Tống Vân Nhi và Hồng Lăng dọc đường đã ngủ thiếp đi, chờ xe ngựa dừng lại,
Hồng Lăng tỉnh dậy trước hỏi: “Đến rồi sao?”
Dương Thu Trì cố ý dùng ánh mắt dâm đãng nhìn Hồng Lăng, rồi nựng lên má nàng
bảo: “Tiểu mỹ nhân, chỉ biết ngủ không hà! Chúng ta đến rồi.”
Hồng Lăng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Lão gia, Tống cô nương có ở đây kìa.”
“Ta không có, hai người cứ mặc tình tâm tình đi.” Tống Vân Nhi rúc người lại,
nhắm mắt nói.
Dương Thu Trì làm mặt gian tặc, cười hề hề đưa tay cấu vào eo nàng. Tống Vân
Nhi cười hi hi đập đẩy tay hắn ra.
Dương Thu Trì vén màn cửa bước xuống xe. Phía sau Nam Cung Hùng cùng các thiếp
thân hộ vệ cũng buông người xuống ngựa, tản ra chung quanh cảnh giới.
Xe ngựa của họ dừng ở cửa Bành gia trang, cũng chính là con đường chính của Ân
Dương trấn, tên là Thanh Thủy nhai.
Ngước mắt nhìn, chỉ thấy hai bên đường đứng đầy người, nào là người lớn, em
bé, già cả, phụ nữ… nhưng tất cả mọi người đều im lặng không có ai lên tiếng
nói gì.
Đến lúc này, một trận cười cởi mở cất lên, phá vỡ sự yên tĩnh đó. Dương Thu
Trì đưa mắt nhìn, thấy có một trung niên đại hán khôi ngô vạm vỡ nhanh bước đi
tới hướng mình, đằng sau y còn có bảy tám người nữa, Dương Thu Trì thầm nghĩ:
“Người này nhất định là Ân Dương trấn đại tài chủ Bành Hạ Hỉ đến đón rồi!”
Trong lúc nghĩ, đối phương đã đến trước mặt. Dương Thu Trì vừa định chấp tay
ra lễ, đối phương đã quỳ sụp xuống. Cái quỳ này khiến cả đường xoát xoát quỳ
theo, Dương Thu Trì vội đỡ đại hán trước mặt, đối phương cũng không câu nệ,
đứng dật ôm quyền thưa: “Dương đại nhân dọc đường ngựa xe mệt nhọc, gia huynh
đặc phái tại hạ ra cung nghệnh đại nhân. Gia huynh đã sớm ở nhà chuẩn bị chút
rượu mọn chờ sẵn rồi.” Dừng lại một chút, y bổ sung, “Dương đại nhân, gia
huynh từ chuyến buôn trà trở về bị cảm phong hàn, còn chưa thuyên giảm, không
thể đón xa, thỉnh Dương đại nhân lượng kiến!”
Nghe lời của y rõ ràng không phải là Bành Hạ Hỉ, mà là đệ đệ của ông ta. Dương
Thu Trì hỏi: 'Vậy ngươi là…?”
“Tiểu nhân Bành Hạ Xuân, ở nhà đứng hàng thứ bảy, nên người khác cứ gọi tôi là
lão thất.” Đối phương nói xong, phất tay về phía sau, người hai bên đường lập
tức đứng dậy vẹt sang hai bên, đường lập tức rộng rãi hẳn đi: “Đại nhân,
thỉnh!”
Dương Thu Trì quay đầu nhìn Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đang thò đầu ra khỏi xe
ngựa nghênh ngó, liền phất tay, hai cô gái lập tức xuống xe.
Bành lão thất bấy giờ mới thấy thì ra là trên xe ngựa còn có hai cô gái trẻ,
tuổi đều trạc mười sáu mười bảy. Một người mặc một bộ có khóac áo da màu hồng
phấn, xinh đẹp thập phần, nhưng đôi mắt sáng quắc và nghiêm lạnh, khiến người
ta không dám nhìn.
Người còn lại trong bộ dạng nha hoàn, Bành lão thất mới nhìn mà mắt đã sáng
quắc lên, phảng phất như toàn bộ con đường đều bị sự mỹ lệ của thiếu nữ này
chiếu sáng. Nàng ta vũ mị động nhân như vậy, từng cái ngẩng đầu lắc tay đều
đến điểm cực trí, không có chỗ nào là không đẹp, khiến cho Bành lão thất nhìn
đến ngẩn ra. Cả đời của y chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào đẹp như vậy.
Tiểu nha hoàn Hồng Lăng vũ mị tuyệt luân dẫn đến thứ trạng thái như vậy Dương
Thu Trì đã nhìn quen rồi. Hắn khẽ ho khan một tiếng, Bành lão thất bấy giờ mới
phản ứng, cảm thấy bản thân nhìn tiểu nha hoàn của quý khách như vậy quả thật
là vô lệ, cho nên vội vã cụp mắt nhìn xuống đất.
Dương Thu Trì lần này đến Ân Dương trấn có thể nói là do cơ duyên xảo hợp. Lần
trường sau khi kinh qua một trường huyết chiến, được sự tăng viện của thiết
giáp kỵ binh của Vân Lộ, hắn đã nhất cử phá hủy phân chi thuyền bang của Lục
Tiệm Li ở Bảo Ninh phủ, vốn còn muốn nhân cơ hội đó san trừ toàn bộ thuyền
bang, nhưng không ngờ thuyền bang ở Bảo Ninh phủ chỉ là một phân chi nhỏ,
những phân chi ở vùng khác hắn chưa hề tra rõ chứ đừng nói gì đến tổng đà của
thuyền bang.
Do buôn muối lậu chỉ là tội của thuyền bang ở Bảo Ninh phủ, không có chứng cứ
chứng minh những phân chi thuyền bang tại các phủ khác tham gia vào chuyện
này, nên cẩm y vệ bắc trấn phủ ti nha môn không hề chi trì mật báo của Dương
Thu Trì đem toàn bộ thuyền bang trên toàn quốc ghép vào tổ chức hoạt động phi
pháp, sau đó giữ khăng khăng kiến nghị này lên hoàng đế, khiến Dương Thu Trì
rất thất vọng, lòng càng thêm cảnh giác. Như vậy xem ra đằng sau thuyền bang
nhất định còn có chỗ dựa thật lớn, khiến cho ngay cả cẩm y vệ bắc trấn phủ ti
cũng hơi kiêng kỵ người này. Và nếu hắn muốn triệt để tra ra tội trạng của
thuyền bang, nhiệm vụ càng nặng nề hơn.
Bài học lần trước khiến hắn càng cẩn thận hơn. Hắn hạ quyết tâm sau này để đối
phó thuyền bang, khi chưa nắm chắc thì thà bỏ qua cơ hội chứ tuyệt đối không
thể mạo hiểm.
Sau khi đưa Tống Tình đi, nhất thiết đều trở lại bình thường, Dương Thu Trì
đem những chuyện chính vụ chán ngấy kia gần như giao hết cho Long sư gia và
Kim sư gia xử lý, bản thân chỉ cần ký vào là được, và mọi chuyện đều xử lý đâu
vào đấy.
Ngày ấy, Dương Thu Trì nhận được thư của hữu bố chánh sứ Ngô Từ Nhân của Tứ
Xuyên viết nói là đại tài chủ Bành Hạ Hỉ ở Ân Dương trấn Ba châu chính là biểu
thúc của ông ta, mạo muội thỉnh Dương Thu Trì đến Ân Dương trấn tham gia “Tiên
nữ hội” tổ chức mỗi năm một lần ở đó, phía sau còn kèm thêm thiếp mời thỉnh
của Bành Hạ Hỉ.
Dương Thu Trì chưa hề gặp qua hữu bố chánh sứ Ngô Từ Nhân của Tứ Xuyên tỉnh
lần nào, nhưng nhân vì người ta là thượng ti ngay trên đầu hắn, hai chú cháu
thịnh tình mời mọc như vậy, nguyên nhân dễ dàng nhận thấy là hắn ở Ba châu và
Bảo Ninh phủ làm một trận náo loạn như vậy, vị bố chánh sứ này đã biết hắn
không phải là nhân vật tầm thường, nếu như ông ta đường đường là một bố chánh
sứ mà lại đi vuốt mông ngựa lộ liễu với một tên tri châu cỏn con như hắn thì
chẳng ra thể thống gì. Thật may là thân thích của ông ta đang ở trong khu vực
quản hạt của hắn, nên mượn cái cớ “Tiên nữ hội” lần này mà mời thỉnh, mục đích
đương nhiên là nhân đó mà liên lạc lấy cảm tình rồi.
Dương Thu Trì thật ra không thích loại hoạt động liên nghị kiểu này, vốn không
muốn đi, nhưng dù sao “tỉnh trưởng” người ta đã mời một “thị trưởng cấp huyện”
như hắn đi chơi, thì không nể mặt tượng cũng nể mặt phật, hiện không có gì
làm, nên mang theo Tống Vân Nhi và tiểu nha đầu Hồng Lăng, được Nam Cung Hùng,
Hạ Bình cùng đội hộ vệ bảo hộ đi ngay đến Ân Dương trấn.
Bành lão thất đưa Dương Thu Trì và mọi người vào Bành gia trang, dọc đường
giới thiệu đơn giản về các điển cố của Ân Dương trấn, khiến cho Dương Thu Trì
cảm thấy rất hứng thú.
Bành gia trang rất lớn, treo một dãy đèn lồng đỏ dài, nhìn rất có khí thế,
hiện ra hết sự hào hoa và phú quý của chủ nhân.
Dương Thu Trì phát hiện phòng ốc ở đây đều làm bằng gỗ hai tầng, ngày cả các
kiến trúc khác như lầu các chạm khắc thêu hoa, tường phòng hỏa, hay hành lang
và cửa sổ đều làm bằng gỗ cả.
Trong lúc nói chuyện không lưu ý, thoắt cái mọi người đã đến trung đường của
trạch viện. Trước trung đường có một lão hán cao ốm khoảng sáu chục tuổi hơn
đang dẫn một đoàn người đứng chờ.
Lão nhân này thân thể gầy ốm, đầu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần vẫn rất khỏe,
đôi mắt thâm thúy nhìn rất có lực xuyên thấu, khiến cho người ta không khỏi
liên tưởng đến câu “hạc phát đồng nhan” (tóc hạc mặt trẻ con). Dương Thu Trì
đã nhìn qua vô số lão nhân có tinh thần quắc thước, nhưng không thể bì với lão
nhân này.
“Lão hủ Bành Hạ Hỉ bái kiến Dương tước gia.” Lão nhân này bước lên trước định
quỳ xuống.
Dương Thu Trì vội vã bước tới đỡ ông ta dậy: “Lão nhân gia, không nên thế, xin
mau mau đứng lên.” Kính lão đắc thọ, nhưng theo cổ huấn của Trung quốc, lão
nhân thời cổ đại trong tình huống bình thường thấy quan là phải quỳ xuống lạy.
Lão nhân đó cung thân nói: “Tước gia là quan phụ mẫu của chúng tôi, dọc đường
cực khổ, Bành mỗ không ra đón sớm, chỉ mong tước gia thứ tội!”
Dương Thu Trì khách khí mấy câu, Bành Hạ Hỉ thỉnh hắn tiến vào trung đường,
mời ngồi ghế trên, còn bản thân ngồi phía phải, Tống Vân Nhi ngồi một bên, nha
hoàn Hồng Lăng đứng hầu sau lưng Dương Thu Trì.
Hai con gái của Bành Hạ Hỉ cũng ngồi một bên, sắc vóc cũng dễ coi. Bành Hạ Hỉ
giới thiệu hai con gái xong, áy náy thưa: “Tiện nội đột nhiên cảm phong hàn,
thân thể không ổn, do đó không thể ra ngoài nghênh tiếp quý khách, thỉnh tước
gia thứ tội.”
“Không sao không sao.” Dương Thu Trì khách sáo thêm mấy câu, lại chỉ Tống Vân
Nhi đang nhìn đông nhìn tây giới thiệu: “Vị này là tiểu muội Tống Vân Nhi, nếu
có chỗ nào thất lễ thỉnh Bành ông đừng để ý.”
“Ha ha ha, tước gia quá lời rồi, lệnh muội anh tư hào sảng như vậy, khiến
người ta kính bội, ngay cả tiểu nha hoàn của tước gia cũng mỹ lệ tuyệt luân,
so với hai con gái của lão hủ đây quả thật là kẻ trên trời người dưới đất à,
ha ha ha”
Dương Thu Trì nhìn Tống Vân NHi và Hồng Lăng, cũng cười lớn phụ hòa theo Bành
Hạ Hỉ.
Dương Thu Trì nói: “Không ngờ Bành ông chính là biểu thúc của hữu bố chánh sứ
Ngô Đại Nhân của tỉnh ta. Ba châu chúng ta còn có nhân vật như ngài, quả thật
là sự kiêu ngạo của chúng ta a.”
Bành Hạ Hỉ ha hả cười, vuốt râu nói: “Tước gia quả là thái quá khách khí rồi,
cháu họ Từ nhi của ta thường nói về bá tước ngài, nói ngài tuổi trẻ tài cao,
thiếu niên ánh tuấn, được hoàng thượng thưởng thức, mới bằng ấy tuổi mà đã làm
Trấn Viễn bá rồi, sau này xuất tướng nhập tướng là thuận lý thành chương thôi.
Lão hủ nghe qua mà rất bội phục, có lòng được biết tước gia, lại sợ thái quá
đường đột, mới thông qua cháu họ liên lạc, hi vọng tước gia đừng trách lão hủ
quá thẳng a. hắc hắc…”
“Bành ông nói vậy thật khiến cho Dương mỗ ngượng quá.”
Nói xong, cả hai người cùng cười ha hả.
Nói mấy lời đẩy đưa xong thì đến lúc nhập tiệc. Yến tiệc này phong phú đến mức
bất ngờ, khiến cho Dương Thu Trì nhìn nhiều hiểu rộng mà cũng có chút tặc lưỡi
khen lạ. Ăn một bửa này, Dương Thu Trì không khỏi tính toán giản đơn xem coi
như bản thân nếu là tri châu bình thường ở đây thì phải mất nửa năm bổng lộc
mới đủ, xem ra Bành Hạ Hỉ quả thật là có tiền a!
Sáng hôm sau, Dương Thu Trì thức sớm. Trong chốn thôn quê yên tĩnh thế này,
chỉ có tiếng chim kêu thỉnh thoảng đâu đó, còn không vắng vẻ lạ thường, và hắn
rất thích những buổi sớm như vậy.
Dương Thu Trì nhón chân định dậy. Tuy động tác của hắn rất yên ả, nhưng Hồng
Lăng vẫn tỉnh dậy, dụi mắt nói: “Lão gia đã tỉnh rồi a!” Xong áy náy cười,
“Nơi này ngủ ngon quá, không có tiếng kẻng của nha môn… em muốn… em muốn
ngủ tới trưa luôn á, thiệt là…” Nói xong định ngồi dậy.
Dương Thu Trì án vào bờ vai tròn nhẵn của nàng: “Được rồi, phu nhân của các em
đã về Vũ Xương rồi, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, em không cần phải dậy sớm
hầu hạ ta như trước nữa.”
“Vậy làm sao được chứ, trước khi đi mợ đã dặn kỹ rồi, yêu cầu Lăng nhi phải
chiếu cố cho lão gia thật tốt.” Hồng Lăng khẽ cười, tránh khỏi bàn tay của
Dương Thu Trì, cất thân xuống giường, quay lưng lại mặc vội quần áo, sau đó
phục thị Dương Thu Trì mặc y bào kỹ lại rồi đi lấy nước ấm cho hắn rửa mặt.