“Cái gì? Làm gì thế! Ngươi chẳng phải nói người phát hiện sớm nhất là ngươi
sao?” Tống Vân Nhi nhìn xung quanh, không phát hiện nữ tử nào, “Vậy bà xã nhà
ngươi đâu?” Tống Vân Nhi học theo lối nói Tứ Xuyên của y mà hỏi.
“Ả… ả chạy về rồi, ả bị sợ quá… không dám ló đầu ra nữa.” Triệu Xuyên lo
lo sợ sợ đáp.
Tống Vân Nhi bước đến cạnh Dương Thu Trì, “Ca, muội theo hắn về nhà hỏi vợ
hắn, xem coi tình huống cụ thể lúc đó thế nào.”
Dương Thu Trì gật đầu. Lán trại đều là chỗ người làm công ở, Bành Hạ Hỉ mang
theo mấy gia đình cùng Tống Vân Nhi cùng kéo đến đó.
Nhân hai người họ đều đi khỏi, Dương Thu Trì móc máy chụp kỹ thuật số vi hình
ra chụp các dấu chân để lại trên mặt đất.
Bành Hạ Hỉ an bài xong chuyện ở khi lán trại, lưu lại hai gia đinh ở đó lo
liệu, quay trở lại hỏi: “Dương đại nhân, có phát hiện ra đoan nghê gì không?”
Dương Thu Trì đã chụp hình xong, vừa cất máy thu hình vừa quay lại nhìn Bành
Hạ Hỉ, bình tĩnh đáp: “Vẫn chưa có gì, có những thứ cần phải tiến hành điều
tra xong mới biết được.”
“Dương đại nhân, cũng không cần cực khổ quá, tên Bành Tứ này có vẻ không phải
bị người ta giết, rất có thể là bị bệnh chết hay gì đó, lão hủ tìm khối đất
tốt chôn hắn là được rồi. Mới có ngày đầu tiên đến đây mà đã gặp chuyện này
rồi, thật là mất hứng của đại nhân quá.” Bành Hạ Hỉ áy náy xin lỗi.
“Bành ông quá khách khí rồi, Dương mỗ nếu đã là quan phụ mẫu của một phương,
xảy ra án mạng cực khổ là lẽ đương nhiên. Tên Bành Tứ này rốt cuộc có phải là
bệnh chết hay không còn chưa tra rõ, nếu như người chết chưa rõ lý do, bổn
quan cần phải tra cho rõ. Một người đã chết, nhưng chết thế nào? Bệnh chết? Tự
sát? Bị giết? Hay là chuyện ngoài ý? Dù sao cũng phải cấp cho bá tánh một lời
giải thích rõ ràng a.”
“Dạ dạ….” Bành Hạ Hỉ chấp tay xá xá, “Dương đại nhân thân làm quan phụ mẫu
của bá tánh, vì lão bá tánh chúng tôi mà nghĩ như vậy, quả thật là cái phúc
cho bá tánh chúng tôi a!”
Dương Thu Trì cũng khách khí mấy câu.
Tống Vân Nhi theo Triệu Xuyên đến dãy lán trại giản đơn của các lao công.
Triệu Xuyên bước nhanh lên trước mấy bước, đến một cửa thấp nhỏ gọi: “Bà xã à,
mau ra đây một chút. Người của quan gia đến tìm bà có việc nè.”
Rất nhanh, một nữ nhân ẵm một đứa bé bước ra. Tống Vân Nhi tử tế đánh giá
người phụ nữ bị Triệu Xuyên xưng hô nghe có vẻ lớn hơn y một cấp “Bà xã” thế
này.
Nữ nhân này có tuổi tương đương với Tống Vân Nhi, hơn nữa còn có dáng vẻ khá
xinh, đặc biệt là đôi mắt to lóng lánh nước.
Mấy gia đinh nhanh chóng nhắc ghế mời Tống Vân Nhi ngồi. Tống Vân Nhi cho các
gia đinh ra ngoài, bấy giờ mới kỳ ý cho đối phương ngồi xuống. Nữ tử đó khúm
núm ngồi ghé một bên, không dám ngồi hẳn, Tống Vân Nhi cũng không miễn cưỡng.
“Tên ngươi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Tống Vân Nhi tận hết khả năng giữ cho
âm thanh nhu hòa.
“Tiểu nữ là Tần thị, mười bảy tuổi.”
“Triệu Xuyên là trượng phu của ngươi?”
“Dạ vâng.”
“Hắn nói thi thể của Bành Tứ ở bến thuyền là do ngươi phát hiện sớm nhất?” Hỏi
đến vấn đề này, Tống Vân Nhi e ngại đối phương sẽ sợ rúm như lời chồng ả nói,
nên ngữ khí càng bình hòa hơn.
“Dạ vâng, là do tôi phát hiện sớm nhất.”
“Vậy nói chuyện phát sinh tối qua trước đi.” Tống Vân Nhi ra vẻ rất lão luyện.
“Tối qua tôi đang ở trong nhà ngủ, bị anh thanh ngoài đường làm cho tỉnh, cho
rằng đã xảy ra chuyện gì bèn ra nhìn, phát hiện trên đường rất sáng, nhiều
người trong lán trại cũng ra xem, sau đó mới biết Tri châu đại nhân đến, chúng
tôi lúc ấy còn nói đùa với nhau, chưa bao giờ thấy người làm quan mà tối đến
đến…..”
Tống Vân Nhi nhíu mày, cắt ngang lời của thị: “Ta không hỏi chuyện ngươi xem
náo nhiệt, ta hỏi ngươi phát hiện thi thể đó vào lúc nào?”
“Vừa rồi cô chẳng phải bảo tôi kể sự tình phát sinh vào tối qua sao?”
Không ngờ là mình sai, Tống Vân Nhi khóc cười đều không được, lặp lại câu hỏi:
“Ta muốn nói đến sự việc ngươi đã kinh qua khi phát hiện thi thể.”
“Ạ, đó là chuyện xảy ra lúc trời sắp sáng sáng nay, nhân vì tối qua ăn cơm
không sạch, sáng sớm nay đau bụng, tôi bèn dậy sớm ra nhà vệ sinh. Trên đường
đi ngang qua cầu cảng, thấy một đống đen xì nằm ở đó, nhìn kỹ lại thì ra là
lão Bành Tứ đoản mạng!”
Tôi còn cho là lão uống say quá nằm ở đó, bèn đá vào đùi lão một cái. Aingờ
lão chẳng động đậy, thân thể lạnh ngắt, tôi bấy giờ mới phát hiện nữa cái đầu
của lão nằm vùi trong vũng nước, chỉ sợ đã bị ngộp nước chết rồi. Tôi sợ quá
vội chạy về phòng báo cho chồng tôi biết. Mọi người ra xem, quả nhiên là lão
Bành Tứ đáng chết đó đã chết rồi.” Nói xong câu này, Tần thị đột nhiên phát
hiện lời của bản thân không ổn, nhanh chóng ngậm miệng.
“Bành Tứ đáng chết?” Tống Vân Nhi lập lại một câu, lập tức phát hiện đối
phương không ổn, “Ngươi lúc thường có quan hệ qua lại với tên Bành Tứ đó phải
không?”
“Không có, không có… quan tiểu thử, cô đừng có nói như vậy nha! Người ta là
chủ, chúng tôi là đầy tớ, làm gì có quan hệ qua lại chứ?” Tần thị vội vã xua
tay, trượng phu của thị ở bên cạnh cũng sợ hãi đến nỗi chỉ biết lắc đầu mà
không nói được gì.
“Không cần khẩn trương, ta chỉ hỏi thử thôi, ngươi kể tiếp đi.” Tống Vân Nhi
không hi vọng làm cho bọn họ sợ khiếp, cho nên trước hết gạt vấn đề ấy sang
một bên.
“Chỉ thế thôi, không còn gì nữa.” Tần thị phát hiện vừa rồi nói lỡ lời, không
dám nói gì thêm nữa.
“Vậy ngươi đi với ta một vòng.” Tống Vân Nhi nói xong đứng dậy, khiến cho Tần
thị sợ hãi ngồi bẹp xuống đất.
Tống Vân Nhi cười nói, “Không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi đi xem coi lúc
ngươi phát hiện thi thể Bành Tứ có phải là ở vị trí hiện tại hay không.”
Tần thị bấy giờ mới thở phào, Triệu Xuyên đỡ ả đứng dậy, đứa bé trong lòng cứ
ngủ vùi, không hề tỉnh giấc.
Tống Vân Nhi rời khỏi khu lán trại, trước hết đến trước mặt Dương Thu Trì đem
nội dung hỏi đáp vừa rồi giản đơn kể lại, sau đó chuyển đầu bảo Tần thị cách
đó xa xa: “Ngươi đến xem coi thi thể lúc đó có tư thế đúng như vầy không?”
Tần thị ở xa xa nhìn thi thể một lúc, gật đầu nói: “Không sai, chính là dạng
như vậy.”
Dương Thu Trì ngoắc ả lại: “Ngươi đến đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Tần thị ẵm em bé cúi đầu đến quỳ trước mặt Dương Thu Trì, không dám nhìn tử
thi của Bành Tứ ở gần đó.
“Ngươi nhìn thấy thi thể của Bành Tứ vào lúc nào? Nói chuẩn xác một chút.”
Tần thị cúi đầu ngẫm nghĩ: “Trời còn chưa sáng, xem ra vào giờ mão chưa qua
canh năm bao nhiêu. Tôi nhớ khi cho con bú xong, nghe được tiếng mõ canh năm,
sau đó tôi thiếp đi một chút, bụng bị đau nên mới dậy, lúc đó trời còn chưa
sáng.”
Giờ mão tức là khoảng tử 5 giờ đến 7 giờ sáng, nếu tính như vậy thì lúc Tần
thị phát hiện thi thể, người chết đã tử vong cách đó khoảng 6 tiếng đồng hồ
rồi.
Dương Thu Trì lại hỏi: “Ngươi lúc đó khi nhìn thấy thi thể của Bành Tứ, y có
tư thế và hình dạng thế nào?”
Tần thị vẫn không dám nhìn thi thể, nhạ nhạ đáp: “Chính là… chính là bộ dạng
như vậy đó a.”
Bành Hạ Hỉ đứng bên cạnh cuối cùng nhịn không được, dùng giọng Tứ Xuyên mắng:
“Con bà mẹ chết bầm mày! Đại lão gia bảo mày nhìn cho rõ, thì mày phải nhìn
cho rõ cho lão tử rồi hãy nói!”
Lời của Bành Hạ Hỉ khiến cho Tần thị run bắn khắp người, thị dường như rất sợ
Bành Hạ Hỉ, cố xoay đầu qua nhìn thi thể trên mặt đất, quay đầu lại định nói,
nhưng ngẫm nghĩ một chút, quay lại nhìn thi thể kỹ hơn chút nữa, bấy giờ mới
quay lại thưa: “Không, không đúng, lúc tôi phát hiện thi thể, Bành Tứ nằm phục
xuống dưới, đầu ngập trong vũng nước, vẫn còn mặc y phục chứ không phải cởi
hết y phục nằm ngữa thế này.”
Như vậy là đúng rồi, tình huống mà Tần thị kể phù hợp với tư thái của thi thể
lúc Dương Thu Trì kiểm nghiệm ban đầu, và cũng hợp với tình huống của thi
kiểm.
Tống Vân Nhi hỏi Dương Thu Trì: 'Bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Muội đến dãy lán đó tìm hiểu thêm về tình huống sinh hoạt của Bành Tứ, coi y
rốt cuộc là người gì, lúc còn sống có bệnh gì không.”
“Được a, đi ngay đây.” Dương Thu Trì chỉ phái công tác cho Tống Vân Nhi, khiến
nàng cảm thấy vô cùng cao hứng, đổi thành câu nói của thời hiện tại, thì cái
đó gọi là “Giá trị của con người là thông qua công việc”, cho nên Tống Vân Nhi
dường như bay vụt đến dãy lán trại ấy tìm hiểu tình huống.
Dương Thi Trì và Bành Hạ Hỉ cũng trao đổi với nhau và tình trạng của Bành Tứ.
Chẳng mấy chố, Tống Vân Nhi quay trở lại, nói: “Ca, muội hỏi nhiều người, biết
được một số việc, chờ chút muội sẽ thuật lại kỹ cho huynh nghe.”
“Ừ, vậy được, hiện giờ tạm thời không việc gì, chúng ta trở về thôi.” Dương
Thu Trì chuyển thân nói với Bành Hạ Hỉ: “Bành ông, làm phiền ông cho ngỗ tác
đưa thi thể về trang đặt ở chổ ta ngụ, ta còn phải kiểm tra thêm một bước
nữa.”
Đem thi thể đặt ở nơi ở của mình chỉ sợ chỉ có bác sĩ pháp y ở thời hiện đại
như Dương Thu Trì mới nghĩ ra. Bành Hạ Hỉ đương nhiên vô cùng kinh dị, nhưng
hiện giờ đại lão gia đang tra án, tự nhiên mọi chuyện phải theo lệnh của quan
mà làm, cho nên ông ta đành đáp: “Dạ được, tước gia.” Ngay sau đó phải người
đi gọi mấy ngỗ tác trong trấn khiêng thi thể của Bành Tứ trở về trang.
Dương Thu Trì cùng mọi người trở về gia trang. Bọn họ mới sớm đã đi khám tra
hiện trường, kiểm nghiệm thi thể, vẫn còn chưa kịp dùng bữa sáng, cho nân Bành
Hạ Hỉ nhanh chóng cho người dọn đồ ăn ra.
Nếu đổi thành người khác, vừa nhìn tử thi xong nhất định không có lòng nào để
ăn, nhưng Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi vẫn ăn uống ào ào.
Buổi sáng chỉ có cả nhà Dương Thu Trì ăn, Bành Hạ Hỉ và người nhà của lão
không đến quấy rầy. Tống Vân Nhi vừa nhai một cái bánh ngọt được làm rất tinh
tế, vừa hỏi: “Ca, huynh không muốn biết vừa rồi muội đến điều tra ở khu lán
trại đó thu hoạch được gì sao?”
“À, vậy muội nói đi.” Dương Thu Trì hơi có chút hiếu kỳ. Tống Vân Nhi có thần
thái như vậy, xem ra nàng đã tra được những thứ có giá trị. Đây là lần đầu
tiên phái Tống Vân Nhi đi điều tra phỏng vấn, hắn hi vọng nàng sẽ không phụ kỳ
vọng của hắn, để sau này từ từ rèn luyện thêm, nhất định hắn sẽ có một trợ thủ
đắc lực.