Dương Thu Trì áy náy giải bày: “Tình Tình, ta hiện giờ có công vụ khẩn cấp,
lập tức phải đến Bảo Ninh phủ ngay, chờ làm xong những chuyện này rồi sẽ đưa
nàng đi chơi phố, có được không?”
Tống Tình phát hiện mặt Dương Thu Trì vô cùng nghiêm túc, lại nghe có công cụ
khẩn cấp, tức thời khẩn trương hẳn lên, hỏi: “Lão gia, không có đại sự gì
chứ?”
“Không có gì, đừng lo lắng, ta có khả năng phải đi mấy ngày mới về. Những ngày
này nàng và Hồng Lăng ngoan ngoãn ở trong nội nha, đừng đi ra ngoài.”
“Được rồi, lão gia người yên tâm đi.” Tống Tình nói, “Để Hồng Lăng cùng đi với
lão gia để có gì chiếu ứng, ở nhà bên cạnh thiếp còn có Sương nhi, Tuyết nhi,
không sao đâu. Đúng rồi, còn có tiểu Hắc cẩu nữa cũng nên mang theo, nói không
chừng có chuyện cần dùng.”
Dương Thu Trì gật đầu đáp ứng. Hồng Lăng vội vã chạy về phòng xếp mấy bộ y
phục rồi thay đồ chạy ra. Dương Thu Trì ôm Tống Tình hôn hít xong, dẫn Hồng
Lăng và tiểu hắc cẩu rời khỏi nội nha.
Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng dẫn theo các nam hộ vệ, Chiêm Chánh dẫn theo các
bộ khoái đều đã chờ ở ngoài. Tất cả đều cưỡi gựa, còn đặc biệt chuẩn bị cường
cung ngạnh nỗ.
Dương Thu Trì ra lệnh cho giải Lâm Tường chưởng quỹ của Thuyền gia thương hành
theo để dẫn đường đi bắt đội thuyền chở muối lậu của thuyền bang.
Lâm Tường đã đúng chung xuồng với Dương Thu Trì, chỉ còn biết đi theo tới
cùng, chỉ hy vọng Dương Thu Trì nhất cử bắt hết thuyền bang, chỉ có vậy mới
bảo vệ được tính mệnh của y.
Dương Thu Trì không kịp động viên trước khi tác chiến, và cũng không biết có
bằng được đội thuyền chở muối lậu của thuyền bang hay không, cho nên không thể
nói mục đích của chuyến đi này, sợ sẽ để lộ tin tức ra. Dương Thu Trì và Hồng
Lăng chia nhau lên ngựa, Dương Thu Trì hạ lệnh xuất phát.
Từ Ba châu thành đến Bảo Ninh phủ phải mất hết hai ngày, tình huống khẩn cấp
nên Dương Thu Trì hạ lệnh đi luôn trong đêm.
Vào sáng ngày thứ 3, bọn họ đến địa phương cách Bảo Ninh phủ năm chục dặm,
Dương Thu Trì ra lệnh dừng lại.
Tiếp theo đó, hắn cho Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu cùng các bộ khoái tập hợp,
tuyên bố cho họ biết là mục tiêu lần hành động này là đội thuyền chuyển muối
lậu. Do đây là chuyện có thể rơi đầu, nên thuyền bang rất có khả năng sẽ có
thuyền vũ trang áp vận, nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, cộng thêm đối phương là tổ
chức xã hội đen có thế lực cực lớn, nên không cưỡng cầu bộ khoái tham gia. Nếu
như có người nào không tình nguyện, có thể theo hắn cùng đến Bảo Ninh phủ, chờ
chuyện này xong rồi có thể li khai.
Các bộ khoái nghe nói lần này phải đấu nhau với thuyền bang, tức thời cả kinh,
thì thào nghị luận một hồi, chẳng đưa ra được chủ ý gì.
Chiêm Chánh cúi đầu suy nghĩ, từ khi Dương Thu Trì đến Ba châu tới giờ, ông ta
đã phát giác vị thiếu niên bá tước này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm
thường, “Nữ thì sợ gả sai chồng, nam sợ nhập sai nghề,” nguy hiểm và cơ hội
song song tồn tại, cần phải đương cơ lập đoạn đưa ra quyết định. Nghĩ đến đây,
ông ta liền ra quyết định, ngẩng đầu bước ra, ôm quyền thưa: “Thuộc hạ Chiêm
Chánh nguyện ý thề chết theo phò Dương Tước Gia, cùng thuyền bang huyết chiến
đến cùng!”
Dương Thu Trì gật đầu tỏ ý khen ngợi, hỏi: “Còn có ai nguyện ý cùng thề chết
quyết chiến với thuyền bang không?”
Chiêm Chánh bước ra, bộ khoái nghị luận ồn ào, các thủ hạ thân tín của Chiêm
Chánh thấy lão đại đã bước ra, tương hỗ nhìn nhau rồi cũng cùng bước ra, ôm
quyền thưa: “Chúng thuộc hạ nguyện ý thề chết theo phò tước gia, bảo vệ trước
sau, vạn chết không từ!”
Hơn mười bộ khoái khác chần chừ một chút, đến lúc này thì không còn cách gì
rút lui được nữa, chỉ còn biết đi một bước tính một bước, nên đều cùng bước
ra.
Dương Thu Trì nói: “Rất tốt, đều là hảo hán!” Xong chuyển thân nói với Nam
Cung Hùng: “Ngoài trừ bốn vị thiếp thân hộ vệ theo ta đến Bảo Ninh phủ, những
hộ vệ khác do ngươi phụ trách, cộng thêm Chiêm bộ đầu và các bộ khoái, hãy
mang theo Lâm Tường chưởng quỹ của Thuyền gia thương hành lập tức tiến đến
cạnh bờ sông Giang Lăng nơi đội thuyền chở muối lậi của Thuyền Bang tất sẽ đi
qua, chinh dụng ngư thuyền dọc theo sông sưu tầm, sau khi ngăn chặn đội thuyền
chở muối lậu đó, áp vận đến bến tàu ở Bảo Ninh phủ neo đậu. Ta đến Bảo Ninh
phủ xong sẽ mang theo cẩm y vệ ở Bách hộ sở đến tăng viện cho các ngươi.”
Thiếp thân hộ vệ đội của Dương Thu Trì có cả thảy sáu người tính luôn Nam Cung
Hùng. Trước khi đến đây, Từ Thạch Lăng đã mang theo bốn hộ vệ khác đến Bảo
Ninh phủ, nếu trừ đi Nam Cung Hùng, hiện giờ Dương Thu Trì chỉ còn lại bốn
thiếp thân hộ vệ.
Nam Cung Hùng là thủ lĩnh hộ vệ đội của Dương Thu Trì, tự nhiên lo lắng sau
khi mình li khai, Dương Thu Trì sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng khi nghĩ đến
có cao thủ như Tống Vân Nhi ở bên cạnh, lại còn có bốn hộ vệ thuộc loại tinh
anh theo kèm, trong khi sự thành bài trong lần hành động này tập trung vào
việc có ngăn chặn bắt được đội thuyền chở muối lậu hay không, trách nhiệm
trọng đại như vậy bản thân y lĩnh mệnh đi cũng đúng, cho nên cung thân chào
rồi dẫn theo đội ngũ đi về phía Gia Lăng giang.
Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng cùng bốn thiếp thân hộ vệ đến
Bảo Ninh phủ.
Bảo Ninh phủ so với Ba châu lớn hơn và phồn hoa hơn nhiều. Khi Dương Thu Trì
nhậm chức tri châu Ba châu, đã từng đến Bảo Ninh Phủ chào hỏi qua tri phủ, và
cũng biết vị trí của cẩm y vệ Bách hộ sở, cho nên đi thẳng luôn tới đó.
Hộ vệ móc ra yêu bài cẩm y vệ của Bắc Trấn phủ tỉ ở kinh thành, các cẩm y vệ
trực ban trong Bách hộ sở của Bảo Ninh phủ khom người khúm núm mời họ vào
trong.
Đến phòng khách, họ liền nghe tiếng cãi nhau ồn ào trong đó. Dương Thu Trì hơi
ngạc nhiên, nơi này dường như đang tranh cãi gì đó, thanh âm của số người
trong đó rất quen, nên hắn vội dấn bước vào trong, nhìn thấy Từ Thạch Lăng
cùng các cẩm y vệ mà hắn phái đến trước đó đang tranh cãi kịch liệt cùng các
cẩm y vệ khác ở đây.
Thấy Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào, Từ Thạch Lăng mừng rỡ, chạy đến
cung thân bẩm báo: “Tước gia ngài đến rồi, thật là quá tốt, chúng tôi dọc
đường đuổi theo Vương Hùng Kiếm, nhưng không phát hiện tung tích, khi đến Bảo
Ninh phủ liền nói ra ý tứ của tước gia với Chu Pháp Hải Chu bách hộ ở đây,
nhưng Chu đại nhân nói không hề có chứng cứ chứng minh Lục Tiệm Li và thuyền
bang của y phạm tội gì lớn, do đó không chịu phát binh tiến hành khống chế
giám thị Lục Tiệm Li. Chúng tôi đang tranh chấp về chuyện này.”
Dương Thu Trì chuyển đầu nhìn các cẩm y vệ của Bách hộ sở của Bảo Ninh phủ,
thấy chúng không mặc quan phục Bách hộ quan của cẩm y vệ, liền hỏi: “Chu bách
hộ của các ngươi đâu? Gọi y ra gặp ta!”
Những cẩm y vệ kia không hề hồi đáp, trợn mắt đờ mày nhìn Hồng Lăng ở phía sau
Dương Thu Trì, nước dãy gần như sắp chảy rớt ra ngoài.
Hồng Lăng có dung mạo tuyệt thế, vừa lộ diện đã khiến các trư ca ca cẩm y vệ
này nhìn khờ cả người. Hồng Lăng hừ lạnh, bặm gương mặt xinh giấu sau lưng
Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nhíu mày, cao giọng bảo: “Bổn quan đang hỏi các ngươi đấy, Chu
bá hộ của các ngươi đang ở đâu? Mau đi gọi ông ta ra đây gặp ta!”
Những cẩm y vệ ấy bấy giờ mới phản ứng được, thì ra ngoại trừ mỹ nữ kia còn có
vài người nữa tiến vào, chúng vội vã nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu
Trì, thấy hắn mặc quan phục tri châu, tức thời bực mình, vì chiếu theo quán
lệ, quan địa phương dù có làm chức lớn cũng phải có ba phần khách khi với cẩm
y vệ, ai bảo cẩm y vệ là người của hoàng đế làm chi.
Bọn chúng đều là tiểu lâu la, không biết Dương Thu Trì vừa là tri châu vừa có
thân phân bá tước, lòng nghĩ ngươi là một tên ngũ phẩm tri châu, dù so với cẩm
y vệ bách hộ chánh lục phẩm lớn hơn một cấp, nhưng cũng không thể trực tiếp
gọi Bách hộ đại nhân ra gặp ngươi a. Những cẩm y vệ này trong lòng đã bực,
tương hỗ nhìn nhau, không thèm lý gì đến Dương Thu Trì, tiếp tục mặt mày tươi
rói cười hề hề nhìn chòng chọc vào Hồng Lăng đang nấp phía sau lưng Dương Thu
Trì.
Hồng Lăng bị chúng nhìn đến phát bực, trừng mắt chán ghét rít lên: “Ê! Nhìn
cái gì mà nhìn! Tước gia của chúng ta nói chuyện các ngươi không nghe hả? Còn
không mau đi!”
Những cẩm y vệ này nghe vậy giật nẫy mình, tước gia? Tước gia cái gì chứ? Ở
đâu ra tước gia? Những cẩm y vệ này không hiểu, nhưng cái chức tước gia vẫn
thật sự không làm cẩm y vệ hoành hành bá đạo đã quen như chúng sợ, lòng nghĩ
cho dù ngươi là tước gia, thì cái đo cũng là cái danh mà không thực, vô quyền
vô chức, làm sao có thể trỏ tay trỏ chân cho một cẩm y vệ bá hộ được chứ? Hơn
nữa, ở nơi cách xa mặt trời cách xa hoàng đế như Bảo Ninh Tứ Xuyên này, thì
càng chẳng là cái thá gì cả. Do đó chúng đưa mắt nhìn nhau, không hề động đậy.
Từ Thạch Lăng ở một bên quát: 'Các ngươi không nghe sao? Còn không mau đi gọi
bách hộ đại nhân ra, nếu không làm hỏng chuyện lớn, coi các ngươi chịu nổi
trách nhiệm hay không!”
Những cẩm y vệ đó biết Từ Thạch Lăng là cẩm y vệ ở kinh thành, cho nên không
dám chậm trễ, đáp ứng một tiếng, tên đứng đầu là một tổng kỳ họ Phiền từ từ
chuyển bước tiến vào hậu đường.
Dương Thu Trì lòng nóng như lửa đốt, không ngờ cẩm y vệ bách hộ ở Bảo Ninh phủ
này quan liêu hách dịch đến như vậy, và do hắn cũng hơi chủ quan, chức vụ của
Từ Thạch Lăng quá nhỏ, không thể nào chỉ huy một lục phẩm bá hộ đường đường,
cộng thêm không có chứng cứ chứng minh Lục Tiệm Li phạm tội, cho nên có chuyện
cũng chả trách.
Chờ gần thời gian uống cạn chung trà thì mới nghe từ hậu đường tiếng cười ha
ha cùng hai người bước ra, đó chính là Phiền tổng kỳ đi theo một người mập
cao, mặc áo phi ngư của cẩm y vệ Bách hộ, bước tới vừa cười vừa hỏi: “Bỉ nhân
chính là cẩm y vệ bách hộ Chu Pháp Hải của Bảo Ninh phủ, xin hỏi ngài có phải
là Trấn Viễn bá Dương tước gia?”
Lời thì nói như thế, nhưng đôi mắt nhỏ rí của y cứ nhìn chằm chằm vào Hồng
Lăng soi mói từng ngóc ngách, rồi nuốt nước bọt đánh ực nghe rõ kêu.
Từ Thạch Lăng đưa tay chỉ Dương Thu Trì, nói: “Đó chính là Trấn Viễn bá kiêm
Ba châu tri châu Dương Thu Trì Dương tước gia của chúng ta.”
Chu Pháp Hải Chu bá hộ lúc này mới quyến luyến không nở rời mắt từ thân hình
Hồng Lăng chuyển qua nhìn về phía Dương Thu Trì, cười ha ha khom người nói:
“Ti chức Chu Pháp Hải tham kiến Dương Tước gia.”
Dương Thu Trì hoàn lễ: “Bá hộ đại nhân, tùy tòng do ta phái tới đã báo với ông
về công vụ khẩn cấp rồi, ông vì sao không chấp hành?”
Chu Pháp Hải cười nói: “Tước gia, chuyện này cần phải bàn bạc thật kỹ a.” Dừng
lại một chút, y lại quay đầu nhìn Hồng Lăng, cười hễ hễ hỏi: “Tước gia, vị cô
nương mỹ lệ đàng sau ngày là…”
“Là thiếp thất của ta!” Dương Thu Trì không hài lòng nói. Hắn không muốn nói
là nha hoàn, để tránh cho tên bá hộ mê gái này có bất kỳ ý nghĩ bậy bạ gì, hơn
nữa đã nói rõ rồi, chỉ cần Hồng Lăng có con với hắn, thì sẽ lập tức thu nàng
nhập phòng, cho nên nói là thiếp cũng không có gì sai.
Lời đó vừa dứt, Dương Thu Trì chuyển đầu nói với Hồng Lăng: 'Nàng đến bênh
cạnh Tống cô nương đi.”
Nghe Dương Thu Trì bảo mình là tiểu thiếp của hắn, lòng Hồng Lăng vô cùng hoan
hỉ, chán ghét lừ mắt nhìn Chu Pháp Hải một cái, chuyển thân đến bên cạnh Tống
Vân Nhi.