Nạp Thiếp Ký – Chương 367: Cái chết đáng ngờ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 367: Cái chết đáng ngờ

Thượng Quan Triết hồi đáp: “Tôi không biết, và cũng không dám hỏi, sau khi đưa
đồ ăn cho hắn, hắn vội bỏ đi.'

“Lão nhân gia, ông hãy nhớ kỹ lại coi lúc đó vì sao y lại ôm đầu chứ?”

Thượng Quan Triết ngẫm nghĩ, đưa tay sờ sờ đầu, học theo dáng vẻ đó: “Dường
như là… dường như là đầu bị đau lắm vậy…”

“Lúc y vào Bành gia trang có sờ đầu hay đau đầu gì không?”

“Tôi không nhìn thấy hắn ôm đầu, cũng không chú ý hắn có bị đau đầu hay
không.”

“Y từ Bành gia trang ra, ôm đầu đến chỗ của ông rồi không nói gì hay sao?”

“Có nói bán cho nửa cân rượu, một gói thịt trâu, sau đó sờ đau rên nhỏ lầu bầu
gì đó, sau đó mang đồ ăn bỏ đi.”

“Ông có nghe y lầu bầu gì không?”

“Không có. Tôi không chú ý, cũng không dám lại gần để nghe.”

Dương Thu Trì trầm ngâm một hồi, căn cứ vào lời làm chứng của Thượng Quan
Triết, có thể chứng minh tối hôm trước Bành Tứ đích xác là có đến Bành gia
trang, kết hợp với tin tức thám thính của Tống Vân Nhi, có thể chứng minh lúc
đó y đến tìm Thủy Uyển Kỳ, rồi căn cứ tiếp sự chứng minh của Thượng Quan
Triết, y ôm đầu đi ra. Như vậy có thể ấn chứng tin tức Vân nhi thám thính đầu
của Bành Tứ bị Thủy Uyển Kỳ dùng nghiên mực đánh là sự thật.

Như vậy xem ra Bành Tứ có khả năng bị Thủy Uyển Kỳ đánh trúng gây xuất huyết
não tạo thành sự đột tử.

Nếu như là vậy, có nên trị tội của Thủy Uyển Kỳ không? Điều quan trọng là phải
xét xem vì sao Thủy Uyển Kỳ lại dùng nghiên mực đánh y, có phải là phòng vệ
chính đáng hay không.

Tuy ở Minh triều nữ tử bị người khác toan tính hãm hiếp thì Đại Minh luật
không hề quy định nữ tử có thể tiến hành phòng vệ chánh đáng và không chịu
trách nhiệm hình sự, nhưng sự giáo dục về pháp chế xã hội hiện đại lúc nào
cũng vận chuyển trong đầu óc Dương Thu Trì. Và để một người có tư tưởng tiên
tiến về hình pháp đi bảo vệ cho chế độ hình pháp sơ lậu hay nếu không nói là
lạc hậu thời cổ đại là không thể được. Do đó, nếu như tra ra được Thủy Uyển Kỳ
xuất phát từ hành vi phòng vệ chánh đáng mà lỡ đánh Bành Tứ, thì Dương Thu Trì
sẽ từ bỏ không truy cứu trách nhiệm của nàng ta nữa.

Hiện giờ đã đến lúc Thủy Uyển Kỳ đối diện với con bài ngữa rồi, nhưng Dương
Thu Trì vẫn quyết định nghe tình hình thám thính của Tống Vân Nhi trước rồi
tính sau.

Lại nói chuyện phiếm một hồi, Dương Thu Trì đứng dậy cáo từ. Thượng Quan Triết
vội vã cho tiểu nhị gói một hộp bánh cho hắn mang về, Hồng Lăng thấy Dương Thu
Trì thích ăn, bèn tiếp lấy trả tiền, nhưng Thượng Quan Triết nhất quyết không
nhận: “Đại lão gia, lão nhân gia ngài có thể đến tiểu điếm đây ăn đồ, đó có
thể nói là cấp cho lão hán nỡ mặt nỡ mày lắm rồi, sau này dựa vào chiêu bài
của ngài, lão hán còn sầu không kiếm được tiền nữa sao. Hắc hắc…”

Lão hán này quả thật là khá tinh minh trong chuyện làm ăn, Dương Thu Trì cảm
tạ xong mang Hồng Lăng cùng mọi người trở về chỗ ngụ của mình ở Bành gia
trang.

Tống Vân Nhi đã trở về, đang chờ hắn ở trong phòng.

Dương Thu Trì ngồi xuống ghế, liếc nhìn Tống Vân Nhi, cười ha ha nói: “Vân nhi
nhất định có thu hoạch, coi muội cười mị mị đẹp chưa kìa.”

Tống Vân Nhi đến ngồi cạnh hắn: “Đúng vậy, Thủy Uyển Kỳ thật giống như ca ca
nói, rất dễ nói chuyện. Muội và nàng ta nói chuyện một hồi, cái gì cũng thám
thính rõ hết.”

“Vậy a? Quả thật là có Vân nhi xuất mã, nhất cử lưỡng tiện a. Nói nghe xem
nào, muội đã phát hiện được gì?”

“Trước hết muội tiếp cận nàng ta, khen nàng ta đẹp, nữ công hay, sau đó chúng
muội nói về phong thổ nhân tình của Ân Dương trấn, lại nói về Bành gia của họ,
rồi nói đến Bành Tứ. Nói đến Bành Tứ, Thủy Uyển Kỳ lộ vẻ rất khinh bỉ, không
muốn nhắc đến. Muội thấy nàng ta không mở miệng, bèn kể chuyện dò hỏi được lúc
trưa có liên quan đến Bành Tứ, liền khui luôn cái khạp chứa những chuyện liên
quan đến Bành Tứ từ nàng ta.”

Dương Thu Trì khen nịnh: “Vân nhi của ta thật là biết cách a, biết làm thế nào
để vận dụng phương pháp hợp lý moi móc lời của người ta. Hắc hắc, lợi hại!
Loại sự tình thế này sao này sẽ giao cho muội làm.”

Một nữ nhân nếu moi móc chuyện từ một nữ nhân khác, trong khi đối phương không
đề phòng gì, thì quả thật chẳng phải là chuyện khó, nhân vì nữ nhân trời sinh
đã thích nói này nói nọ, chỉ cần có người khơi gợi đầu dây mối nhợ, thì lời
nói tự nhiên thao thao bất tuyệt như nước sông Đà.

Tống Vân Nhi đắc ý dương dương nói: “Thủy Uyển Kỳ nói tối hôm kia, Bành Tứ
mang theo một hộp bánh đến chỗ đó, nhờ Thủy Uyển Kỳ giúp nói với Bành lão gia
một tiếng, là nhờ Bành lão gia chuộc thân kỹ nữ Xuân Hồng ở kỹ viện 'Lê Xuân
Viên' dùm y. Y muốn cưới Xuân Hồng, nhưng Thủy Uyển Kỳ không đáp ứng, bảo y tự
đi tìm lão gia mà nói.”

Dương Thu Trì cảm thấy rất tức cười, tên Bành Tứ này làm chuyện như con nít
vậy, chỉ mang có hộp bánh mà muốn nhờ người ta giúp chuộc thân một kỹ nữ,
chẳng phải là muốn làm trò cười hay sao. Bèn hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó vì
sao Thủy Uyển Kỳ lại dùng nghiên mực đánh Bành Tứ?”

“Thủy Uyển Kỳ không nói đến chuyện đó, nàng ta chỉ nói sau khi không đáp ứng,
Bành Tứ liền bỏ đi, muội cùng không tiện thám thính nàng ta có đánh Bành Tứ
hay không. Nhưng mà, Thủy Uyển Kỳ còn nói về Bành Tứ một câu thế này 'Thực là
cóc mà đòi ăn thịt thiên nga', muội bèn hỏi vì sao lại nói như vậy, Thủy Uyển
Kỳ đáp là cô Xuân Hồng này chính là người được Bành lão thất nhìn trúng, chuẩn
bị sang năm dành dụm từ hồng bao của Bành lão gia, gom đủ tiền chuộc thân cho
Xuân Hồng để nạp làm tiểu thiếp.”

A? Có chuyện vậy sao? Dương Thu Trì thầm nghĩ, Bành lão thất là em ruột của
Bành Hạ Hỉ, ngay cả em ruột muốn chuộc thân cho kỹ nữ mà phải dựa vào tiền tự
kiếm, xem ra Bành Hạ Hỉ quả thật là keo kiệt. Bành Tứ chỉ là người trong họ
của Bành Hạ Hỉ, không tiền không tướng mạo, muốn cùng em ruột của Bành Hạ Hỉ
tranh nữ nhân quả thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga rồi.

Tống Vân Nhi nói tiếp: “Đến lúc này, một tì nữ của Thủy Uyển Kỳ đó tiếp lời
nàng ta là ả nghe người ta nói tối hôm qua Bành Tứ uống say rồi đã cải nhau
với Bành lão thất ở Lê Xuân viên, bị Bành lão thất đá một cước vào bụng lăn
xuống lầu, nghe nói té rất đau, ôm đầu rúc ở dưới đất cả nửa ngày sau mới lấy
hơi lại, khiến cho Bành lão thất sợ khiếp, còn cho rằng y bị gì nữa.”

Dương Thu Trì ngẩn người, còn có chuyện này sao? Bành Từ bị Bành lão thất đá
một cước lăn xuống lầu, ôm đầu cả buổi không dậy nỏi, chẳng lẽ… chẳng lẽ cú
ngã này chạm trúng vật gì đó gây chấn thương sọ não cho y? Nếu là như thế thì
thật phiền, nếu như vết máu bầm trên đầu của Bành Tứ là do Bành lão thất đá
lăn xuống lầu chạm trúng, thì sau này xác định được Bành Tứ chết là do xuất
huyết nội, lỗi là do ai đây? Có tính tới nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ hay
không? Hay là tính vào cú đá của Bành lão thất?

“Ai…. ê! Lại ngẩn ra gì đó!” Tống Vân Nhi lắc lắc Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì đáp: “Muội nói rằng Bành lão thất đã từng đá một cú vào bụng
Bành Tứ tối hôm qua, và đá y lăn luôn xuống lầu lát sau mới gượng dậy được
hả?”

“Đúng vậy, nha hoàn đó nói, chứ muội không biết có thật như vậy không.”

“Nếu là thật, thì án này trở nên phức tạp hơn rồi.”

Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi: “Phức tạp? Phức tạp cái gì nữa? Không phải Thủy
Uyển Kỳ đập cái nghiên mực khiến cho Bành Tứ xuất huýêt… xuất huyết nội não,
cuối cùng dẫn đến tử vong hay sao?”

“Đó chỉ là suy đoán.” Dương Thu Trì lắc đầu, “Chúng ta hiện giờ không thể
khẳng định Bành Tứ là chết do xuất huyết nội trong nảo, trong khi đó nguyên
nhân dẫn đến đột tử lại quá nhiều. Hiện giờ nha hoàn đó lại chứng minh trước
khi Bành Tứ chết một ngày còn bị Bành lão thất đạp một cước té xuống thang
lầu. Y có bị chết vì một cước này hay không hiện giờ cũng không thể biết, vì
có những bệnh về tim hay huyết quản ví dụ như bệnh ở động mạch vành, hay là
động mạch ở tim bị vỡ, rất dễ dẫn đến đột tử.”

“Vậy… Bành Tứ rốt cuộc vì sao mà chết?”

Dương Thu Trì không thể cấp cho Tống Vân Nhi một lời giải thích thỏa đáng, vì
án chiếu theo thường quy, trong tình huống chết người không minh bạch, trước
hết phải tiến hành giải phẩu thi thể, tra rõ nguyên nhân tử vong. Chỉ sau khi
xác định rõ nguyên nhân tử vong, mới có thể căn cứ nguyên nhân đó điều tra ra
nguyên nhân dẫn tới sự tử vong này, cũng chính là tra ra hành vi dẫn tới cái
chết. Nhưng hiện giờ Bành Tứ chết vị dập não hay là có vấn để ở bụng hay là ở
chỗ khác còn chưa rõ, thì còn nói gì đến chuyện xét coi ai là người phụ trách
cho cái chết của y.

Tình huống hiện tại đã phức tạp hóa thêm một bước rồi, vì nguyên nhân có thể
dẫn tới cái chết của Bành Tứ còn tăng thêm một cú đá của Bành lão thất. Dương
Thu Trì càng lúc càng thấy đau đầu, ngẫm nghĩ một chút, nói: 'Chúng ta hiện
giờ còn chưa xác định rõ nguyên nhân tử vong của Bành Tứ, nhưng trước khi làm
chuyện này, chúng ta phải xác định coi chuyện Bành lão tứ đá Bành Tứ là thật
hay không, nếu như chuyện này không tồn tại, thì không nhất thiết phải phí đòn
cân não nữa.”

“Đúng đúng,” Tống Vân Nhi gật đầu lia lịa, “Đây cũng chỉ là lời nói cá nhân
của nha hoàn đó, không có chứng cứ nào khác để chứng minh.”

Cô nhóc này bắt đầu biết dùng chứng cứ để suy nghĩ vấn đề rồi, khiến cho Dương
Thu Trì rất cao hứng. Là một người công tác về tư pháp tiểu chuẩn, cần phải
điều tra ra rõ nguyên dạng chân thật của sự tình. Trừ khi có phim ghi lại hành
tung rõ ràng, tình huống chân thật vĩnh viễn không có cách gì tái hiện. (Chú
của người dịch: Xét về tương đối, hiện trường có thể tái hiện thông qua sự hợp
tác của bản thân tội phạm trong quá trình điều tra xét xử. Thông qua nghiệp vụ
tái dựng hiện trường này, các chuyên viên điều tra hình sự sẽ xác định tính
hợp lý của hiện trường để xác định hành vi phạm tội có cấu thành hay không. Đó
là nguyên nhân tại sau gần đây các vụ án hình sự đều được yêu cầu tái dựng
hiện trường).

Nhân viên tư pháp cần phải tìm chỉ là sự thật về pháp luật, chính là sử dụng
chứng cứ để chứng minh, rồi từ đó khôi phục nguyên mạo. Cho dù đối với người
tận mắt chứng kiến, những sự thật pháp luật này có thể không phù hợp với chân
tướng, nhưng chỉ cần nó được kiến lập trên cơ sở chứng cứ hợp pháp thì vẫn có
thể nhận định là đúng. Và việc sử dụng chứng cứ để hoàn nguyên sự thật pháp
luật lúc này được coi là chân tướng của sự việc dưới góc độ pháp luật.

Dương Thu Trì nói: 'Xem ra, chúng ta cần phải đến Lê Xuân Viên khám ta một
chút xem sự tình này có đúng là đã xảy ra hay không, và có phải lúc đó Bành Tứ
vì chuyện này mà bị thụ thương chỗ nào đó hay không.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.