Nạp Thiếp Ký – Chương 350: Thiết kỵ thần bí – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 350: Thiết kỵ thần bí

Phía Dương Thu Trì có Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ là tinh anh trong số tinh
anh của cẩm y vệ và đại nội thị vệ. Nhưng dù sao chỉ có năm người này, cộng
thêm Tống Vân Nhi, tiểu hắc cẩu nữa là bảy. Bốn hộ vệ còn lại võ công tương
đối yếu. Nếu như bọn họ muốn cường hành đột vây thì không thành vấn đề, nhưng
quan trọng chính là bọn họ còn phải bảo hộ Dương Thu Trì chỉ có công phu mèo
quào và Hồng Lăng chẳng biết võ công.

Chu bá hộ vốn định chờ những thiếp thân hộ vệ này phân tán ra khỏi Dương Thu
Trì rồi mới tiến hành bao vây chia cắt, nhưng năm người này không rời Dương
Thu Trì một ly, trong tình thế chẳng đặng đừng ấy, y chỉ còn biết hạ lệnh để
cho một cẩm y vệ xuất thủ hành thích. Thật không ngời Dương Thu Trì từ phản
ứng của Hồng Lăng phát hiện nguy hiểm, tránh được một kích trí mệnh.

Quan sát hình thế đầy nguy cơ, Từ Thạch Lăng cùng các hộ vệ và Tống Vân Nhi
đều hiểu rõ, nhiệm vụ hiện giờ của họ chẳng phải là sát thương địch nhân, mà
là bảo hộ cho sự an toàn của Dương Thu Trì và Hồng Lăng, do đó, họ vây thành
một vòng tròn phòng thủ, chỉ có thể thủ chứ không thể công kích. Một khi công
kích ra ngoài, bị phân cắt bao vây thì vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, Dương Thu
Trì và Hồng Lăng càng nguy hiểm hơn.

Những người này đều là cao thủ nhất lưu, khi bọn họ chỉ thủ không công, cẩm y
vệ của Chu bá hộ nhất thời chẳng làm gì được. Có những cẩm y vệ đánh gấp quá,
ngược lại bị bọn họ sát thương, trên mặt đất đã ngã mấy thi thể của cẩm y vệ.

Chu bá hộ cảm thấy cứ như thế này thì không ổn, ra lệnh tản ra bao vây, dùng
cung tên ám khí bắn vào.

Chiêu này vô cùng độc lạt, vòng phòng thủ của Từ Thạch Lăng không thể nhanh
chóng duy động, cũng không có biện pháp nào truy kích hay nhanh chóng đào ly,
cẩm y vệ vừa tản ra thì bọn họ chẳng thể nào làm thương tổn đến đối phương
được nữa.

Cung tên và ám khí của cẩm y vệ bay đến như mưa, Từ Thạch Lăng cùng mọi người
dùng đao kiếm ngăn chặn. Chỉ bị đánh mà không thể công, như vậy hoài thật là
phiền, hơn nữa đối diện với trận mưa tên này, ai cũng không thể bảo chứng mỗi
mũi tên đều có thể chuẩn xác hất đi, một khi có mũi tên lọt lưới, thì không
chết cũng bị thương!

Tiếp tục như vậy thì chỉ có con đường chết, Từ Thạch Lăng cắn chặt rang, báo
cho Tống Vân Nhi và mọi người lưu tâm bảo hộ Dương Thu Trì và Hồng Lăng, còn
bản thân thì dẫn theo một hộ vệ xông ra ngoài chét giết hơn mười cung tiễn
thủ, khiến cho việc tiến công bằng cung tên có phần giảm đi. Nhưng mà, hai
người lại bị các cẩm y vệ phân cắt bao vây.

Lời thường có câu mãnh hổ còn sợ quần lang, Từ Thạch Lăng cùng các thiếp thân
hộ vệ tuy võ công cao cường, nhưng đối phương là cẩm y vệ cũng không phải là
kẻ yếu, trong đó có không ít hảo thủ võ công, cộng thêm nguời nhiều thế mạnh,
vị hộ vệ cùng Từ Thạch Lăng đánh ra sau khi đã giết được mấy chục người rồi
cuối cùng lực tận bị giết, Từ Thạch Lăng cũng bị thương nhiều chỗ, liều chết
mở một đường máu quay đánh trở về.

Tống Vân Nhi và mọi người ở đây cũng không nhẹ nhàng gì. Trong trận tiến công
bằng mưa tên và ám khí đó, hai vị hộ vệ có võ công hơi kém trúng tên mà chết,
hai người còn lại cũng thay nhau trúng tên thụ thương. Sau khi Từ Thạch Lăng
đánh quay về, thì hộ vệ đội đã có ba người chiến tử, chỉ còn năm vị thiếp thân
hộ vệ cộng thêm một hộ vệ phổ thông nữa là sáu người, thêm vào Tống Vân Nhi có
thể miễn cưỡng duy trì thế trận phòng thủ.

Hồng Lăng mới mười sáu tuổi, thấy Từ Thạch Lăng cùng mọi người toàn thân đều
là máu, bốn bên mưa tên như châu chấu, nàng chưa bao giờ kinh qua trận đấu như
thế này, cho nên sợ hãi mặt trắng bệt hẳn.

Mấy chiêu võ mèo quào của Dương Thu Trì không giúp ích được gì, cho nên hắn
không dám xuất thủ loạn, sợ càng giúp càng gây khó cho người, thấy Hồng Lăng
như vậy liền ôm chặt nàng vào lòng, dùng thân mình che chở cho nàng, nói:
“Không sao đâu, Hồng Lăng, đừng lo sợ, Vân nhi và mọi người võ công cao cường,
chúng ta rất an toàn.”

Lời tuy là vậy, nhưng trong thâm tâm Dương Thu Trì vô cùng minh bạch, là cục
diện trước mắt chỉ sợ bọn họ rủi nhiều may ít mà thôi.

Tiểu hắc cẩu chạy vòng vòng dưới chân Dương Thu Trì, thủ hộ cho chủ nhân.

Nhìn thấy Tiểu hắc cẩu, lòng Dương Thu Trì chợt động, cúi người xuống ẵm nó
lên, chỉ chỉ về phía Gia Lăng giang, bảo: “Mau tới đó gọi bọn họ về đây cứu
chúng ta! Đi mau!”

Thả tiểu hắc cẩu ra, hắn vỗ lên mông nó một cái. Con tiểu hắc cẩu này có linh
tính, lập tức như làn khói lẻn ra khỏi vòng phòng thủ, tránh hết các tên và ám
khí cùng đao kiếm của cẩm y vệ, nhanh chóng chạy thoát ra khỏi vòng vây.

Bọn cẩm y vệ do chỉ coi Tiểu hắc cẩu là sủng vật do Dương Thu Trì nuôi, thấy
nó chạy ra ngoài bèn chém vài đao không trúng coi như thôi, do đó tiểu hắc cầu
hữu kinh vô hiểm thoát khỏi vòng vây, thuận đường còn cắn vào chân vài cẩm y
vệ, rồi mới nhắm hướng Gia Lăng giang mà chạy miết.

Dương Thu Trì hy vọng Nam Cung Hùng có thể về tăng viện, nhưng tự Nam Cung
Hùng và mọi người cũng đang hi vọng Dương Thu Trì mang theo cẩm y vệ từ Bảo
Ninh phủ đến tăng viện cho họ, bỡi vì họ cũng bị bao vây trùng trùng.

Thì ra, tiên sinh phụ trách sổ sách của Thuyền gia thương hành là Vương Hùng
Kiếm sau khi chạy tới Bảo Ninh phủ đã đem tin tức Tô quản gia bị bắt báo cho
đại chưởng quỹ Lục Tiệm Li.

Lục Tiệm Li biết đại sự không ổn, Dương Thu Trì muốn đối phó bọn chúng. Y tuy
không biết thân phận cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của Dương Thu Trì, nhưng bằng
tuổi trẻ mà đã ngôi lên ngôi vị bá tước của hắn mà phán đoán, con người này
tuyệt đối không đơn giản.

Vương Hùng kiếm khi chạy khỏi Ba châu, đã bố trí nhiều nhãn tuyến tiến hành
theo dõi Dương Thu Trì. Khi thấy Dương Thu Trì cho binh phân hai lộ, trong đó
có một lộ kéo thẳng tới Gia Lăng giang, liền phái ngay người về báo cáo cho
Lục Tiệm Li.

Lục Tiệm Li lập toán đoán Dương Thu Trì muốn động thủ đối với đội thuyền chở
muối lậu của y. Y không biết Tô quản gia đã bị nha môn cấm dịch Đường Thiệu
bắn chết, cho rằng Tô quản gia đã phản, tiết lộ tin tức về thuyền đội này.

Tiếp theo đó, Lục Tiệm Li tiếp được mật báo của cẩm y vệ Phiền tổng kỳ của Bảo
Ninh phủ, là Dương Thu Trì muốn cẩm y vệ tiến hành bố không đối với chúng,
ngoài ra còn buộc Chu bá hộ mang theo một lượng lớn cẩm y vệ kéo đến Gia Lăng
giang.

Thế là Lục Tiệm Li không còn hoài nghi gì nữa, Dương Thu Trì thực sự muốn động
thủ với thuyền bang.

Nếu như đã trở mặt, Lục Tiệm Li quyết định dồn toàn lực liều một trận, tru sát
Dương Thu Trì và toàn bộ người đi theo, sau đó xử lý thế nào thì dù sao thuyền
bang cũng có sự trợ giúp của tầng tầng quan phủ và chỗ dựa sau lưng, Lục Tiệm
Li tin rằng, lần này nhất định sẽ giống như lần giết vợ con Trầm tri châu khi
trước, nhẹ nhàng thực hiện rồi nhẹ nhàng vượt qua.

Và thế là, Lục Tiệm Li hạ lệnh lập tức triệu tập những phần tử cốt cán của
thuyền bang ở Bảo Ninh phủ tổ chức hội nghị, thông báo tình hình, cho bọn họ
tổ chức bang chúng của thuyền bang, lấy cớ là có cường phỉ đánh cướp thuyền
vận tải của thuyền bang, khiến cho bang chúng mang theo cung tiễn vũ khí, lập
tức kéo đến Gia Lăng giang tăng viện.

Trong những bang chúng này chỉ có những phần tử cốt cán mới hiểu tình huống
chân thật, những bang chúng khác chỉ biết là có cường phỉ đánh cướp, tức thời
ào ạt kéo nhau đến bờ sống Gia Lăng.

Trước khi đó, Nam Cung Hùng đã dẫn theo người đến bờ sông chinh dụng ngư
thuyền của ngư dân tiến hành tìm kiếm các thuyền qua lại trên sông, dưới sự
xác định của Thuyền bang thương hành chưởng quỹ Lâm Tường, chẳng mấy chốc sau
đã phát hiện đội thuyền chở muối lậu, bắt được người phụ trách đội thuyền này
là Lục Tiệm Chung đệ đệ của Lục Tiệm Li.

Nam Cung Hùng, Chiêm Chánh cùng mọi người tư hiện rõ thân phận, nhưng khi ngăn
thuyền bắt người thì bị bang chúng của thuyền bang áp vận đó vây công phản
kháng, hai bên triển khai kịch chiến.

Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ võ công cao cường, nhưng nhân số của đội thuyền
áp vận rất đông, hơn nữa chúng ở địa hình mặt sông quen thuộc tác chiến, và
chuyện chúng làm llà chuyện đáng bị rơi đầu, bị bắt coi như sẽ chết chắc, cho
nên đã liều mạng vây công.

Hai bên chiến đấu sáp lá cà, Nam Cung Hùng cùng mọi người tuy giết rất nhiều
bang chúng chống cự, nhưng vẫn không khống chế nổi cục diện. Không những như
thế, mấy chiếc ngư thuyền của họ bị bang chúng thuyền bang lặn xuống dưới đục
thuyền hoặc lật nhào. Nam Cung Hùng, Chiếm Chánh cùng đại bộ phận hộ vệ bộ
khoái nhảy tránh rất nhanh lên đại thuyền chở muối của địch, nhưng vẫn có
thiểu số hộ vệ và bộ khoái rơi xuống nước bị kích sát.

Nam Cung Hùng cùng mọi người thấy hai bên đều xuất hiện thương vong, tức thì
đỏ hồng cả mắt, như mãnh hổ hạ sơn, giết không ít bang chúng thuyền bang trên
thuyền muối.

Nhưng bang chúng thuyền bang cũng phát hiện những hộ vệ này không biết bơi,
liền đua nhau nhảy xuống nước đục thuyền.

Nếu như thuyền chở muối này chìm xuống sống, chứng cứ không còn nữa. Nam Cung
Hùng vô cùng khẩn cấp, nhưng bọn họ không biết bơi, cung tiễn bắn thuyền bang
bang chúng dưới nước giết không được mấy người, cho nên nhất thời không biết
làm thế nào cho phải.

Đúng lúc đó, bên bờ Gia Lăng giang vang lên tiếng quát tháo hô giết, rồi xuất
hiện vô số bang chúng trong quần áo ngư phu, cung tên trong tay bắn như mưa về
phía thuyền muối có Nam Cung Hùng, Chiêm Chánh và các hộ vệ bộ khoái ở trên.

Hộ vệ đội thân có võ công, tên bắn từ bờ ra có khoảng cách khá xa nên không
làm gì được họ. Nhưng những bộ khoái có võ công hơi kém vẫn bị trúng tên rơi
xuống sông.

Bang chúng tăng viện càng lúc càng đông, không những tên trên bờ bắn xuống như
mưa, mà trên sống Gia Lăng cũng đã xuất hiện thêm nhiều ngư thuyền, áp sát lại
ở cự ly gần dùng cung tên ám khí phát động công kích Nam Cung Hùng và mọi
người.

Nam Cung Hùng, Chiêm Chánh cùng mọi ngừoi tuy móc ra yêu bài cẩm y vệ và bộ
khoái, tuyên bố thân phận chân thật của họ, nhưng bọn họ đều mặc đồ thường,
hơn nữa ở cự li xa không thể phân biện yêu bài là chân hay giả, các nhân vật
cốt cán của thuyền bang lại lớn tiếng bảo đó là đồ giả mạo, nên bọn bang chúng
đương nhiên không tin lời của Nam Cung Hùng và mọi người, vẫn không ngừng tiến
công y như cũ.

Nhưng mà, sau khi móc ra yêu bài, cũng có một số bang chúng lo lắng bọn họ
thật sự là cẩm y vệ và bộ khoái. Nhưng mệnh lệnh của những kẻ cầm đầu chúng
không dám phản kháng, nên bộ phận bang chúng này không hề liều mạng tiến công,
nguy cơ của Nam Cung Hùng và mọi người cũng giảm xuống một chút.

Cho dù như thế, nhóm của Nam Cung Hùng bị bọn thuyền bang không rõ chân tướng
ùn ùn kéo đến công kích, vẫn nguy hiểm vạn phần, chỉ cố gắng khổ lực chịu
đựng, chờ đợi cứu viện. Bọn họ không biết Dương Thu Trì ở phía này cũng gặp
phải nguy hiểm, cho dù có biết cũng không thể phân thân lúc này.

Còn ai có thể giải cứu cho Dương Thu Trì và mọi người đây? Chỉ sợ có kỳ tích
thì mới được, nhưng trên đời này thật sự có kỳ tích hay không?

Chính vào lúc Dương Thu Trì cùng mọi người bị cẩm y vệ của Chu bá hộ bao vây
tầng tầng, công kích bằng từng trận mưa tên, khổ sở chịu đựng mà không có cách
gì đột vậy, nguy cấp vạn phần, thì từ xa ẩn ước nghe được tiếng vó ngựa, bụi
bốc mù. Từ tiếng vó ngựa ầm ầm đó mà xét, chỉ sợ có khoảng mấy trăm người đang
kéo đến.

Sắc mặt Dương Thu Trì hơi biến, phương hướng mà đám kỵ binh này kéo tới không
phải là từ phía Nam Cung Hùng ở Gia Lăng giang, bọn Nam Cung Hùng không có
nhiều nhân mã như vậy, hơn nữa toàn bộ lực lượng ở Ba châu hắn đã điều động
đến đây hết, vốn chỉ hy vọng cẩm y vệ của Bảo Ninh phủ có thể trở thành quân
để mình sử dụng, không ngờ rằng bọn chúng đã bị thuyền bang làm biến chất hết,
không những chẳng giúp gì, mà ngược lại còn biến thành địch nhân vây chặt dồn
hắn vào khốn cảnh.

Cho nên, mấy trăm thiết kỵ đang đến kia không thể nào là viện binh của hắn, mà
có thể là bang chúng của thuyên bang, nghe tin kéo tới tăng viện!

Chu bá hộ tuy hơi ngạc nhiên, nhưng tiếp đó minh bạch ngay, vì tám chính phần
là người của thuyền bang nghe tin kéo đến, như vậy phải đánh cho mạnh, nhất
định phải nhổ luôn cái gai trong mắt là Dương Thu Trì này. Bọn cẩm y vệ đình
chỉ bắn tên, chờ đội ngũ tăng viện kéo đến mới phát động tổng công tối hậu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.