đỉnh phòng nghe được lời này liền giật mình cả kinh, chẳng
lẽ Bành Tứ bị Bành Hạ Hỉ dùng côn đánh chết hay sao? Vậy, vậy cái nghiên mực
của Thủy Uyển Kỳ thì sao? Còn một cước của Bành lão thất nữa? Đầu Tống Vân Nhi
không khỏi to ra.
Án này lúc đầu nghe ra rất giản đơn, chẳng ngoài việc Bành Tứ thấy sắc nổi
lòng dâm, muốn chòng ghẹo Thủy Uyển Kỳ, bị Thủy Uyển Kỳ dùng nghiên mực đập
vào đầu gây xuất huyết não dẫn đến đột tử. Hiện giờ thì khác, vì đã có thể
khẳng định, trước khi Bành Tứ chết đã có ít nhất ba người từng đánh qua y, một
là Thủy Uyển Kỳ đùng nghiên mực, một là Bành lão thất đá một cước, và còn một
nữa là bị Bành lão gia tử dụng quài trượng hay côn gì đó đánh.
Trong lúc phân thần này, Tống Vân Nhi không chú ý đến tình tiết sau đó nữa,
khi tử tế lắng tai nghe trở lại, thì Bành Gia Phúc đã nắm tóc nha hoàn đó vừa
đánh vừa đá rồi. Xem ra cậu bé này quả thật được chiều quá đâm hư.
Thủy Uyển Kỳ khó khăn lắm mới giải cứu được nha hoàn từ bàn tay nhỏ bé của
Bành Gia Phúc, còn định khuyên giải, thì Bành Gia Phúc cứ gào: “Con không
quản, con muốn Hồng Lăng tỷ tỷ! Con chỉ muốn! ….” Xong nằm lăn lộn dưới đất.
Nha hoàn đó đầu tóc tán loạn khom người định ẳm nó lên, Bành Gia Phúc dùng
chân đá ả, lại phun nước bọt, nha hoàn chỉ còn nước tránh qua một bên.
Thủy Uyển Kỳ thở dài một hơi, cúi xuống ẵm Bành Gia Phúc rồi ngồi lên ghế,
nhưng cậu bé này như con cá lý ngư nhảy choi choi, không ngừng vùng vẫy trong
lòng Thủy Uyển Kỳ.
“Được được được! Con trai ngoan, mẹ sẽ đi nói cho con, được chưa?” Thủy Uyển
Kỳ lộ vẻ bất lực.
“Thật không?” Bành Gia Phúc tức thì không quậy nữa, ôm cổ hôn vào mặt Thủy
Uyển Kỳ, “Mẹ thật tốt!” Xong nhảy khỏi lòng nàng ta, reo lên: “Quá tốt rồi!
Gia Phúc có vợ rồi, có một con vợ đẹp rồi…!” Xong chạy thẳng ra ngoài cửa.
Nha hoàn đó bước lại đóng cửa, vừa chỉnh lý đầu tóc vừa hỏi Thủy Uyển Kỳ: “Phu
nhân, phu nhân thật sự định đề thân với Dương tước gia à? Chuyện này…”
Thủy Uyển Kỳ thở dài: “Ta chỉ là nói cho qua chuyện với Phúc nhi thôi. Ta cũng
nhìn thấy được Hồng Lăng cô nương là cục cưng của Dương tước gia, Dương tước
gia tuyệt đối không chịu đâu. Do đó lời này chẳng thể đề cập tới, miễn khiến
tước gia không cao hứng. Lão gia chúng ta đang cố tình lấy lòng Dương tước
gia, đừng vì chuyện này mà làm hỏng hết. Ai…!”
Nha hoàn chảy lại đầu xong, nói: 'Phu nhân, nếu Phúc nhi ngày mai tiếp tục náo
loạn, con thấy Phúc nhi quả thật đã thích Hồng Lăng cô nương rồi. Cái này cũng
khó nói, Hồng Lăng cô nương tuyệt mỹ như vậy, có nam nhân nào mà không động
tâm. Nhưng không ngờ Phúc nhi còn nhỏ như vậy mà cũng có lòng này, hi hi hi.”
“Ngươi mai mốt mang Phúc nhi đi chỗ khác chơi, chờ Tước gia và mọi người xem
Tiên nữ tiết xong đi rồi coi như ổn. Ai!”
“Dạ.” Nha hoàn đáp ứng, nghĩ một chút lại nói: “Vừa rồi Phúc nhi nói đến
chuyện tôi hôm qua, con cảm thấy thật lo lắng.”
“Lo cái gì?” Thủy Uyển Kỳ nhíu mày.
Nha hoàn nhìn tả nhìn hữu, thấp giọng đáp: “Trưa hôm nay nghe nói Bành Tứ chết
rồi, trong lòng con cứ lo lắng, đừng có để là tối hôm qua lão gia dùng quài
trượng đánh lên đầu y khiến y chết đó a?”
“Đừng có nói bậy!” Thủy Uyển Kỳ nạt ngang, “Cho dù có phải, thì cũng là cái
tội hắn đáng chịu!”
“Thì là vậy! Chịu một cước của thất gia, y còn không biết chuyện, dám chạy vào
trang tìm lão gia nói lý, lại còn muốn dựa vào phu nhân và lão gia để làm chủ
cho y chuộc thân Xuân Hồng cô nương. Con người không đầu óc này sao không chịu
nghĩ y chỉ là người trong họ, còn thất gia là ai, thất gia là thân đệ đệ của
lão gia chúng ta ai, lão gia không giúp thất gia còn giúp ai?”
Thủy Uyển Kỳ cười điềm đạm: “Bành Tứ này thích Xuân Hồng đến điên luôn rồi, mê
quá nên mới khùng thế.”
“Còn hơn cả vậy!” Nha hoàn phụ hòa, “Thật đúng là cóc thối mà đòi ăn thịt
thiên nga, còn muốn tranh Xuân Hồng cô nương với Thất gia của chúng ta. Tối
hôm kia y đến tìm phu nhân, định nhờ phu nhân và lão gia giúp y chuộc Xuân
Hồng, y đã bị một cái nghiên mực đánh vào đầu rồi mà không biết chuyện. Hừ! Y
cũng nên tự đái ra đất mà soi mặt vào, coi bộ dạng ra sao, thật là chết rất
đáng! Chết bất đắc kỳ tử ở bến tàu!”
Tống Vân Nhi thầm mừng, nghe lời họ như vậy, thì tối hôm qua Bành Tứ sau khi
đến Lê Xuân viên bị một cước của Bành lão thất, đầu bị trúng đau gây choáng,
vừa tức vừa đau nên chạy đến Bành gia trang tìm Bành Hạ Hỉ nói lý, còn yêu cầu
Bành Hạ Hỉ xuất tiền chuộc thân cho Xuân Hồng đẻ gả cho y, kết quả là lại bị
Bành Hạ Hỉ dùng quái trượng đánh một cái lên đầu.
Tống Vân Nhi nhìn tiếp xuống dưới, thấy Thủy Uyển Kỳ dùng một tay khẽ nâng
cằm, nhìn vào nến hồng đến xuất thần: “Lời thì nói vậy, nhưng trong lòng ta…
cũng không tự tin lắm…, nghe nói Dương tước gia này… ai! Sao sự tình lại
cùng xảy đến một lúc thế chứ.”
Tiểu nha hoàn nói: “Đúng vậy a, con còn nghe nói, lão gia của chúng ta đã
thỉnh vị Dương tước gia này là một người phá án như thần. Con thậm chí nghe
lúc ông ta ở Hồ Quảng làm tri huyện ở cái huyện cỏn con gì đó còn thỉnh được
thổ địa bồ tát giúp phá án nữa, ai ai cũng nói ông ta có quỷ thần tương trợ.”
Tống Vân Nhi nhớ lại lúc trước Dương Thu Trì thỉnh thổ địa thẩm tra cái bình
trà, đích xác là thần kỳ vô cùng, sau chuyện đã từng nhiều lần hỏi hắn, muốn
hắn dạy nàng cách nào để thỉnh thần, nhưng hắn cứ cười mà không đáp, thật là
đáng ghét!
Mạt của Thủy Uyển Kỳ cũng lộ thần tình phiền loạn: “Đúng vậy, cũng không biết
vì sao mà tự nhiên Dương tước gia phá án như thần lại đến đúng vào đêm qua thì
Bành Tứ lại chết. Ai…! Lão gia vốn hy vọng kết giao được vị tước gia này để
sau này biểu chất ở tỉnh thành làm quan có được một người giúp đỡ, không ngờ
lại rước họa vào thân.”
“Chính vậy a! Ai ngờ Bành Tứ lại chết nhăn răng vào lúc này chứ.” Nha hoàn phụ
họa theo, “Tuy Bành Tứ chết rồi, nhưng không thể nói quài trượng của lão gia
chúng ta đập chết y được a.”