Dương Thu Trì gật đầu: “Rất đúng, chuyện này trước mắt chỉ có chứng cứ từ các
người làm công, cần phải tra cho đến gốc.” Trầm tư một lúc, hắn lại lắc đầu,
“Chỉ sợ rằng Thủy Uyển Kỳ dùng nghiên mực đập đầu Bành Tứ là thật, và Bành lão
thất đá Bành Tứ cũng thật, thì càng phiền phức hơn.”
Tống Vân Nhi cười nói: “Huynh nói làm muội nhớ đến một điều, vừa rồi Thủy Uyển
Kỳ rất tức Bành Tứ, con trai Bành Gia Phúc thương mẹ còn vung nấm đấm nói trưa
qua ở bến thuyền Bành Tứ còn gọi tiểu danh của nó, cậu bé rất tức giận, ký
mạnh một cái lên đầu y, khiến y kêu la chói lói, nếu là như vậy, Bành Gia Phúc
có bị hiềm nghi hay không?”
Hả? Dương Thu Trì càng kinh ngạc hơn, nếu nói một đứa bé sáu bảy tuổi dùng một
quyền đập vào đầu một người lớn khiến y khóc cha khóc mẹ, thì có đánh chết hắn
cũng không tin.
Nhưng mà, Dương Thu Trì chuyển ý nghĩ lại, ở đây còn có ít dấu vết: nếu như
bài trừ Bành Tứ có tình dùng biện pháp đó để lấy lòng con trai duy nhất của
Bành Hạ Hỉ, thì còn có một chủng khả năng nữa, chính là đêm trước Thủy Uyển Kỳ
đập một nghiên mực lên đầu y, đã tạo thành xuất huyết não đối với Bành Tứ, cho
nên sau đó mới không chịu nổi một cú đánh của tiểu hài.
Đương nhiên, còn có một khả năng rất tấu xảo nữa, là đầu của Bành Tứ đêm trước
không hề bị Thủy Uyển Kỳ đánh xuất huyết, nhưng vì một cú đánh của Bành Gia
Phúc mà gây biến chứng ở bệnh u não tiềm ẩn trong đầu Bành Tứ, dẫn đến xuất
huyết cấp tính, cho nên đêm hôm qua mới bị đột tử.
Cũng có thể là nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ cùng với nấm đấm của Bành Gia Phúc,
cộng thêm cú đá của Bành lão thất đạp lăn xuống thang lầu, cộng đồng tạo nên
sự đột tử nơi Bành Tứ.
Rối rắm quá, không nghĩ nữa, vì càng nghĩ càng phức tạp! Những án loại này
thật rắc rối và điên đầu! Dương Thu Trì lắc lắc đầu, hỏi Tống Vân Nhi: “Muội
định làm sao tra ra ở chỗ Thủy Uyển Kỳ? Tới dựa vào nói chuyện phiếm nữa à?”
Tống Vân Nhi cười hi hi: “Không cho huynh biết, tới lúc đó tự huynh sẽ hay
thôi.”
“Được, không hỏi cũng được, chờ tin tốt từ muội.”
Đến lúc này, Hồng Lăng tiến vào nói: “Lão gia, Bành lão gia tử nói nếu như lão
gia xong việc thì thỉnh tới, tiệc tối đã chuẩn bị xong.”
Dương Thu Trì gật đầu, nói với Tống Vân Nhi: “Đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm
trước, nhưng mà cơm tối hôm nay chỉ sợ chỉ có muội và Thủy Uyển Kỳ các người
ăn, còn bổn lão gia cần phải đi điều tra ngầm xác minh cái đã.”
“Các huynh định đến Lê Xuân viên?”
“Ừ…! Ta sẽ gọi lão Bành Hạ Hỉ và Bành lão thất đi cùng, cấp cho muội đủ thời
gian điều tra.”
Dương Thu Trì cùng mọi người đến chỗ ở của Bành Hạ Hỉ. Bành Hạ Hỉ cùng Thủy
Uyển Kỳ và con trai con gái cười tươi nghênh đón: “Tước gia, lão hủ biết ngài
bận rộn suốt cả ngày nay về chuyện Bành Tứ tử vong, cho đó không dám quấy rầy.
Hiện giờ đã tối rồi, công vụ cần làm, nhưng rượu cũng cần uống a. Đúng không
nào? Ha ha.”
Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi lập tức hội ý, dẫn Hồng Lăng kéo
tay Thủy Uyển Kỳ nói nói cười cười tiến vào phòng.
Dương Thu Trì bấy giờ mới cười ha ha đáp: 'Bành ông, Dương mỗ đến Ân Dương
trấn này, cảm thấy sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt, quả thật là một địa
phương tốt. Tặc tặc… đây có thể nói ở đây khắp núi hoa phù dung, đóa nào
cũng đẹp, không dám giấu gì lão, cái miệng háu ăn của ta đây cứ muốn nuốt
trọng từng bông, ha ha ha….”
Bành Hạ Hỉ hơi ngẩn người, tiếp sau đó cười ha hả, lòng nghĩ, thiếu nương yêu
gái đẹp, đó la chuyện đương nhiên. Thật không ngờ vị tước gia này mang bên
người vị thông phòng đại nha hoàn mỹ lệ tuyệt luân này còn chưa thấy đủ, lại
định đi tầm hoa vấn liễu, ha ha, cái này cũng dễ thôi… Lão thưa: “Tước gia
thật là người sảng khoái, nếu như tước gia có nhã hứng như vậy, hay là đêm nay
chúng ta đổi tửu yến sang tổ chức ở chỗ khác, ý ngài thế nào?”
Dương Thu Trì thấy lão gia tử đã theo con đường hắn an bày, bèn nhìn tả nhìn
hữu, cố ý nén không được sự hiếu kỳ, hỏi: “Bành ông, thật không biết ở Ân
Dương trấn chúng ta còn chỗ nào tốt để đi uống rượu không?”
Bành Hạ Hỉ kề cái đầu bạc qua, cười hi hi nói nhỏ: 'Chỗ Ân Dương trấn này tuy
không bằng những chỗ lớn như Ba châu hay Bảo Ninh, nhưng ở chốn núi rừng cũng
có phong vị núi rừng. Lê Xuân viên ở Ân Dương trấn có các cô gái đều là sơn nữ
thuần chánh, ai ai cũng ling linh xinh đẹp, nõn nà hết.”
Nói đến đây, Bành lão đầu cố ý nuốt nước bọt đánh ực, đối mắt nhìn Dương Thu
Trì, rồi cùng ngữa đầu cười lớn.
Bành Hạ Hỉ nói tiếp: 'Còn nữa, ở Lê Xuân viên có một hoa khôi tên là Xuân
Hồng, là người xuất thân từ núi rừng quanh Ân Dương trấn chúng tôi, có nét đẹp
thanh thuần thoát tục, thiên sinh lệ chất. Không những thế, nữ tử này còn biết
ngâm luận thi phú, biết cầm kỳ thư họa, chẳng kém gì những nữ tử hàng đầu ở
thanh lâu Ba châu và Bảo Ninh.”
“Vậy à?” Dương Thu Trì cố ý phóng ra hai luồng mục quang sáng ngời dâm tặc,
thở than: “Nghe lão gia tử nói thế, Dương mỗ hơi động tâm rồi, ha ha, nếu nữ
tử đó thật xuất chúng như Bành lão gia tử nói, thì Dương mỗ có lòng chuộc thân
cho nàng ấy, thu ở bên thân, không cô phụ một thân tài học của nàng ấy.”
Bành Hạ Hỉ nghe nói thế, tức thời giật nãy mình, chần chờ một chút, bấy giờ
mới cố cười: “Xuân Hồng có thể được tước gia hậu ái như thế là phúc khí tu từ
mấy kiếp trước của nàng ta. Tuy xá đệ là lão thất đã hứa với nữ tử này là mùa
xuân năm nay sẽ chuộc thân cho nàng ấy, nạp thành tiểu thiếp, nhưng nếu tước
gia nhìn trúng rồi…” Bành Hạ Hỉ vỗ ngực, khẳng khái nói: “Như vầy đi, ta đây
làm chủ, về chuyện lão thất sẽ bảo hắn tìm một chỗ khác, lão hủ đêm nay sẽ
chuộc thân cho Xuân Hồng cô nương, mang đến phòng của tước gia, ha ha ha.”
Dương Thu Trì biết Bành lão thất với Bành Tứ vì tranh đoạt Xuân Hồng đã từng
đánh nhau một trận, Bành Tứ bị chết có khả năng là do một đạp của Bành lão
thất này. Xuân Hồng có đẹp cũng không thể nào sánh với Liễu Nhược Băng, Hồng
Lăng. Hơn nữa, bản thân hắn có tiểu thiếp và hồng nhan tri kỷ đầy nhà, nào là
Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, Tống Vân nhi, Bạch Tố Mai đều là mỹ nữ nhất đẳng. Cho
nên, cho dù Xuân Hồng có đẹp tựa thiên tiên, hắn cũng không có lòng gì rước
thêm phiền phức. Hắn sở dĩ nói như vậy, chẳng qua là lối kéo Bành lão thất đi.
Hiện giờ Bành Hạ Hỉ đã nói như vậy, Dương Thu Trì xua tay lia lịa: “Bành ông,
ông làm vậy là giết Dương mỗ rồi. Dương mỗvốn không biết Xuân Hồng cô nương
vốn là danh hoa có chủ, do nghe Bành ông nói hay thế mới động lòng tiếc tài,
muốn giúp cho nàng ta. Không giấu gì Bành ông, ở nhà ta đã có mấy phòng di
nương, nàng nào cũng là hủ dấm chua, nếu mà ta thu thêm Xuân Hồng cô nương
mang về, ở nhà chắc là lật tung lên hết. Do đó ngàn vạn lần không thể, Bành
ông ngài đừng có hại ta nghe.”
Bành Hạ Hỉ còn chưa Dương Thu Trì mặt mỏng, cứ nói không sao không sao, Dương
Thu Trì buộc phải lắc đầu quầy quậy như cái trống lắc, thái độ thập phần kiên
quyết, Bành Hạ Hỉ mới thở phào, ngẫm nghĩ xong lại nói: “Nếu như tước gia
khẳng khái đại độ như vậy, thành toàn cho một đạo nhân duyên của lão thất và
Xuân Hồng, như vầy đi, chúng ta đêm này gọi theo lão thất, cho hắn làm chủ,
thỉnh Xuân Hồng cô nương hầu rượu cho tước gia ngài, rồi gọi thêm một bông hoa
núi nõn nà nhỏ nhắn hầu hạ tước gia, ngài thấy thế nào.”
Đúng là hợp với tâm ý, Dương Thu Trì gật gật đầu: 'Một phen mỹ ý của Bành ông,
Dương mỗ cung kính không bằng tòng mệnh rồi.”
Bành lão thất nhất mực ở xa xa hầu, Bành Hạ Hỉ ngoắc tay gọi y, Bành lão thất
khom người chạy tới, Bành Hạ Hỉ bảo: “Lão thất à, tước gia và ta hôm nay muốn
đến Lê Xuân viên uống…” Nhìn phải nhìn trái thấy không ai, lão nhỏ giọng
bảo: “Uống rượu hoa, ngươi mau đi an bài đi, hôm này người nhàn tạp không cho
vào. Ngoài ra còn dặn dò Xuân Hồng cô nương, bảo nàng ta lấy hết tinh thần ra
tỏ lộ hết tài. Lão hủ đã ở trước mặt tước gia khen đến bằng trời rồi, đừng có
làm lão hủ mất mặt đó. khà khà khà…”
“Dạ da…” Bành lão thất gật đầu khom lưng lùi lại mấy bước rồi chuyển thân
chạy đi.
Nam Cung Hùng phần phù Thạch Thu Giản mang đội hộ vệ cùng đi với Bành lão thất
đến Lê Xuân viên tiến hành kiểm tra an toàn và bày bố công tác cảnh giới.
Kinh qua lần bị tập kích trước đó của Tống Tình, để bảo chứng cho sự an toàn
tuyệt đối của Dương Thu Trì và gia quyến, hoàng thuợng Minh Thành Tổ và cẩm y
vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương phân biết rút 100 đại nội thị vệ và cẩm y vệ tinh anh
sung vào đội hộ vệ cho Dương Thu Trì, hiện giờ đã đạt 200 người. Hơn nữa hắn
lại có bổ sung từ cẩm y vệ bá hộ sở của Vân Lăng, cho nên hiện giờ nhân mã
trong tay Nam Cung Hùng rất dồi dào, sẳn sàng cho việc điều khiển bố trí.
Tiếp theo đó, Bành Hạ Hỉ gọi quản gia đến, nói là Bảo Ninh phủ tri phủ Triệu
Tân Nhạc có lẽ đêm nay sẽ đến Ân Dương trấn, khi đến phải an bày trực tiếp
nghênh đón thẳng tới Lê Xuân viên. Quản gia đáp ứng, bố trí mọi chuyện chờ ở
cửa Ân Dương trấn. Dù gì thì Triệu Tân Nhạc cũng là quan chánh tứ phẩm đường
đường, tương đương với bí thư thành ủy hiện giờ.
Sau khi sắp bày cảnh giới xong, Dương Thu Trì cùng Bành Hạ Hỉ ngồi quan kiệu
được các hộ vệ vây quanh bảo vệ rời khỏi Bành gia trang đến thẳng Lê Xuân
viên.
Tống Vân Nhi cùng Thủy Uyển kỳ cùng ăn cơm, cậu bé Bành Gia Phúc nhất mực bám
lấy Hồng Lăng. Hồng Lăng chỉ ăn vội ăn vàng, rồi cùng Bành Gia Phúc chơi trò
trốn tìm.
Tống Vân Nhi và Thủy Uyển Kỳ vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Tống Vân Nhi cố ý dẫn
thoại đề về chỗ Bành Tứ, không ngờ Thủy Uyển Kỳ chẳng chịu nói theo, chỉ kính
mời Tống Vân Nhi ăn uống, ngoài ra thì chỉ chịu nói những chuyện về phong thổ
nhân tình gì đó mà thôi. Tống Vân Nhi đã có kế trong lòng, cho nên cũng không
gấp.
Ăn cơm xong, lại nói chuyện phiếm một hồi, Tống Vân Nhi đứng dậy cáo từ.
Cậu bé Bành Gia Phúc kéo tay Hồng Lăng không chịu buông, nhất định yêu cầu
Hồng Lăng chơi trốn tìm với nó. Dưới sự quát mắng của Thủy Uyển Kỳ, Bành Gia
Phúc cuối cùng mới dẫu môi buông Hồng Lăng ra.
Tống Vân Nhi và Hồng Lăng trở về chỗ ngụ, nói chuyện một hồi. Tống Vân Nhi bèn
nói muốn nghỉ sớm, rồi trở về phòng.
Trời đã tối, Tống Vân Nhi thay y phục dạ hành, đó chính là bảo bối tùy thân
của nàng, đi đâu cũng mang theo.
Chỗ ở có Hạ Bình và các nữ hộ vệ đảm nhiệm cảnh giới, tiểu nha đầu Hồng Lăng
nhất định sẽ chẳng gặp chuyện gì. Cho nên Tống Vân Nhi thay y phục xong, che
kín mặt phóng người đi dò thám Thủy Uyển Kỳ vào ban đêm.