Chu Cao Toại quá đắc ý mà quên hết mọi chuyện, sau khi nhận đuợc thư mưu phản
truyền từ hoàng cung ra, vui mừng khôn xiết nên uống vài chung chúc mừng, uống
say một chút liền hồ tư loạn tưởng khi lên ngôi hoàng đế thì sẽ làm gì, nghĩ
mãi nghĩ mãi thì nghĩ đến Vân Lộ.
Y nghĩ Vân Lộ không ngờ lại chẳng hề coi vị vương gia y vào đâu, một lòng một
dạ tưởng nhớ giữ gìn cho tình lang của mình. Chuyện này thực ra đã cấp cho y
sự đả kích rất lớn, nhưng lúc đó cho dù lửa giận có bốc ngút trời đi chăng nữa
cũng khống làm gì được. Hiện giờ nghĩ lại, khí tức không biết từ đâu mà bốc
lên ngùn ngụt, y liền dẫn hai hộ vệ đến trắc phi viện của Vân Lộ, kết quả là
bị đập hai cái cạnh ghế vào đầu hôn mê đi, phong thư mưu phản trong lòng không
ngờ rơi ra, vừa khéo Vân Lộ phát hiện được, từ đó biết đây chính là một âm mưu
động trời.
Sau khi bình tĩnh lại, Vân Lộ nghĩ đến làm cách nào để lợi dụng bức thư mưu
phản này. Nàng quyết định liều một phen, tố cáo đại âm mưu kinh thiên này, tự
cứu bản thân, cứu Thu Trì ca ca và cha mẹ cùng người trong tộc.
Vân Lộ cất phong thư vào lòng, khóa cửa phòng lại, chui qua cửa sổ, từ cửa sau
đi ra tiểu viện của trắc phi, rồi gọi người hầu chuẩn bị kiệu, nói hôm nay
trời nóng ngủ không được, muốn vào hoàng cung thăm hoàng thượng đang bị bệnh.
Do lần này Triệu vương Chu Cao Toại lâm thời đến trắc phi cung của Vân Lộ,
ngoại trừ người của trắc phi cung, những người khác không biết Triệu vương ở
phòng của nàng, do đó một mình nàng đi ra cũng không có ai kỳ quái.
Hôn sự của Vân Lộ là do hoàng thượng khâm định. Và người trên kẻ dưới trong
Triệu vương phủ cũng biết là hoàng thượng Minh Thành tổ xuất phát từ nhiều
toan tính khác nhau, cộng thêm Vân Lộ lòng không toan tính, tính tình đơn giản
sảng khoái nhanh mồm nhanh miệng, cho nên rất được Minh Thành Tổ hỉ hoan, từ
đó được bảo hộ phi thường, thậm chí thường gọi nàng vào cung nói chuyện, nghe
nàng hát sơn ca.
Tuy hiện giờ đã là đêm khuya, nhưng Vân Lộ muốn vào hoàng cung thăm hoàng
thượng, người trong Triệu vương phủ cũng biết hôm nay hoàng thượng long thể
khiếm an, và đã nhiều ngày chưa thượng triều rồi, nên không dám nói tiếng
“không” nào.
Chuẩn bị kiệu xong xuôi, Vân Lộ mang theo vài tùy tùng và nha hoàn, vội vội
vàng vàng đến hoàng cung.
Thủ vệ của hoàng cung nghe nói trắc phi của Triệu vương đêm khuya muốn tiến
vào hoàng cung, đều cười ha ha nhăn mặt khuyên là hoàng thượng đã ngủ yên rồi,
mời Vân Lộ ngày mai rồi hẳn đến.
Vân Lộ vốn là con gái người Miêu, vốn chẳng hề quan tâm đến những lễ tiết rườm
rà, lòng hiện giờ lại lo Chu Cao Toại chợt tỉnh lại thì nguy, và việc tố cáo
vụ mưu phản trọng đại này tuyệt đối không thể chờ đến ngày mai, cho nên chẳng
nói chẳng rằng bước luôn xuống kiệu, bỏ lại nha hoàn và người hầu, một mình
ưỡn ngực đi ào ào vào hoàng cung.
Những thị vệ kia nào dám cản nàng. Và cách đi xâm xâm của nàng như vậy có đánh
chết họ cũng không dám cản, cho nên chỉ lẽo đẽo theo sau nàng cất giọng khuyên
ngăn.
Vân Lộ chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng tiến vào hoàng cung, bấy giờ mới đứng
lại, nói với đám người theo sau nàng đang ứa mồ hôi nổi gân xanh đầy trán đầy
đầu mà chẳng khuyê nàng được gì: “Mau đưa ta đi gặp hoàng thượng! Ta có chuyện
khẩn cấp cần lập tức yết kiến hoàng thượng!”
Những thị vệ ấy cười cầu tài vẫn tiếp tục khuyên Vân Lộ ngày mai hẳn đến. Vân
Lộ gấp đến nỗi giậm chân quát lớn: “Ta có chuyện cơ mật cực lớn muốn báo cho
hoàng thượng. Lập tức đưa ta đến, nếu như làm hỏng chuyện đại sự, ta sẽ tâu
hoàng thượng tru di cửu tộc của các ngươi!”
Những thị vệ ấy giật mình cả kinh. Bọn họ biết hoàng thượng đối với con gái
của Miêu vương này thập phần che chở. Vân Lộ chỉ cần nói vài lời không hay về
bọn họ trước mặt hoàng thượng, chuyện diệt cửu tộc của họ có khi chẳng phải là
lời nói đùa. Họ lại thấy thần tình của Vân Lộ gấp rút, quả thật như có chuyện
gì đó khẩn cấp, không phải là đang đùa, cho nên phát hoảng, vội vã đưa Vân Lộ
đến tẩm cung của hoàng thượng, giao cho thái giám trực ban và đại nội thị vệ.
Những người này nghe Vân Lộ nói có chuyện khẩn cấp muốn lập tức yết kiến hoàng
thượng, cũng không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo vào trong.
Lát sau, hoàng thượng truyền chỉ cho Vân Lộ vào gặp. Vân Lộ mang trong người
lá thư mưu phản của Triệu vương ấy tiến thẳng vào tẩm cung của hoàng thượng.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, hoàng cung bắt đầu náo nhiệt, toàn bộ
đại nội thị vệ tập hợp sẵn sàng ở cương vị, toàn hoàng thành thật hành giới
nghiêm, ngoại trừ đại nội thị vệ, không cho phép bất kỳ người nào tùy ý đi
lại. Đại nội thị vệ đi khắp nơi bắt người, hoàng thành gà bay chó chạy, rất
nhiều hoạn quan và cung nữ cũng bị bắt.
Nhung vệ bộ đội Kinh Doanh binh của hoàng thượng cũng khẩn cấp xuất động, vây
hoàng cung không để lọt một con chuột, bất kỳ người nào không được hoàng
thượng cho phép không được ra vào hoàng cung. Đồng thời, cẩm y vệ chỉ huy sứ
Kỷ Cương cũng bị triệu kiến khẩn cấp. Tiếp theo đó, toàn thể cẩm y vệ của kinh
thành cũng xuất động, bao vây Triệu vương phủ và phủ của các vị tướng quân đại
thần thân tín với Triệu vương, bắt Triệu vương Chu Cao Toại đang hôn mê,
trưởng sư Cố Thịnh cùng thân tín, và các đại thần và tướng quân thường lai
vãng mật thiết với Triệu vương tống giam lại hết.
Sáng hôm sau, các đại thần mới biết là đêm qua hoàng thượng đã nhất cử đập tan
vụ mưu phản kinh thiên do Triệu vương sách động.
Hoàng thượng Minh Thành tổ tự thân tiến hành thẫm tấn đối với hoạn quan, cung
nữ và các tướng quân đại thần tham dự. Giờ ngọ, trưởng sứ Cố Thịnh của Chu Cao
Toại và các tướng quân đại thần tham gia mưu phản bị lôi ra ngọ môn lăng trì
xử tử, đồng thời bị tru diệt cửu tộc.
Minh Thành tổ vốn muốn chém đầu Chu Cao Toại, thái tử Chu Cao Sí khuyên giải
một hồi, bấy giờ mới miễn cho Chu Cao Toại khỏi chết, biếm làm thứ dân.
Mấy tháng sau, cũng chính thái tử Chu Cao Sí ra mặt cầu tình, Minh Thành Tổ
mới giảm bớt cơn tức, dù sao thì cũng là phụ tử tình thâm, bấy giờ mới phục
vương vị cho Chu Cao Toại, nhưng vẫn khống chế chặt chẽ.
Chu Cao Toại bị hai chân ghế của Vân Lộ đánh vào đầu, đầu óc hơi bị ngờ
nghệch, suốt ngày như trong mộng vậy, nhưng có lẽ chính vì thế mà nhân họa đắc
phúc, trải qua được những ngày tháng thái bình.
Cho đến mười mấy năm sau khi Minh Thành Tổ sắp chết, đại não của Chu Cao Toại
mới từ từ ổn định trở lại, lại bắt đầu có ý mưu phản, nhưng nhân vị đầu óc y
bị Vân Lộ đánh bị chập dây thầnkinh, nên mưu kế phản loạn sơ hở hàng trăm chỗ,
bị Minh Thành Tổ dễ dàng hóa giải. Chu Cao Toại cũng vì thế mà sợ quá mà sinh
bệnh thần kinh, ngay cả nói chuyện cũng không thể, nhưng đó là chuyện sau này,
ở đây không đề cập tới nữa.
Lần này Minh Thành Tổ có thể nhất cử đập tan âm mưu phản loạn của Chu Cao
Toại, chết đi sống lại đều là nhờ Vân Lộ phát hiện phong thư mưu phản. Vân Lộ
có thể được coi như ân nhân cứu mệnh của hoàng thượng, và do tội mưu phản
không chịu sự ước thúc của nguyên tắc “Thân thân tương ẩn” (Người thân phải
che giấu cho nhau), nên Minh Thành Tổ vô cùng vui mừng, muốn trọng thưởng cho
Vân Lộ.
Khi Minh Thành Tổ hỏi Vân Lộ muốn cái gì, Vân Lộ liền nói bản thân đã có ý
trung nhân, và nhất mực chưa cùng Triệu vương Chu Cao Toại thành phu thể chân
chánh. Hiện giờ Triệu vương lại phạm phải đại tội mưu phản bất trung bất hiếu,
nàng muốn kiên quyết định rõ giới hạn với Triệu vương, thà chết không chịu lấy
người như vậy, yêu cầu hoàng thượng giải trừ hôn sự cho hai người, còn cho
Minh Thành Tổ biết bản thân đã từng tự sát tạo ra vết thương trên cổ, và cái
kéo cứ giấu mãi trong người.
Minh Thành Tổ vô cùng bất ngờ, cho vời nữ quan trong cung đến khám thân của
Vân Lộ, quả nhiên là còn xử nữ, bấy giờ mới tin, đối với hành vi trung trinh
của nàng với ý trung nhân thập phần bội phục, nghe nàng nói cũng có đạo lý,
nếu như hai người chưa thành phu thê thật sự, thì Minh Thành Tổ lúc biếm Chu
Cao Toại làm thứ dân đã đồng thời chuẩn y cho Vân Lộ và Chu Cao Toại tuyệt
nghĩa vợ chồng, giải trừ quan hệ hôn nhân cho hai người.
Sau đó, Minh Thành Tổ lại hạ chỉ thu Vân Lộ làm nghĩa nữ, phong thành Thanh
Khê công chúa, đem Hồ Quảng Trấn Viễn châu Thanh Khê huyện phong cho Vân Lộ
làm phong ấp, hạ chỉ cho công bộ và Bát Cự tư tại kinh thành và Thanh Khê
huyện xây dựng cho Vân Lộ một phủ đệ công chúa cực kỳ hào hoa, lại đặc biệt
cho phép có thể ra vào hoàng cung diện thánh bất kỳ lúc nào.
Đồng thời, để bảo hộ cho sự an toàn của Vân Lộ, đề phòng phần tử mưu phản lọt
lưới của Chu Cao Toại mưu hại, Minh Thành Tổ đã phá lệ điều một đội 500 trọng
giáp kỵ binh thuộc Kinh Doanh binh làm thiếp thân hộ vệ đội cho Vân Lộ, dẫn
đầu đội này là một phó thiên hộ tên gọi Trương Khiếu Giang, là người thiện
chiến võ công cao cường, tâm trung cảnh cảnh.
Minh Thành Tổ vô cùng hiếu kỳ ý trung nhân của Vân Lộ là ai, nhưng do Vân Lộ
đối với Dương Thu Trì chỉ là tương tư một chiều, do đó nàng chỉ rơi lệ không
chịu nói cho Minh Thành Tổ biết.
Minh Thành Tổ là nhất đại kiêu hùng, nhưng đối với nhi nữ tình trường này thật
không có cách gì, chỉ an ủi nàng vài câu, dặn dò nàng có gì ủy khuất thì cứ
đến hoàng cung nói cho biết, để ông ta làm chủ cho nàng.
Tuy có hoàng thượng làm hậu đài, Vân Lộ không dám có hy vọng gì nhiều đối với
chút tình cảm của mình, nhưng dù sao thì trong lòng vẫn thập phần thương nhớ
Dương Thu Trì.
Ngày ấy, Vân Lộ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí vào cáo từ hoàng thượng, nói
mình đã ở kinh thành lâu rồi, định trở về quê xem phong ấp thế nào, tiện đi đó
đi đây cho biết. SAu khi được Minh Thành Tổ cho phép, Vân Lộ mang theo 500
trọng giáp kỵ binh của mình rời khỏi kinh thành, nhắm thẳng hướng Tứ Xuyên Ba
Châu để tìm Dương Thu Trì.
Khi đến Ba Châu thành, nàng không gặp được Dương Thu Trì, hỏi Tống Tình và Hạ
Bình thì được biết Dương Thu Trì đã kéo đến Bảo Ninh phủ để đối phó thuyền
bang. Vân Lộ lo lắng cho sự an nguy của Dương Thu Trì, lập tức mang theo thiết
giáp kỵ binh của mình đi liền trong đêm kéo đến Bảo Ninh phủ.
Con gái Miêu vương là Vân Lộ được hoàng thượng phong làm Thanh Khê công chúa
vừa bố cáo thiên hạ, cho nên tri phủ Triệu Tân Nhạc của Bảo Ninh phủ vừa biết,
lại được tin Thanh Khê công chúa quang lâm, nên vội ra nghênh tiếp.
Vân Lộ hỏi về nơi hạ lạc của Dương Thu Trì, và từ miệng của bọn cẩm y vệ lưu
lại phủ cẩm y vệ Bá hộ sở biết được Dương Thu Trì cùng Chu bá hộ đã kéo tới bờ
sông Gia Lăng chấp hành công vụ khẩn cấp.
Vân Lộ lập tức mang theo thiết kỵ kéo đến bờ Gia Lăng giang, Triệu Tân Nhạc
cùng các quan viên ở Bảo Ninh phủ đương nhiên cũng đi theo. Nhưng mà, do bọn
họ không có phương hướng cụ thể, nên chỉ đi dọc theo sông tìm hú họa. Chính
vào lúc ấy, bọn họ gặp phải tiểu hắc cẩu do Dương Thu Trì phái đi tìm viện
binh.
Dương Thu Trì phải Tiểu Hắc cẩu đi tìm Nam Cung Hùng để kéo người về tăng
viện. Tiểu Hắc cẩu tuy có linh tính, nhưng dù sao cũng không phải là người,
hơn nữa không có mùi vị của Nam Cung Hùng để truy tìm, cho nên nó chạy một hồi
mà chẳng tìm thấy, chỉ còn biết chạy loạn vô mục đích ngửi ngửi khắp nơi, tấu
xảo làm sao là vô tình gặp phải đội thiết kỵ của Vân Lộ đi ngang.
Tiểu Hắc cẩu ở bên đường sủa loạn, bị Vân Lộ cưỡi ngựa chạy ngang phát hiện.
Nàng nhận ra chú chó mực này của Dương Thu Trì, vì khi xưa công phá sào huyệt
của Kiến Văn dư đảng đã từng thấy nó trong sơn động, để tâm lưu ý chú chó cưng
của người nàng yêu. Tiểu hắc cẩu cũng biết vị miêu tộc cô nương này là bằng
hữu của chủ nhân, Vân Lộ mệnh lệnh cho quân minh theo sau tiểu hắc cẩu. Cứ như
vậy, trong khi Dương Thu Trì rơi vào lúc khốn khó sống chết như tảng đá treo
trên sợi tóc, thì quân của Vân Lộ kéo đến, nhất cử tiêu diệt toàn bộ cẩm y vệ
của Chu Pháp Hải.