“Muốn chết!” Tống Vân Nhi nạt một tiếng, lật cổ tay, dao găm lập tức lộ ra,
thủ hộ cho Dương Thu Trì. Tuy nhiên, một thiếp thân hộ vệ tên là Từ Thạch Lăng
của Dương Thu Trì đã bạt kiếm ngăn tên đó lại, hai người đấu với nhau.
Nam Cung Hùng cười nói: “Tống cô nương, hai tên mao tặc này không cần đến cô
động thủ. Xem chúng tôi thu thập chúng.”
Từ Thạch Lăng là đại nội cao thủ được Minh Thành Tổ phái đến bảo hộ Dương Thu
Trì, thì tên bảo tiêu kia làm sao là đối thủ của y. Trong lúc cười nói, tên
bảo tiêu xông về phía Dương Thu Trì đã bị Từ Thạch Lăng một kiếm chém đứt nửa
đầu, ngã vật ra đất chết tươi. Tên bảo tiêu còn lại trong lúc hoảng loạn cũng
bị một kiếm chém đứt một cánh tay, đau quá ngất đi.
Chớp mắt, hai tên bảo tiêu một chết một bị thương, Tô quản gia trợn mắt quỳ
mọp xuống đất dập đầu luôn miệng xin tha mạng, các hộ vệ bước tới trói chặt y
lại.
Dương Thu Trì ra lệnh áp giải giam Tô quản gia và tên bảo tiêu thụ thương vào
đại lao, sau đó cho gọi Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu đến.
Chiêm bộ đầu vào hoa phòng, nhìn thấy một thi thể đầy máu tươi nằm dưới đất,
và còn có một cánh tay đứt, máu tươi phún đầy, tức thời giật mình cả kinh.
Nhưng khi ngước mắt thấy Dương Thu Trì bình an vô sự, bấy giờ mới thở dài thư
thả, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thu Trì đáp: “đại chưởng quỹ Lục Tiệm Ly của Thuyền bang ở Bảo Ninh phủ
phái một tên Tô Nhân Phúc Tô quản gia mang theo hai tên bảo tiêu đến tìm ta,
nói lời vô lễ, uy hiếp bổn quan, còn toan tính tập kích bổn quan, bị giết chết
đương trường.”
“Cái … cái này thì thật là quá to gan lớn mật rồi!” Chiêm bộ đầu hậm hực
nói.
Dương Thu Trì cười cười: “Ngươi mang hai huynh đế đến 'Thuyền Gia Thương Hành'
cho bọn chúng chuyển cáo lại cho đại chưởng quỹ Lục Tiệm Li, cứ nói có muốn gì
thì đến trực tiếp gặp ta.”
“Dạ!” Chiêm bộ đầu đáp ứng, bước ra ngoài cửa.
Tống Vân Nhi nói với Dương Thu Trì: “Ca. Chiêu dẫn xà xuất động này của huynh
thật là lợi hại. Chờ tên Lục Tiệm Li đó đến, chúng ta tìm cớ gì đó bắt y từ từ
tra thẩm, nhất định sẽ tra ra cho rõ chân hung giết hại vợ con Trầm tri châu
là ai.”
Dương Thu Trì cười đáp: “Chỉ sợ là lão hồ li đó bị một vố này bắt đầu học giảo
hoạt, không dám đắc tội ta nữa, mang đến một chiêu thí xe, bỏ luông tên Tô
quản gia này. Nhưng Tô quản gia là thân tín của Lục chưởng quỹ, rất có thể là
biết không ít chuyện bên trong. Đi, tranh thủ cạy miệng lão!”
Rời khỏi hoa phòng, trời bên ngoài đã tối, hơn nữa còn lất phất mấy giọt mưa,
cho nên hắn cảm thấy có mấy phần mát mẽ. Xem tình trạng thế này thì không thể
cùng Tống Tình đi mua y phục rồi, vì hắn còn điều trọng yếu hơn để làm.
Đến đại lao, Tô Nhân Phúc bị tròng lên người vòng xích rổn rảng chưa kịp hoàn
hồn, nhất mực cầu xin tha mạng, Dương Thu Trì lạnh lùng nói: “Ngươi mang người
đến thích sát bổn quan, đó là tử tội, ngươi cần phải biết như thế.”
Lời này có chút khiên cưỡng, bỡi vì thật tế Dương Thu Trì muốn bắt họ, và hai
tên bảo tiêu tự động phản kháng không thông qua lời chủ sử của Tô Nhân Phúc.
Tuy nhiên, lão là chủ tử, bao tiêu đang bảo hộ lão, do đó hành vi của bảo tiêu
đương nhiên lão phải gánh chịu hậu quả, nên có thể miễn cưỡng thông qua. Hơn
nữa lúc đó không có người ngoài, hai tên bảo tiêu một chết một trọng thương,
Dương Thu Trì nếu cứ đổ tội cho Tô quản gia chỉ sử chúng làm, thì Tô quản gia
có trăm cái miệng cũng khó cãi được, cho nên mặt lão lập tức trắng bệt.
Dương Thu Trì nói tiếp: “Nếu như ngươi có thể thành thật kể ra những chuyện mà
thuyền bang của các ngươi đã làm, ta có thể sẽ thả cho ngươi một con đường
sống. Thế nào?”
Tô quản gia biết lần này lọt vào tay Dương Thu Trì sẽ không có kết quả hay ho
gì, nhưng mà, y càng biết rất rõ kết quả phản bội thuyền bang là như thế nào,
cho nên cắng chặt răng không nói gì.
Dương Thu Trì cười hỏi: “Ngươi cho là không khai khẩu thì ta không có cách nào
hay sao? Cho ngươi biết, ta rất chịu khó tìm cách. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi,
ta hiện giờ muốn đem phong thư ngươi mang đến cho Lâm Tường xem, có thể là lão
sẽ có điều gì đó muốn nói. Hi vọng khi ta quay lại hỏi ngươi, ngươi sẽ khai
khẩu. nếu không, hừ hừ, lập tức chịu khổ thịt da!”
Nói xong, hắn đến phòng giam của Lâm Tường để tra hỏi.
Cấm dịch mang đến một cái ghế thái sư, dâng lên bình trà thơm rồi biết chuyện
lui ra hết.
Dương Thu Trì móc từ trong người ra phong thư của Lục chưởng quỹ quăng vào
phòng cho Lâm Tường xem, Lâm Tường xem xong tức thời nằm phục xuống đất.
Dương Thu Trì cười lạnh: “Lâm chưởng quỹ, hiện giờ đại chưởng quỹ của các
ngươi đã viết thư minh xác yêu cầu ta theo luật nghiêm trị, giết người thường
mạng, ngươi còn có gì nói nữa không? Còn có gì hy vọng nữa không?”
Lâm Tường quỳ nhổm dậy, khóc hu hu dập đầu thưa: “Tước gia tha mạng, tôi trên
có mẹ già dưới có con dại, tôi không muốn chết a!'
Tên quỷ sợ chết! Dương Thu Trì cười thầm, bảo: “Kiến nghị của ta trước đây
hiện giờ vẫn còn hiệu lực. Ngươi nếu giúp bổn quan phá được án này, bổn quan
có thể căn cứ tình huống thực tế xử nhẹ cho ngươi. Nếu như tội của ngươi khá
nhỏ, lại lập được đại công, ta thậm chí có thể không truy cứu ngươi, còn an
bài cho ngươi và người nhà của ngươi đến một nơi mà ngươi hi vọng có thể tới,
mai danh ẩn tích, xây dựng cuộc sống mới. Thế nào?”
Lâm Tường bán tín bán nghi: “Vụ tôi đánh chết cân ban của ngài cũng không phải
phụ trách nữa ư?”
Dương Thu Trì đã sớm liệu đến lão sẽ hỏi câu hỏi này, đáp: “Chỉ cần người lập
công lao đủ lớn, giúp ta phá giải án này, ta có thể không truy cứu. Ta nói
chắc như đinh đóng cột.”
Đến nước này, Lâm Tường không còn cách gì khác nữa, nói: “Được, tôi khai, cái
gì tôi cũng khai hết, nhưng mà chuyện này đều do đại chưởng quỹ an bài, điều
tôi biết cũng không nhiều a.”
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, nói: “Ngươi cứ đem điều ngươi biết nói ra, có
hay không có ích ta sẽ phán đoán quyết định.”
“Được,” Lâm Tường lấy hết quyết tâm, khai: “Trầm Phong Tùng Trầm tri châu phát
hiện chúng tôi bán muối lậu, bắt giữ một lượng lớn thuyền đội vận chuyển muối
của chúng tôi, bắt giam không ít bang chúng của chúng tôi, Lục chưởng quỹ ra
lệnh cho tôi tìm Trầm tri châu tặng một phần hậu lễ. Trầm tri châu không những
không thu, mà còn đánh côn tôi rồi đuổi ra. Tôi báo cáo cho đại chưởng quỹ,
qua mấy ngày, vợ con Trầm tri châu liền thất tung, sau đó tìm thấy thi thể của
họ, tôi đoán là do đại chưởng quỹ phái người làm, nhưng tình huống cụ thể tôi
không biết.”
Dương Thu Trì cười lạnh, hỏi: “Lục chưởng quỹ phái người đến Ba châu sát nhân,
ngươi là chưởng quỹ ở đất này mà không biết hay sao?”
Lâm Tường nhăn mặt khổ sở: “Tôi hiện tại còn có gì có thể ẩn man nữa chứ. Tôi
chẳng qua là một tiểu chưởng quỹ của thuyền bang, chưởng quỹ giống như tôi ở
Ba Châu thành có tới sáu bảy người, phân biệt chấp chưởng các mối làm ăn của
thuyền bang tại Ba Châu thành. Tôi đây làm hiệu buôn chân chính, còn việc giết
người bắt cóc, buôn bán muối lậu đó trước giờ tôi không được nhúng tay vào.”
Hèn gì tên Lục Tiệm Ly này đưa thư đến bảo mình nghiêm trị y, thậm chí ngầm
nói cách tốt nhất là lập tức chém đầu, để giúp cho y giết người diệt khẩu. Và
y chắc chắn rằng hắn không thể nào moi được tin tức gì từ miệng Lâm Tường.
Dương Thu Trì hỏi: “Bang chủ của thuyền bang là ai? Là Lục Tiệm Li à?” Chuyện
cơ mật này xem ra Lâm Tường sẽ chẳng biết, nhưng hắn vẫn hỏi để thử vận may.
Quả nhiên, Lâm Tường đáp: “Lục Tiệm Li chỉ quản toàn bộ chuyện buôn bán ở Bảo
Ninh phủ mà thôi, chỉ là lão đại của thuyền bang suốt dãy Bảo Ninh phủ này,
chúng tôi đều chịu sự chỉ huy của y. Còn bang chủ thuyền bang rốt cuộc là ai
thì tôi cũng không rõ.”
“Là ai trong các ngươi phụ trách bán muối lậu?”
“Tôi cũng không rõ, tôi chỉ phụ trách sự tình trong hiệu buôn của tôi thôi,
thật đấy, những chuyện kia họ căn bản không cho tôi nhúng tay vào.” Lâm Tường
sợ Dương Thu Trì không tin, vội giải thích.
Dương Thu Trì có chút bực mình: “Cái này ngươi cũng không biết, cái kia ngươi
cũng không biết, vậy thì ngươi còn lập được công cái khỉ gì? Ngươi không lập
được công, thì đừng nói gì ta giúp ngươi ẩn giấu giúp ngươi có ngày làm lại,
mà có thể giữ được cái đầu của ngươi là đã không tệ rồi.”
Lâm Tường cũng biết sự tình rất nghiêm trọng, nên trán bắt đầu rịn mồ hôi
lạnh: “Tước gia, ngài để tôi nghĩ coi, tôi nhớ lại chút coi…”
Dương Thu Trì hừ lạnh: 'Được, cho ngươi nghĩ một hồi, ta đi đề thẩm Tô quản
gia.”
“Tô quản gia? Tô quản gia nào? Tô Nhân Phúc đúng không?”
“Đúng vậy, hắn uy hiếp bổn quan, còn định hành thích bổn quan, đã bị ta bắt
lấy giam vào đại lao rồi.”
A? Lâm Tường hít hà một hơi, thầm nghĩ, vị bá tước thiếu niên này quả thật là
không phải phường khoe khoang khóac lác, không ngờ ngay cả Tô Nhân Phúc Tô
quản gia mà cũng bắt luôn. Tô Nhân Phúc là người thân tín của Lực Tiệm Li, quá
hiển nhiên là Lục Tiệm Li sẽ không bỏ rơi kẻ thân tín này giống như y. Ông ta
bỏ rơi y thật ra chẳng có gì kỳ, nhưng nếu bỏ rơi Tô Nhân Phúc, thì có thể
thấy thiếu niên bá tước này quả nhiên có gốc lớn, Lục Tiệm Li không thể chọc
vào được.
Lâm Tường có lòng tin đối với Dương Thu Trì, nghĩ rằng bá tước thiếu niên này
nói không chừng có thể đánh đổ thuyền bang. Y vội vã lên tiếng: “Tước gia,
ngài nhắc đến Tô Nhân Phúc khiến tiểu nhân nghĩ ra một chuyện có thể là sẽ hữu
dụng cho ngài.”
Dương Thu Trì vui mừng, hỏi: “Sự tình gì?”
“Lúc trước có lần tôi đến nhà của Lục Tiệm Ly ở Bảo Ninh phủ tìm Tô quản gia
để bẩm báo sự vụ của hiệu buôn, khi tôi đến chỗ ở của Tô quan gia, vô ý nghe
được lời Tô quản gia đang nói chuyện với một người.”
Dương Thu Trì ý thức lời này rất trọng yếu, vội hỏi: “Bọn chúng nói gì?”
“Tôi chỉ nghe được một câu, là Tô quản gia nói với người còn lại: 'Lục chưởng
quỹ trước khi đi có dặn rằng Hải Sa Tử đã sớm không còn nữa, chuyến hàng này
nhất định phải được đưa đến trước lúc trăng tròn.' Sau khi tôi vào cửa, bấy
giờ mới thấy người còn lại đó là Lục Tiệm Chung. Bọn họ thấy tôi vào, bèn
không nói gì nữa, tiếp theo đó Lục Tiệm Chung cáo từ bỏ đi.”
“Lục Tiệm Chung là người gì của Lục Tiệm Ly?”
“Là em trai ruột của Lục chưởng quỹ, nhất mực nắm trong tay sinh ý ở Trùng
Khánh phủ.”
“Hải sa tử là cái gì? Sao lại giống như tiếng lóng trên giang hồ vậy?” Dương
Thu Trì nhíu mày, giống như Dương Tử Vinh đến trước Uy Hổ sơn.
“Tôi cũng không rõ, nhưng mà, dường như đó chính là từ chỉ muối lậu.”
Nghĩ tới muối lậu, Dương Thu Trì chợt động lòng, hỏi: “Muối lậu? Ngươi nói hai
người chúng nói về hải sa tử, chính là chuyện muối lậu mà thuyền bang các
ngươi buôn bán đó hả?”
Lâm Tường đáp: “Tôi chỉ là đoán thôi, tôi không dám khẳng định.”
Dương Thu Trì hơi trầm ngâm, ở Minh triều, muội quân là thương phẩm độc quyền
của nhà quan, nghiêm cấm tư nhân buôn bán. Chiếu theo quy định của Đại Minh
luật, thì buôn lậu muối sẽ bị đánh trăm trượng, lưu đày 3 năm. Nếu như tổ chức
buôn lậu muối đại quy mô, thì coi tội ngang với cường đạo, lập tức chém đầu.
Do đó, thuyền bang tổ chức buôn lâu muối đó là chuyện đáng rơi đầu.
Trầm Phong Tùng chính vì bắt được muối lậu của thuyền bang, lại không chịu
thông đồng bao dung, cho nên mới rước lấy cái họa sát thân, cho thấy muối lậu
đối với thuyền bang trọng yếu như thế nào.