Dương Thu Trì bảo: “Vân nhi, chờ một chút muội tự mình xông ra, đừng quản đến
chúng ta nữa.”
“Không! Muội dù có chết cũng phải ở bên cạnh huynh!” Tống Vân Nhi bi thảm nói.
“Ngốc quá! Sống được một người hay một người! Chỉ cần thoát ra được, mới có
thể tố cáo Chu bá hộ và bọn chúng, mới có thể báo thù cho chúng ta!”
“Muội không!” Tống Vân Nhi thảm não nói, “Có chết thì chết chung một chỗ!”
Lời này lúc trước khi ở sào huyệt của Kiến Văn, ba người họ gồm Liễu Nhược
Băng, hắn và nàng ở giữa trùng vậy, Liễu Nhược Băng khi đó cũng nói lời này.
Giờ này nghe lại, lòng hắn vừa chua xót vừa hạnh phúc, hai sư đồ của nàng đối
với hắn tình thâm ý trọng như vậy, hắn cho dù có hồn thân nát ra tro cũng cam
tâm rồi.
Dương Thu Trì nói với Hồng Lăng đang tái ngắt mặt rúc vào lòng hắn: “Hồng
Lăng, bọn chúng sẽ không giết nàng đâu. Nàng nhất định phải giữ mạng ra ngoài,
đem chân tướng cái chết của chúng ta báo cáo cho triều đình, báo cừu cho chúng
ta.”
Hồng Lăng ôm chặt Dương Thu Trì, thê lương nói: 'Lão gia… từ trước tới giờ
không có ai đối với Hồng Lăng như lão gia…, coi Hồng Lăng là một con người,
chân chính yêu em thương em, Hồng Lăng có chết cũng mãn nguyện rồi.”
Tiếng vó ngựa tạp loạn và trầm trọng càng lúc càng đến gần, càng lúc càng dồn
dập như trống trận.
Nước mắt của Hồng Lăng từ từ chảy xuống: “Lão gia, Hồng Lăng… Hồng Lăng sinh
tử gì đều là người của lão gia, tuyệt không để bất kỳ nam nhân nào khác đụng
đến chút nào nữa!”
Hồng Lăng rời khỏi vòng tay của Dương Thu Trì, lùi một bước, cúi người lượm
một mũi lang nha tiễn, cầm trong tay thảm não nói: “Thu Trì ca, Hồng Lăng đi
trước một bước đây!” Rồi hướng vào tim mình đâm mạnh!
Dương Thu Trì mắt nhanh tay lẹ, chớp cái chụp cổ tay nàng, nói vội: “Không
được!”
Hồng Lăng khóc nói: “Em không thể liên lụy đến chàng, em chết rồi, Tống cô
nương cùng họ mới có thể liều mạng đưa chàng xông ra ngoài!”
“Không! Có chết thì cùng chết!” Dương Thu Trì đoạt lại mũi lang nha tiễn trong
tay nàng, quẳng xuống đất, rồi ôm nàng vào lòng, “Nếu là như thế, ba chúng ta
hôm nay cùng chết chung một chỗ ở đây!”
Tống Vân Nhi cùng Hồng Lăng đều ôm Dương Thu Trì khóc, chờ đợi tử thần hàng
lâm.
Dương Thu Trì ôm hai nàng, lòng đau xót vô cùng, ngước mắt nhìn lên, thiết kỵ
đã gần trong tầm mắt.
Khi địch quân xông đến đây, cũng là thời khắc đi vào cõi chết của họ. Dương
Thu Trì liếc mắt nhìn về phía Chu bá hộ dương dương đắc ý ở xa xa, cắn chặt
răng nhấc chân lên. Hắn móc khẩu súng ngắn từ sau bắp chân, lòng nghĩ, trước
khi lão tử chết, thì cũng phải kéo ngươi xuống địa ngục trước! Do đó giương
súng nhắm chuẩn Chu bá hộ.
Đúng lúc này, thân ảnh của thiết kỵ từ từ rõ ràng, mục quang của Từ Thạch Lăng
mẫn duệ, vui mừng reo lên: “Tước gia, là quan binh…! Là quan binh đến rồi!
Nói không chừng là người của chúng ta!”
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, bỏ súng xuống ngước mắt nhìn, dưới cái nắng
chói chang, chiến mã hí rền, đao kiếm sáng choang, cánh quân kéo đến không ngờ
là vô số trọng trang thiết giáp kỵ binh của quân đội nhà Minh!
Dương Thu Trì mừng rỡ, trọng trang thiết giáp kỵ binh chỉ có ở địa khu bình
nguyên mới được trang bị, Tứ Xuyên có đại bộ phận là núi rừng, ngoài trừ bình
nguyên ở thành độ có trang bị một lượng nhỏ trọng trang thiết giáp kỵ binh ra,
những sơn khu khác đều là bộ binh, nhiều lắm là có một lượng nhỏ kỵ binh. Do
đó, cánh quân này hết tám chín phần không phải là quân đội Tứ Xuyên. Như vậy
có thể nói, có khả năng họ không phải là viện binh của thuyền bang.
Sắc mặt của Chu bá hộ từ từ biến hẳn, kinh khủng kêu lên: “Sao lại thế chứ?
Bọn chúng là ai?” Bọn cẩm y vệ đưa mắt nhìn nhau, đều có chút kinh hoảng.
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ ngoài vòng vây của cẩm y vệ lách qua lách lại
chạy thẳng tới trước mặt Dương Thu Trì, sủa uông uông hai tiếng, không ngờ đó
chính là Tiểu Hắc cẩu.
Dương Thu Trì mừng rỡ, ẵm tiểu hắc cẩu lên: “Tiểu Hắc, có phải là ngươi mang
viện binh tới?”
Tiểu Hắc cẩu lại sủa uông uông hai tiếng nữa, thè lữơi liếm liếm, nghinh
nghinh cái mặt ra chiều rất đắc ý.
Cánh trọng giáp kỵ binh này đến rất nhanh, chớp mắt đã chạy tới gần, đi trước
là một tướng quân mặc khải giáp bằng bạc chói ngời ánh sáng, lớn tiếng hỏi:
“Phía trước có phải là nhân mả của Dương Thu Trì Dương tước gia?” Giọng nói
như chuông đồng, vang vọng khắp đồng trống.
Người đến nếu như đã gọi hắn là Dương tước gia, khẳng định là người phía mình!
Chẳng lẽ thế giới này quả thật có kỳ tích sao?
Dương Thu Trì mừng rỡ lớn tiếng đáp: 'Chúng ta ở đây…” nhưng thanh âm của
hắn quá yếu ớt, vừa phát ra khỏi miệng đã bị tiếng động của thiết kỵ vùi lắp
cả.
Từ Thạch Lăng lúc này cũng đã nhìn rõ ra, vui mừng reo: “Quá tốt rồi, là Kinh
doanh binh! Là Kinh doanh binh đến từ kinh thành! Là người của chúng ta!” Tiếp
theo đó lớn tiếng hô: “Dương tước gia ở đây, bị phản tặc cẩm y vệ bao vây rồi,
mau đến cứu tước gia!”
Từ Thạch Lăng là đại nội thị vệ cao thủ được hoàng thượng Minh thành tổ phái
cấp cho Dương Thu Trì, đối với trang phục nhung vệ Kinh doanh binh của hoàng
thượng vô cùng rành rẽ.
Những hộ vệ khác cũng lớn giọng hò hét theo Từ Thạch Lăng.
Đúng lúc này, đằng sau quân quan đó mấy một thớt chiến mã chạy ra, trong nhóm
có một thớt do một thiếu nữ ngồi. Nàng chỉ về phía Dương Thu Trì, reo lên: “Là
bọn họ, là Thu Trì ca, mau cứu họ!” Thânhình của thiếu nữ vô cùng quen, chỉ là
cách nhau khá xa, nên không nhìn rõ ràng lắm.
Chu bá hộ biết đại sự không xong, chuyển thân bỏ chạy. Bọn cẩm y vệ thấy chủ
soái đã chạy, và quân kéo đến chính là Kinh doanh binh trọng giáp kỵ binh, số
lượng rất nhiều ở đâu cũng có, trong khi đó các cẩm y vệ này chẳng có ai mặc
khôi giáp, sao có thể là đối thủ của bọn họ, cho nên lập tức co giò chạy theo
Chu bá hộ.
Từ Thạch Lăng nội công thâm hậu, câu vừa rồi truyền ra thật xa, quân quan kia
đã nghe rõ, lại nghe thiếu nữ kia bảo vậy, tức thời ôm quyền lãnh mệnh, phất
trường đao chỉ vào các cẩm y vệ đang chạy, quát to: “Phản tặc to gan, dám mưu
hại Dương tước gia. Chạy đâu cho thoát! Còn không mau quỳ xuống chịu chết!”
Xong phóng ngựa lên trước đuổi theo.
Chúng thiết kỵ như thủy triều tràn lên. Những Kinh doanh binh này là nhung vệ
bộ đội của hoàng thượng, trang bị tinh vi nhất, huấn luyện vô cùng bài bản,
lực chiến đấu cực mạnh.
Chu bá hộ chọn địa phương này vốn là một vùng đồng ruộng bằng phẳng. Y hi vọng
với địa thế trống trãi này, bọn Dương Thu Trì sẽ chẳng thể có điểm nào hiểm
yếu để phòng thủ, và thuận tiện cho phe của y bao vây kích sát. Không ngờ giờ
phút này vùng đất trống trãi lại chính là chiến trường lý tưởng nhất của trọng
trang thiết giáp kỵ binh, quả thật là y đã tự đan kén trói mình.
Cánh quân thiết kỵ tiền phong đến như gió, vượt hẳn tốc độ bỏ chạy của cẩm y
vệ, chặn ngay đầu, rồi quân hai cánh bao vây lại vây kín bọn chúng, rồi tiến
hành chém giết giống như chặt thịt chém chuối vậy.
Yêu đao cung tiễn của cẩm y vệ đối với loại trọng giáp kỵ binh này chẳng gây
uy hiếp được gì, và chạy bằng hai chân thì rõ ràng không nhanh bằng bốn chân,
cho nên bọn chúng trở thành đối tượng bị tiêm diệt. Nhưng mà, bọn chúng cũng
biết bản thân đã phạm vào tử tội, quay bên phải hay đi sang trái gì cũng chết,
trước mắt lại bị bao vây, cho nên làm liều tụ tập lại thành quần giúp nhau
liều mạng đề kháng lần cuối cùng.
Dù sao thì việc dùng trọng giáp kỵ binh đối phó với cẩm y vệ chỉ có yêu đao
cung tên mà không có khôi giáp phòng hộ cũng chẳng có đội hình chiến đấu gì
này quả thật là một mồi lửa châm vào hỏa liệu, chỉ xung phong lui tới mấy
lượt, số cẩm y vệ này đã bị đẩy tán đi hết.
Cẩm y vệ giống như mấy chú dê lọt vào bầy sói, đua nhau thét gào thảm thiết
ngã xuống, không đầy thời gian uống cạn chung trà, ngoài trừ thiểu số quỳ
xuống đầu hàng và trọng thương ngã ra đất, toàn quân đã bị tiêu diệt.
Chiếc quan bào cẩm y vệ bá hộ của Chu bá hộ dù sao cũng tạm thời giữ được cái
đầu của y trên cổ, tạm thời bị bắt sống.
Nguy cơ tạm thời qua, Dương Thu Trì cùng mọi người mới thở phào một tiếng, đợt
tìm sự sống trong cái chết này quả thật là hạnh vận, không biết cánh thần binh
này vì sao mà từ trên trời rơi xuống như thế này?
Trong lúc kinh nghi, vị quân quan mặc khải giáp bằng bạc lúc nãy giục ngựa đến
trước mặt Dương Thu Trì, phiên thân hạ mã, quỳ một chân thưa: “Mạt tướng
Trương Khiếu Giang, cứu hộ chậm trễ, thỉnh tước gia thứ tội!”
Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ đã tản ra sau lưng Dương Thu Trì cảnh giới, Dương
Thu Trì nâng vị tướng đó dậy, cười ha ha nói: “Đa tạ Trương tướng quân cứu
viện, nếu không chúng ta đã hung đa cất thiểu rồi. Đúng rồi, các người là quân
của ai? Sao lại biết chúng ta ở đây?”
Trương Khiếu Giang đáp: “Chúng tôi là thân binh hộ vệ đội của Thanh Khê công
chúa, phụng mệnh của Thanh Khê công chúa đến cứu viện tước gia.”
“Thanh Khê công chúa?” Dương Thu Trì chuyển đầu nhìn Tống Vân Nhi và Hồng
Lăng, hai người họ coi như chết đi sống lại, vui vẻ có dư nhưng mặt vẫn thẩn
thờ.
Lúc này, từ xa xa có người hô hoán: “Thu trì ca ca!” Thanh âm này vô cùng quen
thuộc.
Dương Thu Trì nghi hoặc ngước mắt nhìn, thấy đó là thiếu nữ vừa rồi được hai
đội thiết kỵ hộ vệ đang chạy tới. Khi chạy đến gần, nhìn rõ đó là một thiếu nữ
miêu gia cực kỳ quen thuộc, gương mặt trắng hồng kiều mỹ, Dương Thu Trì vui
mừng reo lên: “Vân cô nương!”
Thiếu nữ này chính là Vân Lộ – con gái của miêu vương nhất mực tình thâm với
Dương Thu Trì. Nàng giục ngựa tới trước mặt hắn, buông người xuống ngựa, bất
chấp tất cả lao người vào lòng hắn, mừng quá khóc òa.
Lúc này, có mấy thớt ngựa chạy tới trước mặt Dương Thu Trì, mấy người cùng
xuống ngựa, trong đó có một người đầu to tai phật mặc quan bào dấn bước tới
trước cung thân thi lễ: “Ti chức Bảo Ninh phủ tri phủ Triệu Tân Nhạc tham kiến
Dương tước gia!” Những người mặc quan bào phía sau ông ta cũng thi lễ theo,
thì ra đều là đồng tri, thông phán, thôi quan của Bảo Ninh phủ.
Bảo Ninh phủ tri phủ Triệu Tân Nhạc này là quan chánh tứ phẩm, Dương Thu Trì
là Ba châu tri châu chỉ là tòng ngũ phẩm, thấp hơn ba cấp. Nhưng Dương Thu Trì
lại là Trấn Viễn bá, là siêu phẩm, do đó tuy thật chức kém hợn Triệu Tân Nhạc,
nhưng Triệu Tân Nhạc phải dùng lễ của hạ quan mà tham kiến.
Dương Thu Trì đang ôm Vân Lộ không có cách gì đáp lễ, chỉ mỉm cười gật đầu,
nghe nói trong số phó quan đó có một đồng tri tự xưng là La Mộ Thiên, nghĩ tới
Chu bá hộ đã từng nói đến ô dù phía sau che chở cho Thuyền bang, lòng nghĩ tên
tiểu tử này quả thật là tự chui đầu vào lưới, liền hạ lệnh bắt trói vị La Mộ
Thiên La đồng tri này lại.
Lúc La Mộ Thiên La đồng tri đi theo Triệu Tân Nhạc Triệu tri phủ không hề biết
đã phát sinh chuyện gì, chờ đến khi thấy Chu Pháp Hải Chu bá hộ bị bắt sống,
bấy giờ mới biết đại sự không xong, ngơ ngẫn rúng động cả người, mặt như màu
đất, bó tay chịu trói. Triệu tri phủ cũng không biết là chuyện gì, nhưng không
dám hỏi nhiều.
Sau khi bắt La đồng tri xong, Dương Thu Trì hiện giờ cần làm rõ vì cớ gì mà vị
Thanh Khê công chúa nào đó xuất thần binh từ trên trời rơi xuống cứu mình.
Chỉ có điều đáp án này không khó đoán, hắn đã từ cử chỉ vừa rồi của Vân Lộ chỉ
huy Trương Khiếu Giang dẫn binh đến giải cứu cho mình, cùng Triệu tri phủ và
các quan viên cùng bọn thiết kỵ hộ vệ xung quanh đối với Vân Lộ với thần thái
tất cung tất kính, kết hợp với Thanh Khê là quê nhà của Vân Lộ, đoán ra tám
chín phần rồi, nên vui mừng hỏi Vân Lộ đang rúc vào lòng hắn: “Vân cô nương,
cô là Thanh Khê công chúa?”
Vân Lộ ngẩn đầu nhìn Dương Thu Trì, lùi một bước xoay một vòng, áo quần sặc sở
của Miêu gia tung bay một vòng tròn thật đẹp, mắt hàm lệ cười hỏi hắn: “Đúng
rồi, Thu Trì ca ca, chẳng lẽ em không giống một công chúa hay sao?”