Vậy sao? Dương Thu Trì gật gật đầu, xem ra cần phải đến Lê Xuân Viên này điều
tra một lần, coi có phát hiện gì hay không. Dương Thu Trì cười ha ha nói:
“Muội đến kỹ viện điều tra chưa?”
“Có huynh mới đi…” Tống Vân Nhi trợn mắt nhìn hắn: “Muội vừa dò hỏi thì
người đã đi Lê Xuân Viên tối qua đã kể rồi.”
“Chỉ cần lão có tiền, muốn đến đâu thì đến, có gì đâu.”
“Thì đâu có gì, nhưng mà, lão không những thường xuyên xuất nhập chốn yên hoa,
còn động chân động tay đối với vợ con của các người làm công. Mọi người tức
giận không thể tả. Điểm này khi muội điều tra ở bến thuyền hoàn toàn phù hợp
với những gì Tần thị kể.”
Dương Thu Trì gật gật đầu: “Lão chưa thành hôn sao? Nương tử của lão không
quản lão?”
“Không có… nghe nói trước đây đã thành thân… sao đó không biết vì sao mà
bỏ, do đó hiện giờ chỉ một mình ngụ ở phòng giám công tại bến thuyền.”
“Như vậy chả trách, nam nhân hơn bốn chục tuổi đầu ở một mình, lại không có vợ
đương nhiên là phải háo sắc rồi.”
“Không phải vậy đâu! Ca! Huynh không biết, Bành Tứ không phải là háo sắc bình
thường, lão… lão giản trự là một tên súc sanh, huynh biết hay không?” Tống
Vân Nhi chồm người tới, thần bí nói tiếp, “Lão Bành Tứ này còn có ý với tiểu
nương tử của Bành lão gia tử nữa đó.”
Điểm này thì Dương Thu Trì đã vô tình nghe được từ lời đàm thoại của hai tiểu
nha đầu rồi, nên chỉ cười cười.
Tống Vân Nhi hơi kinh ngạc: “Huynh không cảm thấy tên Bành Tứ này lòng giặc
ngút trời hay sao?”
“Cũng có chút chút, nhưng mà nếu không phải phạm pháp gây ra án mạng, thì
người ta muốn làm sao thì làm, chúng ta qủan làm gì.”
“Sao lại không phạm pháp? Y muốn đùa bỡn tiểu nương tử Thủy Uyển Kỳ của Bành
lão gia tử đó!”
“Nhưng không trêu chọc thành, và chẳng phải bị một cái tát tai chạy thục mạng
rồi hay sao?” Dương Thu Trì nhớ lại lời của hai tiểu nha hoàn.
Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi: “Chạy thục mạng gì? Cái gì mà chạy thục mạng chứ.
Muội nghe nói là bị một cái nghiên mực đập tống ra!”
“Một cái nghiên mực đập tống ra? Chuyện thế nào?”
“Lúc muội đi điều tra ở bến thuyền, các phu khuân vác nói với muội rằng trưa
hôm qua nhìn thấy Bành Tứ cứ sờ mãi đầu, liền hỏi y bị sao, y không chịu nói,
sau đó từ miệng nha hoàn của Bành gia trang mới biết, tên Bành Tứ này tối hôm
trước mang một hộp thức ắn đến phòng của Thủy Uyển Kỳ, không bíêt làm sao lại
đắc tội với Uyển Kỳ, bị nàng ta đập một nghiên mực lên đầu, khóc cha khóc mẹ
bỏ chạy.”
Thì ra còn có chuyện này, xem ra lòng tặc của Bành Tứ không thể cải, đã làm
chuyện gì đó đắc tội với Thủy Uyển Kỳ rồi, nếu không thì nói cho cùng Bành Tứ
cũng là người trong họ với Bành Hạ Hỉ, nếu như không phải làm quá đáng, thì
Thủy Uyển Kỳ sẽ không đối đãi với y như vậy.
Tống Vân Nhi nói tiếp: “Còn nữa, muội khi điều tra các lang trung trong trấn,
biết được xế chiều hôm qua, tên Bành Tứ này đã đi tìm lang trung, nói là đầu
của y bị đau.”
Dương Thu Trì động lòng: “Đầu đau? Chuyện là thế nào?”
“Muội đoán là bị cái nghiên mực đó đập trúng a. Lang trung nói, đầu của Bành
Tứ sưng lên một cục to!”
Cục to? Xuất huyết dưới da? Ngoại thương dẫn đến xuất huyết trong não gây đột
tử? Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, chẳng lẽ tên Bành Tứ này chẳng phải bị tật
bệnh mà chết, mà là bị Thủy Uyển Kỳ đập một nghiên mực mà chết? Là cố ý gây
thương hại có tính đột phát gây tử vong?
Ngoại thương ở sọ não không nhất định sẽ gây ra hiện tượng vỡ xương, nhưng có
thể dẫn tới xuất huyết não cấp tính hoặc là đọng huyết áp vào mô não. Thứ xuất
huyết cấp tính trong não này có thể gây đột tử cho người bị thương sau một
thời gian nhất định.
Tống Vân Nhi nhìn thấy Dương Thu Trì dường như hơi lơ là suy nghĩ chuyện gì
đó, lắc lắc cánh tay hắn: 'Ai! Nghĩ gì thế? Ngẩn cả người ra hà.”
Dương Thu Trì bấy giờ mới phản ứng trở lại: “Ta đang nghĩ, Bành Tứ này có khả
năng là bị cái nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ đập trúng mà chết.”
“A? Chẳng lẽ nào. Nếu là như vậy thì y phải chết ngay đương trường, sao lại có
thể cách những hai ngày rồi mới chết chứ?”
“Điều này không có gì kỳ quái, nghiên mực đó có khả năng chỉ tạo thành sự biến
hình hộp sọ của Bành Tứ, không có hiện tượng vỡ xương hoặc là chỉ nứt xương
rất nhỏ. Nhưng mà, nó vẫn có thể tạo thành những cục u cản tĩnh mạch trong
não, hoặc khiến cho huyết quản trong não hoặc các tổ chức mềm trong đó bị phá,
hình thành thũng huyết nội não, gây ra sự gia tăng áp lực lên não, dẫn đến tử
vong.”
Dương Thu Trì dùng ngón tay vẽ làm ví dụ: “Do loại xuất huyết này cần phải đạt
đến một mức độ nhất định mới dẫn tới tử vong, và muốn thể thì cần phải có một
đoạn thời gian hoặc dài hoặc ngắn. Do đó, người chết có thể bị ngoại thương
ngoài sọ não mà chết trong ngày, nhưng cũng có thể hai ba ngày sau mới chết.
Nếu như xuất huyết rất chậm, thậm chí còn có thể kéo dài đến mười ngày hoặc
nửa tháng mới phát sinh tử vong.”
Tống Vân Nhi há hốc miệng: “Ý tứ của huynh là tên Bành Tứ này sau khi chịu một
cái nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ đập, gây u chướng trong não… u chướng cái gì
đó… ai da, chính là cái thứ huyết quản loạn tùng phèo trong đó bị phá diệt,
nhưng mà do xuất huyết rất chậm, nên phải chờ đến tối qua mới chết, đúng
không?”
“Không sai, rất có khả năng là như vậy.” Dương Thu Trì cười nói, “Cho nên,
hiện giờ chúng ta cần phải kiểm nghiệm thi thể trở lại, xem coi có ngoại
thương ngoài hộp sọ hay không.”
Dứt lời, Dương Thu Trì cùng Tống Vân Nhi đi ra dãy nhà mái bằng. Hắn cẩn thận
quan sát đầu tóc của Bành Tứ, chẳng mấy chốc dừng tay lại, cẩn thận sờ kỹ,
bảo: 'Không sai, phần đầu có phần phù thũng ứ huyết, nhưng không lớn.”
Tống Vân Nhi thập phần cao hứng, đắc ý dương dương nghễnh đầu nói: “Ha ha, như
vậy có thể chứng minh chính là ả Thủy Uyển Kỳ này làm rồi, chân tướng của án
đã rõ ràng! Muội thật là lợi hại đó nha!”
“Chân tướng rõ ràng? Hắc hắc, còn sớm quá a.” Dương Thu Trì cười cười, “Xuất
huyết dưới da này vốn không thể tạo thành sự tử vong cho Bành Tứ, chúng ta cần
phải chứng minh khu dưới của vùng bị xuất huyết này đối ứng với màng não, hoặc
là phần lưới thần kinh hay những chỗ nào đó có thể phát sinh sự đứt vỡ huyết
quảng gây ra ức máu, từ đó mới chứng minh được Bành Tứ đích xác là chết vì cái
nghiên mực của Thủy Uyển Kỳ!”
“A?” Tống Vân Nhi nhìn thi thể của Bành Tứ, “Chúng ta làm sao biết trong não
của y có xuất hiện huyết ứ chứ? Chẳng lẽ phải…” Tay phải của Tống Vân Nhi
cất lên, làm động tác chém xuống, ngước mắt nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nhìn tả nhìn hữu, vì chuyện này không thể nói loạn được, nhưng
mà Tống Vân Nhi là cô nàng chẳng sợ trời chẳng sợ đất, cho nên hắn cũng yên
tâm, gật đầu: “Đến lúc bất đắc dĩ chỉ sợ phải làm như thế, nhưng hiện giờ
không cần gấp, chúng ta còn có một số chuyện cần làm, nếu như thông qua đó mà
có thể tra ra cho rõ, thì không cần phải như vậy nữa.”
“Là chuyện gì?”
“Trước hết phải xác định rõ tin tức của muội. Muội nghe các công nhân ở bến
thuyền nói, còn bọn họ lại nghe nha hoàn của Bành gia nói. Một đồn mười, có
thể là không chuẩn xác. Do đó chúng ta cần phải tìm ra chứng cứ chứng minh
Thủy Uyển Kỳ đích xác đã dùng nghiên mực đập trúng Bành Tứ, và đặc biệt là
nghiên mực đã đập trúng vào đầu nơi bộ vị gây xuất huyết dưới da. Nếu như ngay
cả việc này mà không chứngminh được, thì cho dùng chúng ta có…” Dương Thu
Trì ra dấu chặt chặt… “tra có ra cũng không ích gì.”
“Làm sao chứng minh?”
“Đương nhiên cách tốt nhất là để ả ta tự thừa nhận. Nhưng mà, ta đoán là giữa
họ có khả năng đã phát sinh chuyện gì đó, và chuyện này liên quan đến vấn đề
riêng tư, nếu đột nhiên hỏi thì nữ nhân người ta sẽ không thể thừa nhận. Để ổn
thỏa, trước khi nghĩ biện pháp để ả thừa nhận,chúng ta cần phải tra ra coi
Bành Tứ có xác thật là đến chỗ ngụ của Thủy Uyển Kỳ hay không, và trước đó
không hề thụ thương ở đại não, sau khi từ đó ra não mới thụ thương…”
“Vậy a….!” Do Dương Thu Trì rất ít khi đề cập đến tính trọng yếu của chứng
cứ đối với Tống Vân Nhi, cho nên ấn tượng của nàng đối với chuyện này không
nhiều lắm. Nàng suy nghĩ một chút, mắt rực sáng lên, “Vậy chúng ta đến quán
cơm 'Ân Chi Dương' tra thủ, khẳng định là có thể tra ra được!”
“Quán cơm Ân Chi Dương? Bành Tứ từng đến đó sao?”
“Đúng vậy, quán cơm này ở trước Bành gia trang không xa. Trước khi Bành Tứ đến
Bành gia trang tìm Thủy Uyển Kỳ, có ghé qua quán mua một hộp bánh điểm tâm.”
“Tốt!' Dương Thu Trì nghĩ, “Như vầy đi, muội đi tìm Thủy Uyển Kỳ dò la cửa
miệng một chút, xem coi có thể xác nhân là ả đã dùng nghiên mực đập vào đầu
Bành Tứ hay không. Nếu như ả thừa nhận, như vậy thì dễ rồi.”
“Dạ…!” Tống Vân Nhi đáp ứng, nghĩ một chút, lại nói, “Nhưng mà muội chỉ len
lén nhìn qua ả, chưa hề gặp nhau chính thức, muội làm sao đi tìm ả đây a.”
“Không hề gì, ả rất dễ nói chuyện, ta thuận đường dẫn muội đi.”
“A….! Thì ra là hai người đã làm qua lễ kiến diện rồi!” Tống Vân Nhi cười hi
hi quái dị, “Hai người dường như là rất quen đó nha!”
Dương Thu Trì chợt rúng thầm trong bụng, nghĩ lại tình cảnh ở sau vườn khi
Thủy Uyển Kỳ trong bộ dạng rất nghèo quần áo, mặt không khỏi nóng bừng, cố làm
ra vẻ trấn tĩnh: “Có sao đâu? Ăn cơm trưa có gặp qua rồi ấy mà.”
Tống Vân Nhi vươn đầu nhìn hắn, mắt sáng ngời giống như nhìn thấu nội tâm hắn,
hỏi: “Vậy sao mặt huynh hồng thế a?”
“E hèm…! Mặt sáng tóc xanh!” Dương Thu Trì ưỡn ngực, dương như là Triệu Tử
Long cầm gươm úy nhiếp Tào quân vậy.
“Hi hi! Huynh làm cái gì vậy kìa! Được rồi, không thèm nói chuyện phiếm với
huynh nữa, chúng ta đi làm chính sự đi thôi.” Tống Vân Nhi bị Dương Thu Trì cố
ý chọc cười cảm thấy rất vui, đình chỉ cặp mắt bức cung lúc nãy.
Dương Thu Trì thầm vuốt mồ hôi, lòng nghĩ cô nàng này thật là quỷ tinh linh,
lợi hại quá trời.
Hắn dẫn theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Nam Cung Hùng và bọn Hạ Bình cùng đến
nơi ở của Thủy Uyển Kỳ.
Được tin nha hoàn báo là tước gia đến, Bành Hạ Hỉ, Thủy Uyển Kỳ mang theo con
trai Bành Gia Phúc nghênh đón ở cửa vườn. Dương Thu Trì giới thiệu Thủy Uyển
Kỳ với Tống Vân Nhi.